Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Chương 16




Lúc Vệ Cẩn với A Chiêu đến Quỳnh quốc thì đã là nửa tháng sau.

Quỳnh quốc múa ca mừng cảnh thái bình, phồn vinh, trong Đô thành cũng phồn hoa khác thường.

A Chiều ngồi trong kiệu, thầm đánh giá người lui tới trên đường.

A Chiêu nói: “Quả nhiên như trong sách viết, người đất Quỳnh cơm no áo ấm, vào Quỳnh quốc đã lâu như thế rồi mà đến bóng dáng một tên ăn mày cũng chẳng thấy. Chẳng trách bây giờ có nhiều người muốn đến Quỳnh quốc như thế.”

A Chiêu xoay đầu lại, mỉm cười bảo: “Con đọc trong sách viết Thẩm sư bá một mình cứu cả Quỳnh quốc đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, xoay chuyển cục diện thất bại của Quỳnh quốc lại còn thuyết phục được Quỳnh vương cải cách, vậy nên mới có cảnh tượng phồn vinh ngày hôm nay.”

Vệ Cẩn nói: “Sư huynh đúng là một kỳ nhân.”

A Chiêu tò mò nói: “Nghe nói sư bá rất rành việc xem bói, việc lớn nhỏ gì cũng có thể xem tường tận chính xác. Sư phụ, việc này có đúng không?”

Vệ Cẩn nói: “Là thật hay giả, chờ đến lúc con thấy sẽ biết.” Dứt lời, Vệ Cẩn tiếp tục xem nốt sách trong tay. A Chiêu lại quay đầu quan sát người bên ngoài, nhìn một chặp, A Chiệu chợt nhớ đến một chuyện.

Cô bé từng xem qua trong sách, nam tử Quỳnh quốc trước khi thành thân chỉ có thể dùng trâm gỗ để cài lên đầu, sau khi thành thân cũng chỉ có thể lấy trâm ngọc mà cài.

Nghĩ đến đây, A Chiêu đưa mắt nhìn Vệ Cẩn một cái.

Đầu Vệ Cẩn chỉ dùng một sợi dây màu lam đơn giản để buộc tóc lại.

A Chiêu hỏi: “Sư phụ, tại sao người không cài cây trâm mà A Chiêu tặng?”

Ngoại chuyền sách vở, Vệ Cẩn không yêu cầu cao với vật ngoài thân, chỉ có một điều kiện, đó chính là không được quá nặng. Quân tử đeo ngọc, ở Thiên Sơn phái Vệ Cẩn đã nhiều lần thấy sư huynh sư đệ bên hông lúc nào cũng đeo trang sức bằng ngọc, hắn nhìn mà đau hết cả đầu.

Lần trước A Chiêu tặng hắn cây trâm ngọc bích, tuy hắn rất vui vì tâm ý này của A Chiêu, nhưng cân nhắc đến độ nặng của cây trâm,

Vệ Cẩn liền trực tiếp xếp nó vào trong xó. Bây giờ nghe A Chiêu nhắc đến, Vệ Cẩn lạnh nhạt nói: “… Nặng.”

A Chiêu hơi thất vọng.

Một lúc sau thấy A Chiêu không lên tiếng, Vệ Cẩn liền ngẩng đầu nhìn A Chiêu. A Chiêu vẫn im lặng cúi thấp đầu, Vệ Cẩn nói thêm:

“Quỳnh quốc nhiều quy củ, cài trâm ngọc sẽ khiến người ta hiểu lầm những chuyện không nên.”

A Chiêu nghe thấy thế, vui sướng nói: “Ý sư phụ là sau khi rời khỏi Quỳnh quốc sẽ cài trâm ngọc A Chiêu tặng người?”

Trong lòng Vệ Cẩn mặc niệm: A Chiêu là bé gái, A Chiêu là đồ nhi, chỉ có sách với đồ nhi là không được phụ lòng.

Hắn nói: “Ừ.”

A Chiêu híp mắt cười tươi, cả khuôn mặt giống như nụ hoa vừa hé nở, sáng lạn đến nỗi có thể so bì với ánh nắng ngoài kia. Vệ Cẩn nhìn mà trong mắt cũng dần hiện lên ý cười, thầm nghĩ: Thật ra… thỉnh thoảng cài trâm ngọc cũng không phải vấn đề lớn gì.

A Chiêu biết Thẩm Đàn sư bá còn trẻ, nhưng đến lúc A Chiêu tận mắt nhìn thấy thì trong lòng vẫn có vài phần khiếp sợ.

Thẩm sư bá trẻ quá!

Cô bé cứ tưởng rằng có người tài giỏi như thế, hẳn là râu phải ngắn, bộ dáng sâu không lường trước được. Nhưng Thẩm Đàn trước mắt, trên mặt không có gì, môi hồng răng trắng, nhìn rất giống một thiếu niên.

Nhưng hắn lại có một ánh mắt cơ trí không hề hợp với tướng mạo.

Bị Thẩm Đàn nhìn, A Chiêu không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, mở miệng gọi: “Chào sư bá.”

Thẩm Đàn gật đầu, trong mắt có ý cười, “Còn là đồ nhi của Tử Khanh, là A Chiêu quyết chí muốn ăn bằng được Côn Bằng?”

A Chiêu không khỏi ngượng ngùng, cô bé ho nhẹ một tiếng.

Vệ Cẩn cười nói: “A Chiêu, vi sư không hề nói những lời này với sư huynh.”

A Chiêu nghe thế, cũng quên luôn ngại ngùng, kinh hỉ nhìn về phía Thẩm Đàn, “Là sư bá bói ra?” Thẩm Đàn cười chứ không nói gì, A

Chiêu cho là hắn thừa nhận, thế là trưng ra bộ mặt sùng bái nói: “Sư bá thật là lợi hại!”

Thẩm Đàn lại cười nhạt.

Hắn nói: “Sư đệ với sư điệt đi đường xa đến đây, hôm nay đi nghỉ ngơi tạm đã. Ngày mai tiếp tục đến xem chuyện của sư điệt. Trong cung còn nhiều chuyện bận rộn, đến lát nữa ta phải vào cung một chuyến rồi.”

Vệ Cẩn nói: “Sư huynh không cần băn khoăn đến hai người thầy trò bọn đệ, vừa lúc này đệ cũng muốn đưa A Chiêu vào Quỳnh đô.”

Thẩm Đàn cười nói: “Được.”

Chờ sau khi Thẩm Đàn rời đi, có người hầu tiến vào dẫn Vệ Cẩn với A Chiêu đến sương phòng. A Chiêu lại kinh ngạc than thở:

“Sư phụ, sư bá xem bói quả thật lợi hại. Chúng ta cũng chẳng nói gì mà sư bá cũng biết chúng ta ngủ cùng phòng.”

Vệ Cẩn đi mấy bước tới trước bàn, rót một chén trà xanh.

Hắn nói: “Sư huynh vẫn luôn chu đáo như trước.” Sở thích của hắn vẫn còn nhớ rõ, ngay cả bình trà với chén trà đều là đồ mới.

A Chiêu gỡ nữ trang xuống, rồi cũng bước đến trước bàn, cô bé tò mò hỏi: “Sư phụ, sư bá nhìn trẻ quá, sư bá bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Vệ Cẩn nói: “Sư bá con tu tập Dưỡng sinh thuật, nhìn qua trông có vẻ rất trẻ, nhưng thật ra hơn vi sư tám tuổi.”

A Chiêu không khỏi sửng sốt.

Lại nói, cô bé cũng không biết sư phụ bao nhiêu tuổi. A Chiêu hỏi: “Thế còn sư phụ ạ?”

Vệ Cẩn liếc nhìn A Chiêu.

“Vi sư năm nay mười tám.”

*Khônggggggggggg, không thể nào ToT Tại sao lại trẻ như vậyyyyyy ToT Mối tình đại thúc x loli của tôi T^T :(((((((( [lời người chuyển ngữ, không phải của con nhỏ beta =))]*

A Chiêu vừa nghe, mỉm cười nói: “Sư phụ lớn hơn A Chiêu mười tuổi.” Nói xong, dường như A Chiêu nhớ đến gì đó, lại hiếu kỳ nói:

“Mới vừa rồi A Chiêu thấy sư bá cài trâm ngọc, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy sư thẩm đâu.”

Vệ Cẩn thật sự chẳng chú ý đến điểm này.

Hắn nói: “Sư huynh không phải là người Quỳnh quốc, vả lại từ trước đến nay huynh ấy luôn thích trâm ngọc, chắc chỉ là sở thích mà thôi.”

***

Lúc ăn cơm chiều A Chiêu uống không ít sữa nho do Quỳnh quốc đặc chế. Đến ban đêm, A Chiêu liền muốn vào cầu tiêu. Lần này đã là lần thứ ba A Chiêu vào nhà xí, lúc này A Chiêu cũng không còn buồn ngủ nữa.

Cô bé ngắm nhìn ánh trăng rằm chói lọi trong bầu trời đêm, liền nói với người hầu phía sau: “Tỷ không cần đi theo tôi, tôi muốn đi lại chỗ này một lát. Tôi biết đường về rồi, cũng không sớm nữa, tỷ cũng đi nghỉ đi.”

Người hầu đáp một tiếng.

A Chiêu đi dạo một chặp, sau đó đang chuẩn bị quay về phòng thì nghe thấy tiếng tiêu đâu đó vang lên. Tuy A Chiêu không hiểu âm luật, nhưng lại có thể nghe thấy ý cô đơn lạnh lẽo trong đó.

A Chiêu đi theo tiếng tiêu.

Sau một lúc lâu, cô bé dừng bước. Cách đó không xa, có một bóng người đứng trong ngũ giác lương đình, không ai khác chính là

Thẩm Đàn sư bá. Tiếng tiêu chợt dừng lại, Thẩm Đàn chậm rãi xoay người nhìn về phía A Chiêu.

A Chiêu sờ mũi rồi bước đến, nói: “Đã trễ thế này rồi sao sư bá còn chưa ngủ ạ?”

Thẩm Đàn lãnh đạm nói: “Không ngủ được.”

A Chiêu nhìn trâm ngọc trên tóc Thẩm Đàn, hỏi: “Sư bá thành thân rồi sao?”

Thẩm Đàn đáp: “Ừ.”

A Chiêu mở to hai mắt, “Thì ra sư bá thật sự đã thành thân rồi. Hôm nay A Chiêu vừa nói với sư phụ, sư phụ chỉ nói là do sư bá thích trâm ngọc mà thôi. “Ngập ngừng một chút, A Chiêu lại hỏi tiếp, “Sư bá, sao hôm nay không thấy sư thẩm đâu?”

Thẩm Đàn bình tĩnh nói: “Nàng ấy đã chết vì bệnh.”

A Chiêu ngẩn ra, vội nói: “Sư… sư bá, A Chiêu không cố ý.”

“Ta biết.” Thẩm Đàn ôn hòa nhìn A Chiêu, “Nhanh đi nghỉ đi, con chưa về, sư đệ sẽ lo lắng đấy.”

A Chiêu gật đầu.

Lúc rời đi, A Chiêu lén lút nhìn Thẩm Đàn vài lần.

Trong lòng cô bé không khỏi có chút lạ lùng.

Rõ ràng sáng nay vừa nhìn còn như một gã thiếu niên, nhưng bây giờ nhìn lại, lại giống một lão già tâm tình bình thản, giống như không có gì có thể khiến cho mắt hắn nổi gợn sóng.

Sau khi A Chiêu trở về phòng, nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, vừa nằm xuống thì đã thấy Vệ Cẩn mở mắt.

A Chiêu hỏi: “Sư phụ, A Chiêu làm người thức sao?”

Vệ Cẩn thở dài: “Từ nay không được uống nhiều sữa nho nữa, nhớ chưa?”

Cô bé đáp: “A Chiêu nhớ rõ rồi.”

Vệ Cẩn nhẹ nhàng “đáp” một tiếng, đang định nhắm mặt lại thì lại có một cánh tay nhỏ bé kéo kéo góc áo mình, Vệ Cẩn quay sang nhìn A Chiêu, “Lại muốn đi cầu?”

A Chiêu nói: “Sư phụ, mới vừa rồi A Chiêu gặp sư bá.”

Vệ Cẩn khẽ giật mình.

A Chiêu nói: “Sư bá nói người đã thành thân, nhưng sư thẩm đã chết vì bệnh.”

Vệ Cẩn nhẹ chau mày, “Vi sư chưa từng nghe qua tin sư huynh đã thành thân bao giờ. Nhưng ngẫm lại, có lẽ là do sư huynh không muốn nhắc đến.” Nhìn vẻ mặt áy náy của A Chiêu, Vệ Cẩn đưa tay ra nhẹ vò đầu cô bé, “Sư huynh sẽ không trách con đâu, A Chiêu đừng nghĩ nhiều. Con cũng chỉ sơ ý nói vậy mà thôi.”

A Chiêu nghe mấy lời này của Vệ Cẩn thì trong lòng cũng thoải mái hơn. Khẽ dụi dụi vào lòng bàn tay Vệ Cẩn, cô bé dịch người, nép sát vào người Vệ Cẩn hơn, sau đó ôm lấy vai hắn.

“Sư phụ.”

“Ừ?”

A Chiêu ngáp, nói: “Sư phụ phải tìm cho A Chiêu một sư nương tốt nhé.”

Vệ Cẩn bật cười nói: “Nói bậy gì đấy, vi sư…” Hắn nhìn sang A Chiêu, A Chiêu đã nhắm hai mắt lại rồi, ngủ vô cùng say sưa. Hắn bất đắc dĩ nói: “Quả là cô bé ngốc.”

Hắn xuống núi lần này, chỉ vì muốn lịch lãm (trải nghiệm) với độ kiệp, còn phải truy tìm cảnh giới đại thành*.

*cảnh giới đại thành: như kiểu lên level cao nhất ý.

Chuyện lấy vợ sinh con, từ trước đến nay đều chưa nằm trong phạm vi suy xét của hắn.