Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 39: Cam tâm tình nguyện




Editor: Sunn & Mứt Chanh

Bộ dạng của Đại hoàng tử giống như là kiến bò trên chảo nóng, tức muốn hộc máu, xoay mòng mòng, tựa như muốn tìm cách để có thể giữ đỉnh Thái Bình lại.

Dù sao thì lần này nước Hình chỉ lấy đỉnh Thái Bình để làm cái cớ cho thành ý, bọn họ hoàn toàn không nghĩ sẽ đưa nó cho Đại Tiết.

Đại hoàng tử muốn nói gì đó thì Tiết Trường Du đã gấp quạt xếp, cười nói: "Vậy thì phải đa tạ đặc sứ của Nước Hình rồi, đặc sứ Nước Hình lại khẳng khái hào phóng, Đại Tiết chúng ta đây cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh?"

Hoàng tử nước Hình tức xanh cả mặt, ngực nhanh chóng phập phồng như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Tiết Trường Du dứt lời, quay đầu nói với Hoàng Thượng: "Chúc mừng phụ hoàng!"

Hắn vừa nói xong thì vương công đại thần bốn phía lập tức cúi rạp hô: "Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!"

Ở đây mọi người đều nhảy nhót không thôi, dù sao đỉnh Thái Bình đó đại diện không chỉ là nghi thức mà còn là thể hiện uy nghiêm của một quốc gia. Đỉnh Thái Bình biến mất nhiều năm như vậy, nằm ở bên trong bảo điện nước Hình, theo Nước Hình từng ngày lớn mạnh, hoàn toàn không ai nghĩ đến một ngày nào đó đỉnh Thái Bình sẽ trở lại Đại Tiết.

Nhưng cũng có người không hề vui vẻ chút nào, ngoại trừ sứ thần nước Hình ra thì còn có mấy người Đại Tiết, hiển nhiên chính là Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc, còn có Hoàng Hậu.

Hoàng Thượng đoán một lần, Thái Tử đoán một lần, nhìn thấy đều không ai đoán trúng, ai nghĩ đến Tứ hoàng tử Tiết Trường Du thật sự đoán trúng?

Thế lực trong triều của Tiết Trường Du khá củng cố, hơn nữa thành công đoạt lại đỉnh Thái Bình, lần này thanh danh lại càng truyền xa, hận không thể khiến Thái Tử lu mờ. Hoàng Hậu và Thái Tử sao có thể vui vẻ được.

Thái Tử nở nụ cười miễn cưỡng, không thể khiến người khác thôi nhìn chằm chằm, mắt lạnh nhìn lướt qua Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du căn bản không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, ngược lại cười nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn. Cũng không biết làm cái gì, người khác đều vui mừng khôn xiết, Tiết Trường Du chỉ nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn, thậm chí còn nháy mắt ra dấu.

Hơn nữa, Tô Hoài Cẩn cũng không phải vì trợ giúp Tiết Trường Du mà là bởi vì đơn thuần nhìn Đại hoàng tử nước Hình bạo ngược ngoan độc, hơn nữa ngày ấy ánh mắt nhìn Tô Hoài Cẩn còn vô cùng dâm loạn, Tô Hoài Cẩn hiển nhiên không nuốt nổi cục tức này rồi.

Nhưng bởi vì mình xuất đầu lộ diện không tốt lắm, cho nên muốn mượn tay Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, cảnh cáo Đại hoàng tử nước Hình mà thôi.

Tiết Trường Du hiển nhiên vô cùng vui vẻ, chắc chắn không phải vui vì đoán trúng đỉnh Thái Bình, mà là vui vì có thể cùng Cẩn Nhi "mắt đi mày lại".

Tô Hoài Cẩn thấy Tiết Trường Du vẫn cứ liên tiếp nhìn qua, lập tức hơi đau đầu, vội vàng xoay người sang chỗ khác, coi như không phát hiện.

Hoàng Thượng tất nhiên là long nhan cực kỳ vui mừng, cười nói: "Được được được! Nước Hình quả nhiên là nước lớn, tác phong khác biệt, tặng lễ lại là đỉnh Thái Bình, trẫm cũng phải bội phục bội phục!"

Lúc này Đại hoàng tử nước Hình bên cạnh đã muốn bạo nộ, nhưng lời nói đều đã hứa hẹn, bây giờ sao có thể phủ nhận, chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận.

Hoàng Thượng lại nói: "Người tới! Cất đỉnh Thái Bình đi cho trẫm, ngày mai trẫm muốn đích thân hộ tống đỉnh Thái Bình, đến tế đàn hiến tế!"

"Dạ!"

Nhanh chóng đã có ngự tiền thị vệ lại đây, thật cẩn thận dỡ đỉnh Thái Bình xuống. Trong mắt Đại hoàng tử đã có thể phun lửa, lại không còn cách nào khác đành trơ mắt nhìn đỉnh Thái Bình bị bọn thị vệ nâng đi.

Hoàng Thượng cười nói: "Được rồi, thoải mái cũng đã thoải mái, bây giờ mời mọi người ăn uống no say, hôm nay trẫm rất vui, các khanh chắc chắn không say không về!"

Quần thần lập tức nở nụ cười, chỉ có nhóm sứ thần nước Hình cười không nổi, miễn cưỡng cười nhếch môi, thoạt nhìn so với khóc còn khó coi hơn.

Hoàng Thượng đi đầu, trở về sảnh tiệc, vương công các đại thần sôi nổi đi theo vào. Lúc này Đại hoàng tử nước Hình mới hung tợn thấp giọng nói chuyện với đại sứ: "Không phải ngươi nói sẽ không bị đoán trúng sao?! Hiện tại chuyện gì xảy ra?!"

Đại sự lệnh nước Hình sợ tới mức liên tục run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Này...... Này...... Đại hoàng tử, ti chức......"

Ông còn chưa nói xong, đã bị Đại hoàng tử nước Hình đá lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng " rầm", đại sự lệnh ngã nhào trên mặt đất, bàn tay lập tức tràn ngập máu tươi. Đại hoàng tử nước Hình tựa như cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại xông lên đạp hai cái nữa lên đầu đại sự lệnh.

Một tiếng rầm vang lên, đầu đại sự lệnh nện ở trên mặt đất, thêm vào đó tuổi tác của ông ta cũng đã lớn, trong lúc nhất thời hơi ngu người, trời đất quay cuồng, căn bản không bò dậy được.

Chúng thần nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn lại, hóa ra là Đại hoàng tử nước Hình nổi điên ở đại điện, thoạt nhìn thật sự là tức muốn hộc máu. Đại sự lệnh nhìn hơi đáng thương, quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng đều đổ máu.

Nhưng cái này cũng là chuyện của nước Hình, bọn họ cũng quản không được.

Tô Hoài Cẩn nhíu mày, chỉ cảm thấy bản tính của Đại hoàng tử này đã không thể dùng từ bạo ngược để hình dung. Chỉ cần gã ta không hài lòng, tựa như phải đánh chết người sống sờ sờ mới chịu được.

Đại hoàng tử nước Hình vô cùng bạo ngược, cũng không ai dám cầu tình, đầu đại sự lệnh bị đá hai cái, nhất thời ngất xỉu, bất động quỳ rạp trên mặt đất.

Quận chúa Vân An vừa thấy thế thì bất chấp mọi thứ, chạy nhanh tới, quỳ xuống ngăn Đại hoàng tử nước Hình lại: "Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đừng đánh nữa!"

"Cút ngay, cái đồ tiện nhân này!"

Đại hoàng tử nước Hình chẳng phân biệt nặng nhẹ, trực tiếp mở miệng mắng Quận chúa Vân An. Quận chúa Vân An vẫn tiếp tục ngăn ở trước mặt: "Đại hoàng tử, người Tiết đều đang xem náo nhiệt. Nếu Đại hoàng tử đánh chết đại sự lệnh sống sờ sờ, việc này không cần đến ba ngày, nhất định sẽ truyền tới tai thánh thượng, thánh thượng coi trọng lần đi sứ này như thế, chẳng lẽ Đại hoàng tử không biết sao?"

Đại hoàng tử nước Hình nghe thấy Quận chúa Vân An nói, càng tức muốn hộc máu, "Chát!" một chưởng đánh lên mặt Quận chúa Vân An, Quận chúa Vân An thiếu chút nữa đã bay ra ngoài.

Tô Hoài Cẩn tức giận nắm chặt tay, thiếu chút nữa đã đứng lên. Đúng lúc Tiết Trường Du vừa đi vào, vội vàng ngăn nàng lại, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đây là việc riêng của nước Hình, ai cũng không được nhúng tay."

Thật sự đây là chuyện của nước Hình, nhưng Tô Hoài Cẩn vô cùng xem thường Đại hoàng tử Nước Hình kia, không tiếng động đã đánh một cô gái tay không tấc sắt, hơn nữa không hề cảm thấy hổ thẹn.

Tô Hoài Cẩn nhịn rồi lại nhịn, tuy rằng Đại hoàng tử Nước Hình nổi trận lôi đình nhưng là bởi vì lời nói của Quận chúa Vân An là lời nói thật, cho nên gã không dám động thủ lần nữa, chỉ ném xuống một câu "chờ coi", ngay sau đó quay đầu tiến vào sảnh tiệc.

Yến hội lúc này mới tiếp tục bắt đầu, trải qua sự tình vừa rồi, không khí trong sảnh tiệc hơi vi diệu xấu hổ, chúng thần cũng không ai muốn đi tìm sứ thần nước Hình kính rượu, từng người uống từng người, bằng không chỉ là nhóm chúng thần kính rượu cho nhau, bot sứ đoàn Nước Hìnhở một bên.

Yến hội đã bắt đầu, chúng thần sôi nổi trong bữa tiệc, tự do kính rượu. Tô Chính vừa thấy thời cơ tới, lập tức nói với Tô Hoài Cẩn: "Con gái à, lại đây."

Tô Hoài Cẩn đi qua, Tô Chính lập tức đưa Tô Hoài Cẩn tới bên người Tiết Trường Du, cười nói: "Yến Vương điện hạ, hạ thần kính ngài."

Tiết Trường Du đang muốn tìm Tô Hoài Cẩn đi xem náo nhiệt, nào biết Tô Chính vậy mà lại mang người qua đây, cười cười nâng chén nói: "Thừa tướng gia sao lại nói như vậy, phải là tiểu vương kính ngài mới phải, ngài là trưởng bối, mời."

Tô Chính uống một ly, lập tức nói: "Ôi xin lỗi xin lỗi, bên kia có người kêu lão phu, lão phu cáo từ trước, Hoài Cẩn à, con kính Vương gia một ly, đừng cứ không hiểu chuyện như vậy."

Tô Chính nói rồi sau đó như lửa cháy đến mông rời đi, để lại Tô Hoài Cẩn với Tiết Trường Du.

Tô Hoài Cẩn thở dài, Tiết Trường Du lại bất giác cảm thấy không thú vị, giơ chén rượu lên, cười nói: "Tới, ta kính nàng một ly, hôm nay trời giá rét, uống một chén ấm người cũng tốt."

Tô Hoài Cẩn cũng không hề cự tuyệt, cung kính đáp lễ: "Tạ vương gia, Hoài Cẩn cũng kính Vương gia."

Tiết Trường Du uống một ly, không nghĩ cứ để Tô Hoài Cẩn rời đi như vậy, vì thế nói: "Cẩn Nhi sao biết được đỉnh Thái Bình được đặt bên trong chiếc xe kia?"

Tô Hoài Cẩn bị hắn hỏi như vậy, trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt không hiện gì, cười nói: "Người Hình xảo trá đa đoan, hiển nhiên là không có khả năng suy nghĩ đến, càng đơn giản càng rõ ràng ngược lại càng dễ dàng bị xem nhẹ, không phải sao Vương gia? Hoài Cẩn cũng chỉ là đoán mò một thôi."

Tiết Trường Du không nghe ra Tô Hoài Cẩn trả lời cho có lệ, cười một tiếng: "Đúng rồi, nghe Cẩn Nhi quả nhiên không sai."

Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói câu này, nhất thời nghẹn lời. Mấy ngày nay nàng định sẽ cách xa Tiết Trường Du, bởi vậy nhất thời hai người không nói chuyện, không khí hơi vi diệu.

Tiết Trường Du cũng chú ý tới, vội vàng hòa hoãn bầu không khí: "Cẩn Nhi, điểm tâm đưa đến phủ hôm qua ăn ngon không? Thích vị nào nhất? Ngày mai về phủ, ta lại làm thêm một ít nhé? Hôm nay rời tiệc chắc chắc sẽ muộn rồi, chắc phải ở tại trong cung thôi, chờ ngày mai vừa rời cung, ta sẽ đi làm ngay."

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó đã mở miệng ngăn lại: "Vương gia bận trăm công nghìn việc, sao lại dám làm phiền Vương gia?"

Nào biết Tiết Trường Du không thèm nói lắp, hơi hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Tô Hoài Cẩn, cười cười, giọng điệu vô cùng dịu đang: "Vì Cẩn Nhi làm bất cứ chuyện gì, ta đều cam tâm tình nguyện, đừng nói đến việc xuống bếp."

Trong lòng Tô Hoài Cẩn nhảy dựng, cổ họng như bị tắc nghẽn, cơn đau đầu trong nháy mắt ập đến. Yến Vương điện hạ thế nhưng dầu muối không ăn, không còn cách nào nói chuyện với hắn......

Tiết Trường Du không hợp nói lời âu yếm, Phùng Bắc vẫn luôn đi theo, lúc này thấy Vương gia cùng Tô cô nương "thân thiết", cũng thấy không nên ở một bên nhìn nên yên lặng cách xa vài bước, đứng ở chỗ cách đó không xa hộ vệ.

Hắn mới vừa đứng yên, đột nhiên có người đã đi tới, là Quận chúa Vân An của nước Hình.

Quận chúa Vân An bưng hai ly rượu, cười cười với Phùng Bắc: "Vân An kính ngài một ly."

Phùng Bắc vội vàng chắp tay nói: "Quận chúa nước Hình nói quá rồi, ti chức chẳng qua chỉ là hộ vệ mà thôi, không thể gọi là ngài."

Quận chúa Vân An vẫn nói: "Ngày ấy ở dịch quán, còn phải đa tạ ngài giải vây thay Vân An, nếu không phải ngài vì Vân An chắn một roi kia, hiện tại Vân An chắc đã không thể đứng ở chỗ này, mong ngài nhất định phải uống ly này."

Phùng Bắc nghe nàng ấy nói thành khẩn, lại nhìn thấy trên mặt nàng ấy bị đánh một vết đỏ, nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhận lấy ly rượu: "Đa tạ quận chúa Nước Hình, ti chức thất lễ."

Hắn nói cong thì vô cùng cung kính uống cạn ly rượu.

Quận chúa Vân An cười cười, cũng uống cạn ly rượu, nhưng không lập tức rời đi, cười nói: "Vân An nhìn ngài quen quen, ngài đã từng đi qua nước Hình phải không? Hình như Vân An đã gặp qua ngài rồi thì phải?"

Phùng Bắc ngẫm nghĩ rồi cung kính đáp lời: "Hồi quận chúa, ti chức thật sự đã từng đi qua nước Hình."

Phùng Bắc đi qua nước Hình hai lần, đều là đi theo Tiết Trường Du. Lần đầu tiên là lúc Tiết Trường Du mười bốn tuổi, cũng là lần đầu tiên Phùng Bắc ra chiến trường, Phùng Bắc phụ trách bảo vệ an nguy cho Tiết Trường Du.

Lần thứ hai là lúc Tô Hoài Chẩn nhà họ Tô xung phong ra chiến trường. Tô Hoài Chẩn 18 tuổi, vừa qua nhược quán, dẫn đội quân một trăm người, quân Hình bại trận, đánh đến nỗi nước Hình hoa rơi nước chảy, thế nhưng phải lui binh ba mươi dặm, Tô Hoài Chẩn cũng vì vậy một đường từ giáo úy thăng chức.

Tiết Trường Du lúc này còn phụ trách thượng lượng giao ước, Phùng Bắc cũng đi theo.

Nhưng chuyện này cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, Phùng Bắc cũng không nhớ rõ có gặp qua Quận chúa Vân An hay không, thêm vào đó, Quận chúa Vân An dù sao cũng chỉ là con gái. Phùng Bắc cảm thấy, trước kia bọn họ không có khả năng đã gặp mặt.

Rượu quá ba tuần, Hoàng Thượng hôm nay rất vui, uống say khướt được Hoàng Hậu đỡ đi nghỉ tạm, nhóm chúng thần vừa thấy vậy cũng giải tán, có cung nữ nội giám chạy nhanh lại đây dẫn các vị đại thần quan chức cao cùng nữ quyến xuống nơi nghỉ ngơi tạm thời của họ.

Tiết Trường Du hôm nay không ra khỏi cung, dù sao cũng đã quá muộn. Tô Chính muốn để con gái của mình xuất hiện nhiều hơn ở trước mặt Tiết Trường Du, hiển nhiên cũng sẽ không ra khỏi cung.

Tiết Trường Du cười nói: "Cẩn Nhi muốn đi xuống nơi nghỉ ngơi sao? Tiểu vương dẫn đường nhé."

Ở đây có cung nữ và nội giám dẫn đường, kỳ thật hoàn toàn không cần Tiết Trường Du nhưng Tiết Trường Du cứ khăng khăng, hơn nữa Tô Chính đã sớm đi ngủ, không thấy bóng người, Tô Hoài Cẩn cũng không có cách nào.

Tiết Trường Du nhường một bước, giơ tay nói: "Mời, ta đưa nàng đi đến đó."

Tiết Trường Du đoạt việc của cung nữ và nội giám, còn giữ vẻ mặt cười tủm tỉm. Tô Hoài Cẩn đi theo hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Vương gia, Phùng Bắc có phải không theo kịp hay không?"

Tiết Trường Du vừa nghe thấy, lúc này mới phát hiện trong khi đang cùng Tô Hoài Cẩn lôi kéo làm quen, Phùng Bắc vừa rồi còn ở đây, bây giờ không biết đi nơi nào.

Nhưng Phùng Bắc cũng chỉ là thị vệ, công phu không yếu, ngày thường cũng là người trầm ổn cẩn thận, Tiết Trường Du không lo lắng nhất chính là Phùng Bắc, cũng không để trong lòng, cười nói: "Không biết đi nơi nào, chắc là say rồi, đi thôi."

Tiết Trường Du đưa Tô Hoài Cẩn tới cung xá, đi vào sân thì không đi nữa, dù sao đêm cũng đã khuya rồi.

Tiết Trường Du đứng ở cửa sân, cười nói: "Canh giờ không còn sớm, nàng nghỉ tạm đi, ta đây cáo từ trước."

Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Đa tạ Vương gia."

Tiết Trường Du cười cười, động tác từ đầu đến cuối vẫn luôn quy củ, nói chuyện cũng quy củ, như thế khiến cho Tô Hoài Cẩn cũng vô cùng "Vui mừng".

Tô Hoài Cẩn cũng mệt mỏi, vào cung xá, nhanh chóng đi nghỉ ngơi, một đêm không mộng mị cho tới bình minh.

Tô Hoài Cẩn còn chưa kịp tỉnh lại, mơ mơ màng màng đã nghe được một tiếng ầm, ngay sau đó một trận ồn ào, không biết chuyện gì xảy ra.

Tô Hoài Cẩn hơi hoài nghi, vội vàng xoay người, phủ thêm áo, đẩy cửa ra đi ra nhìn một chút.

Tiết Trường Du mới sáng sớm đã chuẩn bị đến thăm Tô Hoài Cẩn, mới vừa đến cổng sân cũng nghe được một trận ồn ào. Hôm nay sớm như vậy, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì..

Tiết Trường Du khẩn trương, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn xảy ra chuyện, vội vàng vọt vào. Chẳng qua chưa tới hai bước, vừa xoay người, thình lình gặp được một người quen.

Lại là Phùng Bắc!

Phùng Bắc hiếm khi hơi "hoảng loạn", nhìn thấy Tiết Trường Du thì sửng sốt. Tiết Trường Du vừa định mở miệng hỏi Phùng Bắc sao lại ở chỗ này, đêm qua đi đâu, kết quả Phùng Bắc một câu cũng không nói. Một tiếng rầm, hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Tô Hoài Cẩn không biết tình huống như thế nào, dọn dẹp xong xuôi, mặc quần áo xong, vội vàng ra tới nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì, vừa lúc thấy được Phùng Bắc quỳ gối.

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc một trận, nói: "Vương gia, đây là sao?"

Tiết Trường Du cũng không biết tại sao, nhưng nhìn ánh mắt của Phùng Bắc, tuyệt không phải chuyện gì tốt, hơn phân nửa là việc lớn.

Phùng Bắc quỳ trên mặt đất, cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn: "Vương gia, ti chức phạm phải tội chết rồi!"

Tô Hoài Cẩn nghe Phùng Bắc nói như vậy càng thấy kỳ quái: "Rốt cuộc là sao?"

Tiết Trường Du nhíu mày lại, hành vi của Phùng Bắc luôn luôn cẩn thận, lời nói cũng không nhiều lắm, ngày thường khuôn mặt hiền lành chất phác, là người đáng tín nhiệm nhất bên cạnh Tiết Trường Du, cũng là tâm phúc có động tác nhanh nhẹn nhất. Phùng Bắc chưa bao giờ lộ ra biểu cảm hối hận như vậy.

Tiết Trường Du mơ hồ cảm thấy tình thế hơi nghiêm trọng.

Chỉ nghe Phùng Bắc khàn khàn nói: "Ti chức đêm qua rượu say thất đức, vũ nhục...... Vũ nhục quận chúa nước Hình."

"Cái gì!?"

Tuy Tiết Trường Du đã gặp qua nhiều việc đời, đã tập quen vẻ bình tĩnh tự nhiên, nghe câu nói này, trong lòng vẫn chấn động, trừng mắt nhìn Phùng Bắc.

Giọng Phùng Bắc cuồn cuộn, đôi tay nắm lấy thật chặt, khàn giọng lặp lại: "Sau khi ti chức say rượu thất đức, vũ nhục quận chúa nước Hình."

Trong đầu Tiết Trường Du một tiếng bùm vang lên, đâu chỉ là Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng sợ tới mức không nhẹ.

Đừng nói là Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng là người trải qua sự đời, lúc này nghe Phùng Bắc nói xong thì nàng ngây ra như phỗng.

Tiết Trường Du tức giận nhìn xung quanh, may mắn hôm nay quá sớm, vừa mới hừng đông, đêm qua ai ai cũng uống rượu thật nhiều, bởi vậy một đám say bất tỉnh nhân sự, còn chưa có ai đi ra.

Mặc dù Tiết Trường Du phẫn nộ, nhưng vẫn đè giọng xuống: "Phùng Bắc! Ngươi muốn chết sao? Ngươi có một trăm đầu cũng không đủ chém!"

Phùng Bắc quỳ trên mặt đất, đôi tay rũ xuống, nói vói vẻ hơi suy sụp: "Dạ, ti chức biết."

Tiết Trường Du tức giận hít sâu một hơi: "Ngươi biết? Ta thấy ngươi không biết thì có! Sứ đoán nước Hình muốn hiến quận chúa Vân An cho Hoàng Thượng, ngươi có biết không? Hoàng Thượng đã sớm nghe nói chuyện này, vô cùng vừa ý quận chúa Vân An, này đã là chuyện trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra, hiện giờ ngươi......"

Tiết Trường Du nói tới đây, bởi vì hai chữ vũ nhục kia thật sự không dễ nghe, bởi vậy không thể nói ra.

Phùng Bắc vẫn cứ quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Dạ, ti chức biết, ti chức mang tộ chếti...... Ti chức cam nguyện tự vận tạ tội."

Tô Hoài Cẩn cũng nhìn xung quanh, không biết tại sao lại xảy ra chuyên thế này đành nhỏ giọng nói: "Ta đi thăm quận chúa trước thì tốt hơn."

Ngay lúc này, "Kẽo kẹt ——" một tiếng, cửa được mở ra. Quận chúa Vân An từ bên trong đi ra, sắc mặt nàng ấy hơi tiều tụy, tóc rối tung xuống dưới, còn chưa buộc chặt. Khóe miệng bị rách một chút, những vết cắn đo đỏ đều trên chiếc cổ trắng nõn.

Nàng ấy vừa mở cửa ra, nhìn thấy mọi người thì hơi giật mình, sợ tới mức vội vàng co người lại, lập tức vấp phải bậc cửa, "cạch" một tiếng, sắp phải té ngã.

Tô Hoài Cẩn hoảng sợ vội vàng đi đỡ, nhưng có người còn nhanh hơn nhiều. Phùng Bắc đột nhiên đứng lên, cất bước tiến lên, đột nhiên ôm quận chúa Vân An sắp ngã vào lòng.

Quận chúa Vân An được Phùng Bắc đỡ, giống như sợ hãi, sợ tới mức run lên, vội vàng rụt người lại. Lúc này Phùng Bắc mới cảm thấy hơi thất thố, vội vàng buông quận chúa Vân An ra.

Chẳng qua hắn buông lỏng tay, quận chúa Vân An hoàn toàn đứng không vững, đột nhiên lại muốn ngã xuống đất. Phùng Bắc bất đắc dĩ đành giơ tay ôm lấy eo quận chúa Vân An.

Quận chúa Vân An một câu không nói, không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại, ngoẹo đầu, ngất xỉu trong lòng Phùng Bắc.

Phùng Bắc sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải, Tô Hoài Cẩn nhanh chóng qua đó vươn  tay sờ lên trán quận chúa Vân An: "Nàng ấy sốt lên."

Tô Hoài Cẩn nói, nhìn thoáng qua Phùng Bắc, thật sự không biết biểu cảm của mình như thế nào cho phải. Dáng vẻ này của quận chúa Vân An thật sự hơi đáng thương, nhiều dấu cắn như vậy, nói vậy hôm qua rất là kịch liệt. Hơn nữa quận chúa Vân An tất nhiên là lần đầu tiên, Phùng Bắc hiển nhiên không có dịu dàng cẩn thận cho nên  làm quận chúa lên cơn sốt cao.

Tô Hoài Cẩn nghĩ nghợi rồi nói: "Kế hoạch trước tiên là đưa quận chúa về dịch quán, kế tiếp phải đi tìm đại phu."

Phùng Bắc lập tức nói: "Ti chức đi tìm ngự y!"

Tô Hoài Cẩn hận sắt không thành thép nói: "Chờ một chút, đi tìm ngự y? Còn không bằng ngươi đi tìm Hoàng Thượng."

Phùng Bắc nhất thời nghẹn lời, nhìn Tô Hoài Cẩn. Tiết Trường Du cũng đau đầu muốn chết, nâng tay xoa mặt, cảm thấy hôm nay nhất định mình choáng váng rồi, hẳn là nên rời giường lần nữa, nói không chừng mọi thứ sẽ trở về tự nhiên.

Tiết Trường Du nói: "Muốn như thế nào cho phải?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Phùng Bắc, ngươi đi gọi Lữ Ngạn tới."

Lữ Ngạn đi theo Kỳ lão cửu, hiện giờ  làm môn khách trong phủ Yến Vương của Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn bảo Phùng Bắc đi tìm Lữ Ngạn, gọi vào dịch quán.

Rốt cuộc chuyện này, bất luận là đứng ở góc độ của Phùng Bắc hay là đứng ở góc độ của quận chúa Vân An tựa như đều không thể đi tìm ngự y. Tngự y, chẳng khác nào tìm Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng đã biết chuyện này, nhất định mặt rồng giận dữ, đến lúc đó xui xẻo không chỉ có một mình Phùng Bắc một ngườ tất nhiên còn có quận chúa Vân An danh tiết khó giữ.

Thừa dịp vẫn còn sớm, mọi người nhanh chóng đưa quận chúa Vân An lên xe ngựa, Tô Hoài Cẩn cũng cùng đi tới dịch quán.

Rất nhanh đã đến dịch quán, Tô Hoài Cẩn đưa quận chúa Vân An về phòng, đắp chăn đàng hoàng cho nàng ấy, lại thử lên trán quận chúa Vân An, quá nóng.

Quận chúa Vân An đang nóng hôn mê, dọc theo đường đi đều không tỉnh lại, mơ mơ màng màng, một đầu đều là mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy. Tô Hoài Cẩn dùng hai chiếc mền gấm đắp cho nàng ấy nhưng không có tác dụng.

Tô Hoài Cẩn hơi sốt ruột, không biết Lữ Ngạn có tới không nên nhanh chóng buông màn, vội vàng đi ra ngoài.

Tiết Trường Du gấp đến độ ở ngoài cửa mặt béo tròn đảo quanh, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn đi ra thì hỏi liên tục: "Thế nào? Quận chúa nước Hình tỉnh chưa?"

Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Chưa tỉnh, Lữ tiên sinh còn chưa tới sao?"

Tiết Trường Du nói: "Ắt là nhanh thôi, phủ ta cách nơi này không xa."

Hai người đều hơi nôn nóng, Tô Hoài Cẩn nhíu mày, nói: "Sao hôm qua Phùng Bắc uống say như thế?"

Tiết Trường Du sau đó thậm chí không nhìn thấy Phùng Bắc, hắn còn vô cùng yên tâm, cảm thấy Phùng Bắc chín chắn cẩn thận, lại bình tĩnh giỏi giang, hơn nữa võ công lợi hại, ai cũng không làm gì được hắn, kết quả......

Tiết Trường Du tức giận nói: "Hiện tại hay rồi, thật sự không ai thấy hắn, là Phùng Bắc ăn gan hùm mật gấu vậy mà khiến quận chúa......"

Hắn nói nói tới đây lại ngưng bặt, xoa mặt mình rồi thở dài.

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ: "Sao Phùng Bắc lại say rượu? Còn ở cạnh quận chúa?"

Tiết Trường Du cũng không rõ ràng lắm, Tô Hoài Cẩn cảm thấy việc này hơi kỳ quái, đừng nói là Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng vô cùng tín nhiệm Phùng Bắc. Tác phong và danh tiếng của Phùng Bắc  rõ như ban ngày, hắn tuyệt đối sẽ không là một người giậu đổ bìm leo, chiếm đoạt nữ tử ngườicon gái người ta.

Tiết Trường Du nghe thấy thì nhíu mày: "Ý của nàng là?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Nói không chừng là có người hãm hại Phùng Bắc, nhưng chuyện này, còn phải đợi Phùng Bắc trở lại, cẩn thận hỏi một chút rõ ràng."

Lúc này, vừa lúc Phùng Bắc chạy nhanh vào từ bên ngoài, hắn một thân đều là mồ hôi. Quần áo thị vệ đã ướt đẫm. Vào mùa đông, mồ hôi nóng cuồn cuộn  chảy xuống theo thái dương,  Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn đều tới, nhanh chóng chạy vào.

Tô Hoài Cẩn vội vàng nói: "Lữ tiên sinh, mời qua bên này."

Mọi người phần lớn là đàn ông, cũng không tiện đi theo vào, đành phải ở ngoài cửa chờ. Tô Hoài Cẩn mang theo Lữ Ngạn đi vào, Phùng Bắc cũng muốn vào nhưng lại cảm thấy không còn mặt mũi đi vào,  nắm chặt quyền, nảy sinh ác độc đấm hai phát vào bức tường bên cạnh. Khớp xương nắm tay lập tức vỡ ra, máu tươi chảy xuống, hắn lại giống như không biết đau.

Tô Hoài Cẩn dẫn theo Lữ Ngạn đi vào, đã buông màn nên Lữ Ngạn không nhìn thấy dáng vẻ của quận chúa Vân An. Lúc này quận chúa Vân An đã tỉnh, tựa như vô cùng sợ hãi, cuộn tròn ở trên giường, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.

Lòng Tô Hoài Cẩn nóng như lửa đốt, để Lữ Ngạn chờ một lát, đi qua vén góc màn lên nhỏ giọng an ủi: "Quận chúa, quận chúa đừng sợ."

Quận chúa Vân An hoảng sợ nhưng giọng nói của Tô Hoài Cẩn lại rất dịu dàng, cũng không có ác ý. Quận chúa Vân An mới đầu còn sợ hãi nhưng càng về sau có tốt hơn một ít.

Tô Hoài Cẩn đỡ nàng nằm ấy xuống, nhỏ giọng nói: "Quận chúa sốt rồi, Hoài Cẩn có tìm đại phu, bảo đại phu coi bệnh cho quận chúa, chỉ là bắt mạch, còn có màn cách, quận chúa không cần sợ hãi."

Sắc mặt Quận chúa Vân An hơi trắng bệch, cắn môi, miễn cưỡng gật đầu, lúc này mới nằm xuống. Tô Hoài Cẩn để khăn lên cổ tay nàng, ngay sau đó nói với Lữ Ngạn: "Lữ tiên sinh."

Lữ Ngạn gật đầu, cách màn bắt mạch cho quận chúa Vân An.

Lữ Ngạn không biết rõ tình huống của quận chúa Vân An như thế nào, nhưng hiển nhiên mạch của quận chúa Vân An khá loạn, hoảng sợ quá mức, lại còn sốt cao. Tuy Lữ Ngạn không biết cụ thể tại sao lại sốt nhưng tạm thời cũng có thể bốc ra một phương thuốc, hạ sốt rồi nói sau, bằng không với sức khỏe hết sức mỏng manh này của quận chúa Vân An này tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

Sau khi Lữ Ngạn bắt mạch, vội vàng đi bốc thuốc rồi nói với Tô Hoài Cẩn: "Không biết quận chúa...... Có bị ngoại thương hay không, ta đi sắc cho nàng ấy chén thuốc, uống hai ngày sẽ thấy hiệu quả, hẳn là hạ sốt, cụ thể......"

Lữ Ngạn nói tới đây, cũng không nói tiếp nữa, dù sao trên cổ tay của quận chúa Vân An cũng toàn là dấu vết đỏ rực. Tuy Lữ Ngạn không nói nhiều, nhưng cũng nhìn ra được một ít.

Tô Hoài Cẩn xấu hổ gật gật đầu, nói: "Đa tạ Lữ tiên sinh."

"Không cần cảm ơn."

Lữ Ngạn nói, đang muốn thu thập hòm thuốc, kết quả đúng lúc này, "Ồ ——" một tiếng, một trận gió mạnh thổi tới, thổi tung màn lên.

Màn "phành phạch" cuốn lên trên, trong nháy mắt, Lữ Ngạn đúng lúc ngẩng đầu đã thấy được người nằm ở trên giường, vẻ mặt tiều tụy đó không ai khác chính là quận chúa Vân An.

"Xoảng!!!" một tiếng vang lớn, Lữ Ngạn hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, trực tiếp làm rớt hòm thuốc xuống đất.

Ngay sau đó không màng thất thố, một bước xốc màn lên. Trong lúc nhất thời, Lữ Ngạn và quận chúa Vân An bốn mắt nhìn nhau, hai người đều giật mình hoàn toàn không thể tin được.

"Lữ tiên sinh?"

Tô Hoài Cẩn không biết Lữ Ngạn xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, Lữ Ngạn lập tức từ khiếp sợ đến bình tĩnh, khôi phục bình thường, chỉ là trên trán lại có một ít mồ hôi lạnh.

Tô Hoài Cẩn vội nói: "Lữ tiên sinh, sao vậy?"

Lữ Ngạn thản nhiên nói: "Không, không có gì, mới vừa rồi Lữ mỗ thất thố, nhận sai người thôi."

Hòm thuốc vỡ tan của Lữ Ngạn gây ra động tĩnh quá lớn, bên ngoài nghe rành mạch, mọi người còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng vọt vào.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng kéo màn lên cho quận chúa Vân An, thì Tiết Trường Du đã vọt tới gian ngoài, nhưng lại không dám tùy tiện tiến vào, chỉ là cao giọng nói: "Cẩn Nhi, có chuyện gì?"

Tô Hoài Cẩn vội vàng nói: "Không có việc gì, không cần tiến vào."

Tiết Trường Du lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mọi người cũng không rời khỏi ngoại thất, tất cả đều canh giữ ở bên ngoài.

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn thoáng qua Lữ Ngạn thất thố, Lữ Ngạn đã phục hồi tinh thần, cúi xuống nhặt mấy món đồ trên mặt đất rồi nhét tất cả vào hòm thuốc, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Lữ Ngạn đi đến bên cạnh cửa gian ngoài, bước chân dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua, có màn che ngăn cách, cái gì cũng không thấy rõ. Chỉ là Lữ Ngạn vẫn cứ nhìn thoáng qua, lúc này mới cầm theo hòm thuốc lui ra ngoài.

Kỳ lão cửu cũng ở bên ngoài, thấy Lữ Ngạn bước ra, vội vàng nói: "Như thế nào? Sao lại có tiếng động lớn như vậy?"

Lữ Ngạn thản nhiên nói: "Là Lữ mỗ vô ý, làm rơi hòm thuốc xuống đất, thật sự quá thất lễ."

Tiết Trường Du nói: "Quận chúa Nước Hình thế nào?"

Lữ Ngạn cung kính đáp lời: "Sốt tương đối nghiêm trọng nhưng Lữ mỗ đã kê mấy đơn thuốc, uống hai chén, hẳn sẽ không đáng ngại, chỉ còn lại......"

Còn lại gì, Lữ Ngạn cũng không cần nói rõ, nói vậy Tiết Trường Du cũng đã hiểu.

Sau khi Lữ Ngạn lui ra ngoài, nội thất chỉ còn lại có Tô Hoài Cẩn và quận chúa Vân An, Tô Hoài Cẩn đi qua, nói cách bức màn: "Quận chúa, Hoài Cẩn lệnh cho nha hoàn đi sắc thuốc cho ngài, nếu quận chúa mệt mỏi thì cứ nhắm mắt nghỉ tạm trong chốc lát."

Nàng nói xong thì phía sau tấm màn vẫn là một sự yên tĩnh, ngay sau đó giọng quận chúa Vân An hơi khàn khàn, cũng rất dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên: "Làm phiền Tô cô nương."

Tô Hoài Cẩn nói: "Quận chúa Nước Hình nói quá lời."

Tô Hoài Cẩn xác định quận chúa không có việc gì, lúc này mới rời khỏi nội thất.

Khi nàng vừa ra, tất cả mọi người vây lại đây hỏi: "Thế nào?"

Tô Hoài Cẩn lắc đầu, ý bảo mọi người đi ra ngoài lại nói, ngay sau đó cất bước, những người khác cũng nhanh chóng theo kịp, tất cả mọi người đều rời đi. Tô Hoài Cẩn lệnh nha hoàn cầm phương thuốc đi sắc.

Lúc này mới nói: "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh rồi nói tiếp."

Nơi này là dịch quán, ngoại trừ có sứ thần nước Hình ở bên ngoài ra, còn có rất nhiều sứ thần của các quốc gia lớn bé khác nhau, bởi vậy nơi đây tuyệt đối được xem là nơi tai vách mạch rừng.

Tiết Trường Du vội vàng dẫn mọi người, ở bên cạnh sân tìm một phòng trống, mọi người đi vào, tất cả đều ngồi xuống, chỉ duy nhất Phùng Bắc cúi đầu đứng, trên trán còn có rất nhiều mồ hôi không ngừng lăn xuống.

Tiết Trường Du vội vàng nói: "Quận chúa nước Hình như thế nào rồi?"

Tô Hoài Cẩn thở dài: "Ngoại trừ sốt cao, hình như còn bị kinh hách không ít."

Nàng vừa nói, Phùng Bắc đột nhiên quỳ gối trước mặt mọi người, nhưng lần này một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu, hơn nữa vẻ mặt hối hận.

Kỳ lão cửu không hiểu ra sao, ngây ngốc nói: "Này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thật không hiểu nổi, quận chúa Nước Hình sốt cao, không mời ngự y tới sao? Sao lại thần thần bí bí kêu Phùng Bắc tới tìm Lữ Ngạn?"

Tiết Trường Du thở dài, luôn mãi do dự, vẫn quyết định nói chuyện này cho Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn biết, dù sao Lữ Ngạn cũng là đại phu. Nếu không cho Lữ Ngạn biết, chỉ sợ thuốc không chữa đúng bệnh.

Kỳ lão cửu nghe xong thì mở to hai mắt, ngày thường một đôi mắt hổ góc cạnh rõ ràng, lúc này trừng to như cái chuông đồng, khiếp sợ nhìn Phùng Bắc: "Phùng Bắc! Ngươi...... Ngươi không cần đầu của mình nữa hay sao?!"

Phùng Bắc quỳ trên mặt đất không nói gì, chỉ là hô hấp hơi nặng nề.

Lữ Ngạn thì nheo mắt, ngoài ý muốn bình tĩnh: "Lữ mỗ lại kê cho quận chúa hai đơn thuốc nữa, lò dược của dịch quán khẳng định sẽ có những thứ này, lấy thuốc đó, bôi lên những vết thương của quận chúa thì có thể nhanh chóng tiêu sưng."

Lữ Ngạn nói, lập tức lại cầm lấy bút, viết xuống tên thuốc đưa cho Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn tiếp nhận phương thuốc nhìn qua, ngẩng đầu lên lại nhìn Lữ Ngạn, chần chờ nói: "Lữ tiên sinh mới vừa rồi thất thố, chính là vì biết quận chúa Vân An đúng không?"

Nàng vừa nói xong, Kỳ lão cửu càng thêm kinh ngạc: "A? Lữ Ngạn đệ biết quận chúa Nước Hình?"

Lữ Ngạn thản nhiên nói: "Không biết, mới vừa rồi nhận sai người."

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng Tô Hoài Cẩn luôn cảm thấy Lữ Ngạn và quận chúa Vân An tựa như hơi gì đó khó nói thành lời, lúc ấy trong nháy mắt vén màn lên, Lữ Ngạn và quận chúa Vân An đều giật mình. Nếu Lữ Ngạn nhận sai người, thì thật đúng là khó hiểu. Quận chúa Vân An cũng trùng hợp nhận sai người sao?

Loại trùng hợp này, Tô Hoài Cẩn không tin.

Kỳ lão cửu vuốt cằm nói: "Cũng đúng, Lữ Ngạn sao có thể biết quận chúa của Nước Hình được?"

Bọn họ nói chuyện phiếm như vậy, chỉ có Tiết Trường Du vẫn còn đang đau đầu, xoa xoa thái dương, im lặng  rất lâu.

Phùng Bắc thấy Tiết Trường Du khó xử nên nói: "Vương gia, ti chức nguyện một mình gánh chịu hậu quả việc này!"

Tiết Trường Du ngẩng đầu lên: "Một mình gánh chịu? Việc này nếu để Hoàng Thượng biết, ngươi cảm thấy có thể một mình gánh chịu sao? Chỉ sợ bả vai ngươi còn chưa cứng đến mức ấy."

Tiết Trường Du nói rất đúng, hắn vừa mới vì Đại Tiết đoạt lại đỉnh Thái Bình, bao nhiêu người kiêng kị công lao Tiết Trường Du, bao nhiêu người ghen ghét quyền thế của Tiết Trường Du. Nếu chuyện đã thành ra như thế này, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người đứng ra muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đánh ngã Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du lại xoa xoa thái dương, đột nhiên nói: "Phùng Bắc, ngươi có nguyện ý cưới Quận chúa Vân An làm vợ hay không."

Một câu này của hắn khiến Phùng Bắc kinh ngạc không thôi.

Phùng Bắc còn quỳ trên mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngày thường không thấy hỉ nộ trên mặt, hiện giờ chỉ còn lại kinh ngạc: "Cưới...... Cưới Quận chúa Vân An làm vợ?"

Tiết Trường Du gật  đầu, đứng lên, đi dạo hai bước: "Ngươi không nghe lầm, bổn vương hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cưới quận chúa Vân An làm vợ hay không?"

Sau khi Phùng Bắc say rượu làm chuyện thất đức, xác thật đã  xảy ra quan hệ với quận chúa Vân An. Dưới tình huống như vậy, biện pháp tốt nhất chính là cưới quận chúa Vân An làm vợ.

Chỉ là......

Phùng Bắc chậm rãi gục đầu xuống: "Ti chức thân phận hèn mọn, không dám trèo cao đến nơi quận chúa."

Tiết Trường Du híp mắt nghĩ ngợi mới nói: "Vì kế này, chỉ có thể ở trước mặt Hoàng Thượng mở miệng nạp quận chúa. Ta trước mở miệng, giả bộ hồ đồ vì ngươi chờ lệnh chỉ hôn, nếu không mạng nhỏ nhà ngươi khó bảo toàn!"

Phùng Bắc nhìn về phía Tiết Trường Du, tựa như muốn nói cái gì đó, Tiết Trường Du lại nói: "Thân phận ngươi không cần lo lắng, thu lĩnh cửa thành kinh thành vừa lúc còn một chỗ trống, Binh Bộ ngày hôm qua còn đang hỏi ý kiến ta, ta muốn cho ngươi đến chỗ trống này. Tuy rằng là quan tứ phẩm, nhưng cũng may quận chúa Vân An là quận chúa, không phải là công chúa, miễn cưỡng cũng coi như là môn đăng hộ đối."

Tiết Trường Du nói xong, im lặng một lát rồi  lại nói: "Nhưng hiện tại có một vấn đề rất quan trọng, đó chính là quận chúa nước Hình có nguyện ý gả cho ngươi hay không. Nếu quận chúa nước Hình cho phép, ta nhiều lắm ở trước mặt hoàng thượng chịu hai câu quở trách, cũng có thể có một phen " mỹ sự " thành công, còn nếu quận chúa không chịu......"

Mọi người nghe xong, trong lòng đều rất rõ ràng, say rượu thất đức vũ nhục quận chúa. Nếu Quận chúa Vân An không muốn gả thấp cho Phùng Bắc, như vậy Phùng Bắc khó lòng thoát chết, hơn nữa rất có thể còn khiến cho nước Tiết và nước Hình trở mặt đại chiến.

Phùng Bắc nghe xong, giọng nói khàn khàn: "Chuyện này, trước hết mời hỏi quận chúa, vô luận kết quả như thế nào, ti chức sẽ không có bất luận câu oán hận nào."

Tiết Trường Du gật đầu, nói: "Cũng chỉ có thể như thế."

Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi: "Quận chúa nước Hình hiện giờ hơi hoảng sợ, chờ một lát sắc thuốc xong mang vào sẽ hỏi lại, lúc này để cho quận chúa bình tĩnh một lát."

Mọi người đều cảm thấy Tô Hoài Cẩn nói có đạo lý, chỉ duy nhất Lữ Ngạn tựa như vẫn đang nhập định, không biết suy nghĩ cái gì, vẫn luôn híp mắt, thất thần.

Tô Hoài Cẩn đột nhiên nói: "Phùng Bắc, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Phùng Bắc nói: "Tô cô nương?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Hôm qua ngươi ở trong yến hội, uống rượu?"

Phùng Bắc gật đầu, đáp: "Đúng vậy."

Tô Hoài Cẩn lại hỏi: "Uống rất nhiều?"

Phùng Bắc nghe lời nàng nói, nhíu mày lại, ngẫm nghĩ, tựa hồ như đang nhớ lại, ngay sau đó hơi không xác định nói: "Tựa như...... Tựa như chỉ uống có một ly."

"Một ly!?"

Mọi người đều kinh ngạc, động tác nhất trí nhìn về phía Phùng Bắc, Kỳ lão cửu cũng nói: "Một ly? Một ly ngươi đã say đến... Say đến như vậy ư?"

Tuy Kỳ lão cửu nói hơi lớn,nhưng kỳ thật đều là điều mọi người muốn hỏi. Tuy Phùng Bắc tkhông phải không uống được rượu, nhưng chỉ có một ly rượu, sẽ không say đến mức làm chuyện bừa bãi chứ? Nhiều lắm trong đầu chỉ hơi choáng váng.

Kí ức Phùng Bắc hơi không rõ ràng, hắn chỉ nhớ mang máng đêm qua chính mình thật sự uống xong rượu, sau đó không rõ ràng.

Hắn hình như nghe thấy tiếng nức nở lại ẩn nhẫn ở bên tai mình, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp, người luôn cẩn thận bình tĩnh như Phùng Bắc hơi phát cuồng, muốn nảy sinh ý định ác độc đoạt lấy, mà âm thanh chịu đưng  kia phảng phất như một mồi lửa chọc giận Phùng Bắc, khiến Phùng Bắc biến thành một con dã thú liều mạng khát máu.

Chờ Phùng Bắc ý thức rõ ràng thì sắc trời đã xám xịt, bình minh cũng đã sắp ló dạng. Hắn nằm ở trong cung nhưng đều không phải chỉ có một mình, bên cạnh còn có một cô gái cuộn tròn, thoạt nhìn tiều tụy đơn bạc.

Lúc ấy trong đầu Phùng Bắc "bùm——" một tiếng, ngốc nghếch lung tung rối loạn. Nàng ấy đưa lưng về phía hắn, cuộn tròn ở trong góc. Phùng Bắc vội vàng đi qua xem xét, hơiđẩy mái tóc dính đầy nước mắt của nàng ấy ra, trong đầu Phùng Bắc lại càng "bùm bùm", giật mình đến mức không thể tỉnh táo hoàn hồn.

Là quận chúa Vân An!

Phùng Bắc nhớ lại tình cảnh lúc đó, hiện giờ trong đầu vẫn là một mảng ngổn ngang, trông quận chúa Vân An tiều tụy suy nhược giống như chịu đựng tra tấn quá lớn.

Tay Phùng Bắc nắm chặt thành quyền, cúi đầu xuống, hô hấp hơi trầm trọngnặng nề.

Tô Hoài Cẩn đột nhiên nói: "Phùng Bắc, là ai rót rượu cho ngươi? Cung nữ sao? Hay là?"

Phùng Bắc nghe Tô cô nương hỏi như vậy, giọng khàn khàn nói: "Hồi Tô cô nương, đều không phải, là quận chúa Vân An kính rượu."