Núi Tình

Chương 1




Anh cần đàn bà. Rất cần.

Wolf Mackenzie trải qua một đêm trằn trọc, trong khi mặt trăng tròn vành vạnh ném thứ ánh sáng bàng bạc lên phần gối trống cạnh anh. Cơ thể anh nhức nhối vì thèm khát, đó là nhu cầu tình dục của một người đàn ông khỏe mạnh, và tâm trạng tuyệt vọng của anh càng lúc càng dâng cao. Cuối cùng anh ra khỏi giường, trần truồng bước về phía cửa sổ, cả cơ thể to lớn di chuyển với sức mạnh dẻo dai. Sàn gỗ lạnh như băng dưới chân, nhưng anh chào đón cảm giác khó chịu đó, vì nó làm dịu bớt nỗi khát khao, dù khao khát này chẳng hướng đến người phụ nữ nào, đang nung nấu trong huyết quản anh.

Ánh trăng soi rõ từng đường nét và góc cạnh trên gương mặt, một bằng chứng sống động cho thấy nguồn gốc của anh. Mái tóc anh đen dày dài chấm vai, đôi mắt đen sụp mí, nhưng gương mặt anh là đậm nét Anh điêng hơn cả. Nó thể hiện rõ ở hai gò má cao nổi bật, vầng trán rộng, đôi môi mỏng và sống mũi cao. Ít rõ hơn, nhưng cũng rất đặc trưng là dòng dõi Celtic của cha anh, thế hệ F1[1] của vùng Cao nguyên Scotland.

[1] Thế hệ F1: thuật ngữ dùng trong di truyền học, là thế hệ con lai đầu tiên của cặp bố mẹ thuần chủng. Con lai của thế hệ F1 được gọi là F2.

Những đặc điểm của người Anh điêng mà Wolf thừa hưởng một cách chọn lọc từ người mẹ in hằn trên gương mặt như một lưỡi dao, được mài vô cùng sắc gọn tạo nên khuôn mặt rắn rỏi. Trong huyết quản anh là dòng máu của hai tộc người thiện chiến nhất trong lịch sử loài người, người Comanche và người Celtic. Quân đội đã sớm phát hiện ra anh là một chiến binh bẩm sinh ngay khi anh vừa nhập ngũ.

Wolf cũng là người theo chủ nghĩa khoái lạc. Anh biết rõ bản năng của mình, và mặc dù kiểm soát được bản năng đó, vẫn có những lúc anh cần đàn bà. Những lúc như thế anh thường ghé thăm Julie Oakes. Cô đã ly dị, lớn hơn anh vài tuổi và sống trong một thị trấn nhỏ cách đó năm mươi dặm. Quan hệ giữa họ đã kéo dài năm năm; Wolf và Julie chẳng ai có hứng thú với hôn nhân, nhưng cả hai đều có những nhu cầu, và họ quý mến nhau. Wolf cố không ghé thăm Julie quá thường xuyên, và anh cẩn thận không để ai nhìn thấy anh bước vào nhà cô - hàng xóm của cô sẽ cảm thấy bị sỉ nhục nếu họ biết cô ngủ với một gã Anh điêng. Mà đâu phải chỉ là một gã Anh điêng; cái án hiếp dâm sẽ dính chặt người đàn ông suốt đời.

Ngày mai là thứ Bảy. Sẽ có những công việc thường lệ, và anh phải đi nhận một số vật liệu làm hàng rào ở Ruth, một thị trấn nhỏ ngay dưới chân ngọn núi của anh, rồi đến tối anh sẽ đi uống vài ly. Nhưng mai anh sẽ không đi uống rượu, mà sẽ đến thăm Julie và xả sạch cơn ức chế nhục dục này lên giường cô.

Đêm đang dần trở nên lạnh hơn, những đám mây thấp nặng nề lững lờ trôi. Anh đứng nhìn đến khi chúng nuốt chửng mặt trăng, biết rằng thế nghĩa là sẽ có đợt tuyết mới. Anh không muốn quay lại cái giường trống trải của mình. Mặt anh điềm tĩnh, nhưng háng thì nhức nhối. Anh cần đàn bà.

* * *

Mary Elizabeth Potter có vô số việc vặt phải làm trong sáng thứ Bảy, nhưng lương tâm của cô sẽ không để cô yên chừng nào cô chưa nói chuyện với Joe Mackenzie. Thằng bé đã bỏ học từ hai tháng trước, nghĩa là một tháng trước khi cô đến thay thế cho một giáo viên đã đột ngột bỏ dạy. Chẳng ai nói với Mary về Joe, nhưng cô đã vô tình nhìn thấy học bạ của thằng bé ở trường, và sự tò mò đã khiến cô đọc hết. Tại Ruth - một thị trấn nhỏ ở Wyoming, trường học chẳng có quá nhiều học sinh, và cô tưởng mình đã gặp tất cả bọn chúng. Thực tế là có chưa đến sáu mươi học sinh, nhưng tỷ lệ tốt nghiệp gần như đạt 100%, vì thế bất kỳ vụ bỏ học nào đều là bất thường. Cô đã sửng sốt khi đọc học bạ của Joe Mackenzie. Thằng bé đã luôn đứng đầu lớp, điểm A liên tục trong tất cả các môn học. Những học sinh kém sẽ thấy nản lòng và bỏ học, nhưng tất cả bản năng sư phạm trong cô đều bất bình kêu gào khi một học sinh xuất sắc như thế lại nghỉ học. Cô phải nói chuyện với cậu bé, cố giải thích cho cậu bé hiểu rằng việc tiếp tục đi học quan trọng như thế nào với tương lai của cậu. Mười sáu tuổi là quá trẻ để mắc phải một sai lầm ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Cô sẽ không thể nào ngủ ngon nếu chưa làm hết sức mình để thuyết phục Joe quay lại trường học.

Tuyết lại rơi suốt đêm và trời trở nên lạnh buốt. Con mèo vừa kêu meo meo ai oán vừa lượn lờ quanh cổ chân cô, như thể than phiền về thời tiết. “Tao biết rồi, Woodrow,” cô an ủi con vật. “Sàn nhà hẳn là làm chân mày lạnh lắm.” Cô đồng cảm với con mèo, vì chân cô cũng chưa từng được ấm áp kể từ khi cô chuyển dến Wyoming.

Mary tự hứa với mình rằng trước khi một mùa đông khác đến, cô sẽ tậu về một đôi ủng chắc chắn, ấm áp, viền lông, không thấm nước, và cô sẽ sục sạo trong tuyết như thể mình đã làm chuyện đó cả đời, như một thổ dân. Thực ra lúc này cô cũng cần ủng, nhưng chi phí chuyển chỗ ở đã ngốn sạch số tiền dành dụm, và những lời giáo huấn từ bà dì tằn tiện của cô đã ngăn không cho cô mua chịu một đôi ủng.

Woodrow lại meo meo khi cô mang vào đôi giày ấm nhất, tiện dụng nhất mà cô có, đôi giày mà cô đã bí mật gọi là “giày bà giáo già.” Mary dừng lại gãi lên sau tai con mèo làm lưng nó uốn cong thích thú. Cô thừa hưởng con mèo cùng với ngôi nhà, là nơi mà Ban giám hiệu đã sắp xếp làm chỗ ở cho cô; con mèo cũng như ngôi nhà, chẳng có gì nhiều nhặn. Cô không biết Woodrow đã bao nhiêu tuổi, nhưng cả nó và ngôi nhà đều có vẻ hơi tàn tạ. Mary luôn phản đối việc nuôi mèo - vì dường như chỉ có những cô gái già mới nuôi mèo - nhưng cuối cùng cô cũng không tránh khỏi số mệnh.

Cô là gái già. Giờ cô còn có một con mèo. Và đi đôi giày gái già. Bức tranh hoàn hảo.

“Nồi nào úp vung nấy thôi,” cô bảo con mèo khi nó nhìn cô bằng ánh mắt Ai Cập lạnh nhạt của mình. “Nhưng mày quan tâm gì chứ? Mày có đau đớn gì đâu khi cái vung của tao dường như chỉ úp vừa những đôi giày tiện dụng và lũ mèo như mày?”

Nhưng khi nhìn vào gương để đảm bảo tóc tai đã gọn gàng, cô lại thở dài. Giày dép tiện dụng và lũ mèo già đích thị đã là phong cách của cô, cùng với vẻ ngoài xanh xao, mảnh khảnh và bình thường. “Xám xịt” là một từ chuẩn. Mary Elizabeth Potter sinh ra là để làm gái già.

Cô mặc ấm nhất trong khả năng có thể. Cô định đi tất ngắn để hợp với đôi giày, nhưng cô quyết định bỏ qua chuyện đó. Tất ngắn đến mắt cá chân màu trắng xinh xắn đi với váy xếp nếp dài là một chuyện, nhưng tất dài đến gối cùng với một chiếc váy đầm len lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cô tự nguyện trở nên không hợp mốt để được ấm áp chứ không sẵn lòng để khiến mình trông quê mùa.

Chà, trời sẽ chẳng ấm hơn chút nào trước khi mùa xuân đến. Mary chuẩn bị tinh thần cho cơn sốc trước thời tiết lạnh giá đối với cơ thể vẫn còn trông chờ cảm giác ấm áp ở Savannah. Cô đã rời khỏi cái tổ nhỏ nhắn gọn gàng ở Georgia để tìm thách thức trong ngôi trường bé xíu ở Wyoming, vì háo hức muốn thử một lối sống khấc; và thậm chí, cô còn mang trong mình một chút khát khao phiêu lưu, mặc dù dĩ nhiên cô chưa bao giờ thể hiện điều đó ra mặt. Nhưng chẳng hiểu sao Mary lại không tính đến chuyện thời tiết. Cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ có tuyết, nhưng không phải nhiệt độ buốt giá này. Chẳng trách lại có ít học sinh như thế, cô vừa nghĩ vừa mở cửa và chết ngộp khi một cơn gió quất thẳng vào người. Trời quá lạnh đến nỗi người lớn không thể cởi đủ quần áo để làm bất cứ chuyện gì có thể sản sinh ra trẻ con!

Đôi giày của cô dính tuyết khi cô bước về phía chiếc xe, một chiếc Chevrolet hai cửa tiện lợi với mui kín tầm trung, trên mui cô đã đặt một bộ lốp lội tuyết phù hợp từ lúc chuyển đến Wyoming. Theo bản tin dự báo thời tiết lúc sáng, nhiệt độ cao nhất sẽ là -22°C. Mary lại thở dài khi nghĩ đến thứ thời tiết mà cô đã để lại sau lưng ở Savannah; giờ là tháng Ba, mùa xuân ở đó đang tưng bừng hết cỡ với trăm hoa đua nở.

Nhưng Wyoming cũng thật đẹp, đẹp theo kiểu hoang dã, hùng vĩ. Những ngọn núi cao vút làm cho khu dân cư bé nhỏ trở thành tí hon, và cô nghe nói khi mùa xuân đến, cánh đồng sẽ trải một lớp thảm đầy hoa dại, và những dòng suối trong vắt như pha lê sẽ cất lên những khúc ca đặc trưng của riêng mình. Wyoming là một thế giới hoàn toàn khác với Savannah, và cô chỉ là một nhành mộc lan ghép đang gặp phải khó khăn khi thích nghi với môi trường.

Cô đã được chỉ đường đến nơi ở của nhà Mackenzie, nhưng những chỉ dẫn đó được đưa ra một cách miễn cưỡng. Không hiểu sao dường như chẳng ai thích thằng bé cả, trong khi người dân trong thị trấn nhỏ này vốn thân thiện và giúp cô rất nhiều. Nhận xét thẳng thắn nhất mà cô nhận được là từ ông Hearst, chủ cửa hàng tạp hóa, ông ta đã lẩm bẩm, “Nhà Mackenzie chẳng đáng để cô gặp rắc rối đâu.” Nhưng Mary nghĩ rằng đứa trẻ nào cũng đáng để cô gặp rắc rối. Cô là giáo viên, và cô sinh ra là để dạy học.

Khi đã chui vào chiếc xe tiện dụng của mình, cô có thể nhìn thấy ngọn núi có tên là núi Mackenzie, cũng như con đường hẹp uốn lượn bên sườn núi như một dải ruy băng. Mary chần chừ. Dù có mấy cái lốp lội tuyết mới, nhưng cô không phải là một tài xế tự tin trong môi trường lạ lẫm này. Tuyết là... Chà, tuyết là thứ xa lạ, nhưng thế không có nghĩa là cô để nó ngăn cô làm cái việc mà cô đã quyết tâm sẽ làm cho bằng được.

Cô run lẩy bẩy đến mức gần như không tra được chìa vào ổ khóa. Trời quá lạnh! Sống mũi và phổi cô đều rất buốt mỗi khi cô hít vào. Có lẽ cô nên chờ đến khi thời tiết khá hơn rồi mới thử lái xe. Cô nhìn ngọn núi làn nữa. Có lẽ đến tháng Sáu tất cả đám tuyết này sẽ tan chảy hết... nhưng Joe Mackenzie đã nghỉ học hai tháng rồi. Đến tháng Sáu thì thằng bé sẽ không thể bù được khoảng thời gian vắng mặt, và nó sẽ chẳng cố gắng nữa. Lúc đó có thể đã quá muộn. Cô phải cố, thậm chí cô còn chẳng dám phí thêm một tuần nữa.

Mary có thói quen tự động viên bất cứ khi nào ép mình phải làm điều gì đó khó khăn, vì thế cô lẩm bẩm trong lúc bắt đầu lái xe đi. “Một khi mình đã ở trên đường thì đường sẽ không dốc đến thế. Tất cả những con đường dốc đều trông như thẳng đứng khi nhìn từ xa. Đó là một con đường hoàn toàn có thể đi được, nếu không nhà Mackenzie đã không thể nào lên xuống được, và nếu họ có thể đi được thì mình cũng có thể.” Chà, có lẽ là cô làm được. Lái xe trên tuyết là một kỹ năng phải rèn luyện mới có, một kỹ năng mà cô vẫn chưa thành thạo.

Sự quyết tâm giúp cô tiếp tục đi tới. Cuối cùng khi đến chân núi và con đường dốc đứng lên, tay cô siết chặt vô lăng khi cố không nhìn sang bên để thấy khoảng cách với thung lũng ngày càng tăng. Biết mình sẽ rơi xa thế nào nếu lái xe trượt khỏi vách núi cũng chẳng ích gì; theo quan điểm của Mary, điều đó thuộc về danh mục kiến thức vô bổ, mà danh mục đó của cô đã khá dài.

“Mình sẽ không trượt đâu,” cô lảm bẩm. “Mình sẽ không đi nhanh đến mức mất lái. Chuyện này giống như trò đu quay mạo hiểm. Mình cứ chắc mẩm là sắp rơi ra rồi, nhưng sẽ chẳng rơi đâu.” Cô đã từng ngồi đu quay mạo hiểm một lần, lúc lên chín tuổi, và chẳng ai có thể thuyết phục cô chơi thêm lần nào nữa. Cưỡi ngựa gỗ quay vòng hợp với cô hơn.

“Nhà Mackenzie sẽ không phiền nếu mình nói chuyện với Joe đâu,” cô tự trấn an mình lần nữa trong nỗ lực không nghĩ đến chuyện lái xe. “Có lẽ thằng bé gặp rắc rối với bạn gái, và đó là nguyên nhân nó không muốn đến trường. Vào độ tuổi này, thì đến giờ mọi chuyện chắc đã bốc hơi hết rồi.”

Thực ra đường đi cũng không tệ như Mary sợ. Cô bắt đầu hít thở dễ dàng hơn. Những đoạn dốc thoải hơn cô tưởng, và có lẽ cô không phải đi quá xa nữa. Ngọn núi không quá hùng vĩ như khi cô nhìn lên từ dưới thung lũng.

Mary quá tập trung vào việc lái xe đến mức không nhận thấy đèn đỏ xuất hiện trên bảng đồng hồ. Cô không hề để ý việc động cơ quá nóng cho đến khi hơi nước đột nhiên phun ra từ dưới mui xe, thời tiết băng giá ngay lập tức biến chỗ hơi nước đó thành lớp băng trên kính chắn gió. Theo bản năng Mary đạp chân phanh, rồi nguyền rủa khi bánh xe bắt đầu trượt đi. Cô nhanh chóng thả chân ra khỏi phanh, và các bánh xe phục hồi lại lực kéo, nhưng cô không nhìn thấy gì cả. Nhắm mắt lại, cô cầu nguyện mình vẫn còn đi đúng hướng và để sức nặng của xe từ từ dừng nó lại.

Tiếng máy xe rú rít và gầm lên như rồng. Run lảy bẩy, Mary tắt máy và chui ra khỏi xe, thở hắt ra khi cơn gió quất vào mình như một chiếc roi băng. Bộ phận mở mui tự động bị mắc kẹt trong cái lạnh buốt giá, nhưng cuối cùng nó cũng phải long ra, và cô nâng mui xe lên để xem chuyện gì đã xảy ra - trên nguyên tắc thì biết được có vấn đề gì xảy ra với chiếc xe sẽ hay hơn ngay cả khi cô không thể sửa. Không cần phải có thợ mấy mới biết vấn đề là gì: một ống dẫn nước bị vỡ, và nước nóng đang xì ra từ chỗ vỡ.

Đột nhiên cô nhận ra tình huống của mình bấp bênh đến thế nào. Cô không thể ở trong xe, bởi vì không thể mở máy chạy để giữ ấm cho mình mãi được. Con đường này là lối đi riêng, ít người qua lại, và cả ngày hôm nay nhà Mackenzie có thể sẽ không rời khỏi trang trại, thậm chí cả tuần này. Cuốc bộ quay về nhà cô lúc này là quá xa, và quá lạnh. Sự lựa chọn duy nhất của Mary là đi bộ đến trang trại nhà Mackenzie và cầu nguyện quãng đường không quá xa. Chân cô lúc này đã tê cóng rồi.

Cô cũng không để đầu óc bám lấy ý nghĩ mình có thể không đến được trang trại nhà Mackenzie. Thay vào đó cô bắt đầu cẩn thận bước lên con đường dốc và cố phớt lờ đám tuyết cứ chui vào giày theo mỗi bước chân.

Mary rẽ ở đoạn đường cong và không còn nhìn thấy chiếc xe nữa, nhưng khi nhìn thẳng về phía trước, cô vẫn không thấy dấu hiệu nào của một ngôi nhà, hay thậm chí là một cái chuồng ngựa. Cô cảm thấy đơn độc, như thể mình đã bị thả xuống giữa khu rừng hoang vu. Chỉ có mỗi ngọn núi, tuyết, bầu trời rộng lớn và cô. Sự im lặng bao trùm. Mỗi bước đi lại dậy lên cơn đau đớn, và cô nhận thấy mình đang lê chân đi thay vì nhấc chúng lên. Cô đã cuốc bộ gần hai trăm mét.

Môi Mary run cầm cập khi cô tự ôm lấy người, cố duy trì hơi ấm trong cơ thể. Đau đớn hay không cô cũng phải bước tiếp.

Thế rồi cô nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, và cô dừng lại, cảm giác nhẹ nhõm trào lên nhức nhối đến nỗi nước mắt làm mắt cô cay xè. Cô sợ sẽ khóc òa lên giữa thanh thiên bạch nhật, nên vội chớp mắt cố nén. Khóc lóc lúc này chẳng ra sao; cô mới chỉ cuốc bộ chưa đến mười lăm phút và không hề gặp phải nguy hiểm thực sự nào. Đây chỉ là sự tưởng tượng quá lên của cô như thường lệ mà thôi. Cô lê chân trong tuyết tránh vào lề đường và chờ cỗ máy tiến đến gần.

Một chiếc bán tải đen to bự với những lốp xe khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt. Mary có thể cảm thấy đôi mắt của người tài xế dán chặt vào mình, và cô cúi gằm mặt xuống xấu hổ ngoài ý muốn. Những cô giáo già không quen là trung tâm của sự chú ý, và trên tất cả cô cảm thấy mình như một đứa ngốc hoàn hảo.

Bộ dạng của cô lúc này hẳn phải giống một người đi tản bộ trong bão tuyết lắm.

Chiếc xe bán tải đi chậm dần rồi dừng lại trước mặt cô, và một người đàn ông bước ra. Anh ta to lớn, và theo bản năng cô không thích điều đó. Cô không thích cách những người đàn ông to lớn nhìn xuống cô, và cô không thích bị buộc phải ngẩng lên nhìn họ chỉ bởi sự khác biệt về tầm vóc cơ thể. Chà, to lớn hay không thì anh ta cũng là cứu tinh của cô. Cô xoắn những ngón tay đeo găng lại với nhau và tự hỏi mình nên nói gì. Người ta nói thế nào khi muốn được cứu giúp nhỉ? Trước đây cô chưa bao giờ phải xin đi quá giang; chuyện đó dường như không đứng đắn lắm đối với một giáo viên điềm tĩnh và đáng kính.

***

Wolf nhìn người phụ nữ chòng chọc, sửng sốt khi có người lại ra ngoài trời lạnh mà ăn mặc ngớ ngẩn thế kia. Dù sao đi nữa, cô ta đang làm cái quái gì trên ngọn núi của anh chứ? Làm thế nào cô ta lên được đến đây?

Đột nhiên anh biết cô ta là ai; anh đã nghe được mẩu đối thoại trong cửa hàng đồ ăn về một giáo viên mới đến từ nơi nào đó phía Nam. Anh chưa bao giờ thấy ai trông giống giáo viên hơn người phụ nữ này, và cô ta ăn mặc hoàn toàn không hợp với mùa đông ở Wyoming. Chiếc váy xanh và cái áo choàng nâu quá lôi thôi đến nỗi cô ta trông gần giống cái khuôn; những mớ tóc nâu nhạt rối tung bên dưới tấm khăn quàng, và đôi kính gọng sừng quá khổ như nuốt chửng lấy khuôn mặt cô ta. Không son phấn, thậm chí cả lớp son dưỡng để bảo vệ môi cũng không.

Và không có ủng. Tuyết đã đóng thành bánh đến gần đầu gối cô ta.

Wolf quan sát người phụ nữ từ đầu đến chân trong vòng hai giây và không chờ nghe bất kỳ lời giải thích nào về lý do cô ta có mặt trên ngọn núi của anh, nếu như cô ta định nói gì đó. Cho đến lúc này cô ta chưa thốt ra lời nào mà cứ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt tổn thương yếu ớt. Anh tự hỏi cô ta có cho rằng nói chuyện với một người Anh điêng là hạ mình hay không, thậm chí là nhờ giúp đỡ. Trong thâm tâm anh mặc xác. Mẹ kiếp, anh không thể để mặc cô ta ở ngoài này.

Bởi vì cô ta vẫn chưa lên tiếng, nên anh cũng chẳng nói gì. Anh chỉ cúi xuống và luồn một tay qua đầu gối cô ta, tay kia đặt sau lưng cô ta, rồi nhấc cô ta lên như nhấc một đứa bé, mặc kệ cô ta há hốc miệng. Trong lúc đưa cô ta đến chỗ chiếc xe bán tải, anh mới nhận ra rằng cô ta cũng chẳng nặng hơn một đứa bé là mấy. Anh thấy một ánh mắt xanh dương sửng sốt phía sau cặp mắt kính; thế rồi cánh tay cô ta luồn ra sau cổ anh và ghì chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ thả mình rơi xuống.

Anh dời cô ta sang bên để có thể mở cửa phía hành khách và đặt cô ta lên ghế, rồi nhanh chóng gạt bỏ lớp tuyết ra khỏi bàn chân và bắp chân cô ta nhiều nhất có thể. Anh lại nghe thấy cô ta thở dốc, nhưng chẳng buồn ngẩng lên. Khi đã xong, anh phủi đám tuyết trên găng tay rồi đi vòng qua xe và trèo vào sau vô lăng.

“Cô đã đi bộ bao lâu rồi?” Wolf miễn cưỡng lẩm bẩm.

Mary giật mình. Cô không nghĩ giọng người đàn ông này lại trầm đến mức gần như vọng lại như thế. Cặp kính của cô đã mờ tịt vì hơi nóng trong xe tải, và cô giật nó xuống, cảm thấy gò má lạnh giá của mình bỏng rất khi máu dồn lên đột ngột. “Tôi... Chưa lâu lắm,” cô lắp bắp. “Khoảng mười lăm phút. Tôi bị hỏng một ống dẫn nước. Ý tôi là, xe của tôi.”

Wolf liếc sang đúng lúc thấy cô ta lại vội vã cụp mắt xuống và nhận ra má cô ta đã hồng lên. Tốt, cô ta đang ấm lên. Và cô ta đang bối rối; anh có thể nhận thấy điều đó qua cái cách cô ta xoắn các ngón tay lại với nhau. Cô ta nghĩ anh sắp sửa quăng cô ta xuống ghế và cưỡng hiếp cô ta ư? Suy cho cùng thì anh cũng là một gã Anh điêng nổi loạn, và có khả năng làm bất kỳ điều gì. Thế nhưng theo vẻ ngoài của cô ta mà nói thì có lẽ đây là tình huống kích động nhất mà cô ta từng có trong đời.

Trang trại cách đó không xa lắm và họ về đến nơi chỉ trong vài phút. Wolf đỗ xe gần cửa bếp và ra khỏi xe; anh vòng qua xe để với lấy cửa hành khách vừa lúc người phụ nữ mở ra và chuẩn bị trượt xuống. “Quên đi,” anh nói rồi lại bế cô ta lên. Động tác trượt xuống đã kéo váy cô ta lên đến nửa đùi. Cô ta vội vàng đẩy lớp vải xuống, nhưng anh vẫn kịp nhìn thấy đôi chân thanh mảnh, và má cô ta càng đỏ hơn.

Không khí ấm áp trong nhà bao phủ láy Mary, và cô hít vào nhẹ nhõm, gần như không nhận thấy khi người đàn ông quay một cái ghế gỗ ra khỏi bàn và đặt cô lên đó. Không nói lời nào, anh ta mở vòi nước nóng và để nó chảy như thế, hứng đầy chậu rửa bát, liên tục kiểm tra nước và điều chỉnh mức nóng.

Chà, cô đã đến đích, và mặc dù không hoàn thành chuyến đi theo cách đã định nhưng cô vẫn đạt được mục đích của chuyến viếng thăm. “Tôi là Mary Potter, giáo viên mới của trường.”

“Tôi biết,” anh ta trả lời ngắn gọn.

Mắt cô mở lớn nhìn chằm chằm tấm lưng rộng của anh ta. “Anh biết ư?”

“Quanh đây không nhiều người lạ lắm.”

Cô nhận ra anh ta không tự giới thiệu về mình và đột nhiên cảm thấy không chắc chắn. Liệu cô có đến đúng chỗ không? “Anh... anh có phải là anh Mackenzie không?”

Anh ta liếc ra sau nhìn cô, và cô nhận thấy mắt anh ta đen như màn đêm. “Tôi là Wolf Mackenzie.”

Ngay lập tức cô bị phân tâm. “Tôi nghĩ anh biết rằng tên anh hơi hiếm. Giống như tên người Anh cổ...”

“Không,” Wolf vừa nói vừa quay lại với cái chậu rửa bát trên tay. Anh ta đặt nó xuống sàn, bên cạnh chân cô. “Đó là tên Anh điêng.”

Mary chớp mắt. “Anh điêng?” Cô cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc. Lẽ ra cô phải đoán được khi thấy mái tóc và đôi mắt màu đen đó, và cả làn da màu đồng đó chứ! Hầu hết đàn ông ở Ruth đều có làn da sạm nắng, và cô chỉ nghĩ rằng da anh ta sậm màu hơn họ. Thế rồi cô cau mày và nói bằng giọng khẳng định, “Mackenzie không phải là họ của người Anh điêng.”

Anh ta cau mày đáp trả. “Người Scotland.”

“Ồ. Anh là người lai à?”

Cô ta hỏi với vẻ thật sự không biết giống như đang hỏi đường đi, hai hàng chân mày mềm mại nhướng lên bên trên đôi mắt xanh với vẻ dò xét. Điều đó làm Wolf nghiến chặt răng. “Đúng,” anh gầm gừ. Vẻ mặt nghiêm nghị của cô ta có gì đó khiến anh cáu tiết và anh chỉ muốn lắc cô ta một cái thật mạnh để đập tan vẻ mặt khó chịu đó. Thế rồi anh nhận ra toàn thân cô ta đang run rẩy, và anh gác cảm giác khó chịu sang bên, ít nhất là đến lúc anh có thể làm cô ta ấm lên. Dáng đi lóng ngóng lúc anh mới nhìn thấy cô ta chứng tỏ cô ta đang ở giai đoạn đầu của quá trình giảm nhiệt. Anh cởi cái áo bành tô nặng nề đang mặc, quăng nó sang bên, rồi đặt một bình cà phê.

Mary ngồi im trong lúc người đàn ông pha cà phê; anh ta không phải là người nói nhiều, dẫu vậy cô sẽ không đầu hàng vì điều đó. Cô thực sự rất lạnh; cô sẽ chờ đến lúc có được tách cà phê kia, và sẽ bắt đầu lại. Cô ngẩng lên nhìn khi Wolf quay lại, nhưng vẻ mặt của anh ta kín như bưng. Không nói một lời, anh ta gỡ khăn quàng ra khỏi đầu cô và bắt đầu mở cúc áo khoác. Giật mình, cô lên tiếng, “Tôi có thể tự làm,” nhưng ngón tay cô lạnh đến mức chỉ động tác đó thôi cũng thật đau đớn. Anh ta lùi lại để cô tự vật lộn một lúc, rồi gạt tay cô sang bên và tự mình hoàn thành công việc.

“Sao anh lại cởi áo khoác của tôi ra khi tôi đang lạnh thế này?” Mary hoang mang hỏi khi anh ta lột áo khoác ra khỏi tay cô.

“Để tôi có thể chà xát tay và chân cô.” Nói rồi anh ta tiếp tục tháo giày của cô.

Ý tưởng đó cũng quá xa lạ với cô giống như tuyết. Cô không quen với chuyện bị người khác đụng chạm, và không có ý định quen với chuyện đó. Cô định bảo anh ta thế, nhưng lời lẽ tắc nghẹn lại khi anh ta đột nhiên thọc tay xuống dưới váy cô, đẩy váy cô lên đến tận hông. Mary hét lên và giật phắt lại, suýt rơi ra khỏi ghế. Anh ta trừng mắt nhìn cô, đôi mắt đen như hắc ín.

“Cô không phải lo,” anh ta nạt. “Hôm nay là thứ Bảy. Tôi chỉ cưỡng hiếp vào thứ Ba và thứ Năm.” Wolf nghĩ đến chuyện quăng cô ta ra lại trời tuyết, nhưng anh không thể để một phụ nữ chết cóng, kể cả một cô nàng da trắng rõ ràng nghĩ rằng sự đụng chạm của anh sẽ làm cô ta ô uế.

Mắt Mary mở to đến mức át hết phần còn lại của gương mặt. “Có vấn đề gì với thứ Bảy?” Cô buột miệng hỏi, rồi nhận ra mình gần như vừa mời mọc anh ta, lạy Chúa lòng lành! Cô vụt giơ hai bàn tay đeo găng lên che mặt khi cơn thủy triều sắc đỏ dồn lên hai má. Não cô chắc là đông cứng rồi; đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.

Wolf ngẩng phắt lên, không tin được cô ta đã thực sự nói thế. Đôi mắt xanh hoảng hốt, to tròn nhìn anh chòng chọc qua đôi găng tay da màu đen đang che hết khuôn mặt nhưng không giấu hết được màu đỏ bừng bừng. Đã quá lâu rồi anh mới lại thấy ai đó đỏ mặt, nên phải mất một lúc anh mới nhận ra cô ta xấu hổ trông thật dễ thương. Tại sao xấu hổ chứ, cô ta đang tỏ vẻ mình là người đoan trang à! Đó là đặc điểm dễ thấy cuối cùng thêm vào cái hình ảnh cô giáo già ăn mặc lỗi thời mà cô ta đang thể hiện. Cảm giác buồn cười làm cơn bực dọc của anh dịu đi. Đây chắc là điểm sáng trong cuộc đời của cô ta. “Tôi sẽ cởi quần tất của cô ra để cô có thể đặt chân vào chậu nước,” anh giải thích bằng giọng cộc cằn.

“Ồ.” Âm thanh bị nghẹn đi vì tay cô vẫn đang chặn trên miệng.

Tay anh vẫn ở dưới váy cô ta, hai bàn tay nắm lấy eo cô ta. Anh vô tình cảm nhận được sự chật hẹp và mềm mại của người phụ nữ. Lỗi thời hay không thì cô ta vẫn có sự mềm mại của đàn bà, mùi hương ngọt ngào của đàn bà, và nhi.p tim của anh tăng lên khi cơ thể anh bắt đầu đáp lại sự gần gũi này. Chết tiệt, nếu như cô nàng giáo viên nhỏ xíu lôi thôi này có thể làm anh nổi hứng, thì chứng tỏ anh cần đàn bà nhiều hơn anh tưởng.

Mary ngồi im thít khi một cánh tay khỏe mạnh khép lại quanh người cô, nhấc cô lên để anh ta có thể tuột chiếc quần tất qua khỏi hông và chân cô; vị trí đó làm đầu anh ta ghé sát ngực và bụng cô, và cô nhìn chằm chằm xuống mái tóc dày bóng loáng của anh ta. Anh ta chỉ cần quay đầu lên là miệng sẽ chạm vào ngực cô. Cô đã đọc trong sách rằng đàn ông ngậm lấy núm vú của đàn bà và mút như bọn trẻ con bú tí mẹ, và cô luôn thắc mắc lý do. Giờ ý nghĩ đó làm cô không thở được, và núm vú cô bắt đầu ngứa ran. Hai bàn tay chai sần thô ráp của anh ta quét trên đôi chân trần của cô; chúng sẽ có cảm giác thế nào trên ngực cô nhỉ? Cô bắt đầu cảm thấy nóng lên một cách kỳ cục, và hơi choáng váng.

Wolf không thèm liếc “cô giáo già” khi anh quăng chiếc tất quần mỏng lên sàn nhà. Anh nhấc chân cô ta đặt lên đùi mình, kéo chậu nước vào vị trí, rồi từ từ hạ chân cô ta xuống nước. Anh đã đảm bảo nước chỉ đủ ấm, nhưng cũng biết rằng chân cô ta đang lạnh đến nỗi chỉ thế thôi cũng sẽ đau đớn lắm. Cô ta hít vào thật mạnh nhưng không phản kháng, mặc dù khi ngẩng lên nhìn anh thấy mắt cô ta ngấn nước.

“Sẽ không đau lâu đâu,” Wolf lẩm bẩm trấn an, rồi di chuyển sao cho chân anh chặn hai bên người cô ta, giữ ấm cho cô ta.

Thế rồi anh cẩn thận tháo găng tay của cô ta, giật mình trước vẻ thanh tú của đôi tay lạnh giá, trắng muốt. Anh giữ chúng trong lòng bàn tay một lúc, rồi ra quyết định và vừa mở cúc áo của mình vừa áp đến gần cô ta hơn.

“Thế này sẽ làm ấm tay cô,” nói rồi anh nhét hai tay cô ta vào trong nách anh.

Mary lặng người đi. Cô không tin được rằng tay cô lại đang rúc vào nách anh ta như những con chim như thế. Hơi ấm của người đàn ông thiêu đốt những ngón tay lạnh giá của cô. Cô không thực sự chạm vào da anh ta; anh ta có mặc áo phông, nhưng đây vẫn cứ là tình huống gần gũi nhất mà cô từng trải qua với một người khác. Nách... Chà, ai mà chẳng có nách, nhưng chắc chắn cô không quen với việc chạm vào nách người khác. Trước đây chưa có người nào bao phủ cô thế này, chứ đừng nói là một người đàn ông. Hai bắp chân rắn chắc của anh ta đặt hai bên người cô, kẹp chặt lấy cô; cô hơi chúi tới trước, hai tay rúc gọn gàng dưới nách anh ta, trong khi hai bàn tay anh ta nhanh chóng chà xát dọc theo cánh tay và vai cô, rồi xuống đến đùi cô. Cô thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc; chỉ là cô không tin được chuyện đang xảy ra; với Mary Elizabeth Potter, cô giáo già tầm thường, thì chuyện này không thể tin được.

Wolf tập trung vào việc đang làm, nhưng anh ngẩng lên khi nghe thấy tiếng kêu của cô ta, và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh to tròn. Chúng mang một màu xanh kỳ lạ, anh nghĩ, không phải màu hoa ngô hay màu xanh thẫm đơn thuần. Có chút ánh nâu phía sau. Màu xanh xám, đúng thế. Anh thoáng nhận thấy tóc cô ta đang xổ ra từ cái búi mà cô ta đã xoắn lại trông thật chướng mắt, đóng khung khuôn mặt cô ta trong mớ tóc nâu nhạt mềm mại. Cô ta rất gần, mặt cô ta chỉ cách mặt anh có vài phân. Cô ta có làn da mềm mại nhất mà anh từng thấy, mịn màng như da em bé, tái nhợt và trong mờ đến mức anh có thể nhìn thấy những đường gân xanh mỏng trên thái dương. Chỉ có những người rất trẻ mới có làn da như thế. Trong lúc anh nhìn, một cơn thủy triều đỏ khác lại bắt đầu dồn lên má cô ta, và anh cảm thấy mình miễn cưỡng bị mê hoặc trước cảnh tượng đó. Anh tự hỏi liệu làn da cô ta có mềm mại và mỏng manh như thế ở khắp mọi nơi không - trên ngực, trên bụng, trên đùi, giữa hai chân. Ý nghĩ đó như một tia lửa điện dội thẳng vào trong anh, làm choáng ngợp hệ thống thần kinh. Chết tiệt, cô ta có mùi ngọt ngào làm sao! Và chắc cô ta sẽ nhảy dựng ra khỏi ghế nếu anh nhấc váy cô ta lên theo cách mà anh muốn và vùi mặt vào giữa cặp đùi mềm mại của cô ta.

Mary liếm môi, không nhận ra mắt anh ta đang nhìn theo cái liếm môi của cô. Cần phải nói gì đó, nhưng cô không biết nói gì. Sự gần gũi thể xác này dường như đã làm tê liệt quá trình suy nghĩ của cô. Lạy Chúa tôi, anh ta thật ấm! Và gần. Cô nên nhớ lại lý do ban đầu khiến cô đến đây, thay vì xử sự như một kẻ ngớ ngẩn chỉ vì một gã rất ưa nhìn theo kiểu thô ráp, rất đàn ông đang ở quá gần cô. Cô lại liếm môi lần nữa, hắng giọng, và lên tiếng, “À... tôi đến để nói chuyện với Joe, nếu có thể.”

Vẻ mặt chỉ hơi thay đổi, nhưng cô có ấn tượng rằng ngay lập tức Wolf trở nên xa cách. “Joe không ở nhà. Nó đang chạy việc.”

“Tôi biết. Khi nào thằng bé về?”

“Khoảng một tiếng nữa, có thể là hai.”

Cô nhìn anh ta thoáng chút nghi ngờ. “Anh có phải là cha của Joe không?”

“Phải.”

“Mẹ thằng bé...?”

“Đã chết.”

Câu trả lời thẳng thừng, cộc lốc làm Mary choáng, nhưng cùng lúc đó cô cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm đáng sửng sốt thoáng qua. Cô lại nhìn đi nơi khác. “Anh nghĩ thế nào về chuyện Joe bỏ học?”

“Đó là quyết định của nó.”

“Nhưng nó mới mười sáu tuổi. Nó chỉ là một đứa trẻ...”

“Nó là người Anh điêng,” Wolf cắt ngang. “Nó là đàn ông.”

Cảm giác phẫn nộ bùng lên. Cô giật hai tay ra khỏi nách anh ta và chống lên hông. “Vậy thì sao chứ? Thằng bé mới mười sáu tuổi và nó cần được đi học.”

“Nó biết đọc, biết viết và biết làm toán. Nó cũng biết mọi thứ cần phải biết về huấn luyện ngựa và điều hành trại chăn nuôi. Nó chọn cách nghỉ học và làm việc toàn thời gian ở đây. Đây là trang trại của tôi, là ngọn núi của tôi. Một ngày nào đó sẽ là của nó. Nó đã quyết định phải làm gì với đời mình, và đó là huấn luyện ngựa.” Anh không thích giải thích công việc cá nhân của anh và Joe với người khác, nhưng có gì đó ở cô giáo viên nhỏ nhắn ăn mặc lỗi thời, dễ nổi nóng này khiến anh phải trả lời. Cô ta dường như không nhận ra anh là người Anh điêng; về ý thức thì cô ta biết điều đó, nhưng rõ ràng cô ta chẳng biết người Anh điêng có nghĩa là gì, và đặc biệt là Wolf Mackenzie, con người bị những người khác quay lưng và xa lánh.

“Dù sao tôi cũng muốn nói chuyện với thằng bé,” Mary bướng bỉnh nói.

“Điều đó phụ thuộc vào nó. Có thể nó lại không muốn nói chuyện với cô.”

“Anh không cố tác động đến nó chút nào à?”

“Không.”

“Tại sao không? Ít ra anh cũng nên cố bảo nó đến trường.”

Wolf chồm đến sát rạt, gần đến nỗi mũi anh suýt chạm vào mũi cô ta. Cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, mắt cô ta mở lớn. “Nó là người Anh điêng, thưa cô. Có lẽ cô không biết điều đó có nghĩa là gì. Quỷ tha ma bắt, làm sao cô biết được?

Cô là người Ăng lê[2]. Người Anh điêng không được chào đón. Nền giáo dục mà nó có là nó phải tự làm mọi thứ mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ những giáo viên người Ăng lê. Nếu không bị phớt lờ thì nó cũng bị sỉ nhục. Tại sao nó lại muốn quay lại trường chứ?”

[2] Người nói tiếng Anh nói chung, đặc biệt là người da trắng sống ở khu vực Bắc Mỹ không có nguồn gốc Latin hay Pháp.

Mary nuốt xuống, hoảng hốt trước vẻ dữ tợn của anh ta. Cô không quen bị đàn ông quát thẳng vào mặt và chửi thề. Thành thật mà nói, Mary thừa nhận rằng cô không hề quen thuộc với đàn ông nói chung. Khi cô còn nhỏ, đám con trai đã phớt lờ đứa con gái mọt sách, nhút nhát, và khi cô lớn hơn thì bọn đàn ông cũng cư xử tương tự. Cô hơi tái mặt, nhưng lại cảm thấy cần phải mạnh mẽ - cô biết chắc lợi ích của một nền giáo dục tử tế, nên cô không để anh ta đe dọa mình. Những kẻ to con thường làm thế với người thấp bé hơn, có khi còn làm mà chẳng thèm suy nghĩ, nhưng cô sẽ không dễ dàng đầu hàng chỉ vì anh ta to con hơn cô. “Thằng bé đứng đầu lớp,” cô nói thật mạnh mẽ. “Nếu nó tự mình đạt được điều đó, thử nghĩ xem nó sẽ đạt được thành tựu gì nếu được giúp đỡ!”

Anh ta ngồi thẳng lên, lừng lững phía trên cô. “Như tôi đã nói, điều đó tùy thuộc vào nó.”

Bình cà phê đã pha xong từ lâu, vì thế Wolf quay lại rót ra một tách và đưa cho cô ta. Sự im lặng bao trùm xuống họ. Anh tựa vào tủ bát và nhìn cô ta nhấm nháp một cách nhỏ nhẹ, như một con mèo. Nhỏ nhẹ, phải, đó đúng là từ dành cho cô ta. Cô ta không quá bé, có lẽ khoảng một mét sáu, nhưng thân hình mảnh khảnh. Mắt anh rơi trên ngực cô ta, bên dưới chiếc váy xanh tồi tàn đó; chúng không to, nhưng trông xinh xắn và tròn trịa. Anh tự hỏi liệu núm vú của cô ta có mang màu hồng thanh nhã không, hay màu hồng be. Anh tự hỏi liệu cô ta có thể tiếp nhận anh một cách dễ dàng, liệu cô ta có chặt đến mức làm anh phát điên...

Ngay lập tức Wolf chặn đứng những ý nghĩ gợi dục đó lại. Chết tiệt, bài học đặc biệt đó lẽ ra phải khắc sâu vào tâm trí anh rồi mới phải! Đàn bà Ăng lê có thể lả lơi với anh và xoắn xít quanh anh, nhưng rất ít trong số họ muốn nằm xuống chơi trò dơ bẩn với một gã Anh điêng. Cô ả nhóc con lôi thôi khó tính này thậm chí còn chẳng thèm lả lơi, thế sao anh lại nổi hứng đến thế này? Có lẽ bởi vì cô ta là một kẻ lôi thôi. Anh cứ tưởng tượng cái cơ thể nhỏ xinh bên dưới cái váy kinh khủng đó trông thế nào khi bị lột trần và nằm duỗi ra trên giường.

Mary đặt tách cà phê sang một bên. “Tôi đã ấm hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh, cà phê đúng là hữu dụng.” Là cà phê, và cái cách tay anh ta chà xát khắp người cô, nhưng cô không định nói với anh ta điều đó. Cô ngẩng lên nhìn anh ta và do dự, đột nhiên cảm thấy không chắc chắn khi nhìn vào đôi mắt đen đó. Cô không hiểu là gì, nhưng có thứ gì đó về anh ta làm mạch của cô đập nhanh hơn, làm cô cảm thấy hơi bồn chồn. Có đúng là anh ta đang nhìn ngực cô không?

“Tôi nghĩ một số quần áo cũ của Joe sẽ vừa với cô,” anh ta nói, gương mặt và giọng nói không biểu lộ điều gì.

“Ồ, tôi không cần quần áo gì đâu. Ý tôi là, những gì tôi đang mặc hoàn toàn...”

“Đồ ngốc,” anh ta cắt ngang. “Đây là Wyoming, thưa cô, không phải New Orlands, hay bất kỳ nơi nào cô từng ở.”

“Savannah,” cô cung cấp thông tin.

Wolf làu bàu, đó dường như là phương tiện giao tiếp căn bản của anh ta, rồi lấy một cái khăn từ trong ngăn kéo. Quỳ xuống, anh ta nhấc chân cô ra khỏi nước và quấn chúng trong khăn, dịu dàng lau khô trái ngược với thái độ thù địch chẳng mấy che giấu. Thế rồi anh ta đứng dậy và nói, “Đi với tôi.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Đến phòng ngủ.”

Mary khựng lại, chớp mắt nhìn anh ta, và một nụ cười cay đắng làm môi anh ta xoắn lại. “Đừng lo,” giọng anh ta cay nghiệt. “Tôi sẽ kiểm soát cơn thèm ăn man rợ của mình, và sau khi mặc quần áo xong xuôi, cô có thể cuốn xéo khỏi ngọn núi của tôi.”