Nương Tử Không Mặc Giá Trời Y

Chương 9-2




Qua mấy ngày sau, Nhiếp Thư Thần mời Hàn đại phu tỉ mĩ chăm sóc nàng, nên bệnh tình của nàng mới có chuyển biến tốt, khí sắc cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay, toàn bộ người Thanh Châu đều lan truyền tin tức nói Thích Thế Phát bị bắt giam.

Sở Nhụy dựa trên đầu giường, một bên uống thuốc bổ và nghe nha hoàn nói chuyện.

Ở Thanh Châu mọi người chịu sự áp bức của Thích Thế Phát, đối với người này rất căm hận, khi nghe được tin này ai cũng rất vui mừng.

"Nói thật Nhiếp đại nhân là người cứu dân chúng ta thoát khỏi tên ác bá kia, tham lam cộng thêm háo sắc, không biết đã hại bao nhiêu người....." Nha hoàn nói kiềm không được nước mắt.

Nhìn thấy vậy, Sở Nhụy đặt chén thuốc xuống cầm tay thị nữ an ủi mới được hai câu, thị nữ liền nín khóc cười nói:"Bây giờ Ngô bộ chủ được phóng thích, dân chúng ở Thanh Châu chúng ta nhất định sẽ có một cuộc sống an bình......"

Trong lòng Sở Nhụy cũng thấy vui mừng, hai ngày trước hắn bàn việc công nàng hỏi hắn có phải tra án tham ô ở Thanh Châu không?

Nhiếp Thư Thần trả lời:"Đến Thanh Châu cũng có vài ngày, hoàng thượng hối thúc ta hồi kinh án này cũng đã tra xong xuôi rồi."

Nhiếp Thư Thần đến Thanh Châu một là vì án tham ô, hai là vì nàng, vốn định nhanh chống mang nàng hồi kinh, mà nàng có thai không được bôn ba, chờ nàng dưỡng thai tốt một chút rồi đón nàng về kinh thành.

Án tham ô của Thích Thế Phát, bây giờ hắn giống như kiến bò trong chảo nóng, hắn đưa vàng bạc cho Nhiếp Thư Thần  mà ngoài mặt vẫn thu nhưng sau đó tiếp tục thẩm tra.....Sau đó lấy đó là chứng chứ hắn phạm tội tham ô,....

"Kỳ thực Ngô bộ chủ kia....." Sở Nhụy vẫn còn nhớ 'Nhất tiền bộ chủ' kia cùng với 'Tứ tẫn thái thú' không nhịn được lo lắng cho Ngô bộ chủ.

Nhiếp Thư Thần thấy nàng muốn nói lại thôi, liền đi qua ôm nàng đặt trên đùi, hỏi nàng đã nghe được những gì?

Vì thế nàng nói hết những chuyện mình nghe được trong mấy ngày nay, Nhiếp Thư Thần nhíu mày hỏi:"Nàng không uổng thay cho người ngoài lo lắng, gia trước kia đã từng nói muốn nàng đặt tâm của nàng trên người gia sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên, nàng bĩu môi cúi đầu không nói chuyện.

Nhiếp Thư Thần thấy nàng như vậy, lại gần nàng hơn nói:"Chờ đến ngày nàng sinh, nàng cũng chỉ có thể lo lắng cho gia thôi, biết không?''

Nào có người cha như vậy chứ? Sở Nhụy tức giận trừng mắt hắn.

Nàng đang mang thai, nàng đã bớt đi vẻ ngây thơ của thiếu nữ, cả người đều tràn đầy vẻ mị hoặc, điều làm cho hắn hồn tiêu phách tán, mà lúc này kiềm chế không được ôm nàng, trước dự tính cùng đứa nhỏ thiết lập tình cảm.

"Ngô." Nàng bị hắn ôm nhất thời quen tức giận, nàng yêu kiều thở hổn hển, mang theo vài phần làm nũng cùng với oán giận:" Thiếp chán ghét chàng."

"Tại sao lại chán ghét gia?" Đáy mắt của Nhiếp Thư Thần tràng đầy ý cười, hôn lên giương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Cái miệng nhỏ nhắn chu ra nói:" Thiếp chán ghét chàng..... Cái gì cũng không nói cho thiếp biết."

Nhiếp Thư Thần nghe nàng oán trách, không nhịn được bật cười nói:" Nàng muốn biết cái gì? Gia sẽ nói cho nàng biết tất cả."

"Đó là do chàng nói đó nha....." Trong lòng này nhất thời muốn cùng hắn tính nợ cũ cho rõ ràng:" Rõ rằng biết thiếp không có hạ độc, vì sao lại muốn hãm hại thiếp."

"Thích Thiền Nhi kia muốn trừ bỏ nàng ở bên cạnh ta, mà Thích sùng cũng muốn đánh chủ ý trên người nàng." Nhiếp Thư Thần nói tiếp:" Ta nghĩ rằng tương kế tựu kế đem nàng giấu đi trước."

Nói thật dễ nghe, nàng không vui hừ một tiếng nói:'' Cho nên nhốt thiếp vào đại lao."

"Nơi đó so với phủ an toàn hơn, ta lại không đoán được Hoàng hậu nương nương thật sự muốn cứu nàng, đổi trắng thay đen không ai phát hiện, nhưng Thích Sùng thật cao tay phái người giang hồ cướp nàng đi trước....."

Thì ra là vậy hoàng hậu nương nương muốn cứu nàng, trong lòng nàng cứ tưởng hoàng hậu nương nương vô tình. Sở Nhụy bây giờ cảm thấy rất ấm áp.

" Thân ma ma.....Có phải cũng do chàng sắp xếp phải không?"

"Umh, Thân ma ma là nha hoàn của mẫu thân ta, từ nhỏ chăm sóc cho ta, mà bà ấy thật sự rất thích nàng, mà tiểu nha đầu kia xem nàng là trung tâm, biết nàng xảy ra chuyện khóc chết đi sống lại, nghe ta nói có biện pháp cứu nàng liền lập tức giả chết để lừa gạt mọi người."

Thì ra trên đời này có nhiều người rất yêu thương nàng, nàng không có cô độc một mình,....Sở Nhụy rất cảm động, thân thiết dựa vào vai hắn.

"Bé ngốc......" Bàn tay kiên cố ôm nàng thật chặt, khóa nàng vào trong lòng mình:"Còn muốn biết điều gì nữa?"

"Đêm đó Thích Thiền Nhi có nói......." Sở Nhụy nhớ lại cảm thấy khiếp sợ, sóng mũi cay cay nhẹ giọng nói:" Cha thiếp năm đó là bị Thích Sùng hãm hại?"

"Umh." Nhiếp Thư Thần biết nàng rất đau lòng, vuốt ve lưng của nàg cho nàng dễ thở:''Đừng lo lắng, gia nhất định sẽ thay gia đình nàng đòi lại công đạo."

Chỉ một câu đơn giản, khiến cho nàng nghẹn ngào, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, khóc không ngừng.

"Nhìn xem kìa, trước kia chịu bao nhiêu khổ cực cũng không rơi một giọt nước mắt, mà sao gần đây lại hay khóc như vậy giống như mèo hoa nhỏ." Trong lòng hắn rất lo lắng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên chế nhạo , yêu thương hôn lên nước mắt của nàng.

" Chàng sẽ tha cho Thích Thiền Nhi kia sao?" Khóc một hồi lâu, nhớ tới nữ nhân này không vui nói.

"Nàng không nên động thủ, Thích Sùng nhất định sẽ không tha cho nàng?"

Thích Sùng muốn bắt Nhụy Nhi, Thích Thiền Nhi lại muốn đồn Nhụy Nhi vào chỗ chết, lại phá hư kết hoạch của Thích Sùng, Thích Sùng là người âm hiểm sao lại từ bỏ ý đồ được?

"Cô nương ấy .....không phải là nữ nhân của chàng sao?"

"Ai nói?" Nhiếp Thư Thần giận dữ nói:'' Gia từ đầu đến cuối lên giường chỉ có một người nữ nhân, nếu không phải nàng chịu không nổi gia thì gia cũng không cần hàng đêm ngủ ở thư phòng, cách mấy ngày mới đến......"

Khuôn mặt của Sở Nhụy bây giờ đỏ đỏ, vươn tay nhỏ bé che miệng của hắn.

Nhiếp Thư Thần nắm giữ bàn tay nhỏ bé của nàng hôn lên lòng bàn tay non mềm:'' Mắc cở sao? Gọi một tiếng phu quân nghe xem?"

Môi nàng giống như thạch hoa quả, ngượng ngùng xem xét hắn, mở miệng nói nhỏ một câu:" Phu quân."

Trong lòng hắn rung động, hôn liên môi nàng, bàn tay to luồng qua dây lưng trên eo nàng cởi ra, lộ làn da trắng noản ra bên ngoài, ngón tay chạm vào hoa tâm của nàng, cảm giác non mềm bao phủ không nhịn được huyết mạch căn phồng lên.

"A...." Nàng ôm cổ của hắn, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Nhiếp Thư Thần khi nghe được tiếng rên rỉ của nàng ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nói:" Tiểu yêu tinh! Dám câu linh hồn nhỏ bé của gia, chờ nàng sinh xong, xem gia xử lý nàng như thế nào?"

"Chứ gia muốn như thế nào?" Nàng nằm trong lòng ngực hắn, giống như con mèo con, ôn nhu kiều mị, lười nhát nhưng ánh mắt rất đẹp đang nhìn hắn.

"Nhụy Nhi....." Hai mắt nồng đậm tình dục, từ lúc nàng trúng xuân dược hắn không dám đụng nàng vì lo lắng cho thân thể của nàng không chịu đựng được, sợ làm nàng bị thương luôn luôn nhẫn nhịn, hàng đêm ôm nàng trong lòng mà không thể ăn được thực sự là một dày vò mà!

" Rất khó chịu sao?" Nàng tiến tới bên tai hắn nói, đầu ngón tay lướt qua điểm nhỏ nho ra ở trước ngực nhỏ giọng nói:" Kỳ thực......Có thể......."

Nhiếp Thư Thần kinh ngạc nói:" Nhụy Nhi....." Hắn bắt được bàn tay không an phận của nàng:" Nàng nói cái gì?"

"Không cần lo lắng cho thiếp.....Cho dù thiếp.." Nàng giương cánh môi đỏ mọng lên rất kiêu ngạo nói.

Nhiếp Thư Thần là một người dũng mãnh, nàng trước kia là không chịu nổi khi làm ấy ấy với nàng, mà huống chi bây giờ nàng đang có thai sao tận lực hầu hạ hắn được bây giờ?

Trong lòng đang ôm một mĩ nhân mị hoặc động lòng người, nhu nhược như nước còn chờ gì nữa chứ?

Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, kéo bắp đùi non mịn của nàng ra, động thân một cái vào trong cơ thể nàng, thường ra vào có tiết tấu, chậm hơn ngày thường rất nhiều, cảm giác quá mức tuyệt vời, khiến cho hắn cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.

Một đêm bên trong căn phòng truyền đến tiếng gầm nhẹ và tiếng rên rỉ yêu kiều, ai nghe được mặt đỏ tim đập nhanh.....

Trời vừa sáng có một đội quân mã ra khỏi thành Thanh Châu.

Đi được mấy ngày khoảng cách tới kinh thành Kinh Li còn khoảng mười dậm, màu xanh biếc của rừng trúc, khi gió thổi qua nghe xào xạc.

Lăng Phi cùng Lăng Việt dẫn theo năm tên ấm vệ ngồi trên lưng ngựa bảo vệ người trong xe.

Trong xe ngựa, Sở Nhụy đang ngủ say tựa vào lòng Nhiếp Thư Thần, hắn nhắm mắt dưỡng thần, chung quanh chỉ nghe tiếng phi ngựa, cảm giác có một loại mưa gió sắp đến.

Nhiếp Thư Thần trong lòng bất an đột nhiên bên trên xe ngựa phóng ám khí đến, đặt nàng trên tấm vải nhung, nhấc rèm cửa lên, nhẹ giong gọi:"Lăng Phi."

"Gia, làm sao vậy?" Lăng Phi đang thúc giục ngựa quay qua phía cửa sổ hỏi.

"Không xong rồi, mọi người cẩn thận, lập tức rời khỏi nơi này."

Mọi người ra roi thúc ngựa, ước chừng nữa canh giờ, chỉ thấy chung quanh rừng trúc rung động, một tiếng thanh thúy kéo dài, tựa hồ có một đội thích khách hướng về phía bên này.

"Gia." Một bên Lăng Việt kêu ngựa dừng lại nhíu mày nói:"Nhất định là Vu sơn thất quỷ."

Nhiếp Thư Thần xốc tấm màn lên rất nhanh đi ra bên ngoài nhẹ nhàng nói:"Ta không đi tìm bọn họ, mà bọn họ lại đưa đến tận cửa?"

Trong nháy mắt, những người đó dùng công phu bao vây mọi người.

Thủ lĩnh là Vu sơn thất quỷ, bọn họ mang đến không chỉ thích nuôi ngững người sĩ tử và một đám người Tây Vực lạc ma.

Đám người lạc ma kia ước chừng khoảng hai mươi người, trên người mặc bộ đồ màu đỏ áo cà sa, tiếng xấu rõ ràng môn hạ đệ tử "La Tang Vương".

"Đây không phải là Nhiếp phòng chính đại nhân sao?" Lão tam trong Vu sơn thất quỷ cười cười nói:"Sao lại vội vã hướng tới kinh thành là muốn làm gì?"

"Nhiếp phòng chính được coi là nhất biểu nhân tài, cũng khó trách tiểu thư Thích gia thương nhớ ngài tới nổi bị bệnh tương tư."

"Tiểu thư kia cũng được coi là một mĩ nhân, ánh mắt của Nhiếp đại nhân cũng quá cao rồi thật làm cho người ta chướng mắt." Lão tứ tiếp lời.

"Được rồi." Lão đại của vu sơn thất quỷ vung tay lên, hướng tới Nhiếp Thư Thần ôm một quyền nói:"Phòng chính đại nhân, đại pháp sư muốn cùng ngài nói một vài câu."