Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 47: Dịu dàng




Lại một lần nữa tình giấc lúc nửa đêm. Đây không biết đã là ngày thứ bao nhiêu mất ngủ rồi. Cảm giác mỗi ngày đều ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng, đặc biệt là lúc đêm khuya yên tĩnh, chỉ cần vừa nhắm mắt là hình ảnh gương mặt lạnh lùng của Cố Lãng lại lấp đầy đầu óc. Cô không dám cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, chỉ sợ lúc tỉnh dậy tất cả sẽ tan thành bong bóng.

Mạch Thu biết: mối lo láng này đã chôn sâu tận nơi đáy lòng cô và vẫn luôn rục rịch, chỉ cần có một kíp nổ là nó sẽ lập tức vỡ tung.

Thật ra điều này cũng chẳng kỳ quái gì. Dù sao so với vua trùng sinh trong tiểu thuyết mà nói, cuộc sống của cô thật sự quá mức nhàn nhã tốt đẹp rồi.

Sanh trong gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ đều làm những công việc mà mình yêu thích, cuộc sống sinh hoạt đầy đủ nên vốn không cô phải lợi dụng những tin tức đã biết ở kiếp trước để đầu tư, để có sự thay đổi lớn. Từ trước tới nay Mạch Thu đều không cần nhiều tiền, đủ tiêu là được rồiừ trước đến giờ cho là tiền không cần nhiều, đủ hoa là được rồi, Thục đại trả đòn đón gió không đúng ?

Mà cuộc sống sinh hoạt của bản thân cô cũng rất tự do: lúc bình thường thì đi học, lúc rảnh rỗi còn có thể đi làm gia sư hoặc chơi đàn ghi-ta, ngày ngày trôi qua rất dễ chịu, trừ quá trình nhào tới người đàn ông nào đó có hơi rắc rối chút, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn là thành công viên mãn sao.

Ôi, loại cuộc sống này mà đi nói cho các vua trùng sinh khác nghe thì chắc chắn sẽ muốn đánh cô!

Haizz, thật là, tại sao lại lan man đi đằng nào rồi? Mạch Thu day day huyệt thái dương: dạo này rất hay suy nghĩ lung tung, tâm trạng càng ngày càng ảo não, chắc không phải đã đến thời mãn kinh đó chứ? Ừm . . . . tính tính toán toán số tuổi, hình như là đến đúng giai đoạn đó rồi! Thôi, ngày mai đi mua mấy hộp thuốc Tĩnh Tâm Khẩu Phục* về uống vậy! (*là loại thuốc bổ gan bổ thận, tĩnh tâm an thần. Dùng để trị liệu cho phụ nữ ở thời kỳ mãn kinh, âm hư can vượng, choáng váng đầu ù tai, phiền táo, thắt lưng đầu gối bủn rủn, mất ngủ hay mơ.)

Mạch Thu thở dài, cầm điện thoại di động lên, mở danh bạ số điện thoại của Cố Lãng ra, ngón tay do dự đặt hồi lâu trên phím gọi nhưng vẫn không ấn – đây là hành động cô lặp đi lặp lại trong mấy ngày qua.

Sau khi kiểm tra lại, Cố Lãng đã hoàn toàn bình phục, mấy ngày trước mới vừa trở lại quân đội. Ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày vậy nên chắc giờ anh đang rất bận, quả thật Mạch Thu không nỡ quấy rầy anh vào lúc này. Thật là, mọi người nói xem sao lại cô ‘lương thiện đến thế’, ‘biết cách chăm sóc người đến thế’ chứ? Mạch Thu một mình say mê suy nghĩ.

"Này? Tiểu Thu?" Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm. Mạch Thu - đang chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình – sợ đến nỗi suýt chút nữa là quăng luôn điện thoại đi.

Mạch Thu phục hồi lại tinh thần. Lúc này cô mới phát hiện ra rằng trong lúc vô thức cô đã ấn phím gọi. Người mới vừa bùi ngùi xúc động vì mình quá lương thiện đỏ mặt, sau đó rón rén chạy ra ban công, chui vào trong góc nhỏ giọng trả lời. Mạch Thu đặc biệt thích loại cảm giác này: thần thần bí bí, cứ như kiểu vụng trộm ý.

"Sao muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ?" Cố Lãng nhẹ nhàng hỏi.

"Uhm. . . .không ngủ được. . . . " Mạch Thu đáp lời một cách ậm ờ, "Anh thì sao? Nghe giọng vẫn còn đầy tinh thần lắm, sao anh cũng vẫn chưa ngủ thế?"

"À, còn một vài việc cần xem."

Mạch Thu tuyệt đối tin tưởng lời nói này, mới vừa rồi còn loáng thoáng nghe được âm thanh lật giấy. Xem ra dạo gần đây anh thực sự rất bận.

"A, quấy rầy anh hả? Vậy lần sau nói chuyện tiếp nha! Ngủ ngon . . . . ."

Không đợi Cố Lãng nói, Mạch Thu liền vội càng cúp điện thoại. Mặc dù rất muốn nghe giọng anh nhưng cô thực sự cảm thấy tâm trạng hiện giờ của mình không thích hợp để nói chuyện với người khác.

Mạch Thu tắt nguồn điện thoại, cho dù Cố Lãng gọi lại cũng sẽ cho rằng cô đã đi ngủ. Không gian lại một lần nữa trở nên bình tĩnh, Mạch Thu tựa vào lan can nhìn lên bầu trời đêm: cảm giác bây giờ thật đáng ghét, lo được lo mất, nhưng lại không thể làm gì. . . .

oooooo

Lại một ngày vô ích trên lớp, Mạch Thu lảo đảo theo đại đoàn người đi về. Dường như trậm trạng của mọi người tất tốt, ai nấy đều líu ríu thảo luận về kế hoạch đi chơi cuối tuần.

Đi chơi? Nghe bọn họ nói Mạch Thu mới đột nhiên nhớ ra: đúng rồi, hình như hôm nay là thứ sáu! Mặc dù mỗi ngày của cô trôi qua trong phiền não, rối rắm và lo lắng trung nhưng thời gian vẫn trôi đi nhanh chóng. Suy nghĩ một chút, hai ngày nghỉ này sẽ không về nhà mà ở lại ký túc xá lên mạng, đọc sách, có thể ngủ bù thì còn gì tốt bằng.

Áo bị người nào đó giật giật, Mạch Thu xoay đầu lại, nhìn thấy chính là gương mặt tươi cười tám chuyện của Lý Tuyết, đồng thời nháy mắt ra hiệu với cô.

"Ui cha, Lúa mỳ, bạn trai* tươi trẻ của cậu tới đón rồi kìa!"(*nguyên văn: 口子. Đây là khẩu ngữ, ý chỉ bạn trai hoặc bạn gái của người nào đó)

Cái gì? Mạch Thu có chút nghi ngờ nhìn về phía Lý Tuyết chỉ. Đúng vậy, anh chàng nhà cô đang đứng trước tòa nhà ký túc một cách ‘ngọc thụ lâm phong’.

Mạch Thu phát hiện: mỗi lần Cố Lãng tới trường mình thì đều thích đứng cách ký túc xá một đoạn không xa để đợi cô - đó là hành động cực thu hút sự chú ý của người khác. Tất nhiên, khẳng định Cố Lãng nhà cô không phải vì nghĩ khoe khoang mới làm như vậy.

Nhưng nữ sinh ở túc xá ấy - bỏ qua một bên rằng nơi đây là đại bản doanh bát quái thì đay chính là căn cứ của bầy sói đó. Bạn nói xem, Cố Lãng đẹp trai nhà cô đứng ở đâu, bất luận là ngoại hình hay khí đều cao hơn hẳn đám con trai biến thái kia. Đã bắt mắt thì chớ lại hay xuất hiện đột ngột, mỗi lần bị soi mói từ trên xuống dưới cũng thôi không nhắc đến, nhưng nhỡ đâu ngày nào đó nhảy ra một cô nàng ghê ghớn muốn xem vào, làm ‘tiểu Tam’ thì sao. . . . .

A, trời ạ, cô lại nghĩ đi đâu thế này? Xem ra thật sự tới thời kỳ mãn kinh rồi! Mạch Thu che mặt than thở mấy tiếng: cô muốn đi mua Tĩnh Tâm Khẩu Phục!

Mạch Thu một mình một người đi tới trước mặt Cố Lãng – vừa nãy Lý Tuyết đã kiếm cớ rời đi. Không đợi Cố Lãng mở miệng nói chuyện, Mạch Thu lập tức kéo tay Cố Lãng lôi ra khỏi trường.

"Hả? Sao vậy?" Dường như Cố Lãng chưa từng thấy hành động khác thường như vậy của Mạch Thu nên nghi ngờ hỏi.

"Nhanh chóng đi ra ngoài đó. GIờ là giờ tan học cao điểm, anh không thấy có bao nhiêu nữ sinh đều dán mắt vào anh à, thật là, người đàn ông của em sao có thể để cho đám con gái kia nhìn được!"

Mạch Thu vừa nói vừa bước nhanh hơn, trong lòng thầm hối hận hôm nay không xỏ tất, nếu không cô nhất định sẽ cởi ra sau đó chụp lên đầu Cố Lãng!

Thấy dáng vẻ tức giận ngập trời của Mạch Thu, khóe miệng Cố Lãng lại cong thành nụ cười: cô gái nhỏ này rất quan tâm đến anh. Có điều nếu như anh biết được ý tưởng hiện tại trong đầu Mạch Thu thì đoán chừng sẽ có vạch đen đầy đầu.

Đi thẳng tới bên ngoài cổng trường, không còn nữ sinh vây xem nữa, Mạch Thu mới buông cánh tay Cố Lãng ra, nghi ngờ hỏi anh: "Sao anh lại có thời gian rảnh đến đây, việc trong quân đội đã xử lý xong hết rồi ư?" Hẳn là không nhanh như vậy được. Hơn nửa đêm hôm qua anh còn chưa ngủ đó!

"Ừ, cũng không khác là bao, còn dư cuối tuần làm cũng được."

"Ồ. . . vậy ạ!"

Sau khi Mạch Thu nghe xong gật đầu một cái, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện khi nãy, mặt lập tức đanh lại, chống nạnh điên cuồng hét lên với Cố Lãng: "Còn nữa, sau này không được đứng dưới ký túc xá nữa, đó là ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’!"

Cố Lãng cười, hai tay ôm trọn gương mặt tức giận của Mạch Thu, cụng trán mình vào trán cô một cách thân mặt, nhẹ nhàng nói một câu"Được". Mặt Mạch Thu lập tức đỏ au, ngượng ngùng đẩy đầu Cố Lãng, cố làm ra vẻ bình tĩnh lẩm bẩm: "Làm gì thế không biết, ban ngày ban mặt TX đàng hoàng thiếu nữ, ảnh hưởng quân dung . . . . !"

Cố Lãng bị cô chọc cười, cúi đầu cười vài tiếng, sau đó ôm bả vai Mạch Thu cùng nhau đi về phía trước.

Nếu cô không thích anh đứng ở dưới ký túc xá chờ cô, anh không thế làm cũng được, dù sao cũng đã đạt được mục đích lúc đầu rồi. Không sai: anh chính là muốn nhiều người hơn thấy, hơn nữa truyền đi càng rộng càng tốt. Nam sinh đại học vừa lưu manh vừa cầm thú, nhất định phải chặt đứt ý định theo đuổi Mạch Thu của cái đám kia! Hừ, anh còn nhớ rõ ràng lúc Mạch Thu hát trên sân khấu, ánh mắt của đám đó dưới khán đài cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Ôm sát người trong ngực, từ nay về sau, anh sẽ dùng tất cả đều yêu thương cô gái này. Và cô, chỉ có thể là thuộc về anh!

"Đi thôi, đói bụng rồi, đi đâu ăn cơm?" Cố Lãng ghé vào tai Mạch Thu hỏi.

Mạch Thu nghĩ một lúc lâu, hình như đột nhiên nghĩ ra cái gì, xấu xa cười nói: "Muốn ăn mì gà hầm nấm hương!" Sau đó lại bồi thêm một câu: "Do anh làm!"

Quả nhiên thân thể Cố Lãng cương cứng một chút, một lúc sau mới hỏi: "Em biết?"

"Hừ hừ, sau này Tiểu Tuyết nói cho em biết. Anh giỏi lắm, trực tiếp xâm nhập nội bộ, an bài cơ sở ngầm bên cạnh em."

Mạch Thu ý chỉ lần bị đau bụng kinh bi thảm lúc học quân sự. Lý Tuyết mang cho cô bát canh mỳ gà hầm nấm hương, nhưng chỉ có lần đó xong mất tích luôn. Cô cứ cho rằng cửa tiệm kia đóng cửa.

Về sau mới biết là do Cố đại thần tự mình làm. Lúc ấy Mạch Thu đã cảm thấy đặc biệt ‘thụ sủng nhược kinh’, cô luôn cho kiểu người có xuất thân gia đình như anh, cho dù biết nấu cơm cũng sẽ không tự cầm muôi, chứ nói gì đến xuống bếp nấu. CHẳng nói đâu xa, nhìn bác Cố là biết rồi. . .. khụ khụ, cô tuyệt đối không có ý nói xấu người ta.

"Được, vậy giờ chúng ta phải đi siêu thị!"

"Hả?" Mạch Thu vẫn không thể phản ứng kịp.

"Mua nguyên liệu, về rồi nấu cho em ăn."

"Vâng!"

Mạch Thu cười híp mắt gật đầu tán thành. Cố Lãng cưng chiều vuốt vuốt mái tóc của Mạch Thu, hai người dắt tay đi trên con đường mòn, rốt cuộc xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay đã khiến cho sự lo lắng và phiền muộn của Mạch Thu giảm đi rất nhiều.