Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 45: Bắt đầu những rắc rối




“ Có những điều vẫn nằm trong vòng bí mật. Ta chưa thể chạm đến, mặc dù nó đang ở rất gần….” 

Đan khoác tay Huy bước vào nơi tổ chức bữa tiệc thường niên của ABC… 

Cả khán phòng ngập sắc trắng, bởi đó là tông màu chủ đạo của buổi “Dạ tiệc tuyết” đêm nay… 

Bước bên cạnh Huy, Đan có cảm giác như thời gian đang quay trở về… 

Về nơi ấy, về khoảng thời gian ấy, khoảng thời gian hạnh phúc đến nỗi khiến người ta đớn đau khi nhớ về… 

Khẽ ngước nhìn Huy, anh vẫn lạnh lùng và thản nhiên như thế. Đan nhẹ thở dài…. 

Cô đâu muốn đến bữa tiệc này chứ, và… nhất là với anh. 

Nói thì nói vậy nhưng chỉ thị từ trên đưa xuống thì biết thế nào! Đành vậy! 

_ Em không vui à? – Huy nói, cắt ngang dòng suy nghĩ mênh mang của Đan 

_ Không! – Đan chối – Chỉ là, đông người quá! Anh biết mà… 

Ba chữ “ Anh biết mà…” sao lại thân thuộc đến thế! Đan ngẩn người. Sự bối rối khiến Đan không nhận ra ánh nhìn bất thường của người trước mặt. 

Huy mở miệng, toan nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ấy đang ngượng, không nên chọc nữa… 

_ Mọi người đang đợi kìa, mình đi thôi! 

Từ lúc là một đôi ở phổ thông cho đến khi trưởng thành chưa bao giờ cặp này đi bên nhau mà không có ánh mắt ngoái nhìn theo… 

Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Đan trước những ánh nhìn, Huy buột miệng… 

_ Em đáng ra phải quen với những bữa tiệc như thế này rồi chứ? 

Đan nhìn anh, đôi mắt đẹp nheo lại… 

_ Em đã từng tham gia rất nhiều rồi mà!!!!! 

_ À! Tham gia nhiều không có nghĩa là phải quen! – Đan hiểu Huy đang nói tới khoảng thời gian nào. 

Vẫn là cái kiểu trả lời Đông chẳng phải mà Tây cũng chẳng phải… 

_ Chào anh! Chào cô! – Một vị khách tới bắt chuyện 

Đan buông tay Huy rồi khẽ đẩy anh… 

_ Tha cho em đi! – Đan nói với anh bằng ánh mắt 

_ Vậy còn anh thì sao? – Huy đáp trả 

_ Tài ứng phó của anh là số một mà! 

Đan nói bấy nhiêu rồi lịch sự chào vị khách trước mặt, bước đi… 

Cô tìm thấy một khoảng vắng, khuất nơi ban công. 

Trời lạnh thật! Lúc này trên người Đan chỉ có bộ váy mỏng manh… Cô khẽ so vai! Nhưng thà chịu lạnh ngoài này còn hơn phải bước vào nơi “ nguy hiểm” ấy… 

Một chiếc áo phủ nhẹ lên đôi vai thon của cô… 

Đan giật mình quay lại… 

Anh đứng trước mặt cô, vừa gần gũi, chỉ với tay là có thể chạm đến… Nhưng cũng thật xa xôi, tựa hồ anh là một phần của màn đem huyền hoặc…. 

Cô kéo nhẹ chiếc áo khỏi vai… 

_ Không cần… 

_ Em không lạnh sao? – Huy cắt ngang lời cô, kéo chiếc áo về vị trí cũ… 

Một khoảng không vắng lặng… Chẳng ai nói với nhau câu nào, chỉ nghe âm thanh náo nhiệt từ phía trong vọng lại và âm thanh của những cơn gió giá buốt lướt qua… 

Tiếng chuông điện thoại… 

_ Chị đây! Nhã Văn… 

_.... 

_ Em ở đâu? Mà sao ồn thế? 

_.... 

_ Được rồi! Chị đến ngay! Đợi chị nhé!!! 

…. 

_ Chuyện ở đây…. một mình anh ở lại vẫn được phải không? – Đan hỏi sau khi cúp máy 

_ Em định đi đâu! 

_ Em có việc phải đi! 

Chưa kịp nói xong, Đan đã chạy đi… 

_ À! – Đan bất chợt ngừng lại trước khi Huy kịp kéo – Em không có xe! – Đan gần như lẩm bẩm với chính mình – Nếu anh để em đi xe thì được rồi! – Đan bất chợt to tiếng khiến Huy giật mình 

_ Nhưng em định đi đâu? – Sự khẩn trương của Đan khiến anh phải cảnh giác 

_ Cho em mượn xe đi! 

_ Không được, người ta nói xe và vợ là hai thứ không thể nào cho mượn được! 

_ Đừng nói những nguyên tắc nữa! Cho em mượn đi! 

_ Anh sẽ đưa em đi! – Huy đang cảm thấy rất, rất bất lực 

_ Không được! Thôi để em tìm cách khác vậy… 

_ Chìa khóa đây! – Huy thở dài… 

_ Cảm ơn anh! – Đan chạy đi 

Huy là vậy! Bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn thế! Vẫn chiều Đan vô điều kiện! Để rồi sẽ luôn đi sau để bảo vệ cô. Và lúc này cũng thế!!! 

…. 

Tại bar… 

Nhã Văn bị vây quanh bởi những tên vô lại… 

Nét mặt ngây thơ hoảng sợ tột đỉnh. Đan chẳng mấy khó khăn để tìm thấy cô bé… 

_ Chị! – Nhã Văn bật khóc 

_ Thôi nào! Nghe lời chị! Nín đi em! Chạy đi! 

_ Thế còn chị? 

_ Chị sẽ tự lo liệu được 

_ Không được! Em sao có thể… 

_ Để cô bé này đi đi! – Đan quay sang đám côn đồ 

_ Trừ khi người đẹp ở lại! 

_ Được thôi! – Đan hất mặt 

Đan đẩy Nhã Văn ra xa…. 

_ Giờ thì muốn gì nào? 

_ Uống cái này với bọn tôi! 

Đan liếc xuống… Một chiếc cốc chứa đầy rượu mạnh và… có cả thuốc lắc nữa… 

_ Được! Nhưng trước khi uống, tôi muốn làm một việc. 

Bọn chúng nhìn Đan nghi hoặc… 

Cô mỉm cười, đoạn cuối xuống, nắm chân của chiếc váy bó xé mạnh. Một vết rách dài. Cặp chân thon ẩn hiện dưới ánh đèn màu… 

Cả quán bar ồ lên, mọi hoạt động ngưng hết…. 

_ Cô em! Định chơi trò gì đây! - Một tên lên tiếng đểu cáng… 

Đan không nói mà tiếp tục cởi đôi cao gót sáng lấp lánh, đưa tay bưng lấy cốc rượu… 

_ Tôi muốn…