Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Chương 5: Liễu Thê Thê Vô Sỉ




Lúc Liễu Thê Thê xốc chăn đứng lên, Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua vết thương nhỏ ở đầu ngón tay cô ta. Rồi lại nhìn xuống vết máu ở trên giường. Máu không khô và sậm như đã được nhỏ xuống tối qua mà giống như máu tươi động lại một chỗ, hoàn toàn không giống như vết máu xử nữ mà hắn gặp lúc trước ( ý là chuyện lúc trước trọng sinh).

(NG: Trời ơi có cần để ý vậy luôn không????
TP: Kiếp trước có kinh nghiệm nha!!!^^)


Vậy có nghĩa là…. Một đạo ánh sáng xẹt qua đáy mắt được Thẩm Ngạn nhanh chóng cúi đầu rửa mặt che giấu ngay. Thật tốt…hắn cùng Liễu Thê Thê không….



************



Liễu Thê Thê từ thư phòng bước ra, chậm rãi bước về phía Hà Phong viện. Dọc đường đi cô ta luôn cúi đầu nên không ai thấy trong mắt cô ta ngập tràn tia sáng lạnh băng đầy oán hận. Nhớ lại tối hôm qua, mắt cô ta càng sắc lạnh hơn, đôi tay cũng nắm chặt lại.

--- ---------tối hôm qua---- ------



Sau khi dìu Thẩm Ngạn lên giường, giúp hắn cởi giày, Liễu Thê Thê cúi người xuống làm một số động tác ‘kích tình’ nhưng làm đi làm lại cũng không thấy phản ứng gì từ Thẩm Ngạn. Cô ta quyết định cởi y phục của mình sau đó tiếp tục ‘khiêu khích’ Thẩm Ngạn. Lúc y phục của hai người thoát gần hết, cô ta hoàn toàn thất vọng khi Thẩm Ngạn không có bất kì hành động gì. Mắt thấy trời sắp sáng, Liễu Thê Thê đưa tay rút trâm cài trên tóc đâm mạnh vào đầu ngón tay của mình, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay nhỏ xuống nở rộ trên chăn ngủ trắng tinh. Nhìn vệt máu hiện ra trên chăn, Liễu Thê Thê nở nụ cười thỏa mãn.(NB, NG: Đoạn này TT viết, not me)

*******Vài ngày sau*******



Trong phủ tướng quân, mọi người đều biết đêm tân hôn, tướng quân sau khi vào tân phòng không bao lâu liền ra ngoài với sắc mặt không tốt, còn cùng Thê Thê cô nương cả đêm ở trong thư phòng. Gia nhân trong phủ lúc này đối với Tống Ngưng vừa tân hôn liền bị thất sủng lại có nhièu thái độ khác nhau.

Tống Ngưng đi dạo nghe thấy lời bàn tán bên người cũng chỉ hờ hững không để ý đến. Nàng vốn cũng chỉ muốn an ổn sống ở đây, qua nữa năm sau khi lấy được hưu thư thì rời đi nên cũng không muốn quản việc Thẩm Ngạn tam thê, tứ thiếp. Đang định ra khỏi hoa viên, Tống Ngưng lại chợt phất hiện nửa mảnh ngọc bội quen thuộc phía trước. Tống Ngưng tháo nửa mảnh còn lại đang đeo trên cổ xuống, ráp chúng lại với nhau thì một lục y nữ tử vội ngăn lại động tác của nàng. Vươn tay định lấy ngọc bội trên tay Tống Ngưng lại bị nàng nhanh tay đeo trở lại vào cổ. Liễu Thê Thê dời mắttừ nửa miếng ngọc bội lên nhìn Tống Ngưng. Nhìn thấy nàng, Liễu Thê Thê giật mình, rụt tay lại, trên mặt là vẻ bối rối cùng hoảng sợ. Nhấc chân muốn chạy nhưng bị câu hỏi của Tống Ngưng làm khựng lại.

“ Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Liễu Thê Thê mở to mắt không thể tin nhìn Tống Ngưng. ‘Cô ta hỏi vậy là sao? Lẽ nào…’ Trong mắt xẹt qua tia mừng rỡ, chưa kịp có động tác tiếp theo thì tiếng nói ôn nhuận nhưng xa cách phía sau vang lên làm Liễu Thê Thê khựng lại.

“ Liễu cô nương, ta có thể tự tìm được không cần nàng giúp đỡ.”

Bóng dáng bạch y nam tử càng ngày càng gần. Nam tử mặc bạch y, khuôn mặt tuấn mĩ, tóc đen vấn gọn, khí chất tiêu sái, hiên ngang nhưng cũng thanh nhã xuất trần.

‘Lần trước không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy Thẩm Ngạn này cũng là một mĩ nam tử.’

Trong khi Tống Ngưng đang cảm thán, Thẩm Ngạn cũng chăm chú nhìn nàng. Trước kia, hắn chưa bao giờ để ý đến dung mạo của nàng, đến lúc nàng chìm trong mộng ảo hoa tư mà chết đi cũng không thể xem được diện mạo của nàng đẹp ra sao. Khi quyết định ở mãi trong mộng thì thân thể của nàng cũng bị Quân Phất theo yêu cầu của nàng mà hỏa tán, nên cho đến lúc cuối hắn cũng không thể nhìn thấy mặt nàng. Trong mắt Thẩm Ngạn xẹt qua tia cảm xúc phức tạp, áy náy, có hối hận, có kiên định, còn có… ôn nhu…

Trước kia không nhớ rõ nên bây giờ Thẩm Ngạn nhìn càng chăm chú nữ tử xinh đẹp trước mắt. Tống Ngưng một thân bạch y (NG: mặc đồ cặp kìa), tóc vấn lên cao bằng một cây trâm bạc, tay đeo vòng ngọc, khí chất thản nhiên cũng kiên cường, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên. Thẩm Ngạn càng nhìn càng kinh diễm, giật mình, lại không tự chủ được mà mê luyến, thất thần. Lúc trước, hắn chưa bao giờ nghĩ Tống Ngưng xinh đẹp như thế, hắn chỉ cảm thấy nàng là người điêu ngoa, ác độc (vụ hại Liễu Thê Thê leo núi sẩy thai ấy), luôn phá hoại tình cảm của hắn cùng Liễu Thê Thê. Lúc đó, nàng nhìn hắn luôn có một tia tình ý ẩn sâu trong đáy mắt, chỉ là hắn không quan tâm và cũng không hiểu hay chính xác hơn là không muốn hiểu, còn bây giờ trong con ngươi hắc diệu một mảnh trong suốt nhìn hắn như người xa lạ, không có một tia tình cảm dư thừa nào.

Thẩm Ngạn cuối đầu che đi cảm xúc mất mác trong mắt lại nhìn thấy ngọc bội được đeo trên cổ Tống Ngưng. Hắn không muốn nàng thu hồi nửa phần ngọc bội đó. Lúc trước chẳng phải đã nói đó là ngọc bội định tình của bọn họ sao.

“ A Ngưng, đó là ngọc bội của ta, nàng trả lại cho ta được không?”

Tống Ngưng đưa mắt hết nhìn ngọc bội trên cổ lại nhìn Thẩm Ngạn. Mày liễu khẽ nhíu, Tống Ngưng nhàn nhạt lên tiếng:

“ Tướng quân, ngươi có nhầm lẫn gì không? Đây rõ ràng là ngọc bội của ta, tuy ràng không biết tại sao một nửa kia lại ở chỗ ngươi nhưng bây giờ vật hoàn nguyên chủ là điều đương nhiên. Cảm ơn ngươi đã giúp ta bảo quản nó trong thời gian qua. Nếu ngươi thích ta cũng có thể tặng ngươi một cái khác…”

“ Không cần…” Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“ Nếu ngươi không cần thì thôi. Ta còn có việc đi trước không ở đây cản trở các ngươi” Không đợi đáp lời đã xoay người rời đi.

“ A Ngưng, ta…” Thẩm Ngạn mở miện muốn giải thích nhưng người đã đi xa còn có thể nói gì.(NB: em đi xa quá, em đi xa anh quá…)

Cáicảm giác nói không thành lời, hít thở không thông, tâm đau đớn như muốn vỡ vụn này là lúc ta không nghe nàng giải thích rồi cùng Liễu Thê Thê rời đi sao. Ta hiểu rồi, ta cảm nhận được…ha ha…

Thẩm Ngạn đè nén cảm xúc trong lòng, nhìn Liễu Thê Thê nói, giọng có chút vô lực:

“Liễu cô nương, ta hơi mệt, ta về phòng trước, nàng cứ tự nhiên.” Rồi cất bước bỏ đi.

Liễu Thê Thê đứng một mình trong đình, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng Thẩm Ngạn khuất dần.