Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 23: Gặp mặt




Thấy Từ Tiểu Cẩn chảy máu, Hứa Mạt cũng có chút nóng nảy, lái xe tốc độ cao đem hai người đưa đến bệnh viện.

Từ Tiểu Cẩn thật sự bị lưu sản! Hứa Mạt vô cùng ngoài ý muốn.Cô ta thật sự mang thai? Rõ ràng cô không dùng nhiều lực thế mà cô ta lại có thể ngã mạnh như vậy....

Giang Dịch Thần luôn luôn ở bên cạnh Từ Tiểu Cẩn một tấc cũng không rời, nắm chặt tay cô ta, hối hận, áy náy, đau lòng.

"Tiểu Cẩn, em thế nào?"

Từ Tiểu Cẩn nửa đêm mới tỉnh lại.

"Thần......" Từ Tiểu Cẩn nhìn Giang Dịch Thần thống khổ rơi lệ. Đứa nhỏ thật sự không còn nữa, trong lòng cô ta đau, đau quá. Bỗng nhiên thấy Hứa Mạt vẫn ở bên giường đứng:

"Cô sao còn ở đây?! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Hung thủ giết người" Vô luận như thế nào, cô ta hạ sách này đều vì Hứa Mạt.

Hứa Mạt cười lạnh: "Tôi sớm đã muốn chạy từ lâu rồi, chỉ là...có cái này tôi muốn cho cô, nên tôi không thể đi a."

"Cái gì vậy......" Từ Tiểu Cẩn còn chưa nói hết câu --

"Ba, ba --" Hứa Mạt lưu loát cho Từ Tiểu Cẩn hai bạt tai, Từ Tiểu Cẩn bỗng chốc bị đánh đau!

"Cái tát thứ nhất này, đánh cô vì cô không có nhân tính, ngay cả đứa con của mình cũng giết! Cái tát thứ hai, đánh cô vì không biết trời cao đất rộng, dám tính kế trên đầu tôi! Biết khôn thì từ nay về sau đừng có bon chen đấu với tôi, tôi đời này không hứng thú theo cô nháo loạn!"

Giang Dịch Thần lửa giận tận trời, ngăn Hứa Mạt đang đánh Từ Tiểu Cẩn, quát: "Cô đang làm gì, Hứa Mạt!"

"Thần......" Từ Tiểu Cẩn bụm mặt nước mắt như mưa, vẻ mặt thống khổ đến cực hạn.

Hứa Mạt liếc mắt lườm Giang Dịch Thần: "Anh hỏi tôi đang làm gì, mắt anh bị mù sao? Tôi đương nhiên đang dạy dỗ cô ta....Về phần vì sao... Tôi nghĩ đương sự ngay đây thì cần gì tôi phải nhiều lời giải thích, bằng không anh sẽ không để tôi đánh xong mới ngăn tôi lại......"

"Cô!" Từ Tiểu Cẩn gục trong lòng Giang Dịch Thần, nước mắt vẫn rơi trông thật thảm thương.

Hứa Mạt khinh thường hất bỏ tay Giang Dịch Thần đang nắm tay cô, nhìn Tử Tiểu Cẩn nói: "Cô nói tôi là kẻ ác độc à, A... Đã biết tôi độc ác thế thì đừng đến gây chuyện với tôi, nếu không ấy... tôi không biết sẽ cho cô biến dạng thế nào đâu! Kẻ nào tính kế tôi đều không có kết cục tốt, cho dù cô có chết, cùng lắm là bồi thường chút tiền thôi, tiền thì tôi không thiếu!"

Hứa Mạt sáng lạn cười, tiêu sái quay người bước ra phòng bệnh, đi tới cửa liền dừng lại chỉ vào Giang Dịch Thần cảnh cáo nói: "Thu hồi tâm tư không an phận của anh đi. Tôi nói lần cuối, từ nay về sau đường ai nấy đi, đừng có mà tới làm phiền cuộc sống của tôi. Tôi cảnh cáo anh, đừng để tôi điên lên, nếu không...... anh tự hiểu lấy!"

Giang Dịch Tần vẻ mặt tối tăm. Từ Tiểu Cẩn bị Hứa Mạt nhìn thấu, sợ hãi vạn phần, lôi kéo Giang Dịch Thần lắc đầu giải thích: "Thần, Thần...... Anh đừng nghe cô ta nói bậy, không phải như vậy...... Không phải......"

Hứa Mạt đi khỏi bệnh viện, xoa xoa mặt, đã bị ép buộc cả tối lại còn ngu xuẩn trúng một bạt tai! Từ Tiểu Cẩn tính toán thế nào sao cô không rõ kia chứ. Nhất định Giang gia không muốn có đứa nhỏ này, liền đưa tiền cho cô ta đi phá cái thai, quả là tiết mục thêm gia vị cho cuộc sống này. Cô ta gan cũng to thật, dám cài mình mang tiếng oan. Xác thực cô ta cũng có chút thông minh, nhưng thật hồ đồ, cô chỉ đẩy nhẹ, hơn nữa cô ta mặc dày như thế thì làm sao ngã tới sảy thai được. Hứa Mạt mới đi đến bên ngoài cổng bệnh viện, Giang Dịch Thần liền đuổi tới.

"Lúc trước là anh không...... Thực xin lỗi......" Giang Dịch Thần ngăn Hứa Mạt, tầm mắt nhìn xuống đất: "Giờ cũng khá muộn, em đi một mình không an toàn, để anh đưa em về."

Hứa Mạt hừ lạnh, đúng lúc thấy Lục Tử Hoành hổn hển chạy tới cách đó không xa, anh cũng nhìn lại đây thấy cô và Giang Dịch Thần. Hứa Mạt trong lòng vui vẻ, lập tức hất tay Giang Dịch Thần đi về phía Tử Hoành. Nhưng Giang Dịch Thần giữ chặt cổ tay Hứa Mạt hơn: "Nhất định phải đi theo hắn sao?"

Hứa Mạt nghe tới buồn cười: "Giang Dịch Thần, tôi đối với anh nửa điểm hứng thú cũng không có. Anh cứ nghĩ tới tôi, lại không buông tay được Từ Tiểu Cẩn, khiến cho mọi chuyện rối tung, anh có biết hay không, anh chính là – tiện nhân."

Lời Hứa Mạt nói thật ngoan độc làm cho Giang Dịch Thần như bị sét đánh, buông cổ tay Hứa Mạt ra. Hứa Mạt thoáng dừng chân lại, nói: "Anh nên trân trọng Từ Tiểu Cẩn đi, cô ta đã trả giá cho anh cả tuổi thanh xuân của mình. Mà tôi cũng có vùng trời riêng của tôi.... Hãy trân trọng lấy......."

Tỏ ra thánh mẫu xong cô liền tự ghê tởm chính mình một phen, hướng Lục Tử Hoành chạy tới, tâm tình sảng khoái, cước bộ nhẹ nhàng. Lục Tử Hoành thấy Hứa Mạt bình yên vô sự, tảng đá đè trong lòng liền rơi xuống đất, an tâm!

"Sao anh biết em ở đây?" Hứa Mạt bổ nhào vào Lục Tử Hoành.

"Em ở cạnh anh ta suốt ngày hôm nay? Anh cứ nghĩ em bị bắt cóc, anh lo lắng rất nhiều......"

Lục Tử Hoành gắt gao ôm cô. Khắp nơi tìm không thấy Hứa Mạt, nóng nảy cả tối tới nửa đêm, hồn phách bị dọa không nhẹ, chạy đôn chạy đáo các nơi cô có thể tới đều không thấy đâu. Mà khả năng cô bị bắt cóc là rất lớn vì cô là tiểu thư nhà giàu, lòng anh như lửa đốt.

"Thực xin lỗi......"

Lục Tử Hoành bá đạo hôn môi cô, đem lời đang nói dở của cô nuốt vào trong miệng. Lục Tử Hành hôn Hứa Mạt nhưng ánh mắt lại lạnh như băng hướng tới Giang Dịch Thần cách đó không xa còn đang đứng nhìn.

Giang Dịch Thần cắn răng nắm chặt tay, thấy trong mắt Lục Tử Hành đối diện hắn hiện lên tia đắc ý, lửa giận ghen tuông quay cuồng lợi hại. Nhưng nhớ tới câu nói kia của Hứa Mạt, cảm giác vô lực xoay quanh...... "đúng, đúng" hắn rất không biết quý trọng......

Lục Tử Hoành xoay người, cúi thấp thân, cõng Hứa Mạt về nhà. Hứa Mạt ở trên lưng anh có cảm giác an tâm, như được che chở bảo vệ........

Trước cửa Lục gia, cha mẹ Tử Hoành gấp đến độ xoay quanh, thấy xa xa phía ngã tư con trai đang cõng Hứa Mạt, nỗi lo lắng trong lòng rốt cục đã được trút bỏ. Lúc đó Hứa Mạt đang ngủ trên lưng Lục Tử Hoành.

Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời chói chang, cây xanh vang tiếng lá đung đưa xào xạt và tiếng ve kêu râm ran, một ngày hè xinh đẹp, cha Trịnh Tiếu Tiếu đột nhiên qua đời. Vợ chồng bác Lục tính đi hỗ trợ, Hứa Mạt và Tử Hoành cũng tính qua nhưng vừa đi đến ngã tư phố, một chiếc xe màu đen dừng ngay trước mặt bốn người. Hứa Minh Sơn từ xe bước ra, Hứa Mạt vô cùng kinh ngạc. Hứa Minh Sơn bất đắc dĩ thở dài: "Bỏ đi nhiều ngày vậy con vẫn chưa thấy đủ?"

Hứa Minh Sơn hướng vợ chồng Dương Thục Du chào hỏi. Vợ chồng Lục gia trong lòng lo lắng, Hứa Mạt có điều kiện tốt như thế..... Hứa Minh Sơn sẽ đồng ý sao......

"Cậu tên Lục Tử Hoành?" Hứa Minh Sơn hỏi Lục Tử Hoành.

"Đúng vậy, Bác Hứa." Lục Tử Hoành không kiêu ngạo không siểm nịnh, thần sắc kiên cường.

Hứa Minh Sơn nghiêm túc đánh giá Tử Hoành vài giây, Hứa Mạt run sợ. Một trận trầm trọng lặng im, Hứa Minh Sơn thật mạnh vỗ vỗ bả vai Lục Tử Hoành.

"Ngày mai, cả gia đình đến nhà chơi đi, nhân tiện nói tới chuyện của hai đứa nhỏ luôn."

Hứa Mạt mừng như điên, ba đây là đang thỏa hiệp, như những gì cô đã tính toán từ trước!

"Ba, con thật sự là yêu ba chết mất!" Hứa Mạt xông lên ôm lấy Hứa Minh Sơn, còn kém chưa có giơ chân hoan hô! Vợ chồng Lục gia thấy thế cũng hiểu được, Hứa Minh Sơn đồng ý, hai người đều cười vui vẻ.

Hứa Mạt theo cha trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Lưu Lạc Bằng đang nằm ở sofa.

"A, tiểu Mạt đã trở lại!" Lưu Lạc Bằng cười hề hề từ sofa nhảy dựng lên, thật sự có chút quá mức nhiệt tình.

"Vâng, cháu đã về."

Hứa Mạt hàn huyên vài câu với Lưu Lạc Bằng, nói chút chuyện quá khứ. Lưu Lạc Bằng lẩn trốn hơn hai mươi năm làm trộm cướp, xen lẫn chút ít chuyện râu ria kể khổ.

"Anh rể, anh giúp em tìm một công việc trong công ty của anh đi, mấy bữa nay em thật nhàm chán, hơn nữa em cũng không thể ăn không ở không nhà anh mãi được." Lưu Lạc Bằng vừa nói vừa ngậm cái tăm xỉa răng.

"Em muốn làm công việc gì?" Hứa Minh Sơn nhíu mi hỏi, thanh âm trầm ổn như nhung.

"A...anh hỏi vậy... em cũng không biết........." Lưu Lạc Bằng gãi gãi đầu. Học không đến nơi đến chốn, công việc đứng đắn thì làm qua hai lần, từ ngày bỏ nhà đi lăn lộn trong giới trộm cắp, thật không biết có thể làm cái gì.

"Nếu cậu nguyện ý, thì làm trợ thủ cho cháu, thế nào?" Hứa Mạt đề nghị.

"Con muốn bắt đầu công tác?" Hứa Minh Sơn hỏi con gái. Trước đây cô không muốn làm vì ngại phiền toái.

"Hiện tại tình hình công ty không tốt lắm, hạng mục đầu tư đang có vấn đề, con đương nhiên phải giúp cha một tay." Hứa Mạt ôm cánh tay Hứa Minh Sơn làm nũng.

"Ha ha ha, có công việc để làm là tốt rồi." Lưu Lạc Bằng bất quá là lấy cớ làm việc để đi ra ngoài, mỗi ngày ngồi ngốc trong nhà thật nhàm chán, nếu có thể kiếm tiền thật tốt.

Hứa Mạt tính mang theo Lưu Lạc Bằng học tập vài điều cơ bản gì đó, cậu mình hơn bốn mươi tuổi rồi, nửa đời sau không có chút công việc hẳn hoi tử tế quả thật không dễ chịu, tuy Hứa gia không thiếu chút tiền cho cậu sống cả nửa đời còn lại.

Hứa Minh Sơn và Hứa Mạt tự lái xe tới Lục gia, ban đầu Hứa Mạt muốn tự mình đi nhưng cha Hứa Minh Sơn lại kiên trì muốn đi cùng. Cô vừa cao hứng vừa vui mừng, tính cách hai cha con gần như giống nhau, một khi không nguyện ý sẽ không chịu chấp nhận, một khi đã nhận định rồi thì đối đãi tốt hết mức.

Hai vợ chồng Lục gia vừa mừng vừa lo sợ, hai người là giáo viên nên lễ phép vô cùng nghiêm cẩn, dọc theo đường đi không khí có chút cương cứng.

Lục Vệ Quốc và Hứa Minh Sơn ngồi trong phòng tán gẫu về bất động sản, đoán tương lai mười năm nữa giá nhà sẽ tăng cao, phát triển hơn so với hiện tại - các biệt thự giá còn thấp và kiến trúc vẫn còn đơn giản. Bây giờ chờ tới thời điểm xây xong mới phát giá phòng ở, mà một bên đầu tư xây phòng, một bên giao dịch đất, quảng cáo có chút phiền toái. Hứa Minh Sơn nghe xong cũng đồng ý, hai người càng tán gẫu càng hợp nhau, xưng hô liền thay đổi.

"Lão Lục a, anh làm giáo viên dạy toán gần nửa đời người, một thiên tài như anh mà không được trọng dụng thật uổng, không bằng anh đến chỗ tôi làm đi. "Hứa Minh Sơn cười.

"Anh cứ nói quá, tôi cũng chỉ học lý thuyết suôn, chân chính áp dụng vào công việc cụ thể tôi lại làm không tốt, phần này Tử Hoành rất giỏi." Lục Vệ Quốc cười đến khóe mắt nếp nhăn chen chúc thành một chỗ.

Hứa Minh Sơn phá lệ liếc mắt nhìn Lục Tử Hoành thêm vài lần.

Lục Tử Hoành được một nhà Hứa gia nhiệt tình tiếp đãi, với cậu Lạc Bằng phá lệ để ý, nhiệt tình nhiều chút. Lưu Lạc Bằng ngồi cạnh Tử Hoành, nói nhỏ bên tai:"Chàng trai tốt, khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt có thần, có tài năng a!"

Lưu Lạc Bằng giơ ngón tay cái khen Lục Tử Hoành. Tử Hoành miễn cưỡng tươi cười, thích

ứng ngồi bồi Lưu Lạc Bằng "Tán gẫu ".

Lúc Lưu Lạc Bằng đi chỗ khác, Hứa Mạt ngồi xuống bên cạnh anh, hôn một cái chụt lên má:

"Anh đừng để ý, cậu ấy nói nhiều chút nhưng không có ý gì khác."

Lục Tử Hành nhéo cái mũi Hứa Mạt, cười: "Anh đương nhiên biết." Hứa Minh Sơn cùng cha mẹ Lục Tử Hoành xem như chính thức gặp mặt, hai nhà cùng ngồi bàn về hôn sự của đôi trẻ, quyết định hôn kỳ vào hai tháng sau.

Ban đêm, trong hoa viên nho nhỏ, Hứa Mạt và Lục Tử Hoành cùng nhìn bầu trời đầy sao, vui vẻ nói nhau nghe kế hoạch tương lai, cuộc sống tốt đẹp đang mở ra trước mắt. Nhưng Tử Hoành không an phận, liền dụ dỗ Hứa Mạt đến trong bụi cỏ cùng anh "vận động"......

Nói tới việc này, Hứa Mạt cười khổ, Tử Hoành quấn quýt không tha, hại cô bị muỗi đốt trên dưới mười nốt!

"Anh là tên đáng ghét! Em thế nào mà không sớm nhìn ra anh là sắc lang!" Hứa Mạt cắn răng.

"......" Lục Tử Hành im lặng trầm mặc. Vừa rồi, cô rõ ràng còn nói "Rất thích".....