Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 49: Vu nữ




“A a a a ——”

Thôi Tư thét một tiếng chói tai, hét to: “Vương gia! Vương gia! Ngài bị thương rồi! Mau để Tư Tư nhìn xem!”

Nàng ta nói xong lại hoang mang hốt hoảng xông lên, còn muốn túm Tô Hoài Cẩn.

Hai hàng lông mày của Tô Hoài Cẩn nhíu lại, trong lòng không khỏi tức giận, đẩy tay né tránh Thôi Tư, không để cho nàng ta túm được mình.

Tiết Trường Du che lại mu bàn tay rồi nói: “Không phải chuyện gì quá lớn.”

Hắn nói xong, lúc thích khách xông tới đã bị bọn lính bao quanh, rất nhanh đã không địch lại, chết, bị bắt gọn.

Kỳ lão cửu nhanh chóng tới, vừa thấy Vương gia bị thương đã sợ tới mức nói: “Vương gia! Thuộc hạ đi kêu quân y tới!”

Tiết Trường Du gật đầu: “Gọi người tới dọn dẹp hết đi, kiểm kê lương thảo, lại phái người đi tìm Thừa tướng, thông báo cho Thừa tướng một tiếng, đã không có việc gì nữa rồi.”

Kỳ lão cửu ôm quyền nói: “Được, thuộc hạ đi ngay đây.”

Lão vừa nói vừa chạy nhanh ra ngoài, còn liên tục hét to: “Quân y! Quân y! Tới bên này đi, nhìn xem miệng vết thương của Vương gia một chút!”

Khi mọi người còn đang bao quanh, Tiết Trường Du vào lều lớn ngồi xuống, quân y nhanh chóng tới đây xử lý miệng vết thương cho Tiết Trường Du.

Lưỡi dao không có độc, chỉ là miệng vết thương có hơi sâu, hơn nữa vết thương lại trên tay phải, về sau hơi không tiện. Mấy ngày này đúng giờ thoa thuốc rồi đổi thuốc, không dính nước, hẳn là không có gì trở ngại.

Quân y đưa thuốc mỡ cho Tiết Trường Du, cầm máu, sau đó tính toán băng bó một chút cho Tiết Trường Du nhưng lại thấy Tiết Trường Du liên tục đưa mắt ra hiệu cho mình.

Quân y mới đầu còn tưởng rằng mắt Vương gia có vấn đề gì nhưng hình như cũng không phải, thế nhưng Vương gia vẫn cứ nháy mắt ra dấu.

Quân y nhìn cả buổi, lúc này mới hiểu. Hóa ra Vương gia không muốn mình băng bó miệng vết thương cho hắn, vì thế quân y vận dụng chút thông minh của mình, vội vàng buông đồ trên tay xuống rồi nói: “Bên ngoài còn một ít binh lính bị thương, vi thần không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa.”

Tiết Trường Du rất vừa lòng, gật đầu nói: “Ngươi đi đi.”

Quân y nhanh chóng hành lễ rồi rời khỏi lều trại.

Tô Hoài Cẩn thấy quân y rời khỏi lều trại thì kinh ngạc hỏi: “Vương gia, sao lại không cho quân y băng bó cho người?”

Tiết Trường Du đang vui vẻ trong lòng, nói thầm, bởi vì muốn nàng băng bó cho ta đó.

Nhưng trên mặt vô vùng chính nghĩa, nói: “Cái này…… Quân y rất bận, bên ngoài còn có mấy huynh đệ bị thương, ta thấy đây là việc nhỏ, cũng không cần phiền toái hắn.”

Thật là một Vương gia khéo hiểu lòng người……

Mí mắt của Tô Hoài Cẩn nhảy loạn xạ, Tiết Trường Du lập tức cầm lấy băng gạc trên bàn làm bộ phải tự mình băng bó, chân tay vụng về.

Chỉ thấy kỹ thuật diễn của Yến Vương điện hạ vô cùng xốc nổi làm rơi băng gạc xuống đất, sau đó nói: “A…… Rớt.”

Sau đó Yến Vương điện hạ nhặt băng gạc lên, lại quá mức làm rơi thuốc mỡ, cảm thán: “Haizz, quả nhiên một tay thực sự không tiện.”

Yến Vương điện hạ nhặt thuốc mỡ lên, vì thế lại ném băng gạc và thuốc mỡ xuống đất.

Tô Hoài Cẩn: “……”

Mí mắt Tô Hoài Cẩn nhảy loạn xạ, nhìn thế nào cũng thấy Tiết Trường Du cố ý, chẳng qua……

Tiết Trường Du sở dĩ bị thương hoàn toàn là vì bảo vệ mình, nếu không phải Tiết Trường Du giúp chắn một đao kia, chỉ sợ người trúng đao chính là mình.

Tô Hoài Cẩn làm người ân oán phân minh, Tiết Trường Du cứu mình thì chính là ân nhân của mình.  Tô Hoài Cẩn tuyệt đối sẽ không làm bộ đó là do Tiết Trường Du thiếu mình, dù sao nàng không phải là người cố ý làm ra vẻ.

Tiết Trường Du đời này lại nhiều lần cứu giúp, thật ra đáy lòng của Tô Hoài Cẩn đều rất cảm kích.

Tô Hoài Cẩn nhìn đến đây, thật sự không đành lòng để băng gạc và thuốc mỡ lại rơi xuống đất, vì thế muốn mở miệng giúp Tiết Trường Du băng bó miệng vết thương.

Kết quả lúc này, Thôi Tư ở một bên cướp lời: “Vương gia! Tư Tư giúp ngài băng bó miệng vết thương nhé!”

Thôi Tư nói xong trực tiếp đi lên, vô vùng ân cần muốn trợ giúp Tiết Trường Du băng bó miệng vết thương.

Tiết Trường Du thấy “Đại kế” gần thực hiện được rồi, nào biết đột nhiên lòi ra Thôi Tư. Nói thật ra, mới vừa rồi hắn thấy rõ, nếu không phải Thôi Tư gọi bậy cũng sẽ không đẩy ngã Tô Hoài Cẩn. Tiết Trường Du là người lòng dạ hẹp hòi, cho dù hắn cảm thấy thẹn với Thôi Dập cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng Thôi Tư thiếu chút nữa đã hại chết Tô Hoài Cẩn.

Tiết Trường Du không kiên nhẫn, phất tay: “Không cần, ngươi trước tiên lui ra đi, rửa mặt, nhìn xem đã thành bộ dạng gì rồi?”

Lúc này Thôi Tư mới nhớ ra mặt mình bị bắn đầy máu, vội vàng sờ lên mặt mình, vừa tanh lại hôi, nhanh chóng bụm mặt lui xuống.

Chờ Thôi Tư lui xuống, Tô Hoài Cẩn mới nói: “Lục Y, thay Vương gia băng bó miệng vết thương một chút đi.”

Tiết Trường Du vừa nghe xong, quả thực kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Chỉ vì Thôi Tư ngắt lời, bằng không lúc này Cẩn Nhi đã sớm băng bó miệng vết thương cho mình rồi!

Lục Y vừa nghe thế thì sửng sốt một hồi, lập tức nhận được ánh mắt vẫn còn oán độc của Yến Vương điện hạ, căn bản không dám tiến lên mà cười gượng: “Này…… Lục Y chân tay vụng về, lỡ như khiến miệng vết thương của Vương gia đau đớn, thì chính là tử tội ạ! Tiểu thư người thông cảm thông cảm cho Lục Y nhé.”

Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã trừng mắt, Lục Y biết nói lải nhải với mình rồi.

Nào biết Tiết Trường Du còn đưa cho Lục Y một ánh mắt “làm không tồi”, Lục Y lập tức đắc chí, cảm thấy bản thân đặc biệt có năng lực!

Tiết Trường Du ho khan một tiếng: “Ta chỉ có một tay nên sẽ khá bất tiện, Cẩn Nhi có thể hỗ trợ băng bó miệng vết thương một chút không?”

Tiết Trường Du đã nói như vậy, Tô Hoài Cẩn sao có thể từ chối đây?

Tô Hoài Cẩn đành phải ngồi xuống, ngồi bên cạnh Tiết Trường Du, sau đó cầm lấy vải bố sạch sẽ, lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên trên miệng vết thương của Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du cúi đầu nhìn Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn ngồi đối diện hắn, dáng người nhỏ xinh, ngồi bên cạnh Tiết Trường Du, gục đầu xuống, cẩn thận bôi thuốc cho Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du có thể nhìn thấy mái tóc của Tô Hoài Cẩn mượt mà như mây xanh, vừa mềm lại như tỏa ra ánh sáng, thoạt nhìn tưởng như là một đoạn ngắn, hình như còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng.

Hương vị thấm vào ruột gan, hận không thể ngọt ngào đến trái tim Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du căn bản không cảm thấy tay đau, không nhịn được muốn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, sau đó cố ý tiến lên tới gần Tô Hoài Cẩn hơn một chút.

Tô Hoài Cẩn đang tập trung bôi thuốc, bởi vậy căn bản không hề phát hiện ra Tiết Trường Du lại gần đây.

Nhưng Tiết Trường Du là điển hình của “Được một tấc lại muốn tiến một thước” “Được đà lấn tới”, một chút lại thêm một chút, vẫn luôn chen vào bên này. Hai người ngồi cùng nhau, vốn ở giữa có khoảng cách, kết quả bây giờ, khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng đầu gối của Tiết Trường Du cũng đã đụng phải Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, nhanh chóng chà xát phía sau, kết quả thì sao?

Kết quả Tiết Trường Du lại không biết cái gì là một vừa hai phải, lại tiến về phía trước, Tô Hoài Cẩn thực sự bất đắc dĩ, tay đành phải hơi dùng sức một chút.

“A!”

Quả nhiên Tiết Trường Du đau một cái là giật mình, lập tức tỏ vẻ đáng thương nhìn Tô Hoài Cẩn, nói: “Cẩn Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm như thế, còn làm đau ta.”

Tô Hoài Cẩn điềm đạm cười: “Vương gia, nếu biết đau, thì thành thật một chút.”

Tiết Trường Du: “……”

Tô Hoài Cẩn băng bó miệng vết thương xong mới nói: “Được rồi.”

Tiết Trường Du thấy nàng muốn đứng dậy thì nói liên tục: “Từ từ, bên này còn bị thương, giúp ta thoa một chút thuốc nhé.”

Tiết Trường Du nói xong mới kéo tay áo lên một ít, hóa ra cánh tay hắn còn có vết thương nhưng chỉ là trầy da rất nhỏ, thoa chút thuốc thì được rồi, không cần băng bó.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng lại mở thuốc mỡ, chuẩn bị bôi một ít cho Tiết Trường Du, cúi đầu, vô vùng cẩn thận.

Tiết Trường Du cười tủm tỉm nhìn sườn mặt của Tô Hoài Cẩn, càng nhìn càng thấy đẹp, càng xem càng si mê.

Tô Hoài Cẩn chỉ chuyên tâm thoa thuốc thì nghe được “Đinh ——” một tiếng.

 Hệ thống: Quyến rũ cấp chín, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác sườn mặt và tóc mai bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào một chút, hơn nữa không phải là ngón tay, nó mang theo xúc cảm nhè nhẹ ấm áp.

Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn, Tiết Trường Du khó khăn lắm mới rời đi, thế nhưng nàng lại bị Tiết Trường Du nhẹ nhàng hôn lên tóc mai mình một cái.

Tô Hoài Cẩn khiếp sợ mở to hai mắt, Tiết Trường Du vẫn cứ giữ vẻ mặt si mê, si ngốc nhìn Tô Hoài Cẩn, giọng nói trầm thấp: “Cẩn Nhi, nàng đây là quan tâm ta sao?”

Trái tim Tô Hoài Cẩn đột nhiên nhảy loạn xạ, Lục Y thấy được cảnh này lập tức ngượng ngùng, vội vàng quay đầu đi, còn cười nhỏ hì hì.

Lúc này Tô Hoài Cẩn mới vội vàng tỉnh táo lại, giơ tay xoa xoa thái dương, thản nhiên nói: “Vương gia nói đùa, Vương gia là vì Hoài Cẩn nên mới bị thương, Hoài Cẩn sao có thể không quan tâm Vương gia được? Còn nữa…… Vương gia là ai cơ chứ, phàm là chịu một chút vết hương, khắp thiên hạ có thể có người không quan tâm đến Vương gia sao?”

Tiết Trường Du nghe Tô Hoài Cẩn nói thế, cũng không mất mát chút nào, ngược lại cười rộ lên. Hắn cười, trong ánh mắt đều là ngập tràn cưng chiều, tràn đầy yêu thương, phảng phất như cơn lũ dâng trào. Cái này không cần thuộc tính tâm hồn phát tác, Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã chết đuối trong đó rồi.

Tiết Trường Du cười nói: “Biết Cẩn Nhi quan tâm ta, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã thấy đủ.”

Trong lòng Tô Hoài Cẩn nghĩ, Vương gia thật đúng là dễ dàng thỏa mãn……

Trong lúc này, rèm được xốc lên, Thôi Tư đã rửa mặt từ bên ngoài tiến vào, cười nói: “Vương gia, Tư Tư giúp ngài băng bó miệng vết thương nhé!”

Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn đang mập mờ, trong nháy mắt đã bị kinh ngạc bởi sự xuất hiện của Thôi Tư.

Tiết Trường Du mới vừa rồi giở chút trò lưu manh, nhưng vì bên cạnh không có người ngoài, Lục Y cũng là người hắn có thể tin được, bởi vậy mới “không kiêng nể gì”. Hiện giờ Thôi Tư vào rồi, nếu bị Thôi Tư nhìn được, tất nhiên sẽ tổn hại đến danh tiết của Tô Hoài Cẩn, vì thế Tiết Trường Du vội vàng thối lui ra một chút, kéo ra khoảng cách với Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn đứng lên, lùi sang một bên.

Tiết Trường Du ngăn động tác của Thôi Tư lại: “Đã băng bó ổn thỏa rồi.”

Hắn nói, rồi lơ đãng chuyển đề tài: “Cẩn Nhi, sao nàng lại có thể phát hiện ra những thích khách đó là người của Thương Dương?”

Hắn vừa nói vậy, trong lòng Tô Hoài Cẩn lại khá kinh hoàng, sao lại phát hiện? Tai thính và mắt sáng phát hiện, nhưng nàng lại không thể nói rõ.

Ánh mắt Tô Hoài Cẩn đong đưa, cũng không lập tức giải thích, tựa như đang nhanh chóng tự hỏi mình.

Thôi Tư vừa thấy, đôi mắt cũng láo liêng, nhanh chóng tự hỏi, ngay sau đó cười rộ lên nói: “Vương gia, tiểu thư có thể có lý do gì đó khó nói, không tiện nói cho ngài đâu!”

Lục Y nghe thấy, thiếu chút nữa đã nổi giận tại chỗ. Nếu có thể, Lục Y thật sự rất muốn lao ra, kêu Bánh Bao Thịt tới cắn Thôi Tư một cái cho hả dạ.

Lời già mồm của Thôi Tư nói còn không phải là muốn châm ngòi ly gián tình cảm của Vương gia và tiểu thư hay sao, nói cho Vương gia, tiểu thư không muốn nói chính là muốn tạo khoảng cách với hắn.

Tô Hoài Cẩn sao có thể nghe không hiểu, Thôi Tư nghĩ rằng đã đạt được cùng lúc hai mục đích, vừa lấy lòng mình, lại có thể ở trước mặt Tiết Trường Du thể hiện mình là người hiểu chuyện, nhưng lại nhịn không được sau lưng đâm cho mình một dao, sợ Tiết Trường Du sẽ mến mộ mình thì nàng ta không có cơ hội.

Tô Hoài Cẩn cũng đã rất lâu chưa thấy qua người nào đạo đức giả như vậy, chỉ cảm thấy Thôi Tư và huynh trưởng Thôi Dập cũng chẳng giống nhau chút nào.

Tô Hoài Cẩn cười nhạt, không nhanh không chậm nói: “Đúng rồi, thật sự có nỗi niềm khó nói.”

Nàng nói xong mới lập tức lộ ra một nụ cười “ngượng ngùng”, vô vùng ngượng ngùng nói: “Hoài Cẩn chẳng qua chỉ muốn coi lén một chút, phó thác cho Thôi Tư đưa trà nóng vào trong lều cho Vương gia uống, uống hay chưa. Nào biết, lúc sau, thế nhưng thấy được thích khách của nước Thương Dương mưu đồ bí mật, có lẽ……”

Nàng nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên người Thôi Tư, có thâm ý khác nói: “Đây có lẽ là ý trời.”

Thôi Tư nhất thời chấn động trong lòng, sợ tới mức nàng ta thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, không nghĩ đến Tô Hoài Cẩn lại biết, lại biết dùng tên tuổi của nàng tự mình đi đến lều của Yến Vương điện hạ!

Thôi Tư sợ tới mức chết khiếp, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi không ít.

Tiết Trường Du nghe vào trong lỗ tai, lập tức hiểu lầm, trong lòng suýt nữa đẹp muốn nở hoa, trà nóng kia thật sự là do Cẩn Nhi cho người đưa tới?

Nghĩ như vậy, có phải mình càng ngày càng có cơ hội hay không?

Tiết Trường Du không biết, hiểu lầm này của mình sợ là do quyến rũ cấp chín hơi quá đà……

Tiết Trường Du vui không chịu được, trong lòng như ăn mật, liên tục nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn hậu tri hậu giác, cảm giác nói sai mà trêu chọc đến Tiết Trường Du rồi, lập tức đau đầu không thôi.

Tiết Trường Du cười nói: “Cẩn Nhi nghĩ như thế nào khi đưa trà nóng cho ta?”

Tô Hoài Cẩn không trực tiếp trả lời Tiết Trường Du, mà là nói: “Vậy Vương gia thì sao?”

Tiết Trường Du kinh ngạc: “Ta? Tiểu vương thì như thế nào?”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Vương gia, nghĩ như thế nào khi vì Hoài Cẩn chắn đao?”

Tiết Trường Du nghe đến đó thì cười nói: “Đó là đương nhiên, đây là ta cam tâm tình nguyện, thiệt tình cho phép.”

Hắn nói tới đây, trong lòng Tô Hoài Cẩn đột nhiên kinh hoàng. Không biết vì sao, trái tim đời trước bị đốt cháy như tro tàn thế nhưng lại từ từ thức tỉnh, từ từ có tri giác.

Tô Hoài Cẩn tự nói với bản thân, đây là điều không nên xảy ra. Dù sao nàng cũng đã trải qua một đời, cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ. Ngoại trừ bản thân không thể giẫm lên vết xe đổ, Tô Hoài Cẩn còn muốn bảo vệ người nhà khỏi bị tàn sát, đây đều không phải là vì chuyện của một mình nàng……

Tiết Trường Du nói tựa như là lời âu yếm êm tai nhất trên đời này, hơn nữa trên tay hắn còn có vết thương nên càng có thêm sức thuyết phục.

Thôi Tư đứng ở một bên không dám nói lời nào mà xé khăn tay, trong lòng nôn nóng vạn phần. Muốn cho Yến Vương điện hạ liếc mình nhiều hơn một cái, chỉ là Tiết Trường Du ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu cho người khác, thật tức chết nàng ta mà!

Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi: “Vương gia, lần sau vẫn đừng nên làm vậy.”

Tiết Trường Du nói: “Vì sao chứ? Còn nữa, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Cẩn Nhi bị thương, cái gì cũng không làm.”

Tô Hoài Cẩn nói: “Mỗi người có mệnh riêng, nếu nên là Hoài Cẩn, thì đó là Hoài Cẩn.”

Tiết Trường Du nghe đến đó, lại là cười nói: “Không ngại chuyện này, cho dù như vậy, ta cũng sẽ giao tất cả bản thân cho nàng…… Cho dù là tánh mạng, ta cũng không tiếc.”

Trong lòng Tô Hoài Cẩn lại “thình thịch” kinh hoàng, cái loại cảm giác tim đập nhanh này càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sáng tỏ, càng ngày càng làm Tô Hoài Cẩn kinh hồn bạt vía……

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ, không biết Tiết Trường Du nói đến cùng là lời nói thiệt tình hay vẫn chỉ là lời người âu yếm. Phải biết rằng đời trước, thật ra Tiết Trường Du cũng nói qua lời âu yếm. Nếu không phải như thế, đời trước cung Du Cẩn là từ đâu mà đến?

Tô Hoài Cẩn lập tức lặng lẽ mở tâm hồn ra.

 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 

Trong nháy mắt, Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa lại bị bao phủ, quả nhiên không sai, mỗi lần nhìn lén trái tim của Tiết Trường Du, đều như thủy triều dâng trào, hơn là trời sụp đất nứt!

Tâm hồn lập tức thấy được ngập tràn mến mộ, Tiết Trường Du nói không sai, thật sự là ngập tràn ái mộ, là một loại mến mộ cam nguyện trả giá tánh mạng.

Nhưng mà ngoại trừ cái này ra, thế nhưng còn có một sự loáng thoáng…… Hối hận.

Tô Hoài Cẩn nghi ngờ, tâm hồn xem không rõ ràng, không biết cái loại hối hận ăn sâu bén rễ này là cái gì, dường như đang hối hận cái gì đó, cực lực đền bù cái gì đó.

Tâm hồn trước mắt Tô Hoài Cẩn là cấp hai. Cấp càng cao, có thể tăng số lần sử dụng tâm hồn mỗi ngày, tránh cho hiện tượng tiêu hao quá mức không thể sử dụng được xuất hiện.

Nhưng không có liên quan gì đến độ nhạy cảm của tâm hồn.

Tâm hồn thêm vào giống như là thuật đọc tâm, bởi vậy có người trong lòng suy nghĩ cụ thể chi tiết, Tô Hoài Cẩn dùng tâm hồn là có thể nhìn thấu hắn, giống như Đại hoàng tử nước Hình khẩn trương, ở trong lòng lặp lại cân nhắc nơi ở của thích khách có an toàn hay không, bởi vậy bị Tô Hoài Cẩn nhìn thấu.

Mà hiện giờ trong lòng Tiết Trường Du cũng không có chi tiết cụ thể gì, bởi vậy Tô Hoài Cẩn nhìn thấy chính là một đống “cảm xúc”, thật giống như một người đang ngẩn người. Tuy rằng trong đầu hắn không có gì, không nghĩ đến cái gì cụ thể nhưng hắn vẫn cứ đắm chìm bên trong cảm xúc. Cảm xúc này, cũng sẽ không bị tâm hồn buông tha, vẫn như cũ sẽ bị đọc được.

Tiết Trường Du giờ khắc này không nghĩ cái gì quá cụ thể chi tiết, nhưng cảm xúc kia thật sự nồng nàn, nồng nàn ái mộ che trời lấp đất đánh úp lại khiến trái tim Tô Hoài Cẩn không chịu nổi gánh nặng, cảm giác tim đập nhanh càng thêm rõ ràng, vội vàng thu hồi tâm hồn, hít một hơi thật sâu.

Tô Hoài Cẩn nói: “Canh giờ muộn rồi, Vương gia lại bị thương, mau nghỉ ngơi một chút.”

Tiết Trường Du gật đầu nói: “Đúng rồi, canh giờ quá muộn, Cẩn Nhi cũng nghỉ ngơi đi thôi.”

Tô Hoài Cẩn gật đầu rồi rời khỏi lêu lớn của Tiết Trường Du.

Nàng vừa đi ra ngoài đã đụng phải Tô Chính, Tô Chính sốt ruột hoảng hốt: “Con gái, thích khách đều bị bắt rồi sao? Thật làm cho cha sợ muốn chết! Mấy tên thích khách này sao lại muốn hành thích cha chứ? Thật là đáng chết! Còn chưa tới biên cương đã hung hiểm như vậy, nếu tới biên cương rồi, xương cốt của lão già cha đây cũng không biết chịu nổi hay không!”

Tô Hoài Cẩn an ủi nói: “Cha yên tâm, thích khách đã đều bị bắt được, Vương gia chỉ bị thương một chút.”

Tô Chính vỗ ngực, lại nói: “May mắn may mắn!”

Ông ta nói xong rồi giữ chặt tay Tô Hoài Cẩn, nói: “Con gái à, nếu không, con nói một câu với Vương gia, cha chỉ là một lão già xương cốt không tốt, không lăn lộn được. Cha không tiếp tục đi về phía trước nữa, ở gần đây có dịch quán ở lại, cũng coi như là đốc quân. Dù sao cha chỉ là văn thần, cũng không hiểu đánh giặc, đi ngược lại chỉ thêm phiền.”

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc: “Cha? Nhưng cha là đốc quân do Hoàng Thượng khâm điểm, nếu không đi tiền tuyến, sao có thể làm quân báo? Đây chính là tội lớn khi quân!”

Tô Chính nhíu mày: “Được được, con trở về nghỉ ngơi đi.”

Tô Chính dứt lời, xoay người rời đi, Tô Hoài Cẩn nhìn bóng dáng Tô Chính thì không yên lòng.

Tô Hoài Cẩn trở về nghỉ ngơi, Thôi Tư còn muốn xum xoe, Lục Y đã không còn hoà nhã nói: “Ngươi đi xuống đi, nơi này không cần ngươi.”

Thôi Tư mất hết mặt mũi, cảm giác da mặt mình như thiêu đốt, cũng không dám nhiều lời nên nhanh vùi đầu chạy.

Chờ Thôi Tư đi ra ngoài, Lục Y quỳ xuống, hầu hạ Tô Hoài Cẩn thay quần áo đi ngủ, oán giận nói: “Tiểu thư, không phải Lục Y lắm mồm, Thôi Tư kia thật sự không đáng tin, Lục Y cảm thấy nàng ta luôn là người hôm kia một mặt, sau lưng lại là một mặt khác, còn luôn chạy đến trước mặt Vương gia thể hiện! Mới vừa rồi, kêu kêu quát quát, thiếu chút nữa hại chết tiểu thư…… Ôi, phi phi phi! Đen đủi! Tát!”

Lục Y nhanh chóng che miệng mình, nhưng thật ra lại chọc Tô Hoài Cẩn cười: “Ta đã biết, Lục Y ngoan, đừng oán giận, canh giờ đã trễ thế này, em cũng mau đi nghỉ đi thôi, nơi này không cần phải túc trực nữa.”

Lục Y gật đầu, nói: “Dạ, tiểu thư.”

Tô Hoài Cẩn nằm trên giường, nhìn đồ trang trí trên nóc lều, trong đầu tựa như đèn kéo quân, tới tới lui lui đều là quá khứ của mình và Tiết Trường Du. Rõ ràng bọn họ mới vừa thành hôn, Tô Hoài Cẩn cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời này, có thể gả cho người đàn ông tốt như thế, chỉ là sau này……

Tô Hoài Cẩn nhắm mắt lại, muốn ném đèn kéo quân trong đầu ra, an tâm đi vào giấc ngủ nhưng lại không thể thoát khỏi, cũng không biết trải qua bao lâu, lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

Tô Hoài Cẩn nghe thấy động tĩnh thì từ từ tỉnh lại, đã nhìn thấy Lục Y bận rộn trong lều. Tô Hoài Cẩn trở mình, đầu còn khá nặng nề, có lẽ ngủ không đủ giấc, đêm qua đầu óc bận việc cả đêm.

Tô Hoài Cẩn nói: “Giờ nào rồi?”

Lục Y cười nói: “Đã trưa rồi ạ.”

“Trưa?!”

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy: “Đội ngũ khởi hành rồi sao?”

Lục Y cười nói: “Tiểu thư, đừng có gấp, đội ngũ vẫn còn chưa khởi hành. Vương gia hạ lệnh, hôm nay tạm thời không khởi hành, bởi vì muốn thẩm vấn thích khách.”

Tô Hoài Cẩn gật đầu, lúc này mới yên tâm xuống để Lục Y mặc quần áo rửa mặt cho mình rồi hỏi: “Thích khách kiathẩm vấn ra sao rồi?”

Lục Y nhíu mày, lắc đầu, nói: “Không có, Vương gia vừa qua ngày mới tỉnh, chuyện đầu tiênchính là đi thẩm vấn thích khách nhưng miệng của tên thích khách kia quá chặt, Vương gia đã giận tím mặt, thẩm vấn mãi không ra.”

Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi rồi nheo mắt, nói: “Lục Y, chúng ta đi xem.”

Lục Y gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”

Hai người ra khỏi lều, đi vào lều lớn giam giữ thích khách, thế nhưng người đầu tiên nàng nhìn thấy lại là Thôi Tư. Thôi Tư ân cần hầu hạ ở bên cạnh, không cần phải nói, Tiết Trường Du đương nhiên cũng ở đây.

Lúc này trên mặt Tiết Trường Du đều là bạo nộ và âm trầm, không cần tâm hồn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Loay hoay bên cạnh, Thôi Tư lấy lòng, liên tục nói: “Vương gia, Vương gia đừng giận, làm tổn hại đến thân thể!”

Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, đi qua nói: “Thôi Tư, sao ngươi lại dám vào đây?”

Thôi Tư hoảng sợ, không nghĩ đến bản thân chạy đến xuất hiện trước mặt Vương gia lại bị tiểu thư bắt được, nàng ta còn tưởng rằng tiểu thư sẽ dậy trễ lắm.

Thôi Tư xấu hổ không thôi, muốn giải thích nhưng Tô Hoài Cẩn đã không thèm để ý tới nàng ta.

Tiết Trường Du nhìn thấy Tô Hoài Cẩn lại đây, vội vàng thu lại cảm xúc bạo nộ, nói: “Cẩn Nhi, sao nàng lại đến đây? Hôm qua nghỉ ngơi chưa được bao nhiêu, nên nghỉ ngơi thêm đi, hôm nay e là không cần lên đường.”

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Vương gia đang thẩm vấn thích khách à?”

Nhắc tới điều này, Tiết Trường Du tức giận không thôi: “Thích khách kia thật cứng miệng, dùng hình như thế nào cũng không mở miệng, thật là giỏi, bổn vương không tin khoét xương cốt y, y vẫn không mở miệng!”

Thôi Tư nghe ở một bên đột nhiên rùng mình, không dám nói lời nào.

Thích khách này là do nước Thương Dương phái tới, hiển nhiên nước Thương Dương có một hang động bên trong lãnh thổ nước Tiết, hơn nữa Tô Hoài Cẩn còn nghe được những thích khách đó nói cái gì mà “Tướng quân”. Có thể bên trong hang động này còn có quan lớn của Thương Dương.

Nhưng miệng của thích khách rất cứng, vô luận Tiết Trường Du dụng hình như thế nào cũng không muốn mở miệng.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Vương gia, chi bằng để cho Hoài Cẩn gặp thích khách này một lần?”

Tiết Trường Du kinh ngạc nói: “Cẩn Nhi muốn…… Thẩm vấn thích khách?”

Tô Hoài Cẩn gật đầu.

Tiết Trường Du nói: “Hiển nhiên có thể, bên này.”

Hắn nói xong thì tự mình xốc màn giam giữ thích khách lên, đưa Tô Hoài Cẩn đi vào.

Tô Hoài Cẩn đi vào, nhìn nhìn bốn phía, thích khách bị xích sắt khóa ở trên cọc gỗ, bên cạnh có trọng binh canh gác.

Tô Hoài Cẩn quay đầu lại nhìn Tiết Trường Du nói: “Vương gia, có thể để Hoài Cẩn đơn độc hỏi thích khách này một câu được không?”

Tiết Trường Du kinh ngạc: “Này……”

Tô Hoài Cẩn hiển nhiên biết Tiết Trường Du sợ đơn độc sẽ xảy ra chuyện, vì dù sao đối phương cũng là tử sĩ đã được huấn luyện.

Chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã bị Tô Hoài Cẩn ngắt lời, Tô Hoài Cẩn cười nói: “Vương gia, Hoài Cẩn có biện pháp, không cần lo lắng.”

Tiết Trường Du vẫn cảm thấy vô vùng không ổn, Tô Hoài Cẩn chỉ là con gái, tay trói gà không chặt, nếu thật sự có cái gì nguy hiểm đến tính mạng……

Tiết Trường Du hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Nhưng ánh mắt của Tô Hoài Cẩn rất kiên định, Tiết Trường Du lại không đành lòng phản bác nàng, thôi thì mọi chuyện đều theo nàng vậy.

Cuối cùng Tiết Trường Du không còn cách nào khác đành nói: “Được, nhưng ta ở bên ngoài, có việc gì, nàng phải kêu ta.”

Tô Hoài Cẩn gật đầu: “Đa tạ Vương gia.”

Tiết Trường Du lập tức vẫy tay, ý bảo binh lính đi theo ra ngoài, mọi người đều rời khỏi lều, gác ở bên ngoài.

Thôi Tư cũng đi theo rời khỏi, ánh mắt lay động, thật cẩn thận nói: “Vương gia, cũng không biết tiểu thư đơn độc muốn nói gì với thích khách, như vậy thật sự quá nguy hiểm.”

Tiết Trường Du đương nhiên biết nguy hiểm, trong lòng vô vùng sốt ruột.

Thôi Tư lại nói: “Hơn nữa…… hơn nữa, tiểu thư một mình đơn độc nói chuyện với thích khách, cũng không biết nói cái gì, lén lút sau lưng, Vương gia ngài nói thử xem……”

Ả còn chưa dứt lời, Tiết Trường Du đã nghe hiểu ý tứ của Thôi Tư, lập tức giận tím mặt, quát: “Thôi Tư!”

Thôi Tư hoảng sợ, “ầm” một tiếng, đầu gối mềm nhũn, không lý do trực tiếp quỳ xuống đất.

Cho tới nay, ả ta đều dịu dàng săn sóc Yến Vương điện hạ, nào biết Yến Vương điện hạ còn có một mặt bạo nộ đáng sợ như vậy.

Thôi Tư sợ tới mức run bần bật, Tiết Trường Du vững vàng nói: “Tô cô nương, ta nguyện ý giữ ngươi, ngươi nên cảm kích mới phải, không phải sau lưng nói láo nói toét. Lần này xem xét đến mặt mũi huynh trưởng ngươi, nếu có lần sau, quyết không tha!”

Tô Hoài Cẩn đứng ở trong lều, chờ tất cả mọi người lui ra ngoài, lúc này mới chậm rãi dạo bước, qua lại đánh giá thích khách kia.

Thích khách bị trói gô, cột vào trên cọc, gục đầu xuống, dáng vẻ âm u trầm lặng, nhìn thấy có người tiến vào, cũng không có chút động tĩnh nào.

Tô Hoài Cẩn đi qua đó, nhìn nhìn, “Đinh ——” một tiếng.

 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 

Tô Hoài Cẩn mở ra tâm hồn, cẩn thận ngắm nghía thích khách kia, ngay sau đó cười cười, thản nhiên nòi: “Thì ra ngươi là người Tiết.”

Tô Hoài Cẩn nói ra cũng không phải nghi vấn, mang theo giọng điệu khẳng định, phảng phất như đang nói việc nhà.

Thích khách kia đột nhiên chấn động, hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, trong ánh mắt có một ít nghi ngờ nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống, không hề nhìn Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn lại đánh giá thích khách kia một phen, ngay sau đó nói: “Ngươi là người thành Dương phủ? Thật là trùng hợp, là đồng hương với Kỳ giáo úy. 5 năm trước Kỳ giáo úy nhậm chức đồng tri thành Dương phủ, không biết ngươi có nghe nói qua hay không?”

Tô Hoài Cẩn dứt lời, thích khách đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn với ánh mắt vô vùng phức tạp.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn hiểu rõ ràng, thích khách kia rõ ràng nói ở trong lòng làm sao Tô Hoài Cẩn lại biết?

Hơn nữa nghi vấn kia đặc biệt mãnh liệt.

Tô Hoài Cẩn cười cười, cho dù đối phương một chữ cũng chưa nói, nhưng Tô Hoài Cẩn lại biết rõ ràng, như là lầm bầm lầu bầu, lại nói: “Xem ra ngươi biết Kỳ phái, đúng không? Kỳ phái năm đó có ân với ngươi?”

Lúc này trên mặt thích khách kia treo lên khiếp sợ, há to miệng, hận không thể nuốt vào một quả trứng gà, kinh ngạc nhìn Tô Hoài Cẩn, lẩm bẩm mở miệng, giọng nói khàn khàn đến cực điểmi: “Ngươi…… Sao ngươi biết?!”

Tô Hoài Cẩn cười cười: “Ta không chỉ biết điều đó, ta còn biếttrong lòng ngươi rất sầu lo, nhớ thương mẹ già và hai đứa cháu ngươi ở thành Dương phủ.”

Thích khách trừng mắt, nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn, dường như muốn biết Tô Hoài Cẩn có phải đang dối gạt hay không, trong ánh mắt đều ngập tràn nghi ngờ.

Tô Hoài Cẩn nhún vai, nói: “Tướng quân nước Thương Dương uy hiếp ngươi, lấy tánh mạng của mẹ và hai cháu ngươi, áp chế ngươi đánh lén quân doanh, có phải thế không?”

“Ngươi……”

Thích khách gian nan nói: “Sao ngươi lại biết?!”

Tô Hoài Cẩn cười cười, gật đầu nói: “Đúng rồi, ta biết.”

Thích khách nói: “Ngươi là Vu nữ?!”

Tô Hoài Cẩn cười, tựa như bị thích khách chọc cười, chuyện này nói ra chỉ sợ đại đa số người đều nghĩ Tô Hoài Cẩn là Vu nữ.

Nhưng Tô Hoài Cẩn thật đúng là không phải Vu nữ……

Tô Hoài Cẩn nói: “Ta không phải là Vu nữ, chẳng qua có rất nhiều chuyện, ngay cả Vu nữ cũng không biết, ngươi nói có đúng không?”

Bây giờ trong lòng thích khách loạn cả lên, Tô Hoài Cẩn thấy rõ một cuộn chỉ rối, sợ hãi, khiếp sợ, nghi ngờ, tuyệt vọng hòa vào nhau.

Tô Hoài Cẩn nói: “Ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần ngươi nói ra ngọn nguồn chuyện tướng quân nước Thương Dương cùng với chuyện thiết kế đánh lén quân doanh, lại nói địa điểm các ngươi giao thiệp cho ta, ta sẽ xem như chưa biết chuyện này.”

Thích khách cười lạnh một tiếng: “Nói cho ngươi? Ngươi đã biết được ta là người bị uy hiếp, ta đây sao có thể nói cho ngươi? Không nói cho ngươi, nhiều lắm chỉ mình ta chết. Nếu nói cho ngươi, mẹ già và cháu trai, nhà ta chỉ còn huyết mạch duy nhất kia, đều phải bị tàn sát hầu như không còn!”

Tô Hoài Cẩn cười, thản nhiên nói: “À, vậy sao? Vậy ngươi có nghĩ tớinếu ngươi không nói cho ta, bây giờ ta cũng có thể phái ngườiđi thành Dương phủ…… hẻm nhà họ Lâm, ngôi nhà trước cửa có ba cây liễu, tìm được mẹ và hai cháu trai của người hay không.”

Nàng vừa dứt lời, thích khách mở to hai mắt nhìn, nói: “Ngươi…… sao ngươi biết!?Sao ngươi biết bọn họ ở tại nơi đó!?”

Tô Hoài Cẩn nói: “Dường như hôm nay ngươi chỉ biết nói……Sao ngươi biết?”

Thích khách nhất thời nghẹn lời, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Ngươi yên tâm, ta không thích động đao động thương, cũng không thích uy hiếp người khác. Dù sao uy hiếp người là thủ đoạn yếu kém, chỉ cần ngươi chịu phối hợp, ta sẽ lập tức phái người về thành Dương phủ đến hẻm nhà họ Lâm, bảo vệ chu toàn cho mẹ và cháu trai của ngươi, cho ngươi lựa chọn……”

Tô Hoài Cẩn nói xong, cũng không thúc giục hắn mà lẳng lặng đứng ở một bên. Thật ra giờ này khắc này Tô Hoài Cẩn đang cẩn thận nhìn trộm tâm tư của thích khách, muốn trực tiếp nhìn trộm địa điểm thích khách nói chuyện với tướng quân nước Thương Dương.

Nhưng quá đáng tiếc, trong lòng thích khách đều là về chuyện người nhà, lặp lại cân nhắc, căn bản không lộ ra địa điểm.

Tô Hoài Cẩn đợi một hồi, thích khách vẫn đang run rẩy, còn chưa thể quyết định.

Tô Hoài Cẩn cố ý thở dài: “Vậy thì……”

Nàng nóivới đầy mặt đáng tiếc, xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rời khỏi lều.

“Từ từ! Chờ một chút!”

Thích khách đột nhiên rống to lên, Tô Hoài Cẩn không xoay người, trên mặt lại tràn đầy ý cười, nói: “Như thế nào, thay đổi chủ ý?”

Thích khách nôn nóng nói: “Được! Được! Ta nói cho ngươi! Nhưng……”

Thích khách lại nói: “Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?”

Tô Hoài Cẩn cười, vẫn không xoay người, nhưng nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đều nói ta là Vu nữ, điểm này chân tình hay là giả ýchẳng lẽ còn phân không rõ sao?”

Tiết Trường Du ở bên ngoài nôn nóng dạo bước, rất nhiều lần muốn vọt vào, còn nghe được tiếng hét bên trong, Tiết Trường Du sợ tới mức một tay mồ hôi lạnh.

Nghĩ thầm, mình không nên đáp ứng Cẩn Nhi, chỉ để lại một mình nàng thẩm vấn thích khách.

Tiết Trường Du đi tới đi lui, Kỳ lão cửu đã váng đầu, nói liên tục: “Vương gia! Vương gia! Ngài bình tĩnh một chút, Tô cô nương cơ trí lợi hại, ngay cả đàn ông cũng không đuổi kịp nàng, không cần nôn nóng như thế!”

Lữ Ngạn cũng nói: “Đúng rồi, Vương gia, chờ một chút.”

Thôi Dập đi theo đứng ở phía sau, chần chờ nói: “Vương gia, nếu không để tiểu nhân vào xem?”

Trong lòng Tiết Trường Du vô vùng nôn nóng nhưng vẫn nói: “Thôi được, lại chờ một chút.”

Hắn vừa nói dứt lời, đã nghe được “cạch!” một tiếng, Tô Hoài Cẩn đã đi ra từ giữa lều.

Tiết Trường Du lập tức đón, ngạc nhiên hỏi: “Cẩn Nhi! Có bị thương không?”

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ cười, nói: “Thích khách đã bị giam lại, sao có thể làm ta bị thương?”

Nàng nói xong mới nói với Kỳ lão cửu: “Cửu gia, phiền lão đi một chuyến đến thành Dương phủ.”

“Thành Dương phủ?!”

Thành Dương phủ ở gần đây, không phải quá xa, tuy rằng không phải ở biên thành nhưng cũng dựa gần biên thành, ra roi thúc ngựa một ngày không nói chơi.

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Đúng rồi.”

Nàng nói xong lại nói với Tiết Trường Du: “Đã hỏi được địa điểm tướng quân nước Thương Dương ẩn thân rồi.”

Tiết Trường Du nhất thời ngạc nhiên: “Quả nhiên vẫn là Cẩn Nhi có biện pháp!”

Mọi người vội vàng vào lều chủ, sau đó tính toán, Tô Hoài Cẩn đều thuật lại một lần nữa quá trình thích khách nhận tội, mọi người lập tức bừng tỉnh.

Kỳ lão cửu nói: “Y cũng là người thành Dương phủ, ta thật là không biết.”

Tô Hoài Cẩn nói: “Không chỉ như vậy, thích khách kia còn nói Cửu gia đã từng có ân với y. Cả nhà thích khách này cũng là bởi vì án tham ô năm đó bị liên lụy.”

Thích khách tên là Ngụy Hổ, là nha dịch thành Dương phủ. Năm đó án đồng tri thành Dương phủ  không chỉ nhà của Kỳ lão cửu bị diệt môn mà Ngụy Hổ cũng đã chịu liên lụy. Tri phủ tạo áp lực với Ngụy Hổ bảo y ra mặt giả bộ làm chứng.

Ngụy Hổ bởi vì bị uy hiếp, y không còn lựa chọn nào khác, bị buộc bất đắc dĩ lấy oán trả ơn làm giả chứng cứ khiến một nhà Kỳ lão cửu bị định tội.

Lúc sau, tri phủ thành Dương phủ vì nhổ cỏ tận gốc, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho một nhà Ngụy Hổ. Ngụy Hổ cùng đường, mang theo mẹ và hai cháu trai chạy sang quê người, vẫn luôn lưu lạc 5 năm, chờ chuyện phai nhạt, lúc này mới trở về mưu sinh kiếm sống, nhưng vẫn không dám xuất đầu lộ diện.

Một nhà Nguỵ Hổ khốn cùng thất vọng, lúc này tướng quân nước Thương Dương lại tìm đến Ngụy Hổ, muốn một đám tử sĩ, hơn nữa dùng người nhà Ngụy Hổ uy hiếp. Chuyện sau khi thành sẽ cho Ngụy Hổ một số tiền.

Thật ra trong lòng Ngụy Hổ hiểu chuyện sau khi thành công cũng chính là ngày mình chết, chính những việc này đều tìm được y. Ngụy Hổ cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải làm tử sĩ đánh lén quân doanh.

Kỳ lão cửu vừa nghe, “bốp!” vỗ nhẹ lên đầu gối, nói: “Vâng, lão đây đi một chuyến!”

Tiết Trường Du gật đầu, nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Kỳ lão cửu lĩnh mệnh, lập tức sải bước đi ra khỏi lều, mang binh đến thành Dương phủ.

Lúc sau tất nhiên là phái binh tìm được nơi tướng quân nước Thương Dương ẩn thân, việc này không thể kéo dài, cần phải càng nhanh càng tốt.

Tiết Trường Du cân nhắc mới nói: “Thôi Dập.”

Thôi Dập hoảng sợ, khiếp sợ nhìn Tiết Trường Du. Tiết Trường Du lại phái y mang binh đi bắt tướng quân nước Thương Dương.

Thôi Dập chần chờ: “Này…… Vương gia, tiểu nhân vẫn là tân binh, nếu gánh trọng trách này, chỉ sợ không thể phục chúng.”

Tiết Trường Du cười, nói: “Bổn vương cho ngươi cơ hội phục chúng lần này, hy vọng ngươi có thể để cho các huynh đệ tâm phục khẩu phục.”

Trong lòng Thôi Dập nhất thời quay cuồng, lập tức ôm quyền nói: “Tuân mệnh, Vương gia!”

Thôi Dập lĩnh mệnh, cũng rời khỏi quân doanh rất nhanh, điểm binh chuẩn bị bắt người. Mọi người đều ra roi thúc ngựa, chỉ trong một lát, đa số lính đã ra khỏi quân doanh.

Tô Hoài Cẩn vừa thấy như vậy, nói: “Được rồi, nếu như đã định, Hoài Cẩn đi về trước.”

Tiết Trường Du cười cười, tự mình đưa nàng đến màn cửa mới nói: “Lần này cần phải đa tạ nàng, ta thẩm vấn một buổi sáng cũng không có bất cứ manh mối nào, nàng chỉ dùng thời gian uống hết một chén trà lại có thu hoạch lớn như vậy.”

Tiết Trường Du chỉ tán thưởng năng lực của Tô Hoài Cẩn, lại không có một chút nghi ngờ. Tô Hoài Cẩn như suy tư nghĩ ngợi gì đó, chỉ là nói: “Vương gia quá khen.”

Nàng nói xong, xoay người sang chỗ khác, Lục Y vén lều lên, vào lều nghỉ ngơi.

Vào lúc hoàng hôn, doanh trại tràn ngập niềm vui gần như nổ tung, không vì cái gì khác, Thôi Dập đã trở lại, hơn nữa mang đến tin tức tốt, bắt sống tướng quân nước Thương Dương. Nghe nói là vương thất của nước Thương Dương, vẫn là vương tử, thu được không ít thư từ của nước Thương Dương, còn có một ít đồ Binh Bộ, có thể nói thu hoạch tương đối khá.

Tô Hoài Cẩn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cười cười, nghĩ thầm tâm hồn quả nhiên rất hữu dụng. Hơn nữa Tô Hoài Cẩn cũng rất hưởng thụ loại tâm hồn này, vứt bỏ cảm giác giả dối chân thật, có thể khiến nàng nhìn thấu lòng người, lại không phải cân nhắc không rõ mơ hồ.

Lục Y cười nói: “Tiểu thư, người không đi chúc mừng Vương gia sao? Lập công lớn như vậy, quân đội của Vương gia còn chưa chạy đến biên cương đó nha, cũng đã báo cáo thắng lợi trận đầu rồi!”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Không cần, lúc này hắn tất nhiên cũng bận rộn, muộn một chút lại đi cũng được.”

Một mặt Thôi Tư nghe nói huynh trưởng mình lập công lớn, lập tức vui mừng không thôi, vội vàng suy nghĩ được một chủ ý, nói với quân y muốn một ít thuốc trị thương rồi bưng đến lều chủ của Tiết Trường Du.

Thôi Tư đi vào, cười nói: “Vương gia, tiểu thư lệnh cho Tư Tư đưa thuốc trị thương tới cho ngài, Tư Tư giúp Vương gia đổi thuốc!”

Tiết Trường Du đang cân nhắc những bản đồ địa hình thu được, thấy Thôi Tư tiến vào thì nhíu mày, nói: “Để đó đi, ngươi trước tiên lui xuống.”

Thôi Tư buồn bã, trong lòng vô vùng mất mát. Tiết Trường Du ngẩng đầu cũng chưa ngẩng, nhưng cũng không có cách nào, đành phải lui ra ngoài.

Thôi Tư mới vừa lui ra ngoài, nhất thời “a——!!” một tiếng, suýt nữa đã bị làm cho hoảng sợ, bởi vì Tô Hoài Cẩn đứng ở ngoài cửa lều, khóe miệng ngậm ý cười, bình tĩnh nhìn Thôi Tư.

Thôi Tư trong lòng có quỷ, sợ tới mức vội vàng nói: “Tiểu…… Tiểu thư……”

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Thôi Tư, ta khi nào lệnh ngươi đưa thuốc trị cho Vương gia?”

Thôi Tư bị bắt tại trận, lập tức ấp úng, vành mắt đều đỏ hoa vô vùng tủi thân, ngay sau đó cắn răng, căng da đầu nói: “Nô tỳ xuất thân hèn mọn, nhưng…… Nhưng lời nói, không thể không nói.”

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Có gì thì cứ nói.”

Thôi Tư vô vùng tủi thân nói: “Nô tỳ…… Nô tỳ trong lòng yêu mến Vương gia, tuy biết thân phận mình hèn mọn, không xứng với Vương gia, nhưng vẫn là lòng mến mộ, cũng không phải muốn vứt bỏ là có thể vứt bỏ được, hơn nữa…… Hơn nữa……Nếu tiểu thư đã từ chối ý tốt của Vương gia, vì sao không cho phép người khác tiếp cận Vương gia, mến mộ Vương gia, tiểu thư có phải có hơi quá…..hay không.”

Nàng ta còn chưa nói xong, Lục Y đã không thể nhịn được nữa, gào to nói: “Làm càn! Ngươi là thứ gì, dám cùng tiểu thư nhà ta nói chuyện như vậy?!”

Thôi Tư sợ tới mức run rẩy, ấm ức rơi nước mắt, khóc hoa lê đái vũ.

Tô Hoài Cẩn chỉ nâng tay, ngăn Lục Y gầm lên, còn cười cười, cũng không tức giận.

Tô Hoài Cẩn nhìn về phía Thôi Tư ấm ức rơi đầy nước mắt, thản nhiên nói: “Ngươi muốn tiếp cận ai, muốn mến mộ ai, thân phận có đủ hay không, bộ dạng có đủ hay không đều không liên quan đến chuyện của ta, ta cũng quản không được, cũng lười quản, nhưng chỉ có một thứ.”

Tô Hoài Cẩn nói xong thì nheo mắt, giọng nói cũng lạnh hơn, không chút khách khí chọc phá, nói: “Đừng nhiều lần lấy danh ta ra làm việc, há mồm ngậm miệng tiểu thư lệnh ngươi thế này, cuối cùng còn muốn lau nước mắt, lập đền thờ, ngươi cho rằng ta không biết?”