Nương Tử Thích Tác Quái

Chương 2




Nháy mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, đôi lông mày nhíu chặt, Vũ Mê Mê quay đầu trừng mắt nhìn về nha đầu của mình, lớn giọng hỏi: “Đây là muội trăm ngàn cực khổ tìm xe?” Một chiếc xe trâu, còn không có cả người đánh xe, hai người các nàng có thể kéo nổi ư?

Tuyết Linh biểu tình đau khổ, hai tay ôm đầu, ủy khuất bĩu môi nói: “Chủ nhân, không ai bán ngựa cho chúng ta hết.” Cũng không phải nàng sai, đều là chủ nhân gây họa, vì sao kết quả lúc nào cũng là nàng bị nghe mắng? Thật không công bằng.

“Bọn họ ngại tiền đâm tay à?” Vũ Mê Mê căn bản không tin lời của nàng.

Tuyết Linh nhanh nhẩu trả lời, “Bởi vì không ai dám đắc tội Thiên hạ Đệ Nhất trang.”

Là như vậy? Vũ Mê Mê nhíu mày, Phong Tiêu Tiêu kia quả thật có bản lĩnh làm cho người sợ hãi, không cần dùng danh hào Đệ nhất trang, chỉ cần hắn trưng ra bộ mặt lạnh lùng băng giá thì cũng không ai dám trái lời.

“Chủ nhân, chúng ta vì sao không đáp ứng hắn đi Đệ Nhất trang?” Tuyết Linh cẩn trọng lên tiếng. Nếu đáp ứng đi Đệ Nhất trang, hiện tại sẽ không phải ngay cả xe ngựa cũng chẳng tìm thấy, vàng bạc nhiều thế này, một đầu trâu sao kéo nổi đây?

Vũ Mê Mê dùng ánh mắt đảo qua người nha đầu, vỗ đầu nàng, cảm thán nói: “Trời cao tuy rằng cho muội gương mặt đẹp, nhưng đã quên đem đầu óc cất vào.”

“Chủ nhân…..” Tuyết Linh bất mãn kháng nghị. Chủ nhân nói như vậy không phải là đang trêu nàng ư?

Vũ Mê Mê không quan tâm, đưa tầm mắt trông về phía xa, trầm ngâm hít một hơi dài. “Trong chốn giang hồ, tuyệt đối không thể chọc đến là Đệ Nhất trang, ngay một cọng cỏ gió lay khẽ cũng sẽ lập tức truyền khắp giang hồ, muội cho rằng chúng ta vào Đệ Nhất trang là an toàn ư?” Nếu mấy người kia nghe được thông tin, nàng còn không lập tức bị đưa trở về chịu tội!

Cũng đúng! Tuyết Linh không khỏi gật đầu, chủ nhân chính là chủ nhân, suy nghĩ quả nhiên chu đáo, nhưng -- “Chủ nhân, con trâu chỉ sợ không kéo nổi nhiều bạc thế này, làm sao bây giờ?”

“Tìm thêm mấy con nữa đi.” Nàng thật không tình nguyện thừa nhận nha đầu này là do nàng chọn.

“Vâng.” Tuyết Linh lập tức nhận mệnh rời khỏi.

Ba ngày, các nàng tìm xe mất ba ngày. Bởi vì các nàng không cùng kẻ xưng là võ lâm đệ nhất nhân, giàu có phú tài trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang Phong Tiêu Tiêu trở về làm khách, cho nên vấp phải khá nhiều trắc trở.

Đầu năm nay việc lạ xảy ra nhiều, như thế nào làm khách cũng có bắt buộc?

Con mắt đảo liên hồi, sau một lát Vũ Mê Mê bừng tỉnh hiểu ra. Đúng rồi, Phong Tiêu Tiêu nhất định là hoài nghi nàng cùng bọn đuổi giết con mình có quan hệ! Ài cũng khó trách, ai kêu các nàng chủ tớ hai người ngàn chọn vạn tuyển vừa vặn ngày đó đi dâng hương, thật đúng là trùng hợp không khỏi khiến người hoài nghi. Nhưng là, các nàng đều đã muốn không đi, hắn không phải nên đình chỉ hành động sao? Vì sao còn vẫn ngăn cản các nàng rời đi?

Cảm nhận có người đang nhìn mình chăm chú, nàng quay đầu lại trông thấy Phong Tế đang đứng ở phía sau. Thân ảnh cô đơn được ánh chiều chiếu sáng trông càng thêm mỏng mảnh khác thường.

“Phong tiểu đệ, có việc à?” Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười vô hại, hướng hắn ngoắc tay.

Phong Tế cắn cắn môi dưới, do dự một lát, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, Mê tỷ tỷ, đệ không nên ngăn cản hai người rời đi.”

Lúc này, nàng mới giật mình hiểu rõ, chẳng phải đã nói cái khối băng lớn họ Phong kia ma xui quỷ khiến gì lại ngăn cản các nàng như vậy, thì ra là thế.

“Không sao, tỷ cảm thấy dùng xe trâu kéo bạc rất mới mẻ.” Nàng cười nói, giận tiểu hài tử là việc rất không phong độ, nàng không nguyện ý.

“Cha muốn đệ giải thích với mọi người.” Phong TẠgục đầu xuống, có chút ngượng ngùng đá vào cục đá bên cạnh.

“Không sao, lúc này Tuyết Linh hẳn là có thể mua được xe ngựa.” Vũ Mê Mê gật đầu, cười tươi rạng rỡ.

Nhưng mà, rất nhanh nàng liền không cười nổi.

Mười đầu trâu?! Quên đi, ít nhất hiện tại nhìn thấy đều là con khỏe mạnh, so với con trâu già trước đây tốt hơn nhiều lắm. Chỉ là -- Linh Nhi không một chút hỏi thăm tình hình xe ngựa sao?

“Linh Nhi, sao muội không mua xe ngựa?” Khóe mắt nàng hàn quang lóe sáng, thật muốn bẻ gãy cổ tiểu nha đầu ngu ngốc này.

“Chủ nhân, người không phải nói mua nhiều trâu một chút ư?” Tuyết Linh vẻ mặt vô tội.

Tường đâu rồi? Giờ phút này Vũ Mê Mê phi thường muốn đập đầu vào tường. Trời cao ơi! Vì sao nàng năm đó lại chọn nha đầu này làm thị nữ? Cho đến giờ nàng còn chưa bị tức chết cũng là ông trời đã khai ân.

Phong Tế cảm thấy buồn cười. Nha đầu của Mê tỷ tỷ có chút hồ đồ đáng yêu!

“Ta đi đổi xe ngựa.” Bụng tràn đầy lửa giận, Vũ Mê Mê phun ra từng chữ.

“Dạ, chủ nhân.” Tuyết Linh gãi gãi đầu, không rõ chủ nhân vì sao đột nhiên biến sắc mặt, bất quá, dù sao thời điểm chủ nhân bình thường cũng không nhiều lắm.

Một xe chở đầy vàng bạc, phải đến năm con ngựa mới kéo được xe chuyển động, có thể thấy Tuyết Linh làm hoa khôi một thân không phí, phỏng chừng không có một trăm vạn, cũng tuyệt không ít hơn mấy chục vạn lượng.

Đem hành lý bao lớn bao nhỏ chất lên xe, Tuyết Linh lấy tay áo quệt mồ hôi trên trán, nhìn chủ nhân đang đứng nhàn nhã một bên. “Chủ nhân, lên đường thôi?”

Vũ Mê Mê xoa đầu Phong Tế, từ bên trong thắt lưng lấy ra một bình sứ màu trắng đặt vào tay hắn, “Có lúc cần dùng.”

“Mê tỷ tỷ,” Phong Tế có chút không nỡ, khó có người mang lại cho hắn cảm giác ấm áp đến vậy, nhưng là vì sao hắn không thể lưu lại nàng. “Tỷ sẽ tới Đệ Nhất trang thăm đệ chứ?” Đôi mắt tràn ngập mong chờ.

Vũ Mê Mê mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn. “Tất cả tùy duyên!” Địa phương như vậy, nàng tốt nhất là không nên đến, nói gì thì nói an toàn vẫn là trên hết.

Tuyết Linh không khỏi ném cho nàng ánh mắt khinh thường, lời như vậy rõ ràng thể hiện ý không đi, còn bày đặt tù duyên do duyên!

Vũ Mê Mê mắt sắc nhìn nàng cảnh cáo, Tuyết Linh lập tức dịu ngoan cúi đầu xuống.

“Mê tỷ tỷ, chúc tỷ thuận buồm xuôi gió.” Trên vẻ mặt tươi cười vẫn có chút gì đó gượng ép, nhưng ít ra hắn cũng nặn ra được nụ cười chúc phúc.

Vũ Mê Mê âm thầm ca thán, rõ ràng là một đứa nhỏ chín tuổi, lại khiến hắn trở nên già dặn thế này, Phong Tiêu Tiêu làm phụ thân cũng thật là tốt quá đi! Nàng từ trong túi áo lấy ra một cái bình sứ màu xanh đưa cho Phong Tế, “Đây là dược liệu chữa thương, cẩn thận bảo quản một chút.”

Tuyết Linh thầm líu lưỡi, chủ nhân thế nào lại hào phóng như vậy. Bình ngọc kia cực kỳ trân quý, bao nhiêu kẻ thèm khát, chủ nhân cư nhiên lại đem cho người ngoài. Đúng là kỳ tích!

“Mau trở về!” Bước lên xe ngựa, Vũ Mê Mê vẫy tay chào hắn.

“Mê tỷ tỷ, tỷ cũng phải bảo trọng.” Phong Tế nhìn các nàng cùng xe ngựa rời khỏi.

“Chủ nhân, không đau lòng à?” Tuyết Linh tiến đến gần Vũ Mê Mê, nhíu mày hỏi.

“Ta cũng thật muốn hận chính mình mềm lòng.” Đang nói một chút, khóe miệng bất chợt cong lên, “Nhưng mà, Phong đại trang chủ thật khẳng khái, bồi thường cho chúng ta cũng không thấp.” Ba vạn lượng, ha ha, thật không mất công chiếm được.

“Dược kia so với ba vạn lượng quý hơn nhiều.” Tuyết Linh nhịn không được nhắc nhở chủ nhân đã làm việc lỗ vốn.

Vũ Mê Mê nheo mắt, “Linh Nhi, không cần cứ lải nhải nhắc ta vừa rồi làm việc ngu xuẩn được không?” Ngại nàng không đủ đau lòng sao? Ai biết chính mình lại nảy sự mơ hồ, cư nhiên lấy ra vật báu tặng người.

Tuyết Linh lập tức biết điều chuyển qua ngồi một bên, giả vờ nhàn tản thưởng thức phong cảnh ven đường. Chủ nhân chính là không bao giờ nói đạo lý, rõ ràng là mình làm sai, đến cuối cùng cũng trút tất cả lên vai kẻ khác, vu oan hãm hại là biệt tài của nàng ta.

Vũ Mê Mê quay đầu nhìn toa xe, mười rương lớn chứa đầy vàng bạc khiến cho nàng mặt mày hớn hở, bao nhiêu buồn bực đều xua tan hết.

Trên thế giới này, chỉ có tiền là đáng tin cậy nhất. Cha mẹ? Tin tưởng bọn người bỏ rơi nàng từ lúc ấu thơ tuyệt không có khả năng. Sư phụ? Suốt ngày tìm cách hãm hại người không có điểm nhìn được. Đồng môn? Vẫn là không nhiều lắm sự thoải mái trong lòng. Linh Nhi thì khỏi phải nói, càng không đáng tin cậy, làm việc không chút suy nghĩ, bị người bán chưa biết chừng còn cao cao hứng hứng giúp người đếm bạc mỏi tay.

~.~

Trời trong nắng ấm, cảnh sắc ven đường khiến lòng người bình thản, mọi mệt nhọc đều tan thành mây khói.

Chỉ là, xe ngựa các nàng sang trọng đến vậy, thế nào nửa tháng qua vẫn cứ chậm rãi bước về phía trước, không có vị nhân sĩ nào để ý cùng thèm khát nhảy ra chặn đường, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy buồn bực. Nhìn bánh xe oằn sâu dưới mặt đường, người thông minh chắc chắn biết được các nàng là đầu dê béo, hơn nữa lại là đầu dê béo nghênh ngang khoe của, thế thì cớ làm sao lại vẫn bình an như thế. Chẳng lẽ hiện tại người xấu đều thay đổi triệt để, an phận thủ thường làm dân chúng thiện lương? Vũ Mê Mê đem nghi vấn trong lòng bày tỏ với người đối diện.

Vừa nghe qua, Tuyết Linh lập tức kinh sợ nhảy dựng lên: “Chủ nhân, khó khăn lắm mới kiếm được đống bạc này, người không cần cứ như vậy khoe khoang ra ngoài. Giữa đường gặp cướp tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

Vũ Mê Mê liếc nàng một cái, rồi quay đầu tiếp tục thưởng thức phong cảnh ven đường. Giữa trưa hè chói chang cũng có khí lạnh, thật là hiếm thấy!

“Chủ nhân…..” Tuyết Linh không ngừng kiên trì muốn có đáp án.

Vũ Mê Mê thản nhiên nói: “Nên đến cũng sẽ đến, không phải sao?” Nhìn bụi đất mịt mù phía trước, tựa hồ có đội nhân mã đang lao về hướng này.

Việc lạ hàng năm đều xảy ra, năm nay tuyệt đối đặc biệt nhiều.

Đám người kia rõ ràng chính là cường đạo, rõ ràng tham lam nhìn xe ngựa chở các nàng vài lần, lại dùng ánh mắt dâm tà lướt qua thân thể Tuyết Linh nửa ngày, nhưng khi con ngươi chạm đến đỉnh xe, lại ảo não giơ roi thúc ngựa nhanh chóng tiến về phía trước?

Là giang hồ biến hóa quá nhanh, hay là nàng không theo kịp thời đại? Vũ Mê Mê không ngừng nhíu mày tỏ vẻ trầm ngâm.

“Muội nhớ ra rồi.” Tuyết Linh đột nhiên kinh hô.

Nàng cao hứng chỉ vào xe ngựa. “Chủ nhân, xe ngựa này là người của Đệ Nhất trang bán cho mình.” Nàng lúc ấy cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ không nên bán xe cho nàng, lại bảo có lợi cho nàng cùng chủ nhân, quả nhiên là không lừa nàng.

Vũ Mê Mê bừng tỉnh đại ngộ, cái này khó trách, lục lâm thảo khấu bình thường không có mấy kẻ dám đi trêu chọc người của Thiên hạ Đệ Nhất trang. Nhìn không ra cái tên vẻ ngoài lạnh giá kia, cư nhiên lại cấp mặt mũi cho chủ tớ bọn nàng, mặc kệ thế nào vẫn là nên cảm ơn hắn. Những thứ cho Phong Tế cũng không còn cảm thấy luyến tiếc, tâm tình tự nhiên cũng tốt hẳn lên.

~.~

Thời tiết tháng Sáu như tính khí trẻ nhỏ, thay đổi bất thường. Trời còn đang trong xanh, bỗng chốc đổ mưa rào.

Chủ tớ hai người ở trong xe nghỉ ngơi, để mặc xe ngựa từ từ lăn bánh trên đường.

Lười nhác ngồi ăn lương khô mua lúc nghỉ ngơi dọc đường, cùng vén màn thưởng thức phong cảnh ngoài xe, thật là tiêu diêu khoái hoạt tựa thần tiên.

Vó ngựa đạp trên đường khiến nước bắn tung tóe khắp nơi, hình thành nên một bức tranh đẹp.

Đột nhiên từ phía xa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã bị một đám người áo xanh vây kín lại.

Không khí nhàn hạ thoải mái lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.

“Trang chủ chúng tôi có lời mời cô nương.” Từ ngữ phi thường khách khí nhưng chính là khẩu khí vô cùng không khách khí muốn cưỡng ép người ta.

Chỉ có hai nữ lưu yếu đuối cùng xe vàng bạc nặng nề, muốn từ trong đám người này phá vòng vây ra ngoài, thực sự là không có khả năng, cho nên Vũ Mê Mê các nàng phi thường hợp tác cùng bọn họ rời bước. “Tự mình hiểu lấy” -- bốn chữ này thật khiến người ta thống hận.

Gió hiu hắt thổi, hề, sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi, hề, không trở về *. Bi tráng, đó chính là tâm trạng bây giờ của Vũ Mê Mê. (Hai câu thơ Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.. Nguyên văn: “風蕭蕭兮易水寒,壯士一去兮不復返. | Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”)

Bắt đầu từ khi làm gà mẹ cứu Phong Tế thoát nạn, các nàng cùng cái kia đại danh đỉnh đỉnh Thiên hạ Đệ Nhất trang tựa hồ có mối quan hệ nói không rõ chém không đứt. “Việc gì cũng đừng vơ vào người” -- lời này của sư phụ thật là vô cùng vô cùng có đạo lý, nàng lần đầu tiên có cùng nhận thức với sư phụ mình.

~.~

Cổng thật lớn a, trang viên thật rộng a, núi thật to a (giải thích một chút: Đệ nhất trang nằm trên núi, cho nên khúc sau mới có người lỡ dại làm điều bậy chui lên gốc cổ thụ sau núi trốn =)))...... Không hổ là Thiên hạ Đệ Nhất trang, cái gì cũng thật vĩ đại, giống như sợ rằng người ta không biết mình danh xưng Đệ nhất hay sao ấy.

Chậm rãi từ cửa chính đi đến đại sảnh tổng cộng mất thời gian -- nửa nén hương! Trời ạ! Một khoảng cách thật dài, khó trách người hầu trong Đệ Nhất trang thân thủ đều tốt như vậy. Nếu khinh công không tốt, chỉ sợ khi trang chủ phân phó, bọn họ căn bản không kịp có thời gian đi thực hiện.

Phong Tiêu Tiêu bản tính lạnh lùng không tính đi, không tưởng được chính là bài trí trong Đệ Nhất trang nơi đâu cũng đều tràn ngập lãnh khí, sống ở nơi này về lâu về dài cho dù không bị đông chết cũng nhiễm phải phong hàn.

Sau khi an vị, Vũ Mê Mê khẽ nhấp một ngụm trà nóng.

Không hổ là kẻ có tiền, ngay cả nước trà đãi khách cũng là đại danh bích la xuân của Động Đình Tô Châu, nàng hài lòng híp mắt.

“Vũ cô nương, đắc tội rồi.” Thình lình một trận âm thanh vang vọng bên tai.

“Phốc --” Trà vừa uống đến miệng lập tức bị phun ra ngoài. Dọa chết người hù chết người a, đạo lý này Phong Tiêu Tiêu không biết sao? Làm ơn đi, võ công cao cũng không cần như vậy xuất hiện hù chết nàng.

Phong Tiêu Tiêu nhướng cao đôi mày, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng thất thố. Trong ấn tượng của hắn, nữ nhân này là tòa băng sơn thấy tiền mặt cũng không đổi sắc.

“Ngài bước đi không phát ra âm thanh sao?” Ngữ khí của nàng thập phần không tốt, trái tim nãy giờ cứ đập liên hồi không ngừng.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía nàng. “Là thói quen, thỉnh cô nương bao dung.” Vốn tưởng là nhân vật lợi hại, ai ngờ lại mang bộ dạng như thế này, lo lắng trong lòng bất giác cũng giảm đi một nửa.

“Không có thành ý.” Vũ Mê Mê lẩm bẩm, đừng tưởng rằng nàng nghe không ra ý trong lời nói.

“Chủ nhân, chúng ta đang đứng dưới hiên nhà người.” Tuyết Linh nhẹ giọng nhắc nhở, chủ nhân có khi quá cả gan gây loạn, người hầu như nàng phải biết phát huy tức thời, bởi vì nàng thật sự sợ chết.

Phong Tiêu Tiêu không chút quan tâm đến đôi chủ tớ kỳ lạ. Đúng vậy, cho tới nay cảm giác các nàng mang đến cho hắn chính là quái dị. Đôi khi chủ nhân thông minh tỏ ra vô cùng ngớ ngẩn; mà rõ ràng là nha hoàn ngốc lại có thời điểm so với chủ nhân thông minh hơn.

“Đầu của ta đã cúi rất thấp, Linh Nhi.” Ngữ khí tràn đầy bất mãn vang lên. Tưởng nàng là ai cơ chứ? Vũ Mê Mê trời không sợ, đất không sợ, khắp giang hồ này cũng không bói ra một người khiến nàng run sợ à! Từ sau khi bắt đầu kiếp sống đào vong, nàng vẫn luôn giữ lấy nguyên tắc hành sự ‘người không phạm mình, mình không phạm người’ của mình, nhưng là vì sao vẫn luôn rước lấy rắc rối?

“Chủ nhân!” Tuyết Linh khẽ hô. Ánh mắt của chủ nhân thật là đáng sợ!

Vũ Mê Mê hướng về phía Tuyết Linh buông lời nói: “Linh Nhi, chúng ta rõ ràng không có làm chuyện xấu, tại sao phải chịu cúi đầu, chúng ta có gì sai sao?” Từ giờ trở đi, nàng phải trở lại là chính mình, cơ bản đây vốn không phải chuyện của các nàng! Huống chi nàng đến bây giờ còn không hiểu được vì sao lại được mời đến làm khách trong Đệ Nhất trang lạnh lẽo này.

Tuyết Linh cũng không vì vừa rồi khiếp đảm mà sinh buồn bực, “Đúng rồi, chủ nhân, chúng ta thật ra cũng không làm chuyện gì xấu.” Chủ nhân vốn từ khi bỏ cốc ra đi vẫn luôn rất an phận thủ thường, trước kia làm chuyện xấu gì cũng không phiền đến Đệ Nhất trang đích thân quản người à!

Phong Tiêu Tiêu khóe mắt co giật, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc, giả bộ đem ánh mắt lơ đễnh ngắm nhìn các bức tranh sơn thủy treo ngoài đại sảnh, trong khi lỗ tai dựng thẳng lên lắng nghe cuộc đối thoại của đôi chủ tớ quái dị kia.

Vũ Mê Mê đảo mắt nhìn quanh đại sảnh. Trừ bỏ vị chủ nhân đang chăm chăm ngắm tranh xem họa kia, chỉ có một gã pha trà sai vặt đang đứng hầu. Cúi đầu nhìn phiến đá bằng phẳng dưới chân, khóe môi chợt cong lên. “Linh Nhi, ở chỗ này đào cái hầm được không?”

“Hả?” Tuyết Linh vẻ mặt hoang mang, đầu óc mờ mịt, không biết vị chủ nhân tinh quái này lại muốn làm trò gì.

“Làm nhiều việc xấu, mới tiện cho người ta có lý do chính đáng bắt giữ chúng ta.”

Lời vừa nói ra nháy mắt đã đem ba hồn bảy vía của Tuyết Linh thu hồi tại chỗ, run run mở miệng: “Lão nhân gia của muội ơi, người ta chưa hề nói lý do đến tìm mình, người tội gì lại đem việc vơ vào thân?”

“Là ta ghen tị.”

Vũ Mê Mê trả lời làm cho Phong Tiêu Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại.

Nàng đầy lý lẽ hùng hồn nói: “Muội nhìn xem chủ nhân nhà muội, nhiều năm bôn ba liều mình vơ vét của cải, nhưng là toàn bộ tài sản chỉ là sâu là kiến so với đại sảnh này, không phải thật thua kém sao?”

Tuyết Linh kinh ngạc há hốc miệng, mặt tái xanh. “Chủ nhân, người đã được xem là phú hào giàu có rồi!” Ít nhất những người đó đỏ mắt cũng không có được, cũng hận chủ nhân đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì chủ nhân tuyệt đối là loại người đến thân huynh đệ ruột thịt cũng đem ra tính toán.

“Hắn vẫn giàu hơn ta!” Vũ Mê Mê hướng ngón tay chuẩn xác chỉ thẳng mặt Phong Tiêu Tiêu đang ngồi ở chủ vị.

Tuyết Linh mồ hôi lấm tấm trán, khẩn trương không thôi.

Phong Tiêu Tiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cặp chủ tớ đang cùng nhau thảo luận kịch liệt, các nàng tựa hồ hoàn toàn quên địa bàn này là của ai, lại còn ở một bên thảo luận rất náo nhiệt.

“Tiễn khách.” Lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, hắn không cần giữ con người thấy tiền là sáng mắt này ở bên cạnh nhi tử của mình.

“Cám ơn.” Vũ Mê Mê tươi cười sảng khoái. Nàng thành công, hắn quả nhiên không thích người tham tiền mê lợi.

Nhìn thấy bộ dạng thi hành quỷ kế thành công của nàng, Tuyết Linh rốt cục minh bạch chủ nhân đang chơi một trò rất thú vị, mà ngay cả nàng cũng bị thiết kế bên trong.

“Vũ Mê Mê --” Phong Tiêu Tiêu lần đầu tiên kích động la lớn, nữ nhân này thực sự đáng giận! Nàng cư nhiên chơi hắn, hơn nữa còn chơi rất ngoạn mục, nàng đã mượn gan trời à?

Kéo tay nha hoàn, Vũ Mê Mê hướng ngoài cửa chạy đi. Nhất thời đắc ý vênh váo, đã quên chủ nhân nơi này là cái khối băng lớn vạn năm.

Nàng nhanh, hắn nhanh hơn. Thời điểm nàng đến cửa trang đã thấy Phong Tiêu Tiêu nhàn tản đứng ở đó.

Vũ Mê Mê uể oải cúi đầu. “Phong trang chủ, tiểu nữ cùng ngài xưa nay không oán, gẠđây không thù, ngài cần gì cứ phải làm khó chúng tôi?” Sớm biết trước, năm đó đã tích cực học võ, nếu không bây giờ đâu bị người ước thúc như thế thật là thất sách.

“Hai bình dược trên người Tế Nhi là của cô đưa?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Không cần trả lại.” Nàng cũng đang rất hối hận đây.

“Cám ơn.” Phong Tiêu Tiêu thanh âm hạ thấp một chút.

Vũ Mê Mê choáng váng nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, trong mắt hắn tựa hồ có chút khác lạ...... Là ôn nhu, đúng vậy, là ôn nhu. Thì ra hắn cũng là người có tình cảm, chẳng phải nàng đã nói rồi ư, tiểu tử đáng yêu như Phong Tế có người nào mà không thích.

“Dược của cô lại lần nữa cứu sống Tế Nhi.” Hồng Vân giáo nổi tiếng giang hồ về sử dụng độc, không thể ngờ bọn họ ti bỉ như vậy, thản nhiên hướng một tiểu hài tử hạ độc thủ.

Phong Tế lại gặp nạn?! Nàng nghe xong không tránh khỏi căng thẳng.

“Tại hạ có một yêu cầu quá đáng.” Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu có một chút xấu hổ.

Xấu hổ? Đích thực là xấu hổ! Vũ Mê Mê lại một lần nữa kinh ngạc không khép nổi miệng.

“Có thể mời cô ở lại bên Tế Nhi một thời gian được không?” Phong Tiêu Tiêu không để ý thái độ của nàng, trực tiếp mở lời.

“Được.” Vũ Mê Mê hào hứng gật đầu đáp ứng, không hề do dự.

Nghe vậy, Tuyết Linh vẻ mặt khó tin, kéo kéo ống tay áo người đứng cạnh, “Chủ nhân, không phải người nói ở lại Đệ Nhất trang rất nguy hiểm sao?” Là uống nhầm thuốc ư?

Vũ Mê Mê trừng mắt nhìn nàng: “Muội chưa từng nghe câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất à?”

Tuyết Linh ngậm miệng không lên tiếng, sớm nên hiểu rõ chủ nhân chính là có khả năng đem màu đen nói thành màu trắng.

“Thật xin lỗi.” Vũ Mê Mê đột nhiên hướng Phong Tiêu Tiêu hạ thấp người giải thích.

“Chủ nhân?” Tuyết Linh vẻ mặt nghi hoặc, Phong Tiêu Tiêu cũng nhíu mày khó hiểu.

“Chạy mau!” Vũ Mê Mê kéo Tuyết Linh chạy ra ngoài, bây giờ không chạy thì chừng nào mới chạy.

Giây lát sau, trong đại sảnh Thiên hạ Đệ Nhất trang vang vọng một tiếng gầm điên cuồng, “Vũ Mê Mê đáng chết --”

~.~

Trên gốc cổ thụ sau núi, Tuyết Linh sắc mặt lo lắng nhìn chủ nhân. “Chủ nhân, người đã làm gì Phong trang chủ?” Nghe thấy thanh âm rống giận kia cũng biết tình hình không lạc quan gì.

Ngồi trên nhánh cây cao, Vũ Mê Mê vẻ mặt buồn bực, “Ta nghĩ đến hắn sẽ đối với chúng ta bất lợi, cho nên đã sớm hạ một chút ‘Dạng khiêu tán’.” (một loại thuốc ngứa) Ai bảo hắn vẻ mặt hung tàn lại lạnh như băng, không có chút nhiệt độ bình thường nào.

“Chủ nhân!” Nàng thét chói tai, “Người hạ dược hắn, lại còn là ‘Dạng khiêu tán’?” Một người nghiêm túc lạnh lùng như vậy lại trước mặt hạ nhân hết nhảy lại múa, khẳng định là không còn mặt mũi, cơn giận này hắn nuốt được không? Chỉ sợ là truy cùng đuổi tận giết người diệt khẩu à.

Vũ Mê Mê không thèm quan tâm, ngước mắt nhìn mây trắng trên trời. “Nếu không, muội nghĩ vì sao ta lại kéo muội chạy đi?”

“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Tuyết Linh đề nghị.

Nàng thầm thở dài, uể oải thốt lời: “Ta đã đáp ứng với người ta lưu lại.”

Tuyết Linh thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên cây nhào xuống đất, “Chủ nhân, hiện tại không phải là thời điểm giữ chữ tín.” Mạng của bản thân là quan trọng, chủ nhân từ bao giờ lại bắt đầu xem một lời hứa đáng giá ngàn vàng như vậy?

Gió thổi qua hàng cây, tiếng thở dài của Vũ Mê Mê hòa tan trong làn mây lãng đãng du trôi nổi trên bầu trời xanh, “Chủ nhân nhà muội cực kỳ yêu thích Phong Tế, nhìn thấy hắn vô duyên vô cớ bị người hại chết, ta rất không đành lòng.” Nàng luôn luôn không quan tâm đến chuyện của thiên hạ, nhưng là Phong Tế tên tiểu tử này lọt vào mắt xanh của nàng, thật sự khiến người ta khó nghĩ mà.

Tuyết Linh đáng thương giơ mắt nhìn nàng: “Nhưng là, mạng của chúng ta cũng là mạng đấy! Chủ nhân, người không lo lắng chính mình mất mạng sao?” Nàng nhất định phải khơi gợi được cảm xúc nơi chủ nhân, như vậy mới có thể khiến cho chủ nhân sớm buông lòng ra đi, nói gì thì nói bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn.

Sầu não nhìn nàng một cái, Vũ Mê Mê cúi đầu, hữu khí vô lực nói: “Linh Nhi, kỳ thật ta lạc đường.”

Sét đánh ngang tai!

Tuyết Linh há hốc không nói gì, nàng dù sao cũng không thể nghĩ đến người duy nhất có thể trông chờ, chủ nhân của mình, lại có thể vào thời khắc này lạc đường?!

“Đệ Nhất trang quả thật quá lớn.” Vũ Mê Mê căm tức nói.

“Chính là vậy, lớn như vậy thật quả là lãng phí mà.” Tuyết Linh tiếp lời phụ họa.

Gió phơ phất thổi, mây trôi bồng bềnh, có hai người không ngừng thở dài ngắm cảnh.

~.~

Hoàng hôn, mặt trời lặn, nhường lại không gian cho ánh trăng tỏa sáng.

Đêm tối, côn trùng kêu rả rích thê lương, gió lạnh vờn khắp người, trên đỉnh cổ thụ ngắm trăng đích xác có một cỗ tư vị khó nói.

Tuyết Linh ừa đói vừa khát, nhìn qua con người đang rất nhàn nhã hưởng thụ bên cạnh. “Chủ nhân, chúng ta vẫn tiếp tục ở đây không rời đi à?” Chủ nhân tính tình rất quái dị, càng là thời khắc quyết định sống chết, nàng ngược lại rất tự tại, giống như đối với nàng sinh tử chỉ là gió thoảng mây trôi.

Vũ Mê Mê nheo mắt tràn đầy ý cười nhìn nha hoàn hồi đáp: “Linh Nhi, ta sợ nhảy xuống sẽ đè chết người.”

“Người?” Tuyết Linh khó hiểu, “Nơi này ngoài chúng ta, còn có người nào nữa?” Phía dưới tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ.

Nàng sâu xa cười nói: “Ban đêm ẩn bên dưới, muỗi vây trùng trùng, trang chủ thật là nhẫn nại.”

“Quá khen, cô nương cũng không thua kém.”

Giọng nói âm lãnh từ dưới tàng cây truyền đến, Tuyết Linh giật mình hét lên một tiếng, sẩy chân té xuống.

“Linh Nhi --” Vũ Mê Mê thả người nhảy xuống, giữa không trung nắm chặt cánh tay của Tuyết Linh, thoải mái phiêu nhiên rơi xuống đất. Nàng cũng không dám mong đợi cái tên mặt lạnh như băng kia nổi lòng từ bi cứu lấy nha hoàn đáng thương của nàng, hơn nữa có thể lúc này đây chính là thời khắc hắn tính sổ với các nàng.

“Võ công của Vũ cô nương tựa hồ không thấp.” Khẩu khí đạm mạc khiến người ta không nghe ra hỉ nộ ái ố bên trong.

Nàng mượn ánh trăng làm đèn, nheo mắt nhìn về bóng hình đang ẩn hiện phía za, nhưng sắc trời không tỏ, không nhìn rõ dáng người. “Chỉ dùng để bảo vệ bản thân, dù sao không phải ai cũng có thân thủ khiến người kinh sợ như trang chủ ngài.”

Phong Tiêu Tiêu bước khỏi chỗ đứng, con ngươi tinh anh nhìn chằm chằm Vũ Mê Mê thản nhiên như không đứng trước mặt. “Từ lúc nào biết ta đến?”

Nàng nghiêng đầu ra chiều suy ngẫm. “Phải là lúc mặt trời lặn không?”

Phong Tiêu Tiêu trong lòng cả kinh, chính mình đúng là khi đó đến dưới tàng cây.

Nàng mỉm cười đầy thâm ý: “Trang chủ không cần giật mình, tôi chỉ là ngửi thấy mùi dược của mình mà thôi.”

Phong Tiêu Tiêu gật đầu hiểu rõ thầy thuốc đối với dược vật của chính mình đặc biệt mẫn cảm. Nhưng là nhắc đến dược vật, sẽ hắn không khỏi nhớ đến phản ứng của chính mình sau khi trúng độc, nỗi bực tức trong lòng đột nhiên tăng lên.

“Trang chủ, ngài đại nhân đại lượng, chắc là sẽ không chấp hai tiểu nữ tử kiến thức nông cạn này, chúng tôi ở đây xin cúi đầu nhận lỗi.” Tiên hạ thủ vi cường, nàng không tin hắn đường đường là người đứng đầu một trang viện, lại còn là trang chủ của Thiên hạ Đệ Nhất trang, lại như vậy không biết xấu hổ ra tay đối phó các nàng.

“Cảm tạ trang chủ.” Tuyết Linh thời điểm này đặc biệt khôn khéo, cùng chủ tử tâm ý tương thông, hợp tác khăng khít.

Phong Tiêu Tiêu có chút dở khóc dở cười. Hắn có dự cảm, để Vũ Mê Mê ở lại, Đệ Nhất trang nhất định sẽ không có ngày thái bình.