Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 40: “ anh là một kẻ ngốc”




“ Don’t tell me that loves not waiting for us 

If you really want too, we can try” 

- That is love - 

_ Em làm gì đấy?- Trax hỏi khi thấy Đan sắp xếp quần áo 

_ Em có chỗ ở rồi, không thể làm phiền anh mãi như thế!- Đan nháy mắt 

Trax ngồi xuống giường, anh trầm giọng… 

_ Angel? 

_ Dạ? 

_ Đừng đi! 

Đan ngẩn người.. Sao anh lại có vẻ đau lòng thế chứ? 

_ Nhưng em sẽ làm phiền anh! 

_ Không đâu!- Trax dịu dàng vuốt tóc Đan- Anh không yên tâm, thật sự không an tâm chút nào! 

_ Anh cũng cần một không gian của riêng mình chớ! 

_ Có em, nơi đây sẽ ấm hơn rất nhiều! Lâu lắm rồi mới có người bên cạnh anh như thế 

Trax cô đơn quá! Đan chớp chớp mắt. Cô đẩy đống quần áo sang một bên, nằm xuống, gối đầu vào lòng Trax… 

_ Vậy em không đi nữa! Em sẽ không làm việc gì khiến Trax buồn và lo lắng đâu!- Đan nhoẻn miệng cười rạng rỡ 

Trax phì cười, khẽ lắc đầu vuốt ve mái tóc dài óng mượt của Đan. Cô bé này thật lạ! Qua rồi cái tuổi 18- lứa tuổi được xem như trưởng thành mà đôi khi cô chẳng khác nào một đứa trẻ. 

Vẫn mỉm cười dù khi ấy đôi mắt có sóng sánh nước đi chăng nưa, cốt chỉ để người khác không phải lo lắng. Vẫn thích nằm lăn ra, gối đầu vào lòng anh, thủ thỉ trò chuyện như mười năm về trước. Vẫn muốn tựa vào vào anh thỏa thuê tức tưởi, rồi thiêm thiếp ngủ khi gặp chuyện buồn. 

Nhưng anh vẫn biết rằng, trong lòng Đan, anh mãi chỉ là người anh trai… 

Dù bằng cách nào, Trax cũng muốn giữ Đan lại bên cạnh mình. 

Nhìn cô thôi, với anh cũng đã hạnh phúc lắm rồi 

Trax bế Đan say ngủ đặt ngay ngắn xuống giường rồi kéo chăn đắp cho cô… 

Trong bóng đêm, Trax lặng lẽ, trầm ngâm thật lâu 

…. 

Trax đi rồi… 

Đan nhẹ nhàng ngồi dậy, cô lui vào một góc giường, tựa hẳn người vào tường, bó gối suy tư. 

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua… 

Đan vẫn ngồi đó, nước mắt tí tách rơi, ướt đẫm cả chiếc gối mềm cô đang ôm trong lòng… 

Bóng tối… 

Sự cô đơn… 

Nỗi đớn đau nơi lồng ngực… 

Tất cả như nhấn chìm trái tim thổn thức của Đan… 

“ Anh là một kẻ ngốc!!! Em ghét anh!” 

Từng kí ức ngày ấy cứ trôi về như một thước phim quay chậm. Cứ ngỡ vẫn còn đây hơi ấm của một vòng tay, cứ ngỡ vẫn ở lại lời thì thầm của ai thưở xưa. 

Tiếng lá rơi khẽ khàng hay tiếng bước chân anh đâu đây… 

Làn gió đêm vờn nhẹ mái tóc óng hay đôi tay ai dịu dàng vuốt ve… 

Nhưng… tất cả chỉ là ảo giác, chỉ có mình Đan ở đây mà thôi… 

Không gian đêm khuya yên ắng trong vô thức, trôi qua trong cái đớn đau của một tâm hồn. Mà cũng có thể là cả hai tâm hồn. 

Một cảm giác chông chênh không thể gọi tên… 

Một nỗi nhớ mong manh nhưng da diết… 

Yêu nhau quá nhiều để rồi giờ đây nước mắt cứ phải rơi như một thói quen khi xa nhau… muốn tìm lại hình bóng dĩ vãng trong nỗi nhớ…

_________________