Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 2 - Chương 11




Chạy gấp suốt ngày đêm, Tề vương điện hạ mang theo bệnh nhân, rốt cuộc vào hôm sau cũng tới được thành trấn gần nhất.

Chỉ là suốt cả đoạn đường tại đây, mười nhà trống chín.

Hai người ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi lượn qua hơn nửa trấn, gần như nghĩ đây là tòa thành trống.

Hầu như tất cả nhà dân ở ven đường đều mở rộng cửa, xương cốt nằm trong lồng gà chuồng heo còn khô héo không đầy đủ, thỉnh thoảng trong cửa sổ che kín lại truyền ra mùi hôi thối nồng nặc, sợ là những người dân mắc bệnh không kịp trốn đi, liền cứ vậy mà bị vây chết tươi trong phòng......

Sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc càng thêm nghiêm trọng, tay giữ dây cương bất giác càng nắm càng chặt, con ngựa đỏ dưới thân đột nhiên bất mãn hí dài một tiếng, hắn chợt tỉnh hồn, thả nhẹ tay, nhẹ nhàng vỗ đầu ngựa trấn an.

“Không thể tưởng tượng được là tình hình thiên tai ở Tây quận lại nghiêm trọng đến mức độ này......” Tây quận chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ ở biên giới xa xôi, tình hình bệnh dịch đã lan tràn lợi hại đến thế, nếu là giải đất trung tâm chỉ e......

Vạn Dực dựa vào lòng Tề vương, tuy sắc môi trắng bệch, nhưng vì lúc trước Ảnh Nhất đã lén nhét cho một đống lớn thuốc viên, nên sắc mặt y đã tốt hơn nhiều.

Tề vương điện hạ lại nghĩ rằng dược thảo mình nấu có hiệu quả, tất nhiên là vô cùng vui mừng. Bất quá từ đêm qua, sau khi thiếu chút nữa là bén lửa, hể nhìn Vạn Dực, tâm tình Tề vương điện hạ liền phức tạp vạn phần.

Vạn Dực thì ngoan ngoãn thực hiện tốt trách nhiệm của bệnh nhân, nói quên, liền thật sự xem như chưa từng xảy ra việc gì, lời nói cử chỉ, thậm chí ngay cả khi ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau, vẫn thong dong như thường.

Tề vương điện hạ cảm thấy có chút mất mát......

“Vạn Dực! Hình như ở đây có vết chân.” Tề vương điện hạ ủ rũ suốt đoạn đường đột nhiên phấn chấn tinh thần, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, con ngựa đỏ dưới thân nhanh chóng chạy xuyên qua một ngõ nhỏ gấp khúc và hai ngã ba.

Quẹo trái quẹo phải một hồi, đến khi đầu tóc Vạn Dực rối bù lên, rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại trong một ngôi nhà trống rỗng.

“Xa như vậy, sao có thể tìm được tới nơi này?”

Kỳ Kiến Ngọc nói, “Ngươi ngồi thế này bị ta che khuất tầm mắt nên nhìn không thấy. Mới vừa rồi ngay phía sau khu vườn chúng ta đứng, có cột khói bay lên.” Hắn nương theo khói bếp lập loè thản nhiên mà tìm đến đây.

Sau cổng viện, có một lão ông râu tóc trắng hơn phân nửa ngồi khom khom, sau khi phát hiện hai người bọn họ, lão ông thoắt một cái đứng dậy, ném chén rượu đang uống một cái, bước chân mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ ngoài của lão, lao nhanh vào căn phòng phía sau, ‘rầm’ một tiếng, đóng chặt cửa lại!

“Lão...... Lão đại gia?” Vốn muốn trực tiếp gọi ‘Lão ông’, Kỳ Kiến Ngọc nuốt lời vào miệng, từ lưng ngựa xoay người xuống, bước hai ba bước đến trước cửa, thở sâu, cố giữ bình tĩnh nói, “Lão tiên sinh, xin mở cửa, bọn ta không phải người xấu.”

Trong phòng ông lão nói với vẻ đương nhiên, “Đúng rồi, các ngươi chỉ là trộm hoặc cướp thôi, kẻ xấu nào mà không nói vậy, lần sau có thể đổi lời thoại không?”

“Bọn ta thật sự không phải là cướp, trên ngựa là một người bạn của ta, y không khoẻ, không tiện bôn ba, cần tìm một nơi tạm nghỉ ngơi tối nay, chẳng biết có thể sắp xếp một chút không? Bọn ta không lừa lão đâu, lão tiên sinh bước ra nhìn một cái liền biết.”

“Lần trước cũng có hai nạn dân chạy đến, còn chân thành hơn các ngươi.”

Lúc này Vạn Dực liền ngắt lời, y ở xa xa ngoài viện gọi Kỳ Kiến Ngọc một tiếng.

Kỳ Kiến Ngọc lập tức chạy trở về, ôm y xuống ngựa, “Sao thế? Vẫn khó chịu sao.”

“Hình như chủ ngôi nhà này là thầy thuốc,” Vạn Dực nhìn nhìn mấy cái chày giã thuốc vứt lung tung ở góc viện, “Bọn ta cũng đang cần một thầy thuốc giải thích xem bệnh dịch rốt cuộc đã lan tràn đến mức độ nào.”

Kỳ Kiến Ngọc không dấu vết liếc mắt nhìn y một cái, “Cũng bảo ông ấy chẩn trị cho ngươi luôn, đã phát bệnh đến ngày thứ ba rồi.”

Vạn Dực gật đầu, đứng ở trước cửa ngoan ngoãn gõ ba cái, rồi sau đó bằng giọng điệu thân thiện vô hại, nói, “Ông à, bọn con chỉ xin nghỉ lại một đêm, sáng mai liền đi ngay. Mặt khác cũng muốn hỏi ông một ít việc có liên quan đến tình hình bệnh dịch, không phải nạn dân cũng không cướp bóc.”

“Ngươi là người bạn mà hắn vừa nói?”

Lão ông vẫn chưa chịu mở cửa, chỉ nói qua cánh cửa, “Nếu đã nhiễm bệnh dịch thì đừng kêu nữa, lão phu sẽ không chữa.”

Mọi người nhất thời im lặng.

Tiếp theo Tề vương điện hạ liền trực tiếp vung bội kiếm, sạch sẽ lưu loát xẹt qua ván cửa mỏng manh --

Chỉ nghe răng rắc một tiếng.

Trong nháy mắt cửa lớn biến thành ba mảnh!

Lão ông vẫn ngơ ngác duy trì tư thế vịn cửa, hóa đá tại chỗ.

Tề vương điện hạ vuốt thân kiếm, vừa lòng thỏa dạ thu kiếm, đây mới là phong cách làm việc bình thường của hắn.

Lão ông bỗng dưng rơi lệ lã chã, “Đại hiệp, lão phu chỉ là một thầy thuốc tha hương, mới xui xẻo định cư ở Tây quận nửa năm, với việc này thật đành bất lực......”

Nói bậy! Nếu chỉ là một thầy thuốc tha hương thông thường, mọi người quanh mình chết hết, sao chỉ có mình lão khỏe mạnh tiếp tục sống phây phây như thế.

Lão ông trực tiếp cung khai, “Đi thêm năm dặm nữa, trong cánh rừng phía sau trấn có một căn nhà gỗ, người ở nơi đó mới đúng là thần y.”

“Thần y?” Hai người kinh ngạc nói.

“Tuy tính tình thần y có chút quái dị, lại cực thích bạc vàng ngọc quý, nhưng xem ra hai vị công tử cũng là người sang quý, có thể thử một lần.”

Hai người yên lặng liếc nhau, Kỳ Kiến Ngọc...... bỗng ra tay độc ác, điểm huyệt đạo của lão.

“Tạm tin ông vậy, ta và y đi trước xem thử thế nào, nếu là lời nói thật, ta sẽ trở về thả ông.”

Thường nghe nói nơi cao nhân ẩn cư, tất sẽ có kỳ môn độn giáp, bẫy rập trùng trùng.

A...... Quả nhiên là xem tiểu thuyết nhiều quá rồi.

Khi hai người không tốn chút sức nào, cũng không cần trải qua các loại thử thách nào đã bước đến trước căn nhà gỗ, cảm thấy không hẹn mà cùng có chút hụt hẫng.

Diện mạo của cái dòng họ Hoa này còn vượt luôn cả danh tiếng thần y.

Hoa Ứng Nhiên vẫn vì thế mà cực buồn phiền.

Nhưng nhớ đến vị đệ đệ tên Hoa Mộ Nhiên trong tộc...... lần nào gã cũng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

Điều mà gã buồn bực nhất là, thân là một nam nhân có tư tưởng có nội hàm, nhưng mọi người lại chú ý đến diện mạo của gã nhiều hơn nội hàm.

Mỗi sáng sớm, Hoa Ứng Nhiên tỉnh lại liếc mắt nhìn gương đồng một cái, liền muốn che gương mà khóc.

Gã chỉ muốn cho mọi người biết...... Gã là một người có tư tưởng......

Mà hôm nay, vào mùa xuân năm Thành Trị thứ bảy, hạnh phúc liền tiến đến --

“Xin hỏi...... Thần y tiền bối ở đây phải không?” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng người lạ.

Lại là mấy người cần y nghe tiếng mà đến?

Chậc...... Đã chuyển đến đây rồi, mà bệnh dịch cũng chạy theo đến sao.

Hoa Ứng Nhiên thả chày giã thuốc bạch ngọc trong tay xuống, thản nhiên quay đầu......

Kỳ Kiến Ngọc ở phía trước, đứng mũi chịu sào.

Khi thanh niên áo xanh đai ngọc trước mắt này xoay đầu lại, thoáng chốc khiến người ta có cảm giác xinh đẹp như hoa như ngọc. Tuy rằng nơi này chỉ là một căn nhà gỗ đơn sơ, lại nhất thời như cũng phát sáng.

Bất quá, ánh mắt Tề vương điện hạ chỉ dừng lại trên người thanh niên xinh đẹp này một chốc liền lần nữa dời lên người Vạn Dực.

Người này đương nhiên vẫn kém hơn Vạn Lang. =v=

Nhưng thanh niên xinh đẹp kia lại không bình tĩnh như hắn, chỉ thấy gã thờ ơ đảo ánh mắt qua người Vạn Dực, sau đó đột nhiên liền bất động.

Cặp mắt nóng hừng hực kia dính chặt lên người Vạn Dực, dẫn tới tay Tề vương điện hạ bắt đầu ngứa ngáy.

‘Xoảng’ một tiếng, không biết là cái gì bị đánh nghiêng.

Thanh niên xinh đẹp kia đột nhiên chạy như bay tới, hờn tủi lại nồng nàn vô hạn nhìn về phía Vạn Dực, “Xin hỏi tôn tính đại danh? Huynh đài! Ngươi chính là người mà ta đau khổ chờ đợi hơn mười năm qua!”

Vạn Dực: “......”

Tề vương điện hạ: = =#

“Có phải chúng ta đã tìm nhầm......” Vạn Dực dùng sức túm chặt ống tay áo đang vung nhanh, ngăn Tề vương đang muốn đại khai sát giới, “Hay là, tìm kỹ lại lần nữa?”