Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 4: Quá khứ của những nỗi đau (2)




" Nỗi đau, phải chăng luôn song hành cùng hạnh phúc" 

_ Cảm ơn cậu! – Vú Hà đột ngột lên tiếng 

_ Tại sao? Đáng lẽ con phải xin lỗi vì đã gợi lại vết thương trong lòng Đan chớ! 

_ Tại cậu không biết đó thôi.- Vú Hà mỉm cười- Đây là lần đầu tiên con bé chịu nói về chuyện này đấy! 

_ Vậy… cô ấy chưa bao giờ thế này sao?- Huy đang để nỗi hiếu kì đè bẹp tất cả, điều thật khó tin với một người tự chủ như cậu. 

_ Đúng vậy! Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy con bé như thế, biết biểu hiện cảm xúc của chính mình! Trước đây khi chuwa biết gì, Đan hồn nhiên và lanh lợi biết bao. Nhưng tất cả lại kết thúc quá phũ phàng. Con bé đã bị shock rất nặng. 

_ Nếu đã như thế thì sao lại để cô ấy biết? 

_ Cuộc đời ai đoán được chữ ngờ! Không ai muốn để con bé biết cả! Nhưng thật trớ trêu khi càng lớn Đan càng giống mẹ. Với tài năng vẽ được thừa hưởng từ cả cha mẹ, con bé thường vẽ mẹ theo trí tưởng tượng. Rồi một hôm ông chủ về nhà trong lúc say mèm, con bé không biết nên chạy tới khoe những bức vẽ ấy. Nỗi nhớ vợ, thương con không mẹ đã làm ông gần như phát điên lên. Và chỉ trong nháy mắt, tất cả đều vỡ lẽ. Những lời nói vô tình của ông đã đẩy Đan và tuyệt vọng. Tuổi thơ của con bé cũng chấm dứt từ đó. Nó như một bản án chung thân

_ Chắc đã rất lâu rồi phải không ạ? 

_Ừ. Thời gian đầu khi biết, nó còn quá nhỏ nên chỉ sợ mỗi khi thấy cha. Nhưng khi lớn hơn, điều đó càng dày vò con bé đến khổ sở. Dường như con bé đã quên mất cách cười. 

_ Cười???? 

_ Từ một con bé hay cười, dễ khóc, Đan trở nên lạnh lùng, ít nói. Nó không hề có bạn. Người con bé tin tưởng chỉ có mình Bảo Linh- con bạn từ thời thơ bé. 

_ Vậy tại sao bà lại kể những chuyện này cho cháu? 

Câu hỏi đột ngột khiến vú Hà giật mình… 

_ Bởi cậu là người thứ hai bước chân vào ngôi nhà này với tư cách là bạn của Đan 

_ Nếu đã thế, bà cứ tiếp tục. 

_ Con bé bị trầm cảm. Mọi người làm mọi cách nhưng không sao khiến Đan thoát khoải căn bệnh đó. Đến tận bây giờ con bé vẫn thường xuyên sử dụng thuốc an thần. 

Huy cau mày, ngực nhói lên một cơn đau khó tả… 

_ Có một lần Đan đã uống hết một lọ thuốc an thần 

_ Một lọ thuốc an thần?- Huy cảm nhận được mình đang thực sự hoảng hốt 

_ Nhưng mọi thứ chưa quá muộn khi ba con bé phát hiện kịp thời. Ông đã rất khổ tâm suốt những năm qua! Phải đến hai tháng sau lần tự tử đó Đan mới hoàn toàn bình phục. 

_ Thế bây giờ Đan ổn chứ? 

_Cũng không hẳn- Vú Hà trầm ngâm- Lúc tỉnh lại, biết mình chưa chết, con bé cũng tức giận ghê lắm. Chưa bao giờ tôi thấy nó như vậy cả. Nó xô ngã mọi thứ, la hét, khóc lóc cho đến lúc ngất đi. Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, Đan thấy cha mình khóc. Dường như sau cái chết của vợ, nước mắt ông đã cạn, vậy mà….Con bé như chợt hiểu ra, ôm lấy cha mình rồi òa khóc nức nở. Tuy bây giờ con bé không còn dại dột nữa, nhưng nụ cười rạng rỡ ngày nào vẫn chưa trở về 

_ Không còn cách nào nữa sao? 

_ Có! Nhưng điều ấy rất mong manh. Chỉ có thể khi con bé tìm được người để tin cậy và sẻ chia. 

_ Đã muộn rồi- Huy nhìn đồng hồ đeo tay- Cháu xin phép! 

_ Cậu về di!... Àh, tôi có thể nhờ cậu??????? 

_ Vâng???????? 

_ Ngày mai cậu có thể đến đưa con bé đi học. Ông tài xế về quê rôi! 

_ Tất nhiên là được! 

_ Cảm ơn! 

Vú Hà nhìn theo cậu thanh niên lạ ấy, một linh cảm tốt đẹp đang đến với bà, bà tin là như thế… 

Huy lái xe đi mà không hề biết rằng trên ban công kia có một nụ cười đang dần hé mở…