Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 292: Sợ nhất kẻ bị bệnh thần kinh




Đối với đủ loại chuyện phát sinh gần đây trong thành Hàng Châu, Tề Nguyên Khang chết, Lệ Thiên Nhuận trở về, xung đột ở phố Bình Xương, hành vi thương nhân Lâu gia, hẳn là xem như vẫn chưa xâm nhập vào trong hệ thống.

Tuy rằng đã là một trong thế lực thương nhân lớn nhất trong thành, nhưng chính thức đề cập quyền lực trên mặt bàn, Lâu gia chung quy vẫn chỉ là thiên về góc, không bị quá nhiều người chú ý. Nhưng đối với một chút thế lực trung tầng trong thành Hàng Châu mà nói, nó nay lại là một xúc tua với tới các phương diện lớn rồi, đương nhiên, bởi vì gần đây mới xâm nhập vào trong toàn bộ hệ thống, ở bên trong các phương diện quyền lực giác lực, thật sự cũng không cho nó nhiều vị trí lắm, này thế lực này có vẻ khổng lồ, trên thực tế đối với mọi người trong triều đình Phương Lạp mà nói, vẫn là xa cách.

Điều này ngược lại cũng chẳng có gì lạ, từ xưa đến nay, đây là trạng thái giai cấp thương nhân, Vũ triều như thế, Vĩnh Lạc triều cũng như thế. Mà đối với trước kia, Lâu gia nay ở Vĩnh Lạc triều xem như đã là một trong những hoàng thương lớn nhất, đương nhiên, tương lai của Vĩnh Lạc triều thật sự là vấn đề để cho người lo lắng, kết quả là Lâu gia là được lợi hay là thua lỗ, vẫn còn là một vấn đề.

Với Lâu gia mà nói, lúc trước ở lại Hàng Châu đầu nhập vào Phương Lạp, có nhiều nguyên nhân, nhưng hơn một nửa nguyên nhân là vì bất đắc dĩ. Nhưng là trong đó là có thêm suy tính lý tính của Lâu Cận Lâm. Lúc ấy Lâu gia đã có chút hiềm khích với đám người Tiền Hi Văn, thương nhân gia vốn mẫn cảm, rời khỏi Hàng Châu, đám người Tiền Hi Văn có quan hệ quan trường, bất luận là sau này đến nơi khác thì vẫn sẽ là lại trở lại Hàng Châu, bọn họ cũng có thể Đông Sơn tái khởi, gia sản của Lâu gia tuy cũng ở Hàng Châu, lúc này rời đi, cơ nghiệp những năm gần đây lão tích lũy thật sự sẽ không thể giữ lại được.

Bất kể như thế nào, Lâu Cận Lâm không muốn nhận loại kết quả này, kinh doanh nửa đời người cơ nghiệp lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy, huống chi Lâu gia lúc ấy cũng đã bị Phương Thất Phật chú ý, muốn chạy cũng đã không thực tế. Sau khi Hàng Châu bị chiếm, Lâu Cận Lâm từng có một thời gian suy sụp, nhưng rất nhanh, lão cũng lấy lại được bản tính kiêu hùng dốc sức làm mà, ý đồ vì tương lai sau này, vì Lâu gia tìm ra một con đường rộng lớn ổn thỏa.

Đơn thuần an phận thủ thường hoặc là ngồi chờ chết đều không phải tính cách của lão, làm cho Lâu gia đơn thuần trở thành đại thương đệ nhất của Vĩnh Lạc triều hoặc là chờ triều đình xuôi nam đánh vỡ Hàng Châu sau đó bị bắt, cũng không phải tương lai mà Lâu Cận Lâm muốn lựa chọn. Đối với vị lão nhân hơn năm mươi tuổi mà nói, trong con người của ông vẫn có những khôn khéo cùng năng lực có thể bắt lấy tất cả cơ hội cũng như không ngừng mở rộng các mặt lợi ích, ngọn lửa khai phá vẫn thiêu đốt ở trong thân thể của ông như cũ.

Đơn thuần làm thương nhân, dựa vào người khác, điều này mặc dù từ nay về sau có thể Vĩnh Lạc triều nhận thế tiến công của triều đình, khai thác ra một cục diện lớn, ông cũng không hề thoả mãn với mục tiêu trở thành đại thương gia hàng đầu như vậy. Lúc này thời thế náo động hỗn độn, Lâu gia có tiền, dưới sự cai trị của Phương Thất Phật, không bị trói buộc quyền lực của đại đa số thế lực, tại thành Hàng Châu lúc này, một con đường thiết thực nhất, bày ra trước mặt bọn họ.

Hơn một tháng tới nay, Lâu gia bắt đầu ý đồ chiêu binh mãi mã, mở rộng lực lượng của chính mình.

Bản thân khởi nghĩa của Phương Lạp tính chất chính là tạo phản, thành Hàng Châu tuy rằng đã lập thành thủ đô, nhưng long xà hỗn tạp, quân đội tụ tập, binh nhung không cấm, muốn ở chỗ này kéo một nhóm người có được thế lực của mình, trên nguyên tắc lớn lớn các loại thế lực trong thành cũng đã gần như bão hòa, thực sự có người muốn thực sự có người muốn ở trên các loại ưu việt, cùng người tranh giành thức ăn, chung quy sẽ đoạt trúng người kiếm cơm bên cạnh Phương Lạp.

Lâu gia cũng không thuộc loại trường hợp này, ông có tiền có lương thực, có nhiều sinh ý phải làm, trong nhà muốn mời hộ viện, trên sinh ý muốn mời đả thủ, đều là hợp tình hợp lý, mình cũng có thể nuôi được nổi, như vậy, nhân số không có hạn chế. Nếu như nói trận chiến tranh này dạy cho Lâu gia điều này, đây có lẽ chính là phải nhất định nắm binh khí ở trên tay mình. Đương nhiên, mặc dù có giác ngộ cùng tiện lợi như vậy, tất cả cũng không thể làm quá mức, nếu ngay từ mới bắt đầu đã biểu lộ ra mình có dã tâm nắm binh quyền, tuyệt đối sẽ đưa ông đánh chết ở trên nửa đường.

Lâu Cận Lâm là người trầm ổn đi trên đường có khó khăn, nhưng những thứ này khó khăn với ông mà nói, thật ra là không lớn. Một đám nông dân khởi nghĩa vũ trang tuy rằng cũng không phải người ngu, nhưng trên các loại vận tác vi mô, bất luận như thế nào cũng không thể sánh bằng một cáo già như ông. Sau khi quyết định, ông mua vào một lượng lớn binh khí hoàn mỹ, chút ít quân mã, chiêu mộ gia đinh, mời làm việc hộ viện, đồng thời mời chào mấy nhân sĩ võ lâm có thực tài, thời gian hơn một tháng, duy trì vận chuyển các loại vật tư trong thành đồng thời cũng đem lực lượng của mình kéo dài xúc tua đưa ra ngoài.

Trong lúc này, đương nhiên cũng sẽ có một vài vấn đề, tỷ như Lâu gia có thể nuôi được nổi người, nhưng muốn nuôi thành quân đội, chung quy không có khả năng. Hàng Châu trước mắt nạn dân cũng nhiều, ông có thể chiêu mộ một ngàn hai ngàn người ăn nổi cơm nhưng không có doanh trại, không có sân huấn luyện, lại có là dụng ý gì? Dưới tình huống như thế, Lâu Cận Lâm càng thêm dụng tâm là đến đỡ mấy loại thế lực đầu đường nho nhỏ, tỷ như một đoàn thể nhỏ một hai chục người, bang phái nhỏ hai ba mươi người, đủ loại hỗn độn đường kiếm cơm đầu đường gần Lâu gia. Thời gian hơn một tháng, Lâu gia chiêu mộ gần hai trăm tên hộ viện, lực lượng đối ngoại nắm trong tay với số lượng tăng đáng kể, thật sự muốn xuất ra đi khoe ra, nhân số này không thua mấy thành viên tổ chức tướng lĩnh trung tầng trong quân Phương Lạp.

Đương nhiên, những người này cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu thật sự đáng nói, trước đây ngươi có thể nói đây được coi là một đại bang phái, nhưng muốn nói là quân đội thật sự còn sớm. Nhưng mặc dù là như vậy, tới nay, một số đầu mục nghĩa quân không coi Lâu gia ra gì cũng đã không không dám lại dễ dàng trêu chọc Lâu gia nữa.

Trước kia, là một trong thương nhân chỉ định của Phương Thất Phật, mặc dù ở trong thành Hàng Châu sẽ không bị làm khó dễ quá mức, nhưng vẫn có thật nhiều người giống như con đỉa bám vào Lâu gia kiếm cơm ăn, tướng lĩnh bên mình chỉ cần có trên dưới một trăm người là dám đến Lâu gia muốn ăn muốn uống thu phí bảo hộ, dù cho sau đó Lâu gia nhờ vả Bao Đạo Ất che chở cũng không hề bớt đi, bởi vì mọi người đều biết, Bao Đạo Ất cũng không thể tài cán vì Lâu gia ra mặt loại sự tình này, tất cả mọi người là huynh đệ, gia nghiệp nhà ngươi lại lớn, phân chia chút cho người ta, sẽ không ai đập phá nhà ngươi, có gì để nói đâu, chẳng qua là một thương nhân thôi.

Trước đây đối với những người này, Lâu gia đều hết lòng chiêu đãi, tuyệt đối không thiếu lễ, nay cũng đều là như vậy. Nhưng theo thời gian trôi qua, tuy rằng Lâu gia vẫn chưa làm chuyện gì lập uy ở bên ngoài, loại người này đăng môn cũng trở nên trở nên ít đi. Đối với thượng tầng tỷ như Bao Đạo Ất mà nói, Lâu gia đều không có biến hóa gì đó, nếu có chẳng qua là phát triển bình thường, nhưng đối với mấy đầu mục tướng lãnh trung hạ tầng mà nói, bọn họ vẫn có thể sâu sắc cảm thấy Lâu gia không ngừng khuếch trương lực lượng cùng khí thế.

- Lâu gia kia hiện tại không dễ chọc ...

Trà dư tửu hậu, những tướng lĩnh nguyên bản vẫn chưa hề coi thương hộ Lâu gia vào mát không tránh được đã có câu cảm thán như vậy. Điều này chứng minh, thực lực của Lâu gia cũng đã bành trướng đủ để cùng ngang hàng với những người này rồi.

Nhưng thân phận thương nhân vẫn sẽ khiến người ta đánh giá và phân tích không đúng mức. Người khác nghĩ khi thực lực của Lâu gia tiến vào tầng lớp trung, hạ, thật ra Lâu gia đã lặng lẽ phân hóa lôi kéo một số ít thủ hạ có trăm tả hữu hoặc là hơn chục đầu mục rồi.

Cái khác không nói, vật tư của Lâu gia, năng lực kinh tế của Lâu gia cũng khi đủ để cho ông ta có sức mạnh để kiểm soát một phần của lực lượng khiêm nhường nhất định của mình. Dưới sự tác động liên tục của Lâu Cận Lâm, nay đã có hai tốp thế lực như vậy, trong đó đầu mục sau khi tranh quyền với ông ta thất bại, nguyện ý đầu nhập vào Lâu gia để được che chở. Tình huống như vậy đối với Lâu Cận Lâm mà nói, ý nghĩa là thế lực của mình đã bước vào giai đoạn phát triển thêm vài bước, đã ổn định để đạp ra ngoài rồi.

- Nếu muốn có tiếng nói ở trong những người này, còn phải cần một thời gian nữa, kế tiếp xem xem phong cách của Đường Bỉnh Chương kia, bản thân hắn là thủ hạ làm việc của Tề Nguyên Khang, lần này mặc dù không gặp phải chuyện không may, nhưng hẳn là cũng bị lan đến rất lớn....

Lúc buổi sáng, ở trong thư phòng Lâu gia, Lâu Cận Lâm đang nói chuyện với con trai trưởng Lâu Thư Vọng có liên quan đến chuyện khuếch trương, hộ viện Lâu gia cần thiết phải tiếp tục chiêu mộ nữa, thủ hạ của ông không có bao nhiêu lão binh tướng có kinh nghiệm, lung lạc một vài thế lực loại này, xem như là lựa chọn có lợi ích thực tế nhất. Lại có vài nhóm người đầu nhập vào, Lâu gia đã chân chính đặt lên mặt bàn, trở thành một trong những thế lực trung tầng trong thành Hàng Châu, mà bởi vì trước đó được sự che chở của Phương Thất Phật, Lâu Cận Lâm cũng có nắm chắc làm cho cấp trên không bài xích, cũng lắm là làm cho người ta cảm thấy có chút đầu cơ trục lợi, thừa cơ xông lên mà thôi. Nhưng mà một khi có thực lực, ai có thể còn dám gây khó dễ đối với mình?

Vùng Hàng Châu này, tạm thời làm từng bước, cứ như vậy phát triển, nhưng thật ra đường lui phía Tây Nam cần sớm chuẩn bị, mấy tháng sau...

Xoay ban chỉ trên tay, Lâu Cận Lâm nói tới đây, lại hơi hơi trầm mặc xuống, trên đầu của ông đã lưa thưa sợi bạc, nhưng được chải vuốt chỉnh tề, ánh mắt lợi hại, tinh thần vẫn dồi dào như trước, tràn ngập khí thế giống như sư tử. Tuy rằng mấy tháng sau Hàng Châu sẽ biến thành cái dạng gì cũng làm cho ông cảm thấy lo âu, nhưng đường lui vẫn có thể, đương nhiên, không lâu sau nghĩ đến một kiện sự khác, lại khiến cho ông có chút nặng nề.

- Đúng rồi, đệ đệ của con gần đây thế nào rồi?

Đối với con trưởng Lâu Thư Vọng, trong lòng Lâu Cận Lâm thật ra vẫn yêu quý hơn con trai thứ Lâu Thư Hằng. Trước đó khi thành Hàng Châu bị phá, trong lòng Lâu Thư Hằng suy sụp, nhưng bên Lâu Cận Lâm dù sao vẫn có con trai lớn giúp đỡ, nên cũng có thể hiểu sự suy sụp của con trai thứ, nên tạm thời cho gã ở nhà tạm nghĩ ngơi. Nhưng mà nếu vẫn cứ cà lơ phất phơ đến mức này, vậy thì thật sự hơi quá mức rồi. Lâu Cận Lâm hy vọng con trai thứ sẽ hiểu rõ việc trong nhà hơn, đặc biệt là thời điểm Lâu gia trải qua tình thế hỗn loạn như thế, có thể phát huy tài cán của gã, tương lai phần gia nghiệp này cũng sẽ an tâm giao một phần vào tay gã.

Trong lòng ông cũng không có ý sẽ giao toàn bộ gia nghiệp này cho Lâu Thư Hằng, quan hệ của hai đứa con trai thật ra cũng không tệ lắm, nhưng con trai trưởng tài hoa xuất chúng, tương lai chia mỗi đứa một nửa gia sản, con trai trưởng được chia phần nhiều hơn, khó tránh con trai thứ sẽ nảy sinh hiềm khích, điều này đương nhiên cũng chỉ là tâm tình tiếc rèn sắt không thành thép.

Lâu Thư Vọng chắp tay:

- Gần đây tiểu đệ hay chịu khó ra ngoài, chỉ là tìm lầm một số người, muốn do thám để biết tình hình mà vẫn không thể tìm hiểu được rõ ràng. Nhưng mà người đệ ấy quen biết cũng càng ngày càng nhiều rồi, tin rằng rất nhanh là có thể làm xong chuyện này, hồi tâm trở về.

Lâu Cận Lâm thở dài:

- Chuyện nó làm, con biết chứ?

- Con biết, đệ ấy vẫn luôn nhớ mãi không quen tiểu thư Tô gia kia, nhưng lại để tâm nhất là sự nhục nhã mà lần trước Ninh Nghị đã làm với đệ ấy. Tình huống hiện nay của Ninh Nghị nay con cũng biết, lúc trước đã nói với phụ thân rồi, lần này con vẫn chưa chủ động đi giúp đệ đệ, là hy vọng đệ ấy có thể chủ động hoàn thành chuyện này, với đệ ấy mà nói, cũng có ý nghĩa đặc biệt.

Lâu Cận Lâm không cho là đúng phất phất tay, nhíu mày trầm mặc một lát, rốt cục nói:

- Đại trượng phu muốn báo thù cũng không sao, nhưng tầm mắt phải rộng lớn, cha cũng nhớ rõ Ninh Nghị kia, nhưng nay dưới tình huống như này, còn ghi nhớ đến làm gì! Nay Lâu gia ta đang gặp phải tình thế hỗn loạn như thế, một khi qua rồi, toàn bộ Hàng Châu...Vĩnh Lạc triều tranh phong cùng với Vũ triều, đều có sự tham gia của Lâu gia ta, lúc trước một chút việc nhỏ giống như gặp sâu bóp chết là được...Hài, thôi, lúc này có con quan tâm là tốt rồi, làm xong việc, dể Thư Hằng hồi tâm quay về giúp việc chính đi. Ngoài ra Thư Uyển thì sao, gần đây con bé thế nào?

Nghe phụ thân hỏi muội tử, thần sắc Lâu Thư Vọng có chút phức tạp:

- Thật ra, tiểu muội có chút quan hệ với Ninh Nghị kia...

- Hả?

Lâu Cận Lâm nhíu mày. Lâu Thư Vọng kể lại chuyên đại khái tiểu muội có tình cảm với Ninh Nghị cho ông nghe.

- Theo con thấy, Ninh Nghị này có chút bản lĩnh, cũng là người rất biết dựa thế, những việc làm trước đây, cực kỳ nhún nhường, lui tới với văn nhân, hào hoa phong nhã, khi làm việc ở Bá Đao Doanh, thì lại dũng cảm khẳng khái, với địa vị của Lâu gia chúng ta hiện nay, hắn ở bên cạnh cố ý tiếp cận tiểu muội, là mới có lợi, nhưng tiểu muội kỳ thật không chế ngự nổi hắn đâu...

Y nói xong cách nhìn nhận của mình, trên thực tế, gần đây Lâu Thư Vọng bận rộn công việc, mặc dù để ý tới Ninh Nghị, nhưng dù gì cũng là mang tâm tình quan sát, một người như vậy rơi vào trong phỉ doanh, thậm chí Lệ Thiên Hữu còn có địch ý với hắn ta, hắn ta dùng hết thủ đoạn để cầu sinh, cho dù làm được, ở trong mắt Lâu Thư Vọng, cũng chỉ là một chút “biểu diễn” mà thôi.

Lâu Thư Vọng cũng không thèm để ý Ninh Nghị, đệ đệ cùng muội muội lại có liên quan đến hắn, y để ý chung quy là vì đệ đệ và muội muội mà thôi, một người ngoài như vậy, chết hoặc sống hoặc là sống không bằng chết y đều không để tâm. Theo ý nào đó mà nói, nếu tiểu muội theo hắn thật sự có thể vui vẻ sống tốt giống như trước đây, cuối cùng ném bỏ người ta, y cũng có thể đi thuyết phục tiểu đệ giơ cao đánh khẽ, rộng lượng chút với hắn ta, nhưng tiểu muội dù sao cũng không chế ngự được một người như vậy, tiểu đệ lại tâm tâm niệm niệm muốn phát tiết, vậy thì hắn ta cũng chỉ có chết.

Lâu Cận Lâm đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của y, nghĩ nghĩ chốc lát, nói với y:

- Con phải để ý tới việc này.

Lâu Thư Vọng gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nói chuyện với phụ thân xong, buổi trưa hôm nay đi cùng đám người Bao Đạo Ất đến Tứ Quý trai ăn cơm, y chỉ là làm nền, thật ra không có tiếng nói, mấy ngày gần đâ cũng nghe nói Bao Đạo Ất cùng Bá Đao doanh bởi vì chuyện phụ nữ mà xung đột với nhau, từ đó về sau mấy ngày đều có va chạm. Đối với chuyện này y cũng không thèm để ý, Lâu gia nhờ Bao Đạo Ất che chở, nhưng căn cơ là Phương Thất Phật, các loại vật tư trong thành vẫn còn cần Lâu gia đến quay vòng, người khác đánh không đến trên đầu Lâu gia, ngược lại là Lâu gia có thể yên lặng xem xét, lại qua chút thời gian, bọn họ cũng có thể mò được lợi ích của mình trong đấu tranh chính trị.

Nhưng thật ra trong lúc vô tình lại bắt gặp Ninh Nghị cùng nha hoàn Tiểu Thiền ngồi ở dưới lầu ăn cơm.

Mọi người lúc ăn cơm, chủ đề nói chuyện đương nhiên khá nghiêm túc, sau đó thì trở nên thoải mái hơn. Lâu Thư Vọng biết Bao Đạo Ất có sở thích với các loại phụ nữ, khi đề tài được khơi lên, Bao Đạo Ất cũng cười cười nói về những chỗ tốt của các loại phụ nữ, lúc khách và chủ vui vẻ xong, Lâu Thư Vọng chỉ chỉ Tiểu Thiền ở dưới lầu hỏi cách nhìn của Bao Đạo Ất, Bao Đạo Ất cũng là người thật sự có bản lĩnh, tay vuốt chòm râu nhìn thoáng qua, liền cười nói đó là nha hoàn được gia đình lớn dạy dỗ rất tốt, gần như đã được nam tử bên cạnh nhận làm thiếp rồi, đúng là vô cùng thú vị.

Hỏi như vậy, mục đích của Lâu Thư Vọng đã đạt được rồi, y biết sở thích của Bao Đạo Ất, quăng một nữ tử như Tiểu Thiền cho lão là quá tốt, lúc này có y hỏi như vậy, nói không chừng sau đó lão sẽ cho người bắt Tiểu Thiền đi. Đây cũng là một nan đề cấp cho Ninh Nghị.

Nhưng thật ra Bao Đạo Ất gần đây bận rộn đánh nhau, trong nhà có quá nhiều cô nương để chơi vui vẻ rồi, mấy ngày trước lại từng cùng Bá Đao Doanh xung đột trên đường, cho nên đối với việc tùy tiện bắt cô nương nào đó trên đường, chung quy lão cũng có chút bớt đi rồi, lần này rốt cuộc phản đối động thủ với Tiểu Thiền.

Việc này Lâu Thư Vọng cũng chỉ là tùy tay thò vào, sau đó lại không để ý nhiều, rốt cuộc Bao Đạo Ất bắt hay không bắt, đương nhiên cũng không sao cả. Nếu sự tình sẽ phát sinh, y có thể trước khi tiểu đệ động thủ với Ninh Nghị mà xem hắn ứng đối như nào, mà mặc dù không thấy được, tính mạng của Ninh Nghị cũng coi như xong rồi, tiếp theo y còn nhiều chuyện phải làm, loại vấn đề nhỏ này chắc là không chiếm dụng quá nhiều thời gian của y.

Kế tiếp, cứ như vậy qua hai ngà nghe hạ nhân nói gần đây Lâu Thư Hằng ở hội thi thơ gặp một cô gái, vô cùng ái mộ văn phong thi thơ của cô, Lâu Thư Vọng nghĩ đệ đệ đã có nơi ký thác mới, cũng nên sớm cho gã hiểu chuyện của Ninh Nghị để hồi tâm. Nhưng thật ra giữa trưa hôm nay khi tìm đến nhà tiểu đệ, tiến triển của Lâu Thư Hằng làm cho y hoảng sợ.

Đó là trên một tửu lâu gần phố Bình Xương, Lâu Thư Hằng mang theo mấy tên gia đinh ngồi trên đó, mấy ngày nay gã ở trong thành đang tìm kiếm tung tích của Ninh Nghị, nhưng tìm lầm quan hệ, vẫn không có được tin tức về Ninh Nghị, lúc này trên mặt đầy râu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Nhưng vừa thấy huynh trưởng đi lên, gã dựng ngón cái, hai mắt sáng ngời, cực kỳ hưng phấn.

- Huynh có biết đệ tìm được ai rồi không? Đại ca, huynh có biết đệ tìm được ai rồi không?

- Ai?

- Huynh nhất định không đoán được....hắc hắc, chắc chắn huynh không đoán được đâu...

Lâu Thư Vọng nghi ngờ nhìn cảnh tượng dưới lầu, không hiểu gì cả. Lâu Thư Hằng cười thật lâu, đứng lên đi tới đi lui, chắp tay trước ngực hưng phấn xoa xoa, có đè nén tâm trạng giảm âm thanh xuống nói:

- Là Tô Đàn Nhi... Là Tô Đàn Nhi...Hôm trước đệ đã tìm được Ninh Nghị, sau đó...sau đó, đệ mời người đến nghĩ cách giám thị hắn, ngày hôm qua phát hiện hắn đi đến bên này, huynh có biết đệ thấy gì không...Ha ha, là Tô Đàn Nhi, cô ấy thật lợi hại, Ninh Nghị bị hãm tại chỗ này, cô ấy lại mang theo một chút vải dệt lén lút quay về Hàng Châu. Có phải không? Thật lợi hại, ha ha... cô ấy đã trở lại, cô ấy lại vị tên Ninh Nghị kia mà trở lại rồi, thật lợi hại... nữ nhân này...

Lâu Thư Hằng cười đến gần như chảy cả nước mắt, Lâu Thư Vọng cau mày nhìn nhìn đệ đệ hưng phấn quá mức, một lát sau, Lâu Thư Hằng nhìn vào mắt huynh trưởng thì lập tức ngừng khoa tay múa chân, hít một hơi, biểu hiện như học trò bị thầy giáo nhìn chằm chằm mà thu lại.

- Đệ muốn giữ cô ấy lại.

Gã giơ ngón trỏ lên, nhấn mạnh, sau đó, ngón tay lại quơ mạnh lên, cười tươi.

- Đêm nay cô ấy phải đi, nhưng...đệ muốn giữ cô ấy lại...ha ha....ha ha...

Lúc Quyên nhi đuổi tới Bá Đao doanh thì đại khái là giờ Thân hai khắc, hơn bốn giờ chiều, mùa thu trời tối sớm, lúc này đã gần chạng vạng rồi. Tinh anh trong Bá Đao Doanh đã ra ngoài hết, lặng lẽ tỏa ra bốn phương tám hướng đi đến từng cứ điểm đã được phân định của Bao Đạo Ất, một trong những người chủ đạo, đám người Ninh Nghị, Lưu Tây Qua, Lưu Thiên nam cũng vừa lúc rời khỏi phố nhỏ, tiếp Quyên Nhi là Tiểu Thiền vừa mới biết mình sắp bị đưa đi không lâu, hốc mắt nàng đang đỏ au, trốn ở trong phòng bếp khóc, biết được tin tức, vội vàng lôi kéo Quyên nhi, đuổi theo trên đường...