Nuốt Hết

Chương 11




Ngôi sao theo bầu trời sáng lên dần dần mờ ảo, theo chuyện cũ cùng nhau dần dần đạm đi.

Tôi nỗ lực mở mắt ra, trong đầu một mảnh hoảng hốt, cảnh trong mơ cùng hiện thực đan chéo nhau, khi thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khi thì tâm như nước lặng. Theo bản năng lựa chọn trốn tránh, nhớ lại ngày hôm qua tôi còn ở trường học dạy học, tôi có bọn nhỏ đáng yêu, bọn họ đến từ cùng cái trấn nhỏ.

"Ngũ thiếu gia, ngài tỉnh, nửa giờ sau bay xuống, còn cần cái gì không?"

Văn thúc đúng lúc xuất hiện, tôi lắc đầu tỏ vẻ không cần, cười thầm chính mình thần kinh, không phải đã sớm nhận mệnh sao.

Xuống phi cơ, người tôi nhìn thấy đầu tiên, thế nhưng là Lập Kỳ.

"Ngũ ca!"

Cậu ta lớn lên rất nhiều, so với tôi còn cao hơn, bộ dáng trưởng thành sớm thiếu niên có lễ bộ dáng, đứng thẳng tắp.

"Gia gia còn ở bệnh viện, tình huống không lớn lạc quan." Biểu tình của cậu có chút đau thương, miễn cưỡng cười cười, "Thật nhiều năm không gặp, Ngũ ca anh cũng thật không lương tâm, đi ra ngoài chỉ biết chơi, cũng không trở về nhìn xem, sợ là đã quên có đứa em này."

Cho tôi một cái thân thiện ôm, cậu nói tiếp "Em rất sợ anh không trở lại."

Cả người tôi cứng đờ, bản năng kháng cự cùng người thân cận, mới trải qua một hồi kinh tâm động phách, không đánh nổi tinh thần ứng đối cậu ta, tôi hơi hơi né tránh: "Lên xe nói đi."

Tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng khi xe đến gần đại trạch, tôi vẫn nhịn không được ra một thân mồ hôi lạnh.

Lập Kỳ nhìn ra khác thường, quan tâm vài câu liền bị Văn thúc lấy lý do đi đường mệt mỏi đẩy đi.

Thanh âm ngạnh ở cổ họng, trước mắt mọi thứ nhanh chóng cùng quá khứ giao điệp, rồi lại có chút xa lạ, tôi chỉ là đứng ở cửa, lại vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được nôn nóng.

"Ngũ thiếu gia, tiểu thiếu gia."

Người hầu thấy chúng tôi đi vào, sôi nổi ngừng động tác trên tay.

"Đại ca đâu?" Lập Kỳ hỏi họ.

"Đại thiếu gia ở bệnh viện," Văn thúc trả lời, "Đại thiếu gia muốn đem lão gia tiếp về."

"Nga......" Lập Kỳ ngây ra một lúc, con ngươi hồng hồng, chuyển hướng tôi, nói:"Ngũ ca, mệt mỏi rồi đi, em đưa anh về phòng."

Căng chặt cảm xúc được đến thư hoãn, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tôi còn chưa biết muốn đối mặt thế nào.

"Cảm ơn." Xuyên qua hành lang quen thuộc, đi theo sau Lập Kỳ, từ lầu một đến lầu hai tổng cộng có 36 bậc thang, mỗi một bậc tôi đều từng tinh tế đếm qua.

"Phòng vẫn luôn có người quét tước, đệm chăn gì đó cũng định kỳ đổi, mặt khác đại ca không cho đụng vào, cả nhà chỉ có Ngũ ca cùng đại ca dùng là tốt nhất, hắn ngày thường toàn dùng mặt Poker*, ai cũng không dám tới gần, ai muốn nói chuyện với hắn cũng không được."

* mặt Poker: mặt lạnh, vô biểu tình

Tôi bất động thanh sắc xoay người, đờ đẫn qua lại đánh giá, vẫn là ngôi nhà đó, trên cửa sổ rơi xuống một quyển sách, trong sách kẹp thẻ kẹp sách, tôi ôn tập tới đó, để làm dấu hiệu.

Ngây người nửa ngày, ngũ vị tạp trần.

"Ngũ ca?" Lập Kỳ gọi tỉnh tôi.

"Ân? Xin lỗi, tôi có chút thất thần."

"Ngũ ca mệt mỏi đúng không? Ngồi phi cơ lâu như vậy, là do em không đủ săn sóc, mới trở về liền quấn lấy anh, đã lâu không thấy một bụng lời muốn nói, anh nghỉ ngơi đi, chờ cơm trưa nấu xong em gọi người đưa tới cho anh."

Tôi kéo khóe miệng bài trừ ra một nụ cười, "Cảm ơn."

Ở trên phi cơ tuy rằng ngủ một lát, lại hỗn loạn mơ về chuyện lúc trước, chung quanh hết thảy đều làm tôi quen thuộc, lộ ra quỷ dị an tâm, tôi trở lại nơi ở mười mấy năm trước, lúc này dính lên gối đầu liền ngủ.

Một giấc này ngủ rất trầm, chờ tỉnh lại đã có người hầu chờ ở cửa, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.

Đối với ngoài cửa người hỏi, "Bên ngoài chuyện gì mà ồn ào vậy?."

"Lão thái gia triệu kiến các thiếu gia tiểu thư." Đối phương cung tất kính trả lời, muốn nói lại thôi, tôi gật gật đầu minh bạch, ông ấy muốn phân phó di chúc.

"Hiện tại sao?"

"Cái này...... Lão thái gia thân thể không tốt, muốn từng nhóm đi vào."

"Khi nào đến ta?"

"Lại đợi thêm một chút."

Là có người lãnh mới có thể đi vào, vẫn cứ không thay đổi, tiểu hài tử không thảo hỉ vĩnh viễn xếp hạng cuối cùng. Rõ ràng đều là đồng dạng phạm sai lầm, một cái chỉ chịu mắng, một cái khác lại bị đánh. Tuy rằng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng vẫn có khác nhau.

Lẳng lặng mà nghe, người đến người đi, qua đã lâu. Trung gian Lập Kỳ tới đi tìm tôi, muốn gọi tôi cùng cậu ta cùng nhau đi từ biệt, Văn thúc ngăn cản, nói với cậu ta, Ngũ thiếu gia đã có an bài, tuy rằng không hài lòng, nhưng cậu ta cũng tiếp nhận, tranh luận vài câu Lập Kỳ lẩm bẩm lầm bầm đi rồi.

Lần này ngay cả cậu ta đều xếp hạng trước tôi.

Tiếng khóc của những cô gái ẩn ẩn truyền ra, tiếng bước chân hỗn động của những đứa nhóc, ngẫu nhiên toát ra quát lớn, làm xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh.

Phần lớn âm thanh đều rất quen thuộc, chúng tôi đã từng sinh hoạt cùng nhau trong khoảng thời gian ngắn, mà hiện giờ bọn họ đã thành gia lập nghiệp, có từng người trách nhiệm cùng ràng buộc, vì tương lai bận rộn, tôi lại bị vây ở trong gian phòng này, không có dũng khí bước ra.

Tôi cho rằng trời cao biển rộng, bất quá là một tia khe hở trong tay người khác mà thôi.

Khi đến lượt tôi, trong nhà đi sạch sẽ, chỉ có người hầu không tiếng động ra ra vào vào, rửa mặt, đánh lên tinh thần, lại không nghĩ tới cuối cùng vẫn là muốn gặp.

"Ngũ thiếu gia, lão gia ở bên trong chờ ngài."

Văn thúc dẫn tôi đi vào.

Tôi nhìn thấy gia gia, người uy nghiêm như ông ấy, hiện tại cứng đờ nằm trên giường, trên người cắm bao nhiêu là ống tiêm. Trước kia tôi luôn vì sợ hãi mà rất ít nhìn thẳng mặt ông ấy, hiện tại lại xem, hình như tiều tụy rất nhiều.

Lòng tôi khổ sở, lại không phải bởi vì sinh mệnh khô kiệt.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ. Buổi chiều dày đặc an bài hao hết hơn phân nửa tinh lực của ông, một hồi lâu ông ấy mới phát hiện tôi.

Ông nằm trên đài, hàm dưới buộc chặt, lông mày rũ xuống, trong nháy mắt kinh ngạc.

Ông không nghĩ tới còn có thể gặp lại tôi, cũng không nghĩ tới Văn thúc sẽ phản bội, tôi cầu được 4 năm không gợn sóng sinh hoạt, ông ấy cho rằng tôi đã chết, tôi cũng coi như mình đã chết, một người không còn tồn tại trên đời xuất hiện trước mặt ông......

Tay ông ấy run rẩy chỉ hướng tôi, hai mắt vẩn đục tựa như muốn ăn thịt người, khí thế còn ở.

Chẳng sợ đã tới nước này, như cũ bủn xỉn hiền lành.

"Gia gia." Đi đến trước giường cung kính đứng yên, tôi gọi ông ấy một tiếng, ông ấy phản ứng càng mãnh liệt, nhíu chặt mày. Nếu thời gian chảy ngược trở lại buổi tối ngày đó, kết cục nhất định không phải như vậy, ông ấy hối hận lưu lại tôi, nhưng thân thể điều kiện hạn chế ông bài xích tôi.

Run run môi, tôi có rất nhiều lời nói muốn nói, muốn hỏi, lúc trước vì cái gì muốn làm vậy, chẳng lẽ tôi không phải con cháu Từ gia sao? Vì cái gì liền hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp phán tử tội cho tôi. Ở cái nhà này, ở trong lòng ngài, tôi liền một chút giá trị đều không có sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải thân nhân sao? Tôi cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, vì cái gì không có ai hỏi qua ý nghĩ của tôi, tôi không phải quân cờ, cũng không phải bài trí, là người sống sờ sờ có máu có thịt sẽ đau sẽ cười!!

"Vì cái gì......" Hận tôi như vậy? Tôi nhắm mắt lại, vô cùng nghẹn thanh nói hàm hồ một câu, cảm xúc kiệt lực ức chế, nước mắt phát đau trong hốc mắt đảo quanh. Liền chính tôi đều không biết, tôi là hận ông ấy, hận quá khứ tao ngộ của tôi, hận ông làm tôi không có đường sống mà phản kháng, hay là càng hận chính mình mềm yếu.

Đại ca chậm rãi từ chỗ bóng ma chậm rãi đến gần, từ lúc tiến vào tôi liền cảm giác được hắn ở trong phòng, chúng tôi quen thuộc lẫn nhau, hơi thở hắn thân thể hắn hắn mỗi một động tác thậm chí một ít rất nhỏ biểu tình, lần này tôi cũng không lui lại.

"Đừng khóc, tiểu Ngũ." Tay hắn chậm rãi xoa mặt tôi, một lần lại một lần an ủi, "Đừng sợ, đại ca ở đây."

Hắn ánh mắt thâm thúy có loại nan giải đồ vật lập loè trong đó, ánh mắt tiếp xúc trong nháy mắt, tôi nao nao.

Lúc này đây, rốt cuộc trốn không thoát.

"Gia gia, tiểu Ngũ đã trở lại, ngài cao hứng sao?" Đại ca cười thoả mãn, "Em ấy là của ta, thuộc về một mình ta, đến lúc này ngài đã tin chưa."

"Nơi này, con của ta sắp ra đời, một sự sống mới," cái tay vừa mới cầm tay tôi dính sát vào bụng tôi bắt đầu xoa nắn, "Ngài rất nhanh sẽ có chắt trai."

Hưởng thụ sung sướng mà cách nói này mang đến, sau nửa ngày, đại ca nheo lại đôi mắt, "Đáng tiếc ngài không thể nhìn tới."

Tôi không cấm hướng hắn nhìn lại, ánh mắt đan xen, hắn gần như cực đoan chấp nhất thu hết vào đáy mắt, tôi ngừng lại hô hấp.

..........