Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y

Chương 5-3




"Đại, đại nhân......Ngài đã hiểu lầm." Ngụy An mặt trắng bệch, âm thanh run rẫy, liên tiếp lấy tay áo lao trên mặt, cười cười nói:"Lão nô nhất thời nói sai, xin đại nhân thứ tội."

"Hoàng hậu nương nương, ngài muốn tiếp tục cùng vi thần vòng vo sao?" Nhiếp Thư Thần quay đầu liếc nhìn nói:" Nếu nữ nhân của vi thần có điều gì sơ xuất, thần nhất định sẽ không bỏ qua."

Phù hoàng hậu nhất thời chán nản, tức giận nói:"Nếu là như vậy phòng chính đại nhân muốn như thế nào?"

"Rất đơn giản!" Nhiếp Thư Thần gằn từng chữ nói:"Người của vi thần, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

"Tốt lắm, Ngụy An." Phù hoàng hậu hướng tới Ngụy An nói:" Ngươi phải kể rành mạch rõ rằng cho Nhiếp đại nhân biết, bổn cung có phải mang quan tài của Sở Nhụy trở về Thanh Châu hay không?"

"Bẩm nương nương thật sự là có nhưng thật ra là......." Ngụy An tuông mồ hôi lạnh lau như thế nào cũng không xong, hết hồn nhìn Nhiếp Thư Thần:"Nhưng mà......"

Hoàng hậu sửng sờ, trong lòng cảm thấy có một điềm xấu, gấp giọng hỏi:" Bất kể chuyện gì? Ngươi mau nói nhanh."

Ngụy An một mặt uể oải nói lắp bắp:"Xe ngựa....Xe ngựa ở trên đường....đột nhiên không thấy."

"Lão nô theo an bày ở quan viên trạm dịch chờ mà không thấy xe ngựa đâu, vì thế phái người đi tìm, ở rừng cây cách kim thành ba trăm dậm, chỉ thấy được thi thể của thị vệ, cũng không thấy xe ngựa cùng bóng dáng của Sở Nhụy cô nương." Ngụy An cuối cùng đem sự tình nói rõ:"Bảy tên thị vệ chết là do người có võ cao cường giết chết."

Phù hoàng hậu á khẩu không nói nên lời.

Thực ra là nàng muốn cứu Sở Nhụy, thứ nhất muốn thử Nhiếp Thư Thần có phải hay không đối với Sở Nhụy vô tình, thứ hai nếu Sở Nhụy đi vào đường cùng nàng liền đổi trắng thay đen đem người đưa về quê, nói đến cùng nàng trong lòng thật xin lỗi nha hoàn này.....

Vì thế nàng phái người đến lao ngục bỏ vào trong trà một loại thuốc không màu không vị, ở ngoài mặt giống như ngất, nhưng ý thức rõ ràng, sau đó mang vào quan tài, đưa nàng ra ngoài thành.

Ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới sẽ có người giết chết thị vệ, cướp đi xe ngựa, rốt cuộc người nào hại Nhụy nha hoàn, hay là lấy Nhụy nha hoàn uy hiếp Nhiếp Thư Thần?

Không đem suy nghĩ nói ra, một bên Ngụy An đã quỳ xuống.

"Phong chính đại nhân, nương nương một lòng muốn cứu Sở Nhụy cô nương, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, nương nương căn bản không có ý định hại Nhụy cô nương...."

"Ngụy An không cần phải nói nữa!" Phù hoàng hậu trong lòng đầy rối rấm, thở dài:" Nhiếp đại nhân, bổn cung phái người đem Ngụy nha hoàn trở về, cho ngươi rõ ràng."

Nhiếp Thư Thần lạnh lùng nhìn, chắp tay ít lời mà nhiều ý nói:" Thần cáo lui.", liền xoay người rời đi.

Ở ngoài cung trên đường trở về, hắn một đường bước nhanh như bay, trong lòng lo lắng buồn buồn cùng hoảng hốt. Cảm xúc hiếm thấy như vậy trên đời này cũng chỉ có một mình nàng mới mang cho mình cảm giác như vậy!

"Gia." 

Lăng Phi ở ngoài cung canh giữ, Lăng Việt thấy Nhiếp Thư Thần đi ra cũng nhanh lập tức tiến lên.

Nhiếp Thư Thần bước nhanh không ngừng, Lăng Phi, Lăng Việt tập trung lắng nghe hắn hạ giọng chỉ huy:"Lăng Phi lặp tức lấy quyền trượng của Anh vương điện hạ đi điều động ám vệ."

"Dạ, thuộc hạ hiểu được."

"Lăng Việt, phái người tiếp tục nhìn xem phủ thái sư, có động tĩnh gì lặp tức báo lại.''

"Dạ."

Đi ra tường đỏ trong hoàng cung, màu vàng ngói lưu ly như bạc kim, hắn đứng tại sông ngọc kiều, thở dài hắt ra, quay đầu nhìn về phía trong hoàng cung.

--- ------ ------Tuyến phân cách---- ------ ------ ----

Hai năm trước, có người xâm chiếm biên cương, biên quan tám trăm dậm Lý gia cấp văn thư đưa đến trong kinh thành.

Lúc ấy vừa mới nghĩ tạm trong cung Thiên Tử, trong đêm lúc này có người khẩn cấp triệu hắn vào cung bàn bạc.

Cửa cung mở ra, nhìn thấy các cung nữ trong cung mang lồng đèn chính là cười khanh khách xin đợi hắn.

Tuổi không đến mười sáu, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng noãn nà, lông mi cong cong như trăng lưỡi liềm,  một đôi mắt sáng long lanh càng nhìn càng đẹp, quả thực so với ngôi sao trên trời càng thêm động lòng người, trong đêm tối làm cho người ta không muốn bỏ qua, toàn thân cao thấp nhỏ như hạt bụi không nhiễm tạp chất, đủ để làm cho mình bỏ qua những cảnh đẹp khác.

"Đại nhân, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương chờ đã lâu, mời người đi theo nô tỳ." Âm thanh của nàng uyển chuyển hàm xúc thật đúng hương vị động lòng người, trong kinh thành so với danh môn khuê cát còn phát ra vài phần đoan trang thuần khiết.

Hắn hơi hơi vuốt cằm, đi theo thân hình nhỏ nhắn đi vào trong cung.

Màu trắng của ánh trăng, đem bóng hai người một bóng thật dài một bóng bé nhỏ, theo lúc sáng tối của ánh trăng, tựa hồ bắt đầu cùng xuất hiện.

Tiểu nữ nhi đã trưởng thành....

Kỳ thực nhiều năm trước đây, hắn liền chú ý tới nàng. Khi đó, hắn còn ở tại quân doanh của Anh vương điện hạ, là mưu sĩ cũng là chiến sĩ.

Khi đến mùa đông, các cung nữ trong hoàng cung sẽ phụng mệnh may áo bông cho các tướng sĩ, sau đó được đưa đến quân doanh cho các binh lính chống lạnh.

Hắn nhận được áo kiện miên bào, dày ấm áp, đường thêu tinh tế chỉnh tề, độ dày vừa đủ, nhìn ra được là người có tâm làm thật khéo tay.

Nhưng là.......Đó là cái gì?

Trên tấm vải màu xanh, lấy một sợ tơ màu trắng thêu nhiều chữ nhỏ, nhiều đường xếp, thật tinh tế.

Đến xuống lầu, kim trâm bốc lạc;Hỏi thiên nhiên; Người ở nơi nào; Hận vương tôn, luôn luôn đi; Hồi lúc trước, ngô sai lỡi lời; Có nộp lên, vô sau câu dưới; Đen trắng không cần hỏi; Tách ra không cần dao; Theo nay đừng đem kẻ thù dựa vào; Ngàn dậm tương tư nhất phiết tiêu.

Nhiếp Thư Thần thấy nhất thời bật cười, lúc này một bên có quân sĩ nhìn thấy, liền tò mò nhìn lại đây, nghi ngờ hỏi:"Nhiếp tướng quân, đây là cái gì vậy? Trên áo bông làm sao có chữ viết nha?"

Các binh sĩ khác bên cạnh thấy vậy, ồ ạc chạy vào quay quanh, từ đầu tới đuôi cùng một ý niệm, cũng là một câu không hiểu.

Giống thơ, không phải thơ! Giống văn không phải văn?

"Nhiếp tướng quân, cái này rốt cuộc là ý gì?" Chúng binh sĩ không hiểu nên hỏi.

Nhiếp Thư Thần mỉm cười đáp:"Là câu đố."

"Uh, nếu các vị có hứng thú không ngại đoán một lần?"

Trong trung doanh luôn luôn cảm thấy nặng nề, đột nhiên trở nên náo nhiệt đứng lên, từ người lãnh binh tướng cho đến nhất binh lính thường, đều dùng trí lực bừng bừng tham dự chưa từng chơi qua loại trò chơi này. Ngay cả người giữ ngựa, người nấu cơm nghe tin cũng đến, mọi người vui cười tức giận mắng, mọi người cùng vui đùa nhất thời cảm thấy thoải mái. 

Đáng tiếc, trong bụng chữ nghĩa thì quá ít, kêu loạn tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng cũng không có người nào đoán ra được đáp án của chữ đố này.

Vì thế các binh lính quay đầu về Nhiếp Thư Thần:"Nhiếp tướng quân, ngài có thể đoán được không?"

"Là" Nhiếp Thư Thần luôn luôn cười, không nói xem mọi người tranh cãi, gặp người tới hỏi, hơi hơi vuốt cằm, lấy một cây bút, viết thật dài trên án kỷ cương theo thứ tự:Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập.

"Này, đây là đáp án?" Các binh sĩ càng nghi hoặc hỏi.

"Không sai, đó là chữ đố." Nhiếp Thư Thần kiên nhẫn giải thích:" Đến xuống lầu, kim trâm bốc lạc..... Xuống xóa chữ bốc, chính là nhất; Hỏi thiên nhiên, người ở phương nào......Chữ thiên xóa người, chính là nhị......"

"Oh." Lúc này các binh sĩ trong lòng liền tỏ, cùng kêu ho to lên, "Khá khen cho một cô nương thông minh tinh tế, như thế nào lại nghĩ ra một trò chơi thú vị giải câu đố!"

Hắn nhìn chằm chằm kiện miên bào trong tay, bên môi gợi lên một độ cong hiếm thấy.

Chói mắt, trải qua xan hạ đông, là năm thứ hai vào mùa đông, phân phát áo bông vào thời tiết se lạnh.