Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Chương 12: 12: Chia Tay Đi





Lâm Tử Hạo gật gật đầu, sau đó nhíu nhíu mày : “Chẳng lẽ em bị ức hiếp cũng liên quan tới Lý Dĩnh?”“Cũng có thể nói như thế…….Tối nay đột nhiên em nhận được điện thoại của Lý Dĩnh, cô ấy hẹn em tới đây gặp mặt, nói là có chuyện muốn nói với em, nhưng em không ngờ……..” Tô Mộng Kỳ lại bắt đầu rơi lệ, nuốt nước bọt nói : “Ngoại trừ Lý Dĩnh còn có bốn năm gã đàn ông vây quanh em, bọn họ nói lúc em tham gia sinh nhật Lý Dĩnh đánh vỡ đầu Cương ca của họ nên họ muốn thay Cương ca tới giáo huấn em, sau đó bọn họ, bọn họ liền.……..”Nước mắt cô ta lã chã rơi, thần sắc hoảng sợ, Lâm Tử Hạo nhìn quần áo không chỉnh tề của cô ta, đầu tóc rối loạn thì liền hiểu, vừa tức giận vừa đau lòng, ôm cô ta vào ngực nhẹ giọng trấn an : “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, không sợ, sự việc đã qua rồi.


Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh kia!”“Bỏ đi……..” Tô Mộng Kỳ ngẩng đầu, nhu nhược đáng thương nhìn hắn : “Em không muốn làm lớn chuyện này, huống hồ là bọn họ nhận lầm người, sau khi phát hiện thì không ức hiếp em nữa mà bỏ đi rồi.”Lâm Tử Hạo nhíu chặt mày : “Không được, hôm đó em đâu có tới tham gia sinh nhật Lý Dĩnh, sao có thể đánh Cương ca chứ.

Bọn họ thực sự đáng ghét, ức hiếp người khác bừa bãi vậy sao.”Tô Mộng Kỳ mím môi muốn nói gì đó còn bày ra dáng vẻ khó xử.

Lâm Tử Hạo đột nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống : “Chẳng lẽ bọn họ muốn đối phó Vi Vi?”Nước mắt trên mặt Tô Mộng Kỳ chưa khô, cô ta nhẹ giọng nói : “Sau đó Lý Dĩnh có nói với em, hôm sinh nhật cô ấy đã xảy ra chút hiểu lầm, Cương ca đánh vỡ đầu chị ấy, nhưng chị ấy cũng đánh lại Cương ca, vì thế anh ta mới sai anh em tới trả thù chị, Lý Dĩnh có quan hệ tốt với chị ấy đương nhiên sẽ bảo vệ chị ấy rồi, vì thế mới gọi em………”Cô ta ủ rũ cúi đầu giống như thương tâm không muốn nói tiếp.Lâm Tử Hạo nghiến răng, tức giận nói : “Vì thế cô ta lừa em ra đây để những người đó ức hiếp! Lý Dĩnh này thật độc ác!”Tô Mộng Kỳ cẩn thận kéo cánh tay Lâm Tử Hạo : “Được rồi mà anh Tử Hạo, anh đừng trách Lý Dĩnh, cô ấy cũng chỉ bảo vệ chị em thôi, thực ra em cũng không trách cô ấy, nếu không phải cuối cùng cô ấy không đành lòng mà nói ra thân phận của em, khẳng định em sẽ bị đám người kia……….”Lâm Tử Hạo nghe Tô Mộng Kỳ nói cũng hiểu đám người kia chưa làm nhục cô ta, Lâm Tử Hạo nhẹ nhàng thở ra, hắn xoa xoa tóc cô ta, thương tâm nói : “Mộng Kỳ, em quá lương thiện rồi, Lý Dĩnh đã đối xử với em như vậy mà em còn nói giúp cô ta.”Tô Mộng Kỳ ngượng ngùng cười, nước mắt trên mặt và nụ cười thanh lệ khiến Lâm Tử Hạo hơi rung động, hắn hoảng hốt dời tầm mắt.Tô Mộng Kỳ không cười nữa, nhàn nhạt nói : “Anh Tử Hạo, là anh hỏi em nên em mới nói, chuyện này không liên quan tới chị em, anh đừng vì em mà hiểu lầm chị ấy.”Vừa nghe Tô Mộng Kỳ nói vậy, trong lòng Lâm Tử Hạo đột nhiên lại cảm thấy Tô Vi cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này, nếu không phải cô gây thù với Cương ca thì hắn ta cũng sẽ không tới trả thù, Tô Mộng Kỳ cũng sẽ không phải chịu tội thay.Lâm Tử Hạo ôn nhu xoa đầu cô ta, nói : “Mộng Kỳ, em thật sự rất tốt, Vi Vi có em gái tốt như em là phúc của cô ấy.”Tiết tự học thứ hai, Tô Mộng Kỳ vắng mặt.Tôi học xong liền đi tới xe của Tô gia đợi trước cổng trường, nhìn thấy Tô Mộng Kỳ và Lâm Tử Hạo đứng cạnh xe Tô gia, hai người đứng đối mặt nói cái gì, trên người Tô Mộng Kỳ khoác chiếc áo đồng phục sạch sẽ che đi dấu vết trên người, mái tóc xõa tung trên vai che khuất nửa gương mặt cô ta.Vừa nhìn thấy họ, tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra.


Chắc hẳn sau khi Tô Mộng Kỳ bị ức hiếp đã tìm Lâm Tử Hạo tới khóc lóc thảm thương, cũng không biết cô ta lại nói xấu tôi như thế nào trước mặt Lâm Tử Hạo.Tôi vén tóc ra sau tai, nở một nụ cười rồi bước nhanh về phía họ : “Mộng Kỳ, Tử Hạo.”Lâm Tử Hạo liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt.Tay phải Tô Mộng Kỳ giữ lấy cổ áo, ngẩng đầu cười nhìn tôi gọi một tiếng chị, tôi quan tâm hỏi cô ta sao không học tiết thứ hai, có phải không thoái mái hay không?Cô ta cười có chút miễn cưỡng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Lâm Tử Hạo không kiên nhẫn nhíu mày, nói : “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh trở về đi.”Tôi hờn dỗi nói : “Tử Hạo, sao anh to tiếng với em như vậy? Em cũng chỉ quan tâm Mộng Kỳ thôi.”Lâm Tử Hạo nắm chặt tay như đang nhẫn nhịn cái gì, Tô Mộng Kỳ vội vàng giữ tay hắn ta, nhỏ giọng, nói : “Anh Tử Hạo, đừng vì em mà cãi nhau với chị.”Tuy cô ta nhỏ giọng nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy, thật sự rất khéo nha, nếu tôi không mắc lừa chẳng phải uổng phí công sức cô ta sao.Tôi mở to mắt, ngây người nhìn Lâm Tử Hạo, giọng nói ủy khuất : “Lâm Tử Hạo, rốt cuộc tôi đã chọc giận gì anh mà từ nãy tới giờ anh cứ khó chịu với tôi? Còn nữa, anh và Tô Mộng Kỳ có quan hệ tốt như vậy từ khi nào? Áo khoác nó mặc hẳn là của anh nhỉ? Hai người đã giấu tôi làm chuyện gì rồi?”Tô Mộng Kỳ hoảng loạn buông cánh tay Lâm Tử Hạo ra, bối rối nắm chặt áo khoác : “Chị, chị đừng hiểu lầm, em và anh Tử Hạo không có gì hết.”Sắc mặt Lâm Tử Hạo trầm xuống, nắm tay Tô Mộng Kỳ, giận đùng đùng nói : “Mộng Kỳ, em không cần giải thích với cô ấy, rõ ràng người làm sai là cô ấy, người phải xin lỗi, phải giải thích là cô ấy chứ không phải em!”Tôi tức giận, nói : “Lâm Tử Hạo, anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?”“Em……..”“Anh Tử Hạo, đừng vì em mà cãi nhau với chị!”Tô Mộng Kỳ nhanh chóng ôm cánh tay Lâm Tử Hạo, đôi mắt ngập nước mở to nhìn hắn, hắn ta lập tức bình tĩnh lại, nếu nói ra việc Mộng Kỳ bị người ta ức hiếp trước mặt mọi người không phải sẽ hủy thanh danh cô ta sao?“Tô Vi, anh không muốn cãi nhau với em ở đây.”“Được, được lắm.” Tôi tức giận cười, ánh mắt nhìn Tô Mộng Kỳ ôm cánh tay Lâm Tử Hạo, gật gật đầu, nói : “Nếu anh che chở nó như vậy, thích nó như thế thì đi mà ở bên nó, chúng ta chia tay đi.”Lâm Tử Hạo sững sờ, đột ngột hất tay Tô Mộng Kỳ ra muốn kéo tôi lại.


Nhưng tôi không cho hắn cơ hội đó, nhanh chóng bước lên ghế phụ, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.“Vi Vi.” Lâm Tử Hạo mạnh mẽ đập cửa xe, nói : “Em xuống xe đi, chúng ta nói cho rõ ràng.”Tôi nhớ tới hình ảnh kiếp trước, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, cách cửa kính xe lạnh lùng nhìn khuôn mặt nôn nóng của hắn, nói : “Anh không cần nói gì hết, tôi biết trong lòng anh tôi luôn kém hơn Mộng Kỳ, tôi đây không làm kỳ đà cản đường anh nữa.”Nói xong, mặc kệ hắn gọi tôi như nào, nói lảm nhảm cái gì, tôi cũng không để ý tới hắn, chỉ một mực phớt lờ hắn ta, mệt mỏi nhắm mắt lại..