Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 17: Gặp Bắc Thần Tử Yên




-"Tiểu cô nương, trời tối như thế này sao còn đi một mình, lại đây với bổn đại gia, đại gia chiếu cố". Một thân mập ú, giọng nói tràn đầy háo sắc vang lên.

-"Cổn" Thiên Song Song lạnh lùng một tiếng, không quan tâm, trực tiếp đi tới.

-"Tiểu cô nương thật không ngoan, đừng trách đại gia không nhẹ nhàng". Vô sỉ mập ú lao tới định bắt lấy tay nàng, một đạo gió lạnh xẹt ngang làm tên mập ú lăn quay dưới đất, kêu rên đau đớn; bò lết trốn đi.

-"Cô nương, ngươi có sao không?" Thiếu niên một cước đá văng sắc tặc, vội vàng đứng trước mặt nàng hỏi thăm, một thân tử y thanh nhã, thắt lưng có một dây kim tuyến vàng buộc chặt, khuôn ngực lấp ló gợi cảm do trang phục hơi hé mở, thân hình cao lớn, tóc cắm một cây tram bằng ngọc xanh ngọc bích lấp lánh, đôi mắt sắc, mày kiếm cao vút, môi mỏng, ngũ quan như tạc, người toát ra một loại khí chất vương giả, cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt.

-"Cám ơn công tử, vô sự". Thiên Song Song lạnh nhạt trả lời, cúi đầu định rời đi.

Tử y nam tử nhìn Thiên Song Song tuấn mi nhíu lại một cái, sâu trong ánh mắt lộ ra một ít kinh ngạc khó người có thể phát hiện, vì rời đi gấp nên nàng không kịp hóa trang, Thiên Song Song giờ là một thân bạch y, tóc hơi ẩm ướt rối tung trong gió, nhìn không phải cao quý nhưng rất trang nhã, thanh tao, rất có tiên khí.

-"Thiên tiểu thư, là ngươi sao?" Bỗng một hắc y nam tử mừng rỡ đi ra, thanh tao nho nhã cười cười; khuynh thành khuynh quốc, không phải Thượng Quan Thần Tinh thì là ai.

-"Thượng Quan công tử, ngươi biết nàng". Tử y nam tử hỏi Thượng Quan Thần Tinh.

-"Uh, vương gia. Đây là Thiên Song Song cô nương." Thượng Quan Thần Tinh tươi cười giới thiệu rồi quay ngược lại nàng hướng tử y nam tử "Thiên tiểu thư đây là Bắc Thần Tử Yên, Bắc Thần quốc vương gia."

-"Ngại ngùng, tiểu nữ thất lễ, gặp qua vương gia. Nếu không có gì ta xin đi trước". Thiên Song Song một cái hành lễ, lạnh nhạt biểu tình, không quan tâm mọi sự chỉ muốn đi.

-"Không cần đa lễ, Thượng Quan công tử cùng ta là bằng hữu, cứ kêu ta là Bắc Thần công tử là được. Ngươi là thân nữ nhi, đêm hôm khuya khoắt, tại sao còn đi ra đường?" Bắc Thần Tử Yên nhíu mày hỏi, hắn thân thiện xưng ta chứ không phải là bổn vương.

-"Đúng đó, Thiên tiểu thư, nghe nói khách sạn ngươi bị cháy, ta đến tìm ngươi không thấy, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì. Đêm tối hội nguy hiểm, sao ngươi không trụ khách sạn." Bắc Thần Tử Yên lo lắng hỏi nàng.

-"Đa tạ nhị vị quan tâm, ta cũng định tìm một chỗ trú chân, có điều thiên đã muộn không còn chỗ tốt cho ta nghỉ ngơi nên mới dạo một vòng, chỗ ta đang ở chất lượng không được tốt nên ta mới rời đi." Thiên Song Song giải thích, hai người kia có vẻ quan tâm nàng thật long nên nàng mới trả lời cụ thể.

-"Thiên tiểu thư, ngươi có thể trụ tạm nhà ta" Thượng Quan Thần Tinh vui vẻ mời mọc.

-"Đa tạ công tử, muội muội ngươi không thích ta, tốt nhất ta không nên đến chỗ ngươi". Thiên Song Song cười gượng, nàng rất ư là không thích Thượng Quan Hoa Lệ, nàng ta dẫn nàng đến vô số chuyện nhảm nhí rắc rối, hết ca ca nàng rồi đến tên điên kia, làm nàng không dám trụ lại khách sạn cũ. Thượng Quan Hoa Lệ còn hay hơn cả ca ca nàng, nàng ta biết nàng ở chỗ nào, trong khi ca ca nàng còn không biết, đúng là giỏi.

-"Ai da, ngại ngùng, muội muội tính tình trẻ con, Thiên tiểu thư đừng trách nàng." Thượng Quan Thần Tinh lộ ra một tia xấu hổ; hắn còn nhớ lời hứa hắn cùng muội muội a, làm cho Thiên Song Song yêu hắn rồi bỏ rơi, làm cho Hoa Lệ hả giận.

-"Vô sự, vương gia, ngươi không nói gì đi". Thiên Song Song không có hứng thú với Thượng Quan Thần Tinh, hướng Bắc Thàn Tử Yên bắt chuyện, nãy giờ hắn rất là im lặng.

-"Thiên cô nương không chê có thể đến trụ vương phủ, dù gì vương phủ rộng lớn, một mình ta cũng hội cô đơn". Bắc Thần Tử Yên tự nhiên mở lời, hơi ngập ngừng.

-"Vương gia, ngươi từ lúc nào quan tâm nữ nhân?" Thượng Quan Thần Tinh lộ ra kinh ngạc sắc, chữ O miệng mở to.

-"Có gì lạ, giúp người giúp cho trót, đó giờ ta chán ghét nữ nhân, Thiên cô nương lại bất đồng, không bám víu như những nữ nhân khác, ta thấy thoải mái. Huống chi ta không phải nhân thấy người gặp nạn không cứu." Bắc Thần Tử Yên là vị vương gia vì nước vì dân trước giờ không ai có thể chối cãi. Thượng Quan Thần Tinh nhất thời cứng họng không nói được câu gì.

-"Hảo, cảm ơn vương gia, ta đến." Thiên Song Song không lạnh không nóng chấp nhận, không nhìn ra cảm xúc; nàng đặc biệt lạnh nhạt với người lạ, chỉ có những người nàng thân thuộc hay có chung cái gì đó, nàng mới cởi mở. Trời cũng đã tối, có chỗ trú chân đương nhiên nàng không chối từ; dù gì cũng là vương phủ, đương nhiên điều kiện sẽ không sai đi.

Bắc Thần Tử Yên cùng Thượng Quan Thần Tinh nói vài câu khách khí rồi ly khai, Bắc Thần Tử Yên dẫn Thiên Song Song về vương phủ, cho hạ nhân chuẩn bị tốt một sương phòng cho tân khách, Thiên Song Song hài long cám ơn.

-"Vương gia đúng là có mắt thẩm mỹ, ta còn tưởng ngươi đoạn tụ". Tứ quản gia trêu chọc Bắc Thần Tử Yên, lão tứ từ nhỏ hầu hắn nên hắn coi như người thân trong nhà, chỉ có lão mới dám với hắn nói những lời như vậy.

-"Lão tứ, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta với nàng không có gì." Bắc Thần Tử Yên nhăn tuấn mi, trừng mắt lão tứ nói.

-"Ngươi cái xú tiểu tử, nếu ngươi không để ý nàng, mắc gì phải giận dữ?" Tứ quản gia cười cười tít mắt, khuôn mặt phúc hậu gật đầu vừa lòng, như là đang rất ư là ưng ý con dâu.

-"Không thèm nói với ngươi." Bắc Thần Tử Yên hậm hực rời đi, trở về phòng mình.

Sáng hôm sau, Thiên Song Song giật mình tỉnh giấc bỗng phát hiện một con hạc giấy ở phía đầu giường, trên con hạc trắng tinh có rất nhiều chữ, nàng vội tháo dỡ ra phát hiện là bút tích của gia gia, Y Mục gia gia nhắn nhủ nàng tiếp tục làm việc tốt, gặp ai khó khăn phải giúp đỡ, càng liên quan nhiều mạng người cần phải tốt làm, như vậy mới có thể vượt qua kiếp nạn, bảo nàng đừng quá lo lắng, lão vẫn rất khỏe, chỉ là có việc giải quyết không thể đến gặp nàng, đợi đến lúc thời cơ đến thì gia gia cùng nàng sẽ đoàn tụ.

Thiên Song Song rửa mặt chải đầu xong thẫn thờ ngồi nhìn trời xanh, nàng cuối cùng cũng nghe được tin tức gia gia, cũng bớt lo lắng. Bây giờ cứ thuận theo tự nhiên vậy, coi như du sơn ngoạn thủy đi, gặp ai thì giúp người đó.