Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam)

Chương 28




Không chỉ mỗi nam sinh kia, mà ngay cả Hạ Tang Tử, trong đôi mắt đều chứa đầy câu hỏi---- đại ca, anh sao lại thế lày.

Những lời này có phải muộn tao hay không thì không bàn, sau khi thành Cộng hoà nhân dân Trung Hoa, văn bản quy định rõ ràng không định không thể biến chất, cho nên bóng rổ này có phải quá xã hội chủ nghĩa hay không.

Hạ Tang bị cái thao tác này làm ngơ ngẩn, hơn nữa đương sự còn trưng cái vẻ mặt vô tôi "Tôi chỉ đi ngang qua nhặt bóng, hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi" đứng ở bên cạnh, trường hợp này quả thật xấu hổ.

Hạ Tang Tử biết Mạnh Hành Chu lại phát bệnh, cô cũng chẳng còn biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào nguyên tắc đứng đắn "Mọi sự đều lấy cách mạng chiến hữu làm tiền đề, chính nghĩa các thứ đều là thứ yếu", thay anh hốt cái bãi chiến trường này.

"Bạn học, chân cậu không có sao chứ?" Hạ Tang Tử nhìn nam sinh kia, không nói đến chuyện của Mạnh Hành Chu, "Muốn đi phòng y tế xem thử không?"

"Không có việc gì, chỉ là trái bóng mà thôi, người tớ vẫn khoẻ lắm."

Nam sinh thành công lý giải sự giảng hoà của Hạ Tang Tử chính là cho mình một cơ hội, hết sức dốc lòng tỉnh táo lai, không rãnh lo xoa mắc cá chân của chính mình, lại đưa cái mã QR qua lần nữa, hai má đỏ lên một cách thẹn thùng, "Thêm bạn tốt đi, tớ....Tớ có thể dạy cho cậu làm thế nào để có cơ thể khoẻ mạnh."

Hạ Tang Tử: "....."

Mạnh Hành Chu: "....."

Hạ Tang Tử chú ý tới động tác nhỏ xoay quả bóng của Mạnh Hành Chu, sợ quả bóng tinh này lại phát dục lần thứ hai, lại bước hai bước dài đứng chắn trước mặt cậu ta, nhìn nam sinh cười lễ phép lại xa cách, "Cám ơn ý tốt của cậu."

Ý tốt, ý tốt gì chứ.

Ý tốt giúp thân thể khoẻ mạnh, hay là ý tốt muốn tiến thêm bước nữa.

Nam sinh thấy thái độ của Hạ Tang Tử cứng rắn, sân thể dục lại nhiều người, cũng không muốn chỉ vì làm quen mà để mình trở nên xấu hổ, vì thế thức thời mà nói được, xoay người, khập khiễng rời đi.

Hạ Tang Tử than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Hành Chu, quở trách đang từ trong cổ họng chui ra, lại bị một câu của anh mà nuốt trở về, "Em muốn yêu sớm?"

Hạ Tang Tử nghe không hiểu, "Yêu sớm cái gì?"

"Em muốn yêu sớm, ánh mắt cũng phải cao một chút." Mạnh Hành Chu ném bóng rổ xuống đất, bóng rổ nẩy lên rồi lại được anh bắt được, chỉ là động tác vận động tại chỗ đơn giản, nhưng anh thì cứ như đang trút giận.

"Cái loại đàn ông này, quá kém."

Hạ Tang cười như không cười nói: "Là cậu ta tới tìm em, anh đây cái logic bỏ bốn lên năm là thầy thể dục nào dạy thế?"

"Thái độ của em quá mềm yếu, với ai cũng giống nhau." Mạnh Hành Chu thấy mấy người trong lớp học của mình đi tới, nói ngắn gọn: "Tóm lại, việc học mới là quan trọng."

Hạ Tang Tử càng nghe càng mơ hồ, một ý niệm trong đầu nảy lên, cô liền hỏi: "Này, ba tuổi, anh không phải là....."

Ghen tị chứ.

Khoan đã.

Nếu như cô trực tiếp hỏi, có phải anh ghen tị không, Mạnh Hành Chu sẽ trả lời như thế nào?

Trong đầu Hạ Tang Tử đang có 2 người nói chuyện, nữ nói: "Anh chính là không thể nhìn thấy em nói chuyện với nam sinh khác, cho nên mới biến bóng rổ thành tinh, anh nói, anh có phải ghen tị hay không?"

Nam trả lời: "Ông đây mà ghen sao? Ông đây cho dù có ăn phân cũng sẽ không ăn giấm của em."

Nữ rít gào: "Vậy thì anh liền ăn đi, ăn thử một cái cho em xem, chứng minh là anh không ăn giấm của em đi."

Nam cũng rít gào, "Anh đây là luyến tiếc ăn em, em chính là độc nhất vô nhị."

......

Hạ Tang Tử ngay tức khắc: "....."

Đều một đoạn đối thoại đầy hương vị lung tung rối loạn.

Mạnh Hành nhìn cô đang nói một nửa đột nhiên xuất thần, biểu tình trên mặt có chút không thể diễn tả được, nhíu mày hỏi: "Anh sẽ cái gì?"

Hạ Tang Tử phục hồi tinh thần, đẩy mạnh cái ý nghĩ đầy hương vị kia ra đầu, đứng đắn hỏi: "Ba tuổi, không lẽ tư tưởng anh lỗi thời như vậy chứ, chắc không phải do uống nhiều nước khổ qua chứ?"

Mạnh Hành Chu không theo kịp suy nghĩ của cô, "Nước khổ qua?"

Chương Tư Hoán vừa mới bước đến, Chung Tuệ thấy cậu ta, theo bản năng tránh về phía Hạ Tang Tử, Hạ Tang Tử khẽ nhếch cằm, trả lời: "Lần trước anh Tư Hoán nói anh tính lãnh đạm."

Mạnh Hành Chu: "......"

Chương Tư Hoán không nghe thấy hai người nói cái gì, đi ngang qua chỉ cảm thấy đối diện với từng đợt khí lạnh, cậu ta rất hợp tình hình mà hắt xì 2 cái, nhìn trời ưu sầu cảm thán: "Đẹp trai quá cũng là cái tội, cả ngày không duyên cớ lại làm giai nhân nhớ mong."

"....."

Toàn trường rơi vào mê cung yên tĩnh.

Nhưng thật ra Chung Tuệ, thấy Chương Tư Hoán tới, lấy hết can đảm đi tới, giọng nhỏ như ruồi muỗi: "Bạn học học này, lần lần trước, thật thật ngại quá....."

Chương Tư Hoán còn chưa làm bộ làm tĩnh, trên đường đã bị quấy rầy, thấy Chung Tuệ có chút quen mắt, "Em gái, em nói gì thế?"

Chung Tuệ nghẹn đỏ mặt, "Tôi không phải em gái anh...."

Mạnh Hành Chu nhìn thấy Chương Tư Hoán liền bực, ném quả bóng rổ trên tay cho cậu ta, lúc đi ngang qua, còn lạnh buốt nói: "Nói cậu không biết xấu hổ."

Bị mấy chữ kích thích, Chương Tư Hoán nhớ tới Chung Tuệ, trên tay ôm qủa bóng rổ, cúi đầu nhìn mắt cô ấy, vẻ mặt hài hước: "Được nha, em gái này, lần trước mắng anh, tính toán xin lỗi thế nào đây?"

Chung Tuệ đứng thẳng người, một bộ dáng tuỳ ý xử lý: "Anh muốn làm gì cũng được."

Chương Tư Hoán huýt sáo một cái, càng thêm vẻ không đứng đắn, "Thứ sáu thi đấu, em tới cổ vũ cho anh đi, chúng ta liền nối lại tình xưa."

"....."

Hạ Tang Tử nhìn không được nữa, kéo tay Chung Tuệ qua, "Các anh tập luyện đi, hẹn gặp lại."

Chương Tư Hoán gật đầu, không quên thay anh em mình tạo cảm giác tồn tại, "Tang muội muội, thứ sáu cũng nhớ đến nhé, bằng không người nào đó không đứng dậy.....Ai da mẹ nó."

Còn chưa nói xong, mông Chương Tư Hoán đã bị đạp trúng, cậu ta che mông lại, nhảy dựng lên, quay qua khởi xướng: "Hành Chu huynh, đá người đừng đá đít, cậu làm vậy sẽ mất tớ đấy."

"Lăn."

"Được, tớ lăn đây, Hành Chu huynh, cậu tránh ra đi, đừng để hào quang của tớ làm chói mắt."

"...."

Mạnh Hành Chu không thèm quay đầu, bước chân ngày càng nhanh.

Chương Tư Hoán cất bước đuổi theo, tạo dáng õng a õng ẹo, động tác phóng đại làm người ta bật cười, giống như một con gà mái vội vàng về tổ.

Chung Tuệ nhìn hình thức ở chung của hai người đó đúng kì quái, cảm thán với Hạ Tang Tử, "Quan hệ của nam sinh bây giờ, đều là như vậy sao?"

Hạ Tang Tử cũng không rõ, "Có lẽ vậy."

Còn câu Hạ Tang Tử chưa nói, kì thật Chương Tư Hoán rất lợi hại.

Mạnh Hành Chu nhìn không dễ ở chung, kì thật rất khó, anh cùng với đám người ở đại viện kia, cho dù nhiều năm như vậy, quan hệ cũng không tốt lên được. Anh tích chữ như vàng, rất ít khi so đo với người khác, càng sẽ không như hôm nay dỗi người khác.

Có lẽ vì tính cách của Chương Tư Hoán khá cởi mở, ngay cả Mạnh Hành Chu cũng không biết ứng phó thế nào, thời gian trôi qua, cũng bị cậu ta bức cho đến lúc phải dậm chân.

Hạ Tang Tử nhấp môi cười, nghĩ lại biểu tình ăn mệt của Mạnh Hành Chu, vẫn cảm thấy thật sự thú vị.

——

Chờ đến thứ sau, lớp 1 khoa lâm sàng vận khí không tốt, xếp cùng với mấy lớp khác, thể uỷ lúc đầu báo giờ gian trễ hơn, bọn họ chỉ có thể chờ lớp khác thi xong mới đến lớp mình.

Từ buổi sáng đến 3 giờ chiều, mới đến phiên lớp 1 lâm sàng.

Lòng của Hạ Tang Tử đã sớm bay đến sân bóng rổ, sốt ruột thi xong đi gặp Mạnh Hành Chu ở sân bóng, hôm nay chạy nhanh còn nhanh hơn đợt tập luyện lần trước 10 giây, đã đánh vỡ kỉ lục nhiều năm ở trường.

Mà Chung Tuệ, không phụ vào nỗ lực của học kì, mấy hạng mục đều đạt tiêu chuẩn, không bị rớt môn.

Thi xong, giáo viên thể dục vui vẻ ra mặt, lôi kéo Hạ Tang Tử trước mặt thầy giáo ở Quốc Phòng Đại, khoe khoang một trận, nói là Quân Y Đại tuyển được một Hoa Mộc Lan giới y học.

Hạ Tang Tử cười theo, cười đến lúc mặt căng cứng, vất vả chịu đựng đến lúc thầy giáo thả người, cùng Chung Tuệ chạy tới sân bóng rổ, hiệp đầu tiên đã bắt đầu được 10 phút.

Hai nữ sinh dùng sức chen vào đám người, chiếm vị trí đầu tiên, giương mắt nhìn trong nháy mắt, Mạnh Hành Chu vừa lúc ném vào 3 điểm, toàn trường đều hoan hô.

Hạ Tang Tử kích động nhảy cẫng lên, đôi tay đặt bên miệng, bắt chước mấy nữ sinh kia cùng hô, "Mạnh Hành Chu cố lên."

Với vô số giọng nói bên trong, như có cảm ứng, Mạnh Hành Chu kéo lấy vạt áo phía trước, lau sạch mồ hôi trên trán, nhắc chân chạy về phía rổ, chuẩn bị ném vào.

Xoay người trong nháy mắt, đối diện với ánh mắt của Hạ Tang Tử, bên miệng của Mạnh Hành Chu cười nhẹ.

Làm mấy nữ sinh xung quanh thét chói tai, lại một lần nữa mất khống chế, sân bóng đều vang tên Mạnh Hành Chu.

Hạ Tang Tử xem được hiệp đầu, Mạnh Hành Chu thường xuyên đánh bóng, khoảng cách điểm của hai đội từ 12 đã lên đến con số 30.

Nghỉ ngơi giữa trận, Hạ Tang Tử cầm chai nước của mình đã chuẩn bị, suy nghĩ xem có nên đi tìm Mạnh Hành Chu không.

Lúc này, một bóng người cao gầy đi ngang qua bên người cô, trên tay cũng cầm chai nước, chỉ là không đến chỗ Mạnh Hành Chu, mà là người thi đấu với bọn họ, học trưởng năm ba khoa máy tính.

Nửa hiệp đầu, học trưởng này biểu hiện không tồi, vào 2,3 điểm, chỉ là luôn bị Mạnh Hành Chu áp chế, đến lúc sau sắc mặt càng khó coi, lúc nhìn Mạnh Hành Chu đều mang theo lửa.

Hạ Tang Tử mới đầu cảm thấy nữ sinh kia có chút quen mắt, cho đến khi nghe người bên cạnh gọi tên Sở Ninh, mới nhớ ra.

Mấy tháng không gặp, Sở Ninh so với lúc huấn luyện ở bộ đội có chút ý vị nữ nhân hơn.

Nơi nào có nữ sinh thì không thiếu bát quái, Sở Ninh cầm chai nước đưa qua, đám người ngươi một câu, ta một câu mà xôn xao.

"Lúc trước đều nói, sau khi Sở Ninh ở căn cứ bộ đội bị Mạnh Hành Chu cự tuyệt, không bao lâu đã cùng học trưởng năm ba ở bên nhau, tớ còn không tin."

"Có gì mà không tin, bọn họ là bạn học, lại nói vị học trưởng này cũng không tồi, ở bên nhau là chuyện bình thường."

"Ngày thường cũng không thấy Sở Ninh với học trưởng đi cùng nhau, hôm nay lại đưa nứoc tới, cậu nói là để cho ai xem?"

"Mạnh Hành Chu chứ ai, ai bảo anh ta lúc trước đắc tội người ta, hôm nay mới không có người đưa nước."

"Nhưng tớ nói thật, tớ cũng rất muốn đưa nha, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không nhậnn đâu, hơn nữa đối diện là Sở Ninh, tớ không muốn tự tìm phiền phức cho chính mình."

"Đúng vậy, Mạnh Hành Chu là người chỉ có thể đứng từ xa nhìn, nhưng nhìn thế này, cảm thấy anh ta có chút đáng thương."

"Mạnh Hành Chu ở đó chắc không hối hận chứ? Trường hợp này quá xấu hổ, tớ không đành lòng xem."

......

Hạ Tang Tử bắn khoăn do dự, bị mấy tiếng nghị luận này tẩy rửa sạch sẽ. Không chỉ vậy, trong lòng còn nổi lửa, trực tiếp bùng lên, muốn dập cũng dập không được.

Cái gì hối hận, cái gì xấu hổ, cái gì đáng thương.

Tất cả đều là đánh rắm.

Khi nào người mà cô che chở, lại có thể để người khác lắm mồm xen vào?

Hạ Tang Tử cười khẽ một chút, trên mặt đầy khinh thường, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm nước, mắt nhìn thẳng đi qua đám nữ sinh, đến khu nghỉ ngơi.

Vừa rồi mấy nữ sinh còn đứng bên cạnh cô nghị luận, thấy Hạ Tang Tử đi lên, một bộ dáng xem kịch vui mà nhìn, tựa hồ như đợi cô ăn đinh xấu mặt.

Chung Tuệ ở bên cạnh nhìn không được, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng mắt mấy nữ sinh đó.

Một nữ sinh chú ý tới, không nhịn được liền hỏi, "Bạn học, cậu làm gì thế, chúng tôi chọc gì cậu à?"

Ánh mắt Chung Tuệ không thay đổi, ngoài miệng thì nghiêm trang nói dối, "Không có, đôi mắt tôi trời sinh đã vậy rồi, cứ thích trừng mấy người xấu đó."

"......"

Mạnh Hành Chu tựa lưng ngồi vào ghế, không thèm để ý mọi thứ xung quanh, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để nửa hiệp sau ghiền nát đám người năm ba kia.

Anh khom lưng lấy cái hộp bên chân ra, cầm một chai nước, đang muốn vặn ra, Hạ Tang Tử đã giành trước một bước, đưa chai nước trên tay cho anh, miệng lưỡi thân mật, "Thân ái, uống cài này, em đặc biệt mang cho anh.

"?"

Mạnh Hành Chu bị viên đạn bọc đường này bắn trúng, có chút giật mình.

Mấy ánh mắt xem kịch vui vừa rồi, nghe thấy mấy lời này, tất cả đều là sửng sốt, tiếng nghị luận xung quanh yên tĩnh dừng vài giây, ngay cả Sở Ninh đang bận ân ái cùng học trưởng bên cạnh cũng nhìn qua.

Có sự cám dỗ, có tò mò, tất nhiên nhiều hơn là sự không phục của mấy nữ sinh đó.

Mạnh Hành Chu chần chờ vài giây, hiểu được ý của Hạ Tang Tử, ánh mắt trở nên nghiền ngẫm.

Tuy không để lộ vui vẻ ra ngoài, động tác thân thể lại bán đứng vẻ đạm nhiên trên mặt anh.

Mạnh Hành Chu giơ tay muốn lấy chai nước, không ngờ, tay vừa đến bên hông, người đối diện lại rút tay cầm chai nước lại.

Nếu nói là bực mình, không bằng nói là ve vãn đánh yêu của mấy người yêu nhau.

Hạ Tang Tử đúng là học được ra dáng ra hình, đưa chai nước đến bên miệng, ý tứ không quá rõ ràng, "Anh không muốn uống thì thôi, em uống."

Hạ Tang Tử cũng không rát, chỉ uống một ngụm nhỏ, dư quang đánh giá xung quanh, thấy không sai biệt lắm, xoay người muốn đi.

Không ngờ Mạnh Hành Chu hoàn tòan phối hợp với diễn xuất của cô, từ phía sau giữ chặt tay cô, cánh tay dùng sức, kéo cô ngồi lên đùi mình, lấy nước trên tay của cô, là chai nước cô vừa uống qua, không chút để ý mà uống, hầu kết cử động vài cái, chai nước liền trống không.

Không biết là nước hay là mồ hôi, dọc theo cổ Mạnh Hành Chu chảy xuống, bộ đồng phục bóng rổ màu đen bó sát làn da, phác hạ đường cong của cơ thể.

Hạ Tang Tử nắm nắp chai, có chút kinh ngạc khi Mạnh Hành Chu uống cái chai mà cô đã uống rồi. Huống chi bây giờ ngồi trên đùi anh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nói gì cho được.

Ánh mắt của Mạnh Hành Chu khẽ nhúc nhích, anh đưa chai rỗng trên tay vứt vào thùng rác phía sau, một lần là trúng.

Trọng tài bên kia thổi còi, hiệp sau sắp bắt đầu.

Mạnh Hành Chu đứng dậy, Hạ Tang Tử còn chưa phản ứng lại, đã bị anh đè bả vai lại, ngồi ở vị trí vừa rồi. Anh cởi áo khoác ra, tự nhiên mà đặt trên đùi của Hạ Tang Tử.

Cử chỉ thân mật này, làm mọi người mở rộng tầm mắt.

Hạ Tang Tử ngẩng đầu, đâm vào đồng tử đen nhánh của anh, thấy khuôn mặt kinh ngạc của chính mình, lại cuống quýt cúi đầu xuống.

Trên áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Mạnh Hành Chu, mùi hương bạc hà thâm nhập vào mũi làm cô hoảng hốt, có chút không phân rõ đâu là diễn kịch, đâu là hiện thực.

Đuôi mắt của Mạnh Hành Chu giơ lên, chạy hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Sân bóng rổ ầm ĩ, thanh âm của thiếu niên lại lạnh băng, trầm thấp mà đứt quãng, lại trở nên rõ ràng khi rơi vào tai cô.

"Em ngồi ở kia, nhìn anh thắng."