Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 6: Lão nương muốn đem ngươi thiên đao vạn quả!




[2] Chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.

Đầu lưỡi Hoa Vị Miên run run, hận không thể vả vào miệng mình hai cái, nàng làm sao ngốc như vậy, người cổ đại cũng không phải không có chỉ số thông minh, trên TV đều thấy hơn hơn nghìn lần, nói như vậy có thể làm cho người ta tin tưởng sao?!

Hai ba lần liền đem người lột sạch trơn, Tông Chính Sở đã không kìm được dục vọng. Giờ phút này hoàn toàn bộc phát, cúi đầu xuống phủ lên.

Ánh mắt Hoa Vị Miên mở lớn nhìn trời, mắng cũng mắng rồi, chạy cũng chạy rồi, trốn không thoát sao. . . . . Một giọt lệ từ khóe rơi xuống, Hoa Vị Miên cố gắng mở to mắt, cắn môi, không để cho mình phát ra một tia thanh âm. . . . . .

Thấy người phía dưới an tĩnh, Tông Chính Sở ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của nàng rơi trên đá, màu mắt khẽ biến, hắn tự tay lấy đai lưng của mình che mắt nàng lại, chuẩn bị tiến hành.

Cảm giác một vật nóng rực chọc vào bụng, Hoa Vị Miên không nhịn được khiếp đảm, thanh âm yếu ớt nói: “Ngươi nhẹ một chút. . . . . .”

Tông Chính Sở ngừng một chút, khóe miệng cong lên, tách hai chân của nàng ra, đem vũ khí sắc bén của mình vận sức chờ phát động. . . . . .

Sự thật chứng minh, nếu không thể thản nhiên đối mặt thì coi như bị chó cắn một cái đi, Hoa Vị Miên nguy cấp kêu lên: “Chờ một chút!”

Tông Chính Sở đỡ lấy dục vọng của mình, thanh âm trầm thấp mà cuốn hút, khàn khàn vì dục vọng, nghe vào lại vô cùng thoải mái, “Thế nào?”

Hoa Vị Miên cắn chặt môi, liều mạng nghĩ ra một lý do nào đó, trong đầu ánh sáng chợt lóe, bật thốt lên, “Ta đã có bầu hai tháng!”

Tông Chính Sở híp mắt, tựa hồ không quá tin tưởng.

Thấy hắn không lên tiếng, Hoa Vị Miên vội vàng bổ sung: “Ta cùng tình lang bỏ trốn tới đây, mấy ngày trước bị người nhà ta phát hiện, hắn bị bắt trở về, một mình ta trốn vào trong núi. . . . .” Như vậy đủ chân thật chứ. . . . . .

Tông Chính Sở cuối cùng động thủ, bàn tay giơ lên, đem nàng lật lại, đưa lưng về phía mình, khép hai chân của nàng lại, đem dục vọng của mình xuyên vào.

Hai chân của Hoa Vị Miên bị cọ đau đớn không dứt, nước mắt cũng rơi ra, nàng cắn môi mắng: “Lão nương muốn róc xương lóc thịt ngươi ngàn lần, đem tim ngươi cho chó ăn, không có nhân tính! Ngươi đối đãi với phụ nữ có thai như vậy sao. . . . . .A. . . . . .!”

Lời nói chưa dứt, lại một lần đụng chạm mãnh liệt, thân thể dán lên tảng đá, nhất là bộ ngực ma sát trên tảng đá, cảm giác da cũng sắp mài rách rồi!

Tông Chính Sở hơi híp mắt, ánh sáng trong mắt dần dần tản đi, cuối cùng một trận công kích mãnh liệt, đem nóng bỏng của mình bắn vào người Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên ngồi phịch ở trên đất, cả người cứng ngắc, trên người một trận nóng ran, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Biến thái chết!”

Tông Chính Sở nâng nàng dậy, cũng không giải huyệt cho nàng mà đem nàng đặt vào trong nước, nước lạnh như băng khiến toàn thân Hoa Vị Miên nổi da gà, quát: “Ngươi làm cái gì?!”

Tông Chính Sở nhìn nàng một cái, nói: “Giúp ngươi gột tẩy thân thể.”

“Tự ta tắm!” Hoa Vị Miên kêu lên, tay hắn nhiệt tình cọ xát, giống như muốn cạo một lớp da nàng!

Tông Chính Sở không nói gì, động tác trên tay tự từ nhẹ hơn.

Ánh mắt Hoa Vị Miên đỏ rực nhìn chằm chằm hắn, hận không đem hắn xé nát rồi ăn được!

“Ngươi tên là gì?” Tông Chính Sở đem áo bên ngoài của mình đắp lên trên người nàng, đưa tay giải huyệt đạo cho nàng.

Toàn thân Hoa Vị Miên buông lỏng, đùi đau ghê gớm, da phỏng chừng đều rách, căm hận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay đầu không thèm để ý đến hắn.