Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 34




Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Lương Quyết Thành nhìn chằm chằm tờ ghi chú nhỏ một lúc, đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

Tiễn Ý Ý tay chống cằm nghiêng mặt nhìn anh, chống lại tầm mắt của anh liền cong cong con mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô cảm thấy mấy ngày nay anh đều có chút khó chịu, đè nén, nén quá lâu lại sinh ra không vui.

Nhưng Tiễn Ý Ý cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là anh bộc phát một chút cảm xúc nhỏ.

Hiện tại thì không giống.

Lớp học này ngày nào cũng ồn ào, ầm ĩ, có có nhiều lúc chơi đùa còn quá phận hơn rất nhiều, cũng chưa từng thấy anh để ý qua, chỉ một mực nằm sấp xuống ngủ, mặc cho bên ngoài ồn đến thế nào cũng không ảnh hướng tới chất lượng giấc ngủ của anh. Nhưng hôm nay anh lại đột nhiên tức giận.

Vẻ tức giận của anh ban nãy làm trong lòng Tiễn Ý Ý lộp bộp một cái. Trong cái ánh mắt đó của Lương Quyết Thành, có chút nguy hiểm.

Tiễn Ý Ý nghĩ nghĩ, viết một tờ giấy nhỏ đưa cho anh.

Cũng không biết anh tức giận cái gì, cứ dỗ trước đã rồi tính sau.

Lương Quyết Thành mím môi, cỗ u ám lạnh lẽo trên người dần dần tản đi đôi chút, anh lười biếng nằm xuống bàn, đem tờ giấy kia giật xuống, sau đó gập nó lại nhét vào túi áo của mình trước mặt Tiễn Ý Ý.

Đây là không muốn trả lời cô sao?

Tiễn Ý Ý chọc chọc cánh tay Lương Quyết Thành.

Anh rũ mắt, bút trong tay động một cái, bắt đầu sửa đề sai cho cô.

Qua mười phút, Tiễn Ý Ý nhận được bài giải hoàn chỉnh của đề thi từ anh.

Cô không nhận, lại đem đẩy về.

Trong đó còn dán một tờ ghi chú nhỏ.

[Ủy khuất. jpg]

Bên trên vẻ một cái nhãn dán, hai ba bước đơn giản phác thảo ra một icon siêu manh.

Lương Quyết Thành nhìn thấy tờ ghi chú, ngón tay anh đè lên cái biểu tình đó, sau đó lại đem nó gập lại nhét vào túi áo trong.

Tiễn Ý Ý đầu đầy mộng bức, đây là cái thao tác gì?

Từ Tiễn Ý Ý nhận được hai tờ ghi chú nhỏ, tâm tình của Lương Quyết Thành tốt lên không ít.

A, chỉ có một chút như thế.

Anh không phải người dễ dỗ như vậy.

Tiễn Ý Ý vẫn còn đợi anh trả lời lại. Lương Quyết Thành nghĩ rồi xé giấy nháp, vẽ lên trên đó vài nét rồi kẹp vào trong vở của cô đưa cho cô.

Tiễn Ý Ý khẩn cấp cúi đầu nhìn tờ giấy nhỏ anh vừa đưa tới.

Trên tờ giấy nhỏ là một cái nhãn dán.

Họa vài nét đơn giản, trên tờ giấy liền xuất hiện một đứa trẻ ngồi xổm ở đó, dưới đất còn có bóng hắt lên. Trên đầu đứa trẻ đó còn vẽ lên mấy cái bọt khí, dẫn đến một ô thoại có chữ.

"Ầm ĩ."

Thì ra là anh ghét ồn ào a.

Tiễn Ý Ý rất nhanh tiếp thu cái cách nói này.

Cô nhìn đứa trẻ đó, cảm giác như trong nét bút này đều là: Ta ủy khuất, nhưng đánh chết ta cũng không nói ra.

Ánh mắt cô cong cong, cái nhãn dán này quá manh rồi.

Lão đại sao lại có thể như thế chứ! Đáng yêu như vậy! Phạm quy a!

Cái thao tác này làm cho tim người ta đập không bình thường.

Tiễn Ý Ý nhìn tờ giấy nhỏ, nhìn trái nhìn phải thấy thế nào cũng thật khả ái. Cô miết tờ giấy gấp lại, nhét vào áo đồng phục của mình.

Cô muốn giữ lại để về nhà cất giữ thật cẩn thận.

Làm xong động tác này, Tiễn Ý Ý mới sửng sốt.

A, hình như cô với Lương Quyết Thành cùng làm một động tác giống nhau.

Cô là vì cái đứa bé nhỏ đáng yêu nên muốn mang về cất giữ, vậy còn anh, anh mang về làm gì?

Tiễn Ý Ý rất tò mò, nhưng Lương Quyết Thành đã nằm xuống bàn một lần nữa.

Không biết anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không hề ngủ.

Tiễn Ý Ý cũng chỉ đành nén lòng hiếu kỳ của mình lại.

Buổi chiều có tiết vật lý, thầy giáo còn chưa vào lớp, Tiễn Ý Ý đã thấp thỏm không yên.

Trong khoảng thời gian này cô làm rất nhiều đề vật lý, lại cùng Nhâm Kha giải không ít đề, hao tốn rất nhiều tâm tư vào nó. Môn học này cô nhất định phải đạt được kết quả tốt!

Tiễn Ý Ý siết chặt nắm đấm, khẩn trường nhìn chằm chằm phía cửa lớp.

Lương Quyết Thành ngồi bên trái cô đã xoay người qua, tay chống cằm lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ.

Nhìn gò má của cô cũng có thể thấy được sự khẩn trương, cái cằm nhỏ nhắn gắt gao banh ra.

Thầy vật lí thong dong tiến vào.

"Các em, hôm nay chúng ta sẽ trả bài thi. Đến, chuẩn bị nghênh đón thành tích của mình nào."

Thầy giáo nở nụ cười, từ cao xuống thấp đọc tên.

"Lương Quyết Thành, 96 điểm, tiếp tục duy trì."

* Theo mình được biết thì bên Trung, môn Toán Văn Anh điểm cao nhất là 150 điểm, các môn còn lại là 100 điểm.

Lương Quyết Thành vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người, chiễm chệ giữ ngôi đầu bảng.

Nhâm Kha được 92 điểm, đại diện môn vật lý có khác. Những người kế tiếp trực tiếp tụt dần xuống.

...

"Tiễn Ý Ý." Thầy vậy lý gọi tên Tiễn Ý Ý.

Người trước đó thi được 70 điểm, vậy cô chỉ có thể là thấp hơn số điểm đó mà thôi. Mà tới hiện tại thì thầy ấy cũng chỉ gọi tên được vài người.

"67 điểm." Thầy vật lý xác nhận một chút, đối với Tiễn Ý Ý lộ ra một nụ cười, "Không sai nha, đạt tiêu chuẩn, tiếp tục cố gắng nhé."

Tiễn Ý Ý cầm bài thi, trong lúc nhất thời không biết là có nên cảm thấy may mắn khi mình thi đạt tiêu chuẩn không nữa, hay là cô nên cảm thấy khó chịu vì chỉ hơn 60 điểm có vài điểm mà thôi.

Trở về chỗ ngồi, Tiễn Ý Ý bò lên bàn ỉu xìu.

67 điểm.

Cánh tay cô đột nhiên bị người khác chọc lấy.

Một tờ giấy nhỏ từ Lương Quyết Thành được đưa tới.

Tiễn Ý Ý quay sang nhìn. Trên giấy là một hàng chữ ngắn gọn.

[Cậu mới chỉ học có nửa tháng.]

Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm chữ trên giấy, cảm giác mình đang được an ủi.

Phải nha, cô chỉ mới theo Lương Quyết Thành học có nửa tháng. Có thể ở dưới tình huống này thi được trên tiêu chuẩn đã là rất lợi hại rồi!

Sức sống lại tràn trề trở lại.

Cô viết lại trên tờ giấy đó một câu.

[Không vẽ một đứa nhỏ an ủi tớ sao? QAQ]

Lương Quyết Thành nhìn chằm chằm biểu tượng "QAQ" ở cuối câu kia, bất đắc dĩ quét mắt nhìn cô, xé một tờ giấy nhỏ ra, nhưng cô lại đè tay anh lại, nhét vào tay anh một tờ ghi chú nhỏ mang theo mùi hương nhũ sắc.

Muốn bảo tồn lời nói đó thì phải viết lên một tờ giấy thật đẹp, có thể giữ được tốt nhất.

Ánh mắt cô tràn ngập chờ mong nhìn Lương Quyết Thành.

Anh nhận lấy tờ ghi chú của cô, vẽ đơn giản hai ba nét được một con búp bê nhỏ.

Vẽ thêm hai cái đuôi ngựa làm tóc, vẽ một quyển vở so với con búp bê còn lớn hơn, làm thành bộ dáng nó đang cầm quyển vở đó quỳ rạp trên mặt đất oa oa khóc.

Tờ giấy này được đưa trở về, Tiễn Ý Ý đối với mấy nét đơn giản này cười đến không khép được miệng.

Cả anh lẫn Lương Nguyệt Ninh đều theo mẹ Lương học vẽ tranh, bọn họ tùy ý vẽ một cái hình đơn giản cũng rất là đẹp.

Những thứ này cô đều muốn trân quý, về sau anh trở thành vương giả của đế quốc thương nghiệp rồi, cái này chính là bảo bối muốn mua cũng không mua được.

Tiễn Ý Ý cẩn thận gấp nó lại, cùng một tờ giấy khác đặt ở cạnh nhau.

Hai người trong giờ học này chỉ trao đổi với nhau hai tờ giấy nhỏ.

Đứng trên bục giảng có thể nhìn thấy hết những động tác lớn nhỏ, nhưng thầy vật lý cũng không nói thêm điều gì. Trao đổi giấy không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ cần không ầm ĩ làm ảnh hưởng đến ông dạy học thì cũng không quá quan tâm.

Thầy giáo đang chữa đề, Tiễn Ý Ý đối chiếu sửa lại trong bài của mình. Nhìn kĩ lại thì bài của cô tám, chín phần mười toàn là lỗi sai không đáng có.

Có rất nhiều đề Tiễn Ý Ý đã từng làm qua. Cô lại cứ như vậy để mất điểm.

Tiễn Ý Ý một bên sửa đề một bên nghe thầy giáo nói. Không được mấy phút liền nằm bò xuống bàn.

Thầy ấy nói không sai, nhưng nói không dễ hiểu bằng Lương Quyết Thành.

Còn không bằng về nhà học với anh a.

Bài thi kế tiếp cũng được phát ra.

Sinh học 60 điểm, dừng ở mức tiêu chuẩn, nhưng ít ra cũng đã đạt tiêu chuẩn.

Hóa học 52 điểm.

Môn học duy nhất cô không đạt tiêu chuẩn.

Sáu môn đều đã được trả, tính tổng điểm thì Tiễn Ý Ý dựa vào có môn Anh chống đỡ, cho nên được 526 điểm.

Tổng thành tích đứng thứ tư trong lớp.

Lương Quyết Thành tổng điểm 700, đứng đầu cả lớp kiêm toàn trường, được vinh danh ở đầu bảng vàng.

Người thứ hai là Nhâm Kha, tổng điểm 641, cùng hạng nhất Lương Quyết Thành kéo ra gần 60 điểm. Đứng thứ 50 toàn trường.

Người thứ ba là một học sinh khác trong lớp.

Tiễn Ý Ý đứng thứ tư, xếp thứ 270 toàn trường.

Tổng điểm vừa được công bố, không ít học sinh đều chạy xuống tầng dưới để xem thứ hạng của mình.

Ban 11 kì thật đã nghẹn một bụng, lúc trước có Lưu Nhã há miệng ngậm miệng đều khinh bỉ bọn họ. Tiễn Ý Ý với cô ta còn đánh cược một ván, giờ lại có chủ nhiệm của Ban 1, cô Đường cũng đánh cược một trận thành tích với Tiễn Ý Ý.

Lưu Nhã yêu cầu là cô phải thi qua được bất cứ người nào trong ban 1, cô Đường thì yêu cầu cô thi qua được người đứng thứ 30 của ban 1.

Ban 1 tổng cộng có 57 học sinh, học sinh xếp thứ 30 căn bản chính là học sinh thuộc hàng trung đẳng.

Điều kiện như vậy đối với Tiễn Ý Ý không biết là đang đề cao cô, hay là đang nhục nhã ban 11.

Hiện tại tin tức Tiễn Ý Ý gian lận môn Tiếng Anh đã truyền đi khắp nơi, ban 11 một mặt cảm thấy nhục nhã, một mặt lại cảm thấy có thể lừa dối được, đều chạy đi xem thứ hạng đưỡ xếp ra kia, xem xem cô có thể thi qua được người đứng thứ 30 của ban 1 hay không.

Công bố thứ hạng này là thứ hạng của toàn bộ học sinh trong trường, không phải chỉ riêng một lớp cho nên học sinh ở ngoài ban 1 không thể biết được là người đứng thứ 30 của lớp họ là người nào. Bảng xếp hạng cũng không ghi cho nên một đám học sinh đứng ngoài, nhìn hồi lâu cũng không thể phát hiện ra điều gì, cuối cùng vẫn là phải có người đưa tin tức tình báo tới.

Trong nhóm chat mật của trường không ngừng có người phát ra tin nhắn.

[Ban 1, người đứng thứ 30 của lớp các cậu thi được bao nhiêu điểm?]

[Ban 1 nhanh lên, nói ra một chút nào.]

[Nhanh lên, nhanh lên! Trong vòng một phút chúng ta phải biết toàn bộ thông tin của người đứng thứ 30.]

[Học sinh ban 1 thi tùy tiện cũng có thể vượt mặt Tiễn Ý Ý của ban 11 đi.]

[Nghe nói cô ta gian lận, không biết gian lận có thể hơn được người ta hay không ta.]

[Lầu trên đừng có mà trào phúng vội, không chắc là Tiễn Ý Ý đã gian lận nha.]

[Nực cười, cô ta có thể thi được 150 điểm tiếng Anh, mà trước đó tổng điểm chỉ được có 200, mấy người đùa ai?]

[Đúng là chuyện cười, tổng điểm chỉ đạt có 200 là đòi Tiếng Anh được 150 điểm, đúng là cười chết tao rồi.]

[Mấy người đừng lảng sang chuyện khác, đang nói về người thứ 30 của ban 1 cơ mà!]

[Người thứ 30 tổng điểm thi được 526.]

[Cái thành tích này... không nhầm chứ?]

[Chờ chút, có ai nhớ rõ Tiễn Ý Ý thi được bao nhiêu không?]

[Không rõ nữa, chỉ biết là có một môn cô ta được 150 điểm thôi.]

[*Ban 11 lặng lẽ đến nói một câu*, Tiễn Ý Ý thi được 526 điểm.]

[... Đệch?]

[Đệch!]

[Đệch...]

[Điểm thi này là thật sao?]

[Không phải, trọng điểm không phải là Tiễn Ý Ý thế nhưng lại có thể ngang điểm với người đứng thứ 30 sao?]

[Thế này thì ai thắng?]

[Nếu như là tiểu tiện nhân Lưu Nhã thì khẳng định là Tiễn Ý Ý thắng. Nhưng nếu như là Đường lão yêu thì... không biết nữa.]

[Thế này là hòa nha. Nhưng ván này người thắng lớn nhất chính là ban 11!]

Sau khi thành tích của người thứ 30 được tiết lộ ra thì tất cả liền trở nên thú vị.

Tiễn Ý Ý thi được 526 điểm, hắn ta cũng thi được 526 điểm, cái thành tích này chính là đang hòa nhau a.

Văn phòng giáo viên một người lại nối tiếp một người tới cáo trạng.

Đại bộ phận đều là học sinh ban 1.

Và chuyện bọn họ cáo trạng cũng chỉ có một, đó chính là Tiễn Ý Ý gian lận môn tiếng Anh.

Bọn họ còn cớ chứng cớ, lúc thi Tiếng Anh, Tiễn Ý Ý có trao đổi bài thi với Lương Quyết Thành và bị thầy giám thị bắt tại trận.

Nói cách khác, điểm thi của Tiễn Ý Ý bình thường sao có thể thi đến hơn 500 điểm.

Giả dụ như không tính môn Tiếng Anh, tổng điểm thi của cô cộng lại cũng hơn 400 điểm, sao có thể?

Hiện tại Tiếng Anh của cô được max điểm, đem tổng điểm của cô nâng lên bao nhiêu, dướu loại tình huống này, ban 1 quyết không chịu thua, không có bao nhiêu người tin tưởng cái kết quả này.

Sáng sớm tự học ngày thứ hai, thầy Trương đen mặt gọi Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cùng ra ngoài.

"Hai em đi phòng hiệu trưởng một chuyến đi."

Thầy Trương dẫn hai người đến phòng hiệu trưởng, trên đường còn nhắc nhở.

"Tình thế bây giờ đối với hai em mà nói là rất không tốt. Rất nhiều học sinh đều xác nhận em gian lận. Bạn học Tiễn Ý Ý, em nói thật cho thầy, bài thi tiếng Anh của em..."

"Thầy yên tâm đi, em không gian lận đâu." Tiễn Ý Ý nhún nhún vai, "Tất cả môn thi đều là do em tự làm."

Thầy Trương cũng tin tưởng: "Một khi đã vậy thì tý nữa nói với hiệu trưởng cho tốt. Mấy học sinh ban 1 kia, còn có cả cô Đường nữa, sẽ không dễ dàng tha cho em đâu."

Thầy Trương lắc đầu thở dài.

Tiễn Ý Ý cũng rõ, về điểm này cô cũng đã sớm có chuẩn bị.

Kỳ thật mấy chuyện mà học sinh trong trường bàn luận truyền ra, cô có thể đoán được khẳng định sẽ có người lấy lý do cô gian lận mà khoái thác.

Gian lận?

Cô khinh thường.

Trong phòng hiệu trưởng chen lấn không ít người.

Chủ nhiệm giáo dục, cô Đường, Lưu Nhã, phó hiệu trưởng, còn có mấy học sinh của ban 1 nữa.

Tiễn Ý Ý vừa vào phòng, lông mày liền nhướn lên.

Ở trong đám học sinh kia còn có cả Tiễn Mân Văn nha.

Tiễn Mân Văn đứng ở phía sau cô giáo Đường, ánh mắt đảo qua Tiễn Ý Ý thì liền mềm mại, ôn nhu hô.

"Ý Ý."

Ở bên ngoài, Tiễn Ý Ý cơ bản đều sẽ chừa cho cô ta chút mặt mũi. Vì để cho ông nội với chú nhỏ không khó xử, không thể để cho người khác chê cười Tiễn gia được.

"Chị."

Đầu hiệu trường đã muốn phình to ra, buông chén sứ xuống: "Tiễn Ý Ý, mấy học sinh này nói em gian lận môn Tiếng Anh, có phải hay không!?"

"Em không biết."

Tiễn Ý Ý trực tiếp phủ nhận, quét mắt qua đám học sinh kia, trong đó có hai người là bạn bè tốt của Tiễn Mân Văn, lúc này bọn họ như thể có chung một mối thù trừng mắt nhìn cô. Mà cô chị tốt Tiễn Mân Văn kia thì lại ôn nhu đứng một chỗ, bộ dáng y hệt như một người chị gái hiền.

"Em không biết chuyện gian lận này?"

"Thầy hiệu trưởng, em không gian lận."

Tiễn Ý Ý bình tĩnh nói ra: "Loại hành vi gian lận này đối với em là không cần thiết."

"Nhưng ai cũng biết thành tích của em không tốt, a đúng rồi, còn có Lương Quyết Thành..." Hiệu trưởng nhìn Lương Quyết Thành, nhức đầu một trận.

"Bạn học Lương Quyết Thành học rất giỏi, thành tích dự thi cũng rất cao. Có người nói em cùng em ấy ngồi gần nhau ở trong phòng thi, nói bài thi của em là do bạn học Lương làm hộ, em có biết hay không?"

"Em không biết." Tiễn Ý Ý nhướn mày, "Nói thế chính là đang nói xấu em, cũng là đang vu oan cho bạn học Lương. Thầy hiệu trưởng, thầy cảm thấy cậu ấy sẽ là một học sinh biết gian lận sao?"

Không phải, đừng nói gian lận, Lương Quyết Thành có thể an phận, ngoan ngoãn đến làm bài thi, hiệu trường liền có thể chắp tay lạy A Di Đà Phật rồi.

Lương Quyết Thành sẽ không gian lận, như vậy thì chắc chắn chuyện này có gì đó không đúng.

"Còn một cách nói khác, bọn họ nói em trộm đáp án Tiếng Anh."

Tiễn Ý Ý cảm thấy buồn cười, "Thầy cảm thấy em là người có thể làm ra chuyện như vậy?"

"Ai mà biết được, nhỡ đâu lúc đấy cậu muốn thắng bằng mọi cách, làm ra một số hành vi quá phận cũng là chuyện bình thường." Nam sinh đeo kính của ban 1 âm dương quái khí nói.

Tiễn Ý Ý thẳng thừng nói ra: "Ngại quá, đối với cậu là bình thường nhưng đối với tôi nó là nhục nhã."

Trên mặt cậu ta lúc xanh lúc trắng.

"Được, chuyện này cũng đơn giản thôi." Cô Đường cười cười, thoạt nhìn rất hòa ái, "Chị gái của bạn học Tiễn Ý Ý không phải cũng ở đây sao? Hỏi một câu liền biết thôi."

"Bạn học Tiễn Mân Văn, thành tích của em gái em, em có biết hay không?" Cô Đường nói, "Cái khác không nói, em biết kết quả thi lần trước của em ấy chứ?"

Tiễn Mân Văn gật gật đầu: "... Biết."

Cô ta xác thực là biết.

Lúc cô ta về nhà, mẹ Tiễn liền ôm lấy cô ta kêu "tâm can bảo bối", nói cô so với Tiễn Ý Ý lợi hại hơn rất nhiều.

Điểm tối đa là 700 thì cô chỉ thi được có 250 điểm, vậy mà chỉ với 250 điểm cũng có thể làm cho chú nhỏ của cô ta, Tiễn Thiếu Trầm tặng cho một cái vòng tay bằng kim cương làm phần thưởng cho cô.

Nói đến cái này, mẹ Tiễn còn cằn nhằn liên tục, nếu người đó là Tiễn Mân văn thì chú nhỏ hẳn là sẽ đưa lễ vật nhiều hơn.

Đáng tiếc, cái gì cũng bị Tiễn Ý Ý lấy mất.

Lúc ấy mẹ Tiễn cũng đã nói, Tiễn Mân Văn chỉ cần đạt được 500 điểm thôi cũng gấp đôi Tiễn Ý Ý rất nhiều rồi, đem Tiễn Ý Ý cảm thụ cái cảm giác cái gì gọi là nghiền ép dọa người.

"Em gái em lần cuối cùng thi là thi thử của cuối học kỳ hai năm lớp 10." Tiễn Mân Văn chậm tiếng nhỏ nhẹ nói: "Em ấy thi...được hơn 200 điểm."

"Ha ha."

Mấy học sinh ban 1 đều cười ra tiếng.

Trong nhóm chat của trường bàn luận Tiễn Ý Ý thi được hơn 200 điểm, cùng với nghe trực tiếp điểm số của cô cảm giác không giống nhau. Vài người trong đáy mắt đều hiện lên vẻ trào phúng.

"Học kỳ hai của lớp 10 kết thúc tới bây giờ cũng chỉ có ba tháng, không tính là quá dài."

Cô giáo Đường nhướn mày: "Thầy Trương đúng là rất lợi hại nha, tùy tiện dạy cũng có thể đem một học sinh thi được hơn 200 điểm vọt lên đến hơn 500 điểm. Tôi có nên học hỏi chút kinh nghiệm từ thầy không nhỉ?"

Thầy Trương bình tĩnh nói: "Đứa nhỏ này nhiệt tình học tập, mấy tháng nay đều cố gắng học bù, tiến bộ rất lớn, tôi cũng rất vui vẻ. Chắc hẳn cô Đường cũng cảm thấy vui vẻ khi có học sinh có lòng cầu tiến như vậy, đúng không?"

Cô Đường không nói chuyện, quay đầu đi.

Phó hiệu trưởng nhìn hai bên một chút, cũng không lên tiếng.

Kỳ thật, nếu Tiễn Ý Ý gian lận ngược lại cũng là một chuyện tốt. Mặt mũi của ông ta cũng được bảo vệ, Lưu Nhã bên này cũng có thể yên ổn rồi.

Nhưng nếu cô không gian lận, cả cuộc thi đều tự mình làm bài, còn có thể thi được hơn 500 điểm, Lưu Nhã chắc chắn sẽ không giữ được nữa.

Ban 1 có tổng cộng 57 học sinh, cô có thể thi được ngang với người đứng thứ 30, Lưu Nhã lúc đấy đã hứa là sẽ xin lỗi rồi cút đi, chắc sẽ biến thành sự thật sớm thôi.

"Về điểm ấy thì em muốn cảm ơn bạn học Lương." Tiễn Ý Ý nghiêm túc nói: "Sau khi vào ban 11, bạn học Lương lấy việc giúp người làm niềm vui, đưa tay tương trợ em. Mỗi ngày đều bỏ ra một khoảng thời gian quý báu để giúp em học bù, sự giúp đỡ của bạn ấy đã giúp em đạt được thành tích xuất sắc như vậy. Tất cả những việc này đều do bạn học Lương giúp đỡ. Bây giờ, em muốn trân trọng gửi tới bạn học Lương lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn cậu đã giúp mình."

Khóe môi Lương Quyết Thành hơi câu lên.

Những người khác đều là sửng sốt.

Lương Quyết Thành dạy Tiễn Ý Ý học bù?

Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, thậm chí cả cô giáo Đường cũng đều sửng dốt.

Bọn họ đều biết thành tích của Lương Quyết Thành, cũng biết anh lợi hại bao nhiêu. Nếu anh thực sự dùng tâm dạy kèm cho người khác thì trong thời gian ngắn tiến bộ như thế cũng không phải việc khó gì.

"Thật là như vậy à?" Hiệu trưởng hỏi lại, nhưng trong thâm tâm đã đồng ý với cách nói này của Tiễn Ý Ý.

"Không có khả năng, các thầy đừng để bị lừa, cậu ta là gian lận! Chắc chắn cậu ta đổi bài thi với Lương Quyết Thành!"

Có một học sinh cùng phòng thi với hai người nóng nảy: "Lúc ấy em thấy rất rõ ràng, thầy giám thị còn không thu tờ giấy bọn họ truyền đáp án cho nhau nữa cơ!"

Sắc mặt hiệu trưởng trầm xuống: "Đi gọi giáo viên coi thi môn Anh của phòng đó đến đây."

Thầy giám thị đó là thầy giáo của ban 7, tiết này vừa vặn không có dạy lớp nào, rất nhanh liền xuất hiện ở đây.

Sau khi nghe các học sinh ở đây trình bày qua, thầy giám thị mới sửng sốt.

"Bạn học Tiễn Ý Ý với bạn học Lương Quyết Thành có phải đã trao đổi giấy cho nhau lúc thầy coi thi hay không?"

Thầy giám thị gật gật đầu, giọng điệu phức tạp: "... Phải, nhiều năm rồi tôi cũng chưa từng thấy qua có học sinh nào lớn gan như vậy."

Cô Đường cùng mấy học sinh ban 1 trên mặt đều nổi lên ý cười.

"Nhìn đi, gian lận chính là gian lận. Chỉ cần đã từng làm thì liền có bằng chứng ngay thôi."

"Gian lận? Gian lận gì cơ?"

Thầy giám thị vẻ mặt ngơ ngác.

"Hai em ấy không phải là truyền đáp án trong lúc thầy coi thi sao?" Cô Đường nói.

"Truyền giấy thì đúng là có truyền giấy, nhưng không phải đáp án đâu."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thầy giám thị, thầy ấy chân thành nói tiếp: "Hai em ấy đúng là quá lớn gan, trong lúc tôi coi thi mà còn có thể truyền giấy nói chuyện yêu đương được."

"Cho nên, hai em ấy bị bắt tới đây là vì chuyện yêu sớm à?"

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Lương: Các thầy giáo đều nói ta và Tiễn Ý Ý yêu sớm, đúng, đúng là như vậy nha!