Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 34: Tổ Huấn




Sau khi Đoạn sư thúc rời đi, sự chú ý của mọi người lại đổ dồn vào trên người Hứa Dương.

Nói không chừng bọn họ vừa rồi còn hoài nghi lời nói của Tống Toàn, bây giờ không ai nghi ngờ thân phận thiên tài của Hứa Dương nữa rồi.

Có điều bởi vì lời cảnh cáo vừa rồi của Đoạn sư thúc, lúc này mọi người không dám làm loạn ồn ào, chỉ nhìn Hứa Dương với ánh mắt nóng rực, giơ nắm đấm biểu thị sự ủng hộ.

Triệu Dĩ Quân kia cũng khách khí rất nhiều, tuy rằng nàng không quản về việc Đoạn sư thúc hay Bạch Tử Huy, nhưng nếu Hứa Dương này thật có thể đối phó với Ma đạo Luyện Khí Tứ Trọng, thì gia nhập tông môn chắc chắn sẽ là một việc tốt.

Mà đắc tội với một tên thiếu niên thiên tài tông môn, vậy thì chính là hành vi cực kỳ không khôn ngoan rồi.

Vì thế nàng tạm thời gác chuyện tiền hối lộ lại, chỉ về phía giám linh thạch, "Ôn hòa" cười với Hứa Dương một cái, "A, Hứa cô nương, vậy bắt đầu khảo hạch nhập môn thôi."

Hứa Dương cười khổ trong lòng, trong mắt mình trông có vẻ như rất oai, nhưng đáng tiếc khi kết quả kiểm tra ra thì tất cả đều vỡ mộng...

Hắn chỉ còn cách giám linh thạch kia ba hoặc bốn trượng, gần nhau trong gang tấc mà lại bị hắn đi hiệu quả như xa tận cuối chân trời vậy.

Đi chầm chậm mãi cuối cùng cũng đến được trước viên cầu trong suốt to bằng quả dưa hấu kia, Hứa Dương hít sâu một hơi, liếm liếm môi, trong lòng thầm nói, Bạch Tử Huy a, coi như là ta cầu xin ngài rồi, ngàn vạn lần bước chân nhanh lên một chút, ta đây không biết có thể trì hoãn được bao lâu.

"Mau lên. " Đã có người tính tình nóng nảy không chịu nổi, thấp giọng hét lên.

Triệu Dĩ Quân liếc nhìn thần sắc của Hứa Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, thoáng sờ một chút lên trên giám linh thạch, gia hỏa này sao mà có thể ưỡn ẹo lâu như vậy?

Nàng đột nhiên nảy ra một cái ý niệm trong đầu, chẳng lẽ nào họ Hứa này chính là cái chày gỗ, chỉ là bám víu vào mối quan hệ với Đoạn sư thúc, thỉnh nàng đến để phô trương thanh thế?

Đúng! Rất có khả năng là như vậy! Vậy thì ta đây phải cẩn thận khảo hạch nàng mới được, nếu nàng không đủ thực lực, không, cho dù là tư chất bình thường, ta cũng có thể danh chính ngôn thuận đuổi nàng ra khỏi tông môn, ngay cả Đoạn sư thúc cũng không nói được gì.

Đã như vậy, tiền lệ có thể vào núi mà không nộp tiền hối lộ cũng không phải là do Triệu Dĩ Quân ta mở ra, tất cả đệ tử canh cửa ở đây đều có thể giải thích được rồi!

Thậm chí... nàng liếc mắt nhìn giám linh thạch, trong lòng cười lạnh, còn phải thêm chút độ khó nữa cho nàng.

Nghĩ đến đây, Triệu Dĩ Quân bất động thanh sắc đi đến bên cạnh giám linh thạch, cao giọng nói "Hứa cô nương, mau bắt đầu đi." Nói xong, nàng liền giơ tay lên và chạm vào bên hông giám linh thạch.

Hứa Dương cũng lo lắng, hắn liếc nhìn mặt trời thiêu đốt trên đầu, đột nhiên hét lớn "Hứa gia tổ huấn, buổi trưa không được để linh lực tiết ra ngoài!"

"Khụ ——" Triệu Dĩ Quân không để ý tới, suýt nữa sặc nước miếng của chính mình, một hồi lâu mới thở gấp nhíu mày nói, "Cái gì? Đây tính là tổ huấn của môn phái nào?"

Hứa Dương đầu óc bay lộn, nói tiếp "Ta, truyền thừa công pháp đặc thù của nhà ta, lúc này nếu có chút linh lực thả ra, sẽ ảnh hưởng đến tu vi..."

"Ta xem ngươi là đang câu giờ thì có!" Triệu Dĩ Quân nghe hắn đưa ra lý do hoang đường như vậy, càng thêm chắc chắn những suy đoán lúc trước của mình, không khỏi nhếch mép cười lạnh nói, "Không đo được linh lực, được rồi, vậy thì đo khí huyết gân cốt trước đi."

Hứa Dương thầm nghĩ thất sách, vừa rồi định nói tổ huấn là "Buổi trưa không được điều động linh lực", chẳng phải là nói một lần coi như xong rồi sao?

Hắn đi đến bên cạnh con Huyền Yên Giáp kia, không khỏi thở dài, thứ này giống như một cái cối xay nhỏ, cho dù không biến to lên, phỏng chừng mình cũng không vác lên nổi.

Hắn vỗ về mai rùa thì thầm nói "Này, Quy huynh, trước tiên có thể thở ra một ngụm khí thu nhỏ lại một chút hay không..."

Khi con Quái Rùa thấy ai đó vỗ vào mình, liền lười biếng thò đầu ra và bắt đầu hít vào, thân thể nó ngay lập tức phình to lên hết vòng này đến vòng khác.

Triệu Dĩ Quân cuống quít hô "Này! Đừng vỗ loạn!"

Hứa Dương đầu tiên là sửng sốt, tiện đà trong lòng mừng thầm, xem như chó ngáp phải ruồi, đợi cho con rùa già này biến lớn rồi quay trở lại trạng thái ban đầu, thì đã mấy phút trôi qua. Con hàng này quả thật là thần khí để câu giờ a! Nếu không đợi chốc nữa lại "Không cẩn thận" vỗ một phát nữa?

Lúc này, Triệu Dĩ Quân cau mày, lạnh lùng nhìn Hứa Dương, trong lòng thầm nói, tên gia hỏa này rõ ràng là đang cố ý gây rối, hôm nay nhất định phải vạch trần ra vốn liếng của ngươi!

Nàng lúc này lập tức chỉ vào hai cột đá đen ở cuối, trầm giọng nói "Chớ chậm trễ nữa! Đo hồn lực trước đi."

Lần này, nàng gần như hộ tống Hứa Dương vào giữa hai cột đá, đồng thời, lòng bàn tay nhoáng lên một cái, một trong những thứ trên cột đá đã bị nàng thay thế.

Rồi sau đó nàng gật đầu với tên đệ tử bạch y bên cạnh, "Bắt đầu đi." Nhưng trong lòng lại cười lạnh, họ Hứa, giáo huấn cho ngươi nhớ kỹ lần này!

Hứa Dương nghe thấy bên tai "U" một tiếng vang nhỏ, trong đầu cảm thấy ong ong, cả thế giới như quay cuồng, giống như sợi dây thép buộc vào đầu, đó là một nỗi đau đớn khủng khiếp đến từ sâu thẳm trong linh hồn!

Cảm giác này có chút hơi quen thuộc a! Dưới sự đau đớn tột cùng, suy nghĩ của Hứa Dương vẫn giữ được sáng suốt, và nhanh chóng nhớ ra, đây không phải là chuyện xảy ra khi tu luyện Tâm Pháp Thiên Vận Triền Tâm Công hay sao?

Mặc dù cơn đau do cột đá đen này gây ra mãnh liệt, nhưng không thể thay đổi thất thường so với Tâm Pháp Thiên Vận Triền Tâm Công như vậy, sự "Tra tấn" không thể đoán trước còn đáng sợ hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn tu luyện Tâm Pháp đã miễn nhiễm với loại áp lực hồn phách này, lúc này vẫn có thể nghiến răng nghiến lợi kiên trì được.

"Khán giả" xung quanh thấy gân cốt và linh lực của Hứa Dương cả hai hạng mục đều chưa đo không khỏi thất vọng, nhưng lúc này, khi Hứa Dương đứng giữa cột đá đen càng lúc càng lâu, họ không thể che giấu được sự phấn khích và thì thào nghị luận hết cả lên.

"Ngươi xem, lão muội này quả nhiên không phải là khoác lác!"

"Đúng vậy, nàng đã chống đỡ được trong bảy tám hơi rồi, ít nhất cũng phải có hai tấc hồn lực!"

"Nàng ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, ta xem vẫn còn có thể kiên trì được..."

"Người trước đó nói Diệp Thanh Hạo cũng không bằng nàng được, xem ra phần lớn là sự thật!"

"Hồn lực mạnh mẽ như thế, tu vi khẳng định không thấp được! Ta xem nàng cho dù không vượt qua Diệp Thanh Hạo, cũng là tám lạng nửa cân."

Thời gian trôi qua, Triệu Dĩ Quân cũng cau mày, chính mình đã làm thủ đoạn đối với bia rèn hồn rồi, lẽ ra họ hứa này sẽ không thể kiên trì lâu như vậy a...

Chẳng lẽ lúc trước nàng không phải kẻ lừa đảo, thực sự lại là một kỳ tài ngút trời?!

Cuối cùng, nàng nghe thấy Hứa Dương thấp giọng rên nhẹ "Ách" một tiếng rơi ra khỏi bia rèn hồn, vội vàng ngước mắt nhìn ký hiệu ở trên cột đá đen, nàng không khỏi hít một hơi.

Ba tấc sáu phân!

Hồn lực vậy mà lại là ba tấc sáu phân!

Trong lòng Triệu Dĩ Quân rõ ràng, kia chính là đổi thành trấn hồn bia "Thích Tinh", nếu mình không dùng thủ đoạn, họ Hứa này còn không biết có thể kiên trì được bao lâu...

Hồn lực của người này quả thực mạnh đến đáng sợ!

Khi đệ tử bạch y bên cạnh nói to mấy chữ "Ba tấc bốn phân", tràng khảo hạch lại sôi trào, "Thật sự vượt qua Diệp Thanh Hạo!"

"Đầy đủ vượt bốn phân a! Hồn lực của ta đầy đủ cũng không có bốn phân..."

"Đúng là kỳ tài có một không hai!"

"Làm tốt lắm!"

Hứa Dương xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức, không khỏi chậc chậc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ: Vĩnh Trấn Thiên tôn kia lúc đó nói mình có hồn phách tráng kiện, xem ra quả nhiên không phải bịa đặt.

Nhưng hắn lại lập tức khẽ lắc đầu, Diệp Thanh Hạo trước đó còn chưa đầy mười tám tuổi, mà linh hồn chính mình đã gần ba mươi tuổi, chỉ mạnh hơn một chút so với nàng như vậy, có vẻ như điều đó cũng không khoa trương như Vĩnh Trấn nói.