Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Quyển 5 - Chương 6




Vương giả đang cực kỳ phẫn nộ, lại không biết bản thân mình vì sao lại phẫn nộ đến như vậy, càng không biết, hành động của mình, đã hoàn toàn vượt xa phạm vi của chủ nhân và nô lệ.

“Vậy thì ngươi có tư cách gì làm như vậy với ta!” Tựa hồ cơn giận dữ của Vong Dạ đã nhiễm sang cả nam nhân, ngay cả thanh âm của hắn cũng bất giác trở nên đau thương thê lương, chỉ là, khàn đặc lại phảng phất như đang kiềm nén điều gì đó: “Ta lên giường với ai, liên quan gì đến ngươi? Ngươi, có tư cách cùng lập trường gì để chỉ trích ta!”

Vong Dạ, ngươi không có tư cách.

Vậy nên, đừng làm cái thái độ như vậy, sẽ chỉ khiến người khác thêm hiểu lầm.

Ngươi đã khiến ta hiểu lầm quá nhiều rồi.

“Ta đây để cho ngươi xem ta có tư cách hay không!” Vương giả hiện tại đang cuồng bạo cực độ, căn bản là không nhìn thấy những đau xót hỗn loạn trong ánh mắt Ngạo Triết Thiên, hắn gần như ***g lộn ngang ngược đem nam nhân hung hãn đè xuống giường, hai tay nắm lấy bắp đùi của nam nhân giật sang hai bên, nhưng lúc này lại gặp phải chống đối kịch liệt của đối phương, mà vương giả lúc này đã không còn dung tha cho nửa điểm kháng cự, hàn quang trong mắt lóe lên, giơ tay lên đánh hắn một cái bạt tai thật mạnh, thẳng đến khi khóe miệng của đối phương ngập huyết, ngay cả ánh mắt cũng chìm vào một mảnh mơ hồ, nhưng, vẫn cố phản kháng.

“Đừng chạm vào ta… Vong Dạ…” Giọng nói khàn khàn của Ngạo Triết Thiên có chút âm trầm gãy khúc mà cứng nhắc, mái tóc đen dài giờ thả tán loạn trên giường, thoạt nhìn càng thêm yếu đuối dị thường, đem dục vọng ngang ngược tàn bạo của nam nhân đẩy lên tới cực điểm. Cho dù hắn liều mạng giãy dụa đến đâu, hai chân vẫn bị ép giật ra, sau đó, lại tuyệt vọng cùng cực khi cảm giác được một hung khí nóng như lửa đang đặt ngay dưới hạ thân hắn, vương giả kia, cặp huyết sắc yêu đồng giờ phút này chỉ còn duy nhất bạo ngược…

“Đừng ép ta… Hận ngươi…” Vô lực lắc đầu, nam nhân song nhãn càng trở nên ảm đạm, như là đang nhìn Vong Dạ, nhưng cũng tựa như không hề nhìn hắn.

Vong Dạ…

Đừng như bọn họ đối với ta làm loại chuyện này…

Đừng như vậy…

Ta không muốn những hồi ức thống khổ này lại xuất hiện cả ngươi…

Thế nhưng hắn kế tiếp vẫn là bị vương giả chế trụ thắt lưng rồi hung hăng đâm xuyên vào, thân thể vốn đã thụ thương sẵn nay vì động tác cực kỳ ngang ngược tàn bạo mà ứa máu, tiên huyết nhất thời nhuốm đỏ một mảnh.

Một loại đau đớn cường liệt như thân thể bị xé rách khiến nam nhân trước mắt như tối đen lại, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

Nhưng những lời nói của Ngạo Triết Thiên, vương giả một chữ cũng không nghe vào tai…

Lý trí của hắn đã sớm bị hỏa nộ thiêu cháy, chỉ duy nhất để ý tới những vết tích giảo cắn trên môi cùng trên thân thể của nam nhân đang bị hắn đặt dưới thân cuồng bạo chà đạp.

Một cỗ hỏa nộ vô danh bốc lên tận đỉnh đầu, cúi người xuống chế trụ lấy cằm nam nhân rồi cực kỳ thô bạo cắn lên đôi môi hắn, tựa như hận không thể trực tiếp đem những vết tích kia hoàn bộ xóa bỏ.

Răng nanh sắc nhọn hung hăng cắn rách đôi môi tái nhợt mà run rẩy của nam nhân, ngay khi hạ thân bên dưới vừa tàn bạo tiến vào lần nữa, cũng liền đem đầu lưỡi của mình thâm nhập vào bên trong miệng đối phương tùy ý liếm lộng, dây dưa.

Nhất thời, mùi máu tươi chảy chạm vào cánh môi không khỏi khiến kẻ xâm lược càng thêm tàn bạo công kích… Thi thoảng lại thấy máu hòa vào với dịch thể trong suốt theo khóe môi hai người đang mập hợp chảy xuống, hòa vào tiếng thở gấp dồn dập, *** tục dị thường.

“Ô…” Thẳng đến khi đôi môi bị chà đạp hung bạo đến bật ra một tiếng kêu rên khàn khàn. Cũng nỗ lực trốn tránh xâm phạm hung bạo tàn ác nơi hạ thân kia.

Nhưng cứ hết lần này đến lần khác đều bị xâm phạm đến tận nơi sâu nhất.

Hỗn loạn cùng chật vật, mơ hồ còn tản ra hương vị thanh thanh sau khi được tắm rửa sạch sẽ.

Không biết đã qua bao lâu, hồng phát nam nhân tựa hồ như có chút thỏa mãn mà tạm thời buông tha cho đôi môi đã bị cắn đến thảm thương, liếm liếm răng nanh của mình, chuyển sang giảo cắn cái cằm cương nghị của nam nhân, sau thuận thế cắn xuống cái cổ ẩm ướt mồ hôi rồi lướt đến xương quai xanh.

Phảng phất như đang tuyên thệ quyền sở hữu của mình trên thân thể này, đem những vết tích do người khác lưu lại, dần dần biến thành vết tích của mình.

Nếu như nói Phỉ lúc trước để lại cho Ngạo Triết Thiên những vết xanh tím là vết tích ***, thì Vong Dạ lúc này lưu lại cho hắn, chính là vết tích ngược đãi.

Giương mắt nhìn qua, những vết cắn sâu đến rướm máu gần như bao phủ lấy thước da màu mật ong nguyên bản coi như trơn bóng, khiến nam nhân giống như một con búp bê đang bị chủ nhân ngược đãi kinh khủng, thương cảm mà thê thảm, nhưng bộ dạng như vậy chỉ khiến cho kẻ thi ngược càng thêm dục vọng hung tàn chà đạp.

Rõ ràng là rất thống khổ, nhưng trước sau vẫn thủy chung vẫn là một dạng biểu tình ẩn nhẫn chịu đựng, cố nuốt xuống những tiếng rên rỉ, nam nhân như vậy càng khiến đôi mắt nguy hiểm của Vong Dạ nheo lại, trong lúc vô thức liền đem nam nhân ôm để ngồi lên đùi, mặt đối mặt với mình, chế trụ lấy thắt lưng hắn rồi tiếp tục tiến vào.

Dùng một loại ngang ngược không cho phép chống cự.

“Không… Đừng…” Tư thế đã từng quen thuộc này khiến nam nhân vô thức bắt đầu phản kháng trở lại, thanh âm trầm thấp thậm chí còn để lộ ra một loạn thống khổ sâu sắc từ nội tâm. Thế nhưng cho dù là không thể chịu đựng được đến đâu, hắn trước đó cùng Phỉ mập hợp dẫn đến mất năng lượng tạm thời cũng chỉ có thể để mặc cho vương giả trên người mình hoành hành thú tính, chà đạp tôn nghiêm, cho đến khi những ký ức của một trăm năm sau triệt để hóa thành vô vàn mảnh nhỏ…

Nhìn bộ dạng dị thường yếu đuối của nam nhân, trong lòng Vong Dạ bỗng nhiên xuất hiện một tia cảm giác quái dị, ngay cả song nhãn nguyên bản u ám cũng dần dần trở nên ôn hòa, nhưng ngay một giây sau đó lại nghe thấy cự tuyệt của nam nhân mà trở lại băng lãnh như trước, thậm chí còn lóe lên hung quang khiến kẻ khác phát lạnh.

“Ngươi không có quyền nói không với ta…” Âm lãnh hừ nhẹ một tiếng, vương giả đột nhiên ôm lấy mái tóc ẩm mồ hôi vì luận động cuồng bạo mà trở nên mất trật tự, một lần nữa hung hắng giảo cắn lấy đôi môi kia.

Kế tiếp, là một hồi dài tròn nguyên đêm, cường bạo ngược đãi.

Không nhìn ra phản kháng càng ngày càng trở nên suy yếu của nam nhân.

Cứ vậy đặt hắn trên giường, xâm phạm nhiều lần.

Thẳng đến khi trên người đối phương mỗi một tấc da thịt đều in hằn dấu vết của hắn.

Thẳng đến khi song nhãn tựa bóng đêm cũng không còn in dấu lại bất cứ bóng hình nào nữa…

******

Trên tòa tháp cao, Ngạc Mộng một thân tóc dài màu xám tro đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài. Văn tự của khế ước nguyên bản nằm trên trán trong nháy mắt vỡ tan ra, hóa thành những bụi sáng dần tiêu tán trong không trung.

Ba ngày…

Nam nhân kia ly khai đã tròn ba ngày.

Ngay cả khi kỳ hạn hiệu lực của khế ước đã qua đi, nhưng hắn vẫn còn chưa quay lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại cảm thấy bất an như vậy…

Rõ ràng là khế ước đã giải trừ không phải sao? Hắn hẳn là nên vui vẻ mới đúng…

Ngay giây tiếp theo, song nhãn hôi sắc của Ngạc Mộng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thân ảnh trong nháy mắt liền tiêu thất tại chỗ.

Đã không có ràng buộc của khế ước, hắn cũng không cần tuân theo mệnh lệnh của Ngạo Triết Thiên canh giữ ở đây.

******

Trong phòng ngủ của đế vương nằm sâu bên trong Minh cung, lúc này đã trở thành một mảnh bừa bãi, trong không khí, vẫn còn lưu lại khí tức ***.

Sau khi đem *** cuối cùng phóng vào bên trong cơ thể người kia, hồng phát vương giả bán híp mắt lại, bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn dài thườn thượt, nắm lấy thắt lưng vô lực của nam nhân, chậm rãi từ bên trong cơ thể hắn lui ra, mang theo máu tươi lẫn cùng với dịch thể bạch trọc rơi tích lại trên nền đệm gấm trắng.

Huyết sắc yêu đồng, vì đã phát tiết thảo mãn mà chậm rãi trở nên trong suốt, như là ý thức được cái gì, vương giả nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống thân mình, đông phương nam nhân bị hắn chà đạp đến mất đi ý thức vẫn lẳng lặng nằm ở đó.

Thân thể màu mật kiên cường dẻo dai tựa một con hắc báo tràn đầy những vết thương khiến cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều phải giật mình, rướm đầy tơ máu, bị mái tóc đen dài đẫm mồ hôi bán che lấp. Song nhãn nguyên bản sắc lạnh lúc này cũng đã mất đi tiêu cực, nhắm hờ, vô hồn nhìn về phía trước.

Giống như một mỹ thú bị người ta lăng trì, chỉ còn lại chút hơi tàn vô lực.

Đó là một loại yếu đuối mà hắn chưa từng có.

Hắn như vậy, lại khiến Vong Dạ có chút khó xử. Trong thâm tâm cũng không nhịn được mà trở nên nôn nóng.

Bản thân mình cư nhiên lại tiếp tục không khống chế được…

Hơn nữa, lại còn là vì cùng một người…

Điều này làm cho vương giả cực kỳ không hài lòng, bởi vì hắn rất không thích cái cảm giác không khống chế được bản thân. Tiếp đó, cặp yêu đồng dần nhiễm một tầng sát ý băng lãnh, bàn tay phải nhấc lên đột nhiên mang theo một đạo hồng quang hướng thẳng đến cái cổ của nam nhân, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi là sẽ khiến nam nhân làm nhiễu loạn tâm tình hắn này tiêu thất trên thế giới, thế nhưng khi ngón tay chạm đến cái cổ đầy những vết giảo ngân của nam nhân, theo bản năng lại thu lại năng lượng của mình, chuyển thành vuốt ve mang theo chút xót thương…

Như là mê mẩn cái cảm giác ấm áp, hai cánh tay đặt ở thắt lưng đối phương từ từ siết lại.

Tựa hồ như chỉ cần đem hắn ôm lại vào trong lòng như vậy, nôn nóng trong lòng sẽ chậm rãi lui đi lại.

“…” Thẳng đến khi nam nhân trong lòng bắt đầu vô thức run lên, Vong Dạ lúc này mới phát hiện việc làm của mình lúc trước đã tạo ra trên người đối phương rất nhiều thương tổn, máu của đối phương đến giờ vẫn còn đang chảy.

Lúc này, vương giả không suy nghĩ nhiều mà liền ôm ngang lấy người kia, dùng một loại ôn nhu mà đến chính mình cũng không thể nhận ra, trong nháy mắt tiêu thất tại chỗ.

Vài giây sau, bọn họ đã liền xuất hiện tại một nơi khác cách đó khá xa, trong không khí, còn tràn ngập sương nước hồng sắc nồng đậm.

Chậm rãi đáp xuống mắt đất, Vong Dạ ôm lấy thân thể đang run rẩy trong lòng bước đến một dục trì dùng hồng sắc ma thạch để xây dựng lên.

Đây là Nguyệt Trì duy nhất do thượng cổ lưu truyền từ xưa đến nay ở Minh giới, đối với chữa thương vô cùng công hiệu.

Mà khi Vong Dạ ôm Ngạo Triết Thiên bước xuống Nguyệt Trì, lại phát hiện ra, trì thủy nguyên bản có khả năng làm lành miệng vết thương thần tốc trên cơ thể hắn, lúc này đã mất đi công hiệu, đối với thương thế của nam nhân cũng không có trợ giúp gì quá lớn, nhiều lắm cũng chỉ có thể khôi phục lại được một chút nhiệt độ trên cơ thể đối phương mà thôi.

Nhưng trì thủy hẳn là không có vấn đề gì…

Như vậy khả năng duy nhất có thể xảy ra, Nguyệt Trì cơ bản không thích hợp với nhân loại.

Cúi đầu nhìn về phía nam nhân đã hôn mê trong lòng mình, mày kiếm cuồng ngạo mà anh khí của Vong Dạ cũng không chịu được mà chau lại.

Thương thế do hắn trực tiếp tạo ra, dược liệu phổ thông tự nhiên sẽ thành vô dụng, mà ở tình huống Nguyệt Trì cũng vô hiệu như vậy, chỉ còn lại quyển trục ma pháp trị liệu cấp mười của Quang minh hệ – 『Chúc phúc của Thiên sứ 』

Mà thứ này thì chỉ có người kia mới có.

Cười lạnh một tiếng, song nhãn của Vong Dạ hiện lên một tia sắc lạnh.

********

Không biết đã qua bao lâu, khi Ngạo Triết Thiên mở mắt ra, Vong Dạ không biết đã đi đâu. Mà mình, vẫn như cũ đang nằm trong tẩm cung của hắn.

Thân thể, nặng nề tựa như bị rút hết mọi sức lực, suy yếu đến mức tựa hồ như khí lực để nhấc một đầu ngón tay lên cũng không có.

“Uế, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!” Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm trong trẻo hoan hỉ mà quen thuộc vô cùng, Ngạo Triết Thiên quay đầu sang nhìn, lại thấy hiện hôi tinh linh cùng Huyết Đóa đang ở bên cạnh lo âu nhìn mình, viền mắt người nào cũng hoen đỏ, tiết lộ một nỗi niềm xót thương không chút che giấu.

“… Các ngươi… Thế nào lại… Ở đây?” Hơi chau mày lại, Ngạo Triết Thiên có chút khàn khàn mở miệng, theo bản năng liền nhìn xuống cơ thể mình… Hoàn hảo, có mặc y phục.

Những vết tích nhơ bẩn đầy khuất nhục kia… Tuyệt đối không thể để các nàng nhìn thấy.

Tuy rằng hắn không biết là ai giúp hắn thay y phục, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết rằng không phải là vị nữ nhân trước mắt này.

“Minh vương cho phép chúng ta tạm thời phóng xuất…” Huyết Đóa do dự một chút, sau mới tiếp tục nói: “Ân… Để chiếu cố ngươi…”

“…” Nghe vậy, Ngạo Triết Thiên trong lòng cười nhạt một tiếng, song nhãn không có bất cứ xúc cảm gì. Chiếu cố hắn? Chi bằng nói giám thị hắn đi?

“Uế… Sắc mặt ngươi thật kém…” Hôi tinh linh ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt cùng mệt mỏi vô cùng của Ngạo Triết Thiên, không khỏi xót thương mà vuốt nhẹ lên khuôn mặt hắn, “Có phải hay không rất khó chịu…”

Ngạo Triết Thiên nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại còn nắm lấy tay nàng để trấn an.

“Ngươi đến cuối cùng vẫn là như vậy… Có chuyện gì cũng đều giữ lại trong lòng… Mà ta, cái gì cũng không biết… Cái gì cũng không giúp được…” Nói đén đây, đôi mắt Liên Đế Na bắt đầu phiếm hồng, ngay cả thanh âm cũng không nhịn được mà trở nên nghẹn ngào: “Ta cảm giác, mình thật vô dụng…”

Nàng mơ hồ biết rằng, hài tử lạnh lùng trước mắt được nàng nuôi lớn từ nhỏ này, ở những nơi mà nàng không nhìn thấy, đã chịu rất nhiều khổ cực…

“Ta không sao… Ngươi không cần lo lắng…” Ngạo Triết Thiên còn chưa nói hết, cả người đã liền bị nàng gắt gao ôm vào trong lòng…

“Ta biết có một số việc… Ngươi không muốn nói… Thế nhưng ta rất thương tâm… Ta có cảm giác… Ngươi đang khóc… Luôn luôn.. khóc một mình…” Nói đến đây, bản thân nàng cũng đã nghẹn ngào đến nói không thành lời… Nước mắt không ngừng rơi xuống.

“… Là ngươi đang khóc…” Ngạo Triết Thiên nhẹ thở dài một tiếng, song nhãn có chút phức tạp nhìn về phía hôi tinh linh, vuốt tóc nàng.

“… Ta… Đang giúp ngươi khóc…”

“…”

Đứa ngốc…

Bất quá, hình như thân thể được ôm như vậy, cũng không còn lạnh như vậy nữa.

Lúc này, Ngạo Triết Thiên mới phát hiện trên tay mình còn đang đeo một cái vòng tay kỳ lạ mà trước giờ chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hình dáng tinh tế tựa như rắn mà cũng tựa như rồng, cảm giác khi tiếp xúc với cổ tay thì lại thật kỳ quái, nhu quang diễm hồng tỏa ra phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống một dòng dịch thể ấm áp, mặc dù là thứ vật chất như vậy, nó lại lạnh đến mức tựa như hàn băng.

Đây là cái gì?

Tựa hồ như nhìn ra nghi hoặc của hắn, Huyết Đóa ở bên cạnh cẩn thận giải thích: “Đây là chỉ một cái vòng tay bình thường… Ngươi không cần lo lắng.”

“Vong Dạ mang cho ta?” Ngạo Triết Thiên song nhãn rất nhanh liền trở nên băng lãnh, bởi vì hắn vừa nhớ tới, lúc trước khi đọc sách đã thấy qua giới thiệu của chiếc vòng tay này.

Ma Thần Trói Buộc – một loại thượng cổ thần khí.

Ẩn chứa một cỗ hắc ám năng lượng cường đại, đồng thời, còn chứa cả lời nguyền rủa của thượng cổ Ma Thần. Người mang chiếc vòng tay này, năng lượng dù mạnh yếu thế nào cũng đều bị cố định lại trong vòng tay trong chớp mắt.

Hay nói một cách khác, nếu như bản thân ngươi đang rất tràn đầy năng lượng mà đeo chiếc vòng tay này vào, như vậy sẽ không cần phải lo lắng về việc năng lượng bị tiêu hao, bởi vì ma pháp sẽ vĩnh viễn được bảo trì trong chiếc vòng tay. Trái lại, nếu ngươi tại lúc không còn chút năng lượng nào mà đeo chiếc vòng tay này vào…

Như vậy, từ giờ đến vĩnh viễn về sau sẽ không thể có bất cứ năng lượng gì nữa, trừ phi có một thượng cổ Ma Thần mạnh hơn hóa giải lời nguyền.



Người kia… Là muốn giết chết hắn sao…