Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 45: Ngươi có đạo đức nghề nghiệp hay không?




Hai người cùng vào thành, vô cùng ăn ý chui vào một hẻm nhỏ.

Cùng nhau dừng lại, nhìn chung quanh không có ai, hai người đồng thời buông tay, cũng tự lui về phía sau ba bước, Hoa Vị Miên cười lạnh nói: “Cô nương thủ pháp không tệ a!”

Người nọ hơi ngẩn ra, thấy nàng nhìn thấu thân phận của mình cũng không gấp, chỉ cười nói: “Chỉ thấy qua nữ nhân trang điểm cho đẹp hơn, chưa từng thấy nữ nhân nào làm mình xấu đi.”

Đúng là người quang minh chính đại không nói chuyện ngồi lê đôi mách, một chút gia sản trên người Hoa Vị Miên thiếu chút nữa thì bị nàng vơ vét, cũng may mình phản ứng nhanh!

“Cháu nội tốt của ta, còn không mau qua đây dìu tổ tông của ngươi đi nghỉ ngơi.” Hoa Vị Miên chế nhạo nói.

“Vậy cũng cần ngươi có bản lĩnh nhận lấy!” Nữ tử nói xong liền đánh tới.

Cùng nàng đánh mấy chiêu, Hoa Vị Miên cảm thấy thân thủ nữ tử này không tệ, có thể là kẻ cắp chuyên nghiệp, vì vậy vô cùng nhạy bén, thuận tay lấy một chút đồ từ trên người nàng.

Hai người vừa tách ra, nữ tử kia lại muốn đánh tới, Hoa Vị Miên đưa tay ngăn trở, quơ quơ ngọc bội trong tay, đắc ý nhìn nàng.

Nữ tử nôn nóng, nghĩ muốn tiến lên giành lại, “Ngươi trả lại ngọc bội cho ta!”

Hoa Vị Miên vừa lén nhìn động tác của nàng vừa liếc nhìn ngọc bội, cũng không giống được mài dũa tốt, giống ngọc thô chưa mài hơn, hình dáng cũng rất quái dị, phía trên không có hoa văn gì, ở giữa có một đường giống như tơ máu.

Di chuyển thân mình tránh né nữ tử, Hoa Vị Miên xoay mình ngồi lên tường rào, ném ngọc bội cho nàng, nói: “Ngươi trộm ta một lần, ta trộm ngươi một lần, hòa nhau.”

Nữ tử khẩn trương tiếp được ngọc bội, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái: “Hòa nhau cái gì, ngươi trộm được rồi, ta chưa trộm được!”

Hoa Vị Miên phì cười một tiếng, “Điều này mà ngươi cũng muốn so đo, ngọc bội không phải ở trên tay ngươi rồi sao?”

Nữ tử đem ngọc bội cất vào trong ngực, nói: “Cái này không tính!”

Hoa Vị Miên vui vẻ, cuối cùng cũng tìm thấy người còn không biết phân rõ phải trái hơn nàng, hôm nào mang nàng về để giảm bớt sự kiêu ngạo của Thanh Dương. . . . .A, không đúng, nàng sẽ không trở về.

Hắng giọng nói: “Vậy chúng ta hẹn ngày tỷ thí lại một trận được chứ?”

Nữ tử vừa nghe, lập tức nói: “Không thành vấn đề, ngươi nói thời gian.”

“Hôm nay là đầu tháng, chúng ta đêm trăng tròn tỷ thí tại Tử Cấm đỉnh.” Hoa Vị Miên nghiêm túc nói.

Nữ tử nhíu mày, suy tư một chút rồi nói: “Tử Cấm đỉnh là chỗ nào?”

Hoa Vị Miên liếc mắt, vô cùng khinh bỉ nhìn nàng, “Ngay cả Tử Cấm đỉnh cũng không biết, ngươi rốt cuộc có phải trộm cắp hay không, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.” Đó là nơi Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành tỷ võ, nổi tiếng như vậy mà cũng không biết!

Nữ tử tức giận tới trợn mắt.

“Đêm trăng tròn nếu như ngươi không tới Tử Cấm đỉnh, coi như ngươi thua!” Dứt lời Hoa Vị Miên vô cùng giang hồ ôm quyền, nói: “Sau này còn gặp lại!”

“Này. . . . . .!” Nữ tử vừa giơ tay lên, đã không thấy bóng dáng nàng.

Hoa Vị Miên cởi mặt nạ ra, trả lại tướng mạo sẵn có của mình, mang mặt nạ này thật đúng là không thoải mái, mồ hôi trên mặt cũng không thoát ra ngoài được.

Khà khà, Tử Cấm đỉnh, nếu nàng có bản lĩnh tìm được thì tỷ võ một chút cũng không tồi a!

Bất quá diện mạo của Hoa Vị Miên này rất dễ nhìn, phải thay đổi thành gương mặt đơn giản một chút.

Loay hoay cả nửa ngày, lại lấy ra một chiếc mặt nạ bình thường đeo lên mặt, bên dưới gò má trái còn có một nốt ruồi đen thật to, lại kết hợp với một chiếc quạt, mười phần là một con cháu nhà giàu mới nổi.

Uhm, nàng còn thiếu mất chiếc quạt.