Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 1 - Chương 12: Mỹ Nhân Tắm (3)




Lăng Nhược Tâm nghe thấy tiếng hét chói tai của Thanh Hạm, giật mình mới nhớ ra hắn đang tắm rửa, không có lấy một mảnh vải che thân! Vừa rồi đánh nhau với nàng, nhất thời vô ý, lại đứng thẳng từ thùng tắm lên. Nam tử bình thường bị nữ thử nhìn thấy thân mình cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, huống chi là hắn giả gái từ bé. Trong lòng hắn bỗng có chút hờn giận, ta còn chưa kêu, cô kêu cái gì, đúng là được lợi còn ra vẻ! Vấn đề là, thân phận của hắn rất đặc biệt, sợ tiếng kêu của nàng lại kéo theo những phiền toái không cần thiết. Lập tức nghĩ cũng không kịp nghĩ, vội vàng điểm huyệt nàng.

Đầu óc Thanh Hạm lúc này như dừng lại, từ lúc nàng phát hiện ra giới tính thật của hắn, đột nhiên lại nhớ đến nụ cười bí hiểm của cha nàng năm trước khi nhắc đến Lăng Nhược Tâm. Nàng thoáng cảm thấy được cái gì đó, rồi lại cũng không rõ là cái gì, thân mình của một nam tử hiển hiện rõ ràng trước mắt nàng, nàng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng dồn thẳng lên tận óc. Thân thủ nhanh nhẹn ngày thường cũng mất đi phản ứng, ngây ngốc để mặc cho Lăng Nhược Tâm điểm huyệt.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi, Ký Phong vừa đập cửa vừa hỏi: "Đại tiểu thư, người có sao không?" Nàng vừa nghe tiếng người nói chuyện, nếu Đại tiểu thư mà có chuyện gì, thì nàng cũng không yên được. Nàng ta không chờ Lăng Nhược Tâm trả lời, lập tức đạp văng cửa phòng xông vào, lại chỉ thấy Lăng Nhược Tâm vẫn đang một mình ngồi trong thùng tắm, đôi mắt sâu như hồ nước bình tĩnh nhìn nàng, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lăng Nhược Tâm thấy nàng ta xông vào như vậy, có chút không vui, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu, thản nhiên nói: "Vừa rồi có con chuột chạy qua, ta nhất thời kinh hãi nên kêu lên một tiếng, giờ không sao rồi, em ra ngoài đi!" Tiếng thét chói tai của nữ tử căn bản là cũng na ná giống nhau. Hắn nhận là hắn kêu thì cũng không ai phát hiện được. Hắn ngồi sâu người xuống nước, mái tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, nhẹ nhẹ lay động, khiến người ta có một cảm giác vừa đẹp, lại vừa mông lung, uyển chuyển.

Lăng Nhược Tâm thấy Ký Phong nhìn chằm chằm vũng nước trên mặt sàn do ban nãy hắn và Thanh Hạm đánh nhau gây ra, chỉ khẽ giơ bàn tay trắng nõn thon thon lên, nhẹ nhàng nhỏ nước xuống sàn, không nói thêm câu gì.

Nhưng Ký Phong thì biết, động tác lơ đãng cùng với ánh mắt u ám đều là dấu hiệu nói lên rằng tiểu thư đang tức giận. Nàng biết tiểu thư ghét nhất là bị người khác xông vào khi đang tắm rửa, từng có một tiểu nha hoàn vì mới tới, chưa hiểu quy củ, xông vào ngay lúc tiểu thư đang tắm, ngày hôm sau đã biến mất không có tung tích gì. Trong lòng nàng ta rất ngạc nhiên, vì sao Đại tiểu thư lại kỳ quái như vậy, lúc tắm rửa không để cho hạ nhân hầu hạ, lần này xông vào cũng chỉ là muốn xem có gì khác lạ không, nhưng hình như cũng chẳng có vấn đề gì cả. Nàng ta không dám đứng lâu, vội vàng hành lễ với Lăng Nhược Tâm rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Lăng Nhược Tâm nhìn Ký Phong rời đi, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười bí hiểm. Nghe thấy bước chân của nàng ta xa dần, hắn mới đưa tay xuống kéo Thanh Hạm từ trong thùng tắm ra. Thanh Hạm thì bởi vì biến cố vừa rồi, hơn nữa, nước trong thùng tắm quá nóng, nên đã hôn mê bất tỉnh lúc nào không biết.

Lúc nàng ngất đi, nàng làm thế nào cũng không hiểu được, một mỹ nhân như hoa như ngọc ấy tại sao lại là một nam nhân! Hắn là nam nhân, vậy lần đó hắn sờ ngực nàng không phải là sàm sỡ hay sao? Mà hôm nay nàng nhìn thấy chỗ đó của hắn, không phải cũng coi như là hòa nhau à? Vấn đề là, hắn nhét nàng vào trong thùng tắm, còn hắn thì cũng chui vào, ngồi chồm hỗm như vậy, thì tính thế nào đây? Đầu óc nàng làm thế nào cũng không thể nuốt trôi được chuyện này, làm thế nào cũng không thể nghĩ đây là thật được.

Lúc Lăng Nhược Tâm kéo Thanh Hạm ra, thấy nàng ngất xỉu cũng hơi hoảng sợ, thử đưa tay lên mũi nàng, hơi thở rất mong manh. Mắt hắn tối sầm lại, muốn giúp nàng đẩy nước ra, nhưng cái tay kia, đột nhiên không biết phải đặt vào chỗ nào mới được. Hắn không nén được cảm giác muốn cười, trên đời này còn có chuyện hắn không dám làm hay sao? Nghĩ vậy, hắn không khách khí nữa, lập tức đưa tay ra xoa ngực nàng, thật muốn giết chết nàng luôn cho xong, nhưng hắn lại không biết phải ăn nói với Đoàn thúc thúc thế nào. Nếu bây giờ hắn không cứu Thanh Hạm, chỉ e là nàng sẽ trở thành người trưởng thành đầu tiên chết đuối trong thùng tắm mất.

Thanh Hạm mơ màng, vừa tỉnh dậy đã thấy cái tên nam nhân kỳ quái kia đang sờ ngực nàng, tức đến chết đi được, thật muốn dùng một quyền mà đánh cho khuôn mặt kia bầm dập lên hết! Có điều, toàn thân nàng đang bị điểm huyệt, không cử động được, chỉ có thể dùng cặp mắt to, hung hăng, trừng trừng nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người, Lăng Nhược Tâm có lẽ đã bị nàng cắt ra thành tám khúc.

Lăng Nhược Tâm thấy nàng trừng to hai mắt, sự giận dữ giống như có thể phát ra lửa vậy, hắn cũng không để ý, chỉ cười dịu dàng với nàng, tùy ý đứng lên từ thùng tắm, lấy quần áo mặc vào. Thanh Hạm vừa thấy hắn đứng dậy, vội vàng nhắm mắt lại, nàng mới không thèm nhìn lần nữa đâu. Tên lưu manh này, cuồng khoe "hàng" hay sao thế! Nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, tuy bình thường cũng hơi tùy tiện, nhưng vẫn có sự phân biệt nam nữ, mặt nàng đỏ bừng lên như quả hồng chín.

Lăng Nhược Tâm nhìn thấy nàng như vậy, ý cười trong mắt lại càng đậm thêm, thì ra muốn nữ nhân nhắm mắt lại còn có biện pháp này nữa, so với việc dùng vải che lại thì thế này nhanh hơn nhiều, cũng hiệu quả hơn. Vốn dĩ hắn còn có chút ngượng ngùng, nhưng giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì phải ngượng, hắn có thiệt thòi gì đâu! Trong đầu hắn bây giờ vẫn đang suy nghĩ nên giải quyết việc này thế nào. Giết thì không giết được, mà thả… theo tính cách của nàng, không khéo lại gây ra chuyện lớn mất. Hắn vất vả sắm vai Đại tiểu thư cho đến bây giờ, không muốn bị hủy trong tay nàng. Lòng hắn hơi chìm xuống, cân nhắc lại cân nhắc……

Lăng Nhược Tâm kéo Thanh Hạm lên, mỉm cười với nàng. Dù Thanh Hạm đã biết hắn là nam nhân, nhưng trong đầu vẫn hiện lên mấy chữ: nghiêng nước nghiêng thành. Yêu quái, chắc chắn hắn là yêu quái! Chỉ có yêu quái mới có thể như thế! Giờ phút này, ngoài bản mặt tuyệt sắc của hắn ra, nàng còn nhìn thấy thấp thoáng cả yết hầu của hắn nữa.

Lăng Nhược Tâm cũng không nói gì, tay trái cầm trung y, vận khí vào tay phải, nhắm mắt lại, chỉ một chớp mắt, quần áo của Thanh Hạm đều tan thành từng mảnh nhỏ. Vào giờ khắc này, Thanh Hạm đã thấu hiểu, thế nào gọi là "báo ứng". Lúc chiều nàng vừa dùng chiêu này, cắt nát hết quần áo tên nam nhân kia, đến tối đã bị người ta trả lại toàn bộ. Nhưng ngay sau đó, toàn thân nàng trở nên ấm áp. Lăng Nhược Tâm kia đã khoác trung y lên người nàng.

Vóc dáng Thanh Hạm cao gầy, y phục của hắn khoác lên người nàng cũng không khác biệt lắm. Họ Lăng kia chỉ nhẹ phất tay một cái đã dễ dàng bế được nàng lên, bên dưới chiếc trung y trắng muốt kia, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy dáng người uyển chuyển của Thanh Hạm, nhưng mà, nhìn xuyên xuống dưới, hắn mang máng nhìn thấy những vết thương xanh xanh tím tím đầy trên làn da tuyết trắng của nàng, trên mặt nàng cũng đầy những vết bầm tím xanh như thế khiến hắn sửng sốt.

Thanh Hạm thấy hắn đang nhìn nàng, còn nhìn sâu từ cổ nàng xuống, vô cùng tức giận, lần này không chỉ ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn nữa, mà cả mười tám đời đại tổ đại tông cũng bị nàng lôi ra hỏi thăm tuốt. Lần trước vì hắn ném nàng vào chuồng heo, mà nàng dùng những từ ngữ thô thiển mắng hắn một trận, bây giờ, nàng lại bồi thêm cả nam nhân hạ lưu vô sỉ linh tinh đủ kiểu chửi bới khác để mắng hắn lần nữa. Trong đầu cũng khẽ gióng lên một hồi chuông cảnh báo, hắn muốn ôm nàng đi đâu? Hắn muốn làm gì?

**************