Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 3 - Chương 10




Vốn dĩ sau khi đội mũ xong còn phải lễ bái toàn bộ tôn giả trong tộc một vòng, đó là nghi thức trưởng giả, nhưng ngoại trừ Vạn Dực, toàn bộ khôngthấy đâu, vì thế lại bỏ qua bước này, trực tiếp quay về nhà chính đổi mũ nón, trang phục cho thuận tiện.

Tham dự lễ đội mũ, tân khách ở bên trong phủ dưới sự an bài của quản sự ở bên ngoài sảnh lớn bắt đầu khui rượu mở tiệc.

Chỉ có điều thủ phụ Thương Lượng với mấy người nội các đứng đầu Đại học sĩ cũng không nể mặt ai, trước tiên bảo trong phủ còn có chuyện quan trọng, rồi sôi nổi cáo từ.

Vạn Dực thân là chủ nhân, khách quý phải đi, đương nhiên đi ra đưa tiễn.

Trong lòng Thương Lượng còn băn khoăn chuyện ngự ban Phi ngư phục, hơn nữa quan lễ trước mắt nhìn kỹ giống như thịnh yến, tên tiểu tử Vạn gia này ngày thường thật sự là quá tốt, hoặc là nói, y biết mình xinh đẹp, cũng không kiêng kị thậm chí có thể nói là có sở trường lợi dụng vẻ đẹp của bản thân, đáng sợ nhất là, người đẹp như thế cũng không ngu dốt.

Đáy lòng không khỏi xốc lại tinh thần...... Người này ngày khác nhất định không phải là vật trong ao.

Đáng tiếc giờ phút này y vẫn vinh quang được thánh quân quan tâm, tên tiểu hoàng đế kia xem ra cũng bị câu dẫn đến mức thần hồn không rõ, trước mặt không phải là thời cơ tốt để xuống tay. Suy nghĩ về điều này, lão lại nghĩ tới thằng con trai ngốc Thương Hủ nhà mình.

Cứ tưởng rằng đưa nó vào Quốc Tử Giám rèn luyện vài năm, có thể không đơn thuần như vậy nữa, ai ngờ lại tiện nghi cho thằng nhãi Vạn gia kia, đem thằng con trai ngốc của lão chỉnh đốn quy củ dễ bảo, khiến lão khạc ra một búng máu.

Bởi vậy đối với khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Vạn Dực này, Thương đại thủ phụ chẳng qua là dưới mũi phum ra lãnh khí, hai tay giấu trong tay áo khép lại làm hình dáng coi như không có.

Các bề tôi bên dưới đương nhiên cũng sẽ nể mặt không trái ý lão đại, mặc dù không trâu bò như thủ phụ đại nhân dồn ép hò hét làm ra tình trạng chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh, gương mặt ra vẻ trong trẻo như tuyết.

Vạn Dực lơ đễnh, từ đầu tới cuối mang theo khuôn mặt tươi cười tiễn khách.

Xuất hiện ở chính sảnh thì một bóng dáng màu hồng thoáng hiện lẳng lặng đứng dưới hành lang uốn khúc, tha thiết nhìn về hướng bên này. Nha hoàn mặc áo xanh bên cạnh cô gái nhìn thấy Vạn Dực thì khẽ đẩy chủ tử, dường như nói gì đó, chốc lát, liền thấy cô gái điềm đạm đáng yêu kia quyện khăn tay thận trọng tiến lên.

Đột nhiên gặp một vị thiếu nữ xinh đẹp xa lạ tiến lên, đợi thấy rõ bộ dạng người tới giữa nhóm bề tôi phía sau Thương Lượng gương mặt trong trẻo như tuyết của Đại học sĩ đứng đầu điện Vũ anh bỗng nhiên biến sắc.

Vạn Dực híp mắt một cái, cắn câu rồi...... Tâm niệm lưu chuyển đúng lúc này y bước nhanh đi đến trước mặt Quân Liên Ngã, âm thanh lạnh lùng nói: “không nhìn thấy tân khách đang ở đây sao, xuất đầu lộ diện làm gì?”

Lần đầu tiên bị Vạn Dực không lưu tình đối đãi lạnh nhạt như vậy, môi Liên Ngã run rẩy: “Ta......”

Vạn Dực trách mắng: “Có chuyện gì để lát nữa nhắc lại, tới trước phía sau hành lang chờ đợi.”

Liên Ngã buộc lòng phải ủy khuất mím môi, cúi đầu đi trở về.

“Vị này là......”

“Chỉ là một thị thiếp mà thôi,” Vạn Dực chắp tay, giọng thành khẩn: “không biết quy củ, đụng chạm các vị đại nhân.”

Đại học sĩ Tằng Vinh tài hoa ở phía sau mới vừa rồi biến sắc đã sớm điều chỉnh tốt biểu cảm, giờ phút này cười cực kỳ hâm mộ nói: “Vạn đại nhân diễm phúc thật sâu a.”

Vạn Dực cau mày, áy náy nói: “Rốt cuộc là xuất thân từ Túy Nguyệt lâu, không biết cấp bậc lễ nghĩa, làm chư vị đại nhân chê cười.”

Tằng Vinh cũng hừ hừ ha ha lăn lộn vài câu cùng mấy vị quan lại, trái lại Thương Lượng quay đầu ra, lấy vị trí tôn trưởng dạy bảo vãn bối vô lễ, nói: “Ngay cả một thị thiếp ở hậu viện cũng không quản được, Vạn đại nhân còn cần tôi luyện nhiều hơn.”

Vạn Dực khiêm tốn gật đầu: “Đa tạ đại nhân chỉ bảo.”

Thương Lượng liếc nhìn biểu tình vâng lời của y, không vui vẻ “Ừm” một tiếng, mang theo nhóm nội các quần thần ra Vạn phủ.

Tằng Vinh chờ đi ra thật xa, trước khi tiến vào quan kiệu nhịn không được quay đầu lườm một cái, ánh mắt hướng về phía Vạn Dực vẫn chắp tay đứng yên ở trước cửa phủ như cũ, đáy lòng không khỏi nhô lên, lão ta nhanh chóng vén rèm tiến vào kiệu......

Đỉnh đầu kiệu quan màu đỏ giống như cá lội, tốp năm tốp ba đi nhanh dựa vào nhau, rất nhanh liền phân tán bốn phía ở trong phố xá sầm uất.

Vạn Dực thu hồi tầm mắt, mặt mày chậm rãi vui vẻ giãn ra

Hoàng đến bệ hạ thân ái, một món đồ Phi ngư phục làm sao có thể khiến Vạn gia thỏa mãn chứ?

Trong triều phân thành ba đảng phái đã lâu, y đứng ngoài quan sát đã 5 năm, nhìn nội các, đảng Thân vương, Bảo hoàng càng đấu như lửa bỏng dầu sôi, là thời điểm nên đến phiên y bày ra con bài chưa lật, đảm nhiệm nhân vật chính thật sự một lần --

Liên Ngã khi nhìn thấy bóng dáng Vạn Dực thì do dự bước chậm chào đón: “Công tử......”

Vạn Dực liếc nha hoàn áo xanh bên người nàng ta một cái, nha hoàn kia lập tức thức thời lặng lẽ thối lui.

Vạn Dực vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, hy vọng có thể đem Liên Ngã dọa trở về, khẽ hắng giọng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Trước đó sai người đem Quân Liên Ngã tới đây chỉ để quan sát phản ứng của Tằng Vinh, nói đến cùng, y cũng không có mài kính tốt (hình dung nữ tử cổ đại đồng tính luyến ái – les), cũng không hy vọng Liên Ngã đối với y có bất kỳ ấp ủ chờ mong.

Liên Ngã ngừng bước chân, khẽ nói: “Ta...... đã một tháng không thấy công tử, hôm nay công tử làm lễ đội mũ, Liên Ngã chỉ hy vọng có thể gặp công tử một lần, chính miệng vấn an cầu phúc cho công tử.”

trên mặt Vạn Dực vẫn không có chút dịu dàng nào, nói: “hiện tại đã thấy qua, tâm ý của ngươi, ta nhận, ngươi trở về phòng đi.”

Liên Ngã nhìn bóng dáng vừa đa tình lại vô tình của người nọ, cắn răng xoay người đi ra hai bước, lại ngừng lại, lẩm nhẩm thì thầm: “Đời người mệt nhọc tiếc thương sinh mệnh, bước chân Vạn Lang tràn đầy bụi trần......”

Vạn Dực chắp hai tay sau lưng, không nói gì.

Liên Ngã quay người lại, từng bước một đi hướng Vạn Dực, khóc như hoa lê đẫm lệ, nói: “Cuộc đời vô tình, tạo hóa khéo trêu ngươi, có chăng trách hữu duyên mà vô phận. Bởi lẽ tình yêu và thân phận mãi là câu hỏi trên cõi nhân gian. Phần nhiều là xót xa vô vọng như cánh hoa trôi nổi trên dòng nước vô tình?”

Vạn Dực nhìn Liên Ngã từng bước một đi đến phía mình, nàng ta hít sâu, nhắm mắt lại tiếp cận đôi môi trước mặt nhưng người nọ lại nghiêng đầu tránh đi.

Liên Ngã giữ chặt ống tay áo của y, cố nén sự xấu hổ, quật cường nén nước mắt từ dưới đi lên bi ai nhìn y, khẽ thủ thỉ: “Thiếp biết...... trong lòng Vạn Lang không có thiếp. Thiếp cũng sẽ không hy vọng xa xôi gì, chỉ cầu xin, chỉ cầu xin công tử có thể cho thiếp một tia thương tiếc, ngày sau ít nhất còn có cái gì đó có thể hồi tưởng......”

nói xong, nàng ta một chút, lại tiếp cận Vạn Dực, mà lần này, có lẽ là áy náy, có lẽ là chột dạ, Vạn Lang không tránh đi.

Môi con gái...... Thập phần mềm mại.

So với việc hôn nam giới lại càng mềm mại, càng dịu ngoan, thân thể nho nhỏ tựa vào trong ngực, mang theo mùi hoa ngọt ngào. Vạn Dực hết sức tự nhiên thực hiện nụ hôn đầy sâu sắc này, trong lòng theo bản năng làm nghiên cứu so sánh: Khó trách nam giới càng ưa thích hôn môi nữ giới hơn, xúc cảm quả thật --

không chờ y nghĩ xong, kèm theo một tiếng xé gió ác liệt, Vạn Dực theo bản năng ôm Liên Ngã lắc mình tránh đi, ống tay áo dài rộng thoáng chốc bị kiếm khí chém gọt nửa đoạn.

“Kỳ Kiến Ngọc!” Vạn Dực thấy rõ người tới sau nhịn không được cả giận nói, “Ngài muốn làm gì!”

Tề vương điện hạ sắc mặt âm trầm, không nói một câu đem trường kiếm đâm thẳng về phía Liên Ngã.

Vạn Dực lúc này làm sao còn không biết dụng ý của hắn, hay nói giỡn, Quân Liên Ngã hiện tại không thể chết. Y đem Liên Ngã đẩy ra phía sau, bảo hộ đứng ở trước người của nàng ta, cùng Kỳ Kiến Ngọc giằng co chính diện.

Kỳ Kiến Ngọc càng tức sùi bọt mép, âm thanh lạnh lùng nói: “Vạn Dực, ngươi tránh ra.”