Nuôi Một Con Mèo

Chương 6




Edit: Củ Cải Đường

Sau khi xem lại một lượt ngoại hình của mình, Thư Trạch chạy ‘bịch bịch bịch’ về phòng khách, cầm điện thoại lên tiếp tục lướt lướt.

Điều thứ hai là phải có nhiều tài lẻ, chẳng hạn như hát, nhảy, hoặc chơi game giỏi.

Điều này lại làm khó Thư Trạch. Cậu không biết hát, cũng không biết nhảy, chơi game giỏi… Đến game là gì cậu còn không biết. Thư Trạch vò đầu, bỗng nghĩ tới Mạc Kham.

“Thì ra đối với nhân loại kiếm tiền khó khăn đến vậy. Mạc Kham chắc chắn rất vất vả vì phải nuôi mình.” Thư Trạch càng nghĩ càng thấy đúng, ngón tay lướt lên trang chủ, thấy bên trên viết thu nhập mỗi tháng của một Streamer… Hơn một triệu tệ.

“Một triệu, một triệu, một hai ba bốn năm sáu, sáu số không, mỗi bữa 100 miếng thịt, mỗi ngày mình với Mạc Kham hết 200… 600 miếng, một tháng…một tháng là…” Xoè ngón tay đếm cả buổi cũng tính không ra, Thư Trạch chán nản vỗ thành ghế sofa, “Quan tâm nhiều ít làm gì, dù sao một tháng có thể kiếm được một triệu là có thể nuôi Mạc Kham được rồi!”

“Không biết hát, cũng không biết nhảy, thế thì chơi game!” Thư Trạch lẩm bẩm, “Chắc cũng không khó lắm đâu ha…”

Tiếp tục lướt xuống, điều thứ ba, là phải có một bộ thiết bị liên quan, máy tính, điện thoại, máy ảnh, muốn hát thì phải có một cái Sound Card.

Thư Trạch chớp mắt, tìm hình ảnh trên mạng rồi thầm ghi nhớ lại. Trong phòng Mạc Kham có máy tính rồi, vậy nên cậu bèn cầm điện thoại gửi Weibo cho Mạc Kham, hỏi xem mình có được mượn máy tính không.

Mạc Kham không biết bên này Thư Trạch đang bày trò gì, bấy giờ anh đang ngủ say, đọc được tin nhắn của Thư Trạch cũng là sáng ngày hôm sau.

Hôm sau lúc mở máy, Weibo Mạc Kham vang lên tiếng ding ding. Mạc Kham có tất cả 2 acc Weibo, một acc công việc một acc cá nhân. Để đề phòng người nhà có chuyện gì tìm mình, anh mở thông báo acc Weibo cá nhân, còn acc công việc thì để chế độ im lặng.

Trong Weibo cá nhân của Mạc Kham cũng không có nhiều bạn bè, trừ người nhà và bạn thân Âu Dương thì chỉ có mỗi Thư Trạch, còn vì sao lại thêm Thư Trạch thì… Là bởi vì sau khi tên nhóc kia học được cách dùng điện thoại và chơi Weibo xong, cậu tự lấy điện thoại Mạc Kham để thêm bạn.

Nhìn thời gian Thư Trạch gửi tin, Mạc Kham chau mày. Người này tu tiên tu suốt cả đêm luôn hay gì?

Trả lời đối phương xong, Mạc Kham rời giường đánh răng rửa mặt, hôm nay anh phải tới thành phố S.

Động vật họ mèo hầu hết đều thức đêm ngủ ngày. Lúc Mạc Kham trả lời tin nhắn Thư Trạch vừa mới ngủ. Âm thanh thông báo của Weibo vừa vang lên, cậu cũng tỉnh lại ngay, lập tức cầm điện thoại lên.

【 Không cần để ý ghế sofa, hỏng rồi thì thôi. Máy tính em cứ dùng thoải mái, muốn mua gì thì tự mua. 】

【 Tôi phải tới thành phố S công tác, sắp tới sẽ không đến. 】

Hai mắt Thư Trạch vốn đang toả sáng, nhưng càng đọc thì càng ảm đạm. Đọc đến cuối thì cả mèo, à không, cả người đều gục xuống, héo rũ lặp lại lời Mạc Kham: “Sắp tới sẽ không đến… Sắp tới là bao lâu…”

Cơn buồn ngủ bay biến sạch, Thư Trạch nhìn trần nhà rồi bắt đầu nghĩ tới Mạc Kham. Nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ ra một kết luận không thể hiểu nổi: Chỉ cần mỗi tháng có thể kiếm được một triệu, có thể nuôi được Mạc Kham thì Mạc Kham sẽ không cần đi làm nữa, Mạc Kham không phải đi làm thì ngày nào cũng sẽ ở nhà.

Càng nghĩ càng thấy có lý, Thư Trạch lập tức nhảy bật dậy từ trên giường, bắt đầu livestream.

Mặc dù có rất nhiều thứ của nhân loại mà Thư Trạch không hiểu, nhưng cậu không ngốc, tìm tòi một chút là hiểu, dù sao Baidu rất toàn năng mà. Trong lúc đang tìm game, cậu tìm được một game tên là “Vận Mệnh”, mà người sáng lập công ty game này trùng hợp lại là Mạc Kham.

Thư Trạch tròn mắt, nhìn đi nhìn lại, xác nhận đúng là Mạc Kham, mờ ác mác nặng Mạc, khờ am Kham.

Thế nên Thư Trạch bèn tải game này xuống. Trong lúc đợi game download, cậu tìm livestream Vận Mệnh, xem xem livestream này phát như thế nào.

Thư Trạch vô tình nhấn mở website trực tiếp của trận chung kết mùa thu game Vận Mệnh, hình ảnh vừa vặn phóng to khuôn mặt Mạc Kham, bình luận viên giới thiệu danh tính Mạc Kham cho mọi người bằng chất giọng truyền cảm. Nhưng Thư Trạch chẳng nghe lọt nổi một chữ vào tai, trong mắt chỉ có Mạc Kham đang tươi cười trên màn hình. Cậu không kìm được thu lại móng tay bén nhọn, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt Mạc Kham, khẽ vuốt ve cẩn thận như thể chạm vào đồ dễ vỡ.

Mạc Kham lên hình không được nhiều, sau khi giới thiệu xong, trên màn hình đã đổi thành người khác.

“Nhớ Mạc Kham quá đi…” Thư Trạch bất lực lẩm bẩm.

Thư Trạch nhớ Mạc Kham cỡ nào, Mạc Kham hoàn toàn không biết.

Lúc này Mạc Kham đang ngồi ở khu ghế dành cho khách vip tại sân thi đấu vòng chung kết giải đấu Vận Mệnh. Anh là người phụ trách trao giải.

Hôm nay game Vận Mệnh bùng nổ. Công ty lần lượt hợp tác với các đại lý thương hiệu của các quốc gia khác, liên tục tung ra trang phục của Mỹ, Hàn và Nhật Bản. Phản hồi vô cùng tốt. Dự tính trong năm sau, giải đấu Vận Mệnh sẽ phát triển lên tầm giải đấu quốc tế.

Sau khi thi đấu xong, Mạc Kham tổ chức một buổi tiệc tối, mời toàn bộ nhân viên công ty, bên tổ chức sự kiện và tuyển thủ từ một số câu lạc bộ nổi tiếng cùng tham gia.

Ăn được nửa bữa, Mạc Kham lén cầm ly rượu lên sân thượng, nhìn sao trời phía xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Mạc Kham…” Bỗng một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm truyền tới từ bên cạnh, Mạc Kham nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách.

“Chúc mừng, quán quân.” Mạc Kham cười cụng ly với thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên hơi run sợ, rồi thấp giọng hỏi: “Đêm nay…có rảnh không?”

Mạc Kham nhấp rượu, qua một lúc lâu mới hiểu ra “Đêm nay có rảnh không” là ý gì. Anh rũ mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đêm nay không có sắp xếp gì cả.”

“Vậy….” Trong đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên dâng lên sự mong chờ, cậu ta nhìn Mạc Kham.

“Không được, Tịch Diễm.” Mạc Kham từ chối.

Thiếu niên đang đứng trước mặt anh lúc này là Tịch Diễm, người được mệnh danh là “tuyển thủ có giá trị nhất Vận Mệnh”. Fans nữ muốn ngủ với cậu ta có thể dài tới hai vòng trái đất. Mạc Kham cũng rất thích….đôi mắt của Tịch Diễm, cũng từng nghĩ tới chuyện muốn qua lại với cậu ta.

Mối quan hệ đó không chỉ là quan hệ thể xác. Mạc Kham từng nghiêm túc nghĩ tới việc qua lại thực sự với Tịch Diễm. Không giống những người muốn tiếp cận anh để giành được lợi ích từ anh, tình cảm Tịch Diễm dành cho Mạc Kham rất đơn thuần, không pha tạp chút lợi ích nào cả. Tịch Diễm chỉ đơn giản là thích con người Mạc Kham chứ không phải nhà cửa hay tiền tài của anh.

Thế nhưng đời sống của tuyển thủ chuyên nghiệp rất hạn chế, mà hẹn hò ở chung với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không hợp với Mạc Kham. Hơn nữa trong game Tịch Diễm vô cùng tài giỏi, hiện giờ cậu ta mới 18 tuổi mà đã dẫn đội đoạt được quán quân, hoàn toàn có thể gọi là tiền đồ vô lượng. Mạc Kham không thể cho Tịch Diễm một đời sống tình cảm ổn định, cũng không phải là người thích hợp để yêu lâu dài. Mà hiển nhiên là khi hai người chia tay, đó sẽ là một đả kích cực lớn đối với Tịch Diễm, đủ để ảnh hưởng tới nghề nghiệp mưu sinh của cậu ta. Vậy nên Mạc Kham rất có lòng bỏ qua ý tưởng này, không gây hoạ cho Tịch Diễm.

“Do em không tốt sao?” Tịch Diễm không ngờ Mạc Kham sẽ từ chối. Cậu ta hơi mất mát rũ mắt, thấp giọng hỏi.