Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 349: Hành trình việc nhỏ




Lúc Trác Vân Phong tìm Ninh Nghị đã là chạng vạng hôm nay, trước đó, Ninh Nghị đang lo lắng vấn đề có liên quan đến việc tại triều Vũ thành lập một hệ thống công luận thật lớn, đang là lúc khổ não. Bước đi đầu tiên Ninh Nghị muốn làm khi lên kinh đương nhiên là đối phó với Lương Sơn, nhưng căn bản mục đích còn lại chính là ứng phó với Tĩnh Khang có thể tới trong vài năm nữa hoặc là tai họa người Kim nam hạ. Đối với một quốc gia mà nói, thật ra phần lớn sự việc là làm trình tự từng bước, làm sao để nước giàu binh mạnh, những việc cần làm cơ bản cũng theo chiều hướng phát triển chung, năng lực của con người chính là thể hiện ở vô số chi tiết. Đương nhiên, cũng có một vài sự việc, có thể căn bản tạo nên thay đổi nhất định, tìm được một điểm tựa, khơi động toàn bộ đại cục, tỷ như biến pháp vậy.

Thế nhưng biến pháp trên đại cục, Ninh Nghị xin từ chối vì năng lực có hạn, hắn không dám can thiệp vào loại chuyện trình độ này. Lần này lên kinh, điều hắn chỉ có thể làm, chính là có thể mở rộng từng chi tiết nhỏ. Hắn đã từng có kinh nghiệm kinh doanh công ty, phối hợp hậu cần và quản lý, giải quyết các loại vấn đề nhỏ, sử dụng âm mưu, chỉ cần nhân tính không có biến hóa gì lớn, việc hắn làm sẽ không đến mức bị thất bại, dù sao cạnh tranh trong kinh doanh cũng chính là giữa người với người sử dụng vô số thủ đoạn tồi tệ nhất để đối kháng nhau. Mà ngoài cái này ra, cũng có một điểm trống có quyết định căn bản, hắn cân nhắc muốn đi để bổ khuyết.

Trình tự như vậy, sau khi lên kinh, qua sự cho phép của Tần Tự Nguyên, hơn nữa với kinh nghiệm hắn có, dựa vào tốc độ nhanh nhất, sẽ triển khai Trúc Ký trong phạm vi cả nước. Ngay cả từng thời đại đều có đặc tính của mình, nhưng dưới sự cai trị của cơ quan quốc gia, hắn có thể vận dụng rất nhiều kinh nghiệm thương trường hiện đại hóa mình tại triều Vũ, vấn đề điểm này không lớn, sau này có căn cơ là Trúc Ký, mở một quán thuyết thư thật lớn, hành nghiệp tiêu khiển, hướng về quần chúng, tại triều Vũ cơ bản nông dân hoàn toàn chưa biết chữ, và hiện nay trên 90% mọi người chưa có quyền ngôn luận chỉnh thể. Trên phạm trù này, trong một chốc hẳn cũng không lọt vào sự công kich của giai cấp quý tộc.

Muốn mở cửa hàng như vậy, điều kiện cần thỏa mãn đương nhiên cũng phải thành lập các loại quy định hóa, quy phạm huấn luyện hệ thống, thành phẩm sản xuất, giảm bớt hao mòn của con đường lưu thông. Như ở hậu thế cửa hàng bách hóa dần dần được thay thế bằng siêu thị, mà mua bán trên mạng đã bắt đầu lấn át quá trình mua bán tại thị trường.

Ngay cả triều Vũ hiện nay còn chưa thấu đáo cơ sở phát triển chủ nghĩa tư bản, nhưng trong tay Ninh Nghị cũng có đủ kinh nghiệm vượt qua một thời đại có thể dùng, chỉ cần trên mặt chính trị không bị chèn ép, Trúc Ký có thể giống như châu chấu lan rộng ở các địa phương. Làm sao để giao tiếp, đút lót với quan phủ, làm sao giữ cân bằng với một vài hắc bang, việc này, trong hệ thống tư bản chủ nghĩa phát triển tại hậu thế cũng có phương pháp cực kỳ chuyên nghiệp.

Khi hắn thật sự muốn làm những thứ này, Trúc Ký khả năng giống như là một con cá ngừ thả vào trong hệ thống nước ngọt, về phần sau này nó sinh sôi sẽ có hại thế nào, Ninh Nghị tạm thời mặc kệ, nhưng dựa vào Trúc Ký, hệ thống tiêu khiển này sẽ tuyên truyền ra toàn bộ xã hội một vài đạo lý cực kỳ giản đơn, thí dụ như "Hiệp ước mọi người vì dân vì nước", vài năm sau sẽ đem lục lâm thảo khấu toàn bộ xã hội rời xa khỏi phương bắc.

Triều Vũ lúc này lại chưa có hệ thống tuyên truyền và quản chế công luận, tuy rằng mỗi triều đại Văn tự ngục khẳng định là có, nhưng nhằm vào vẫn là người đọc sách chiếm 10% nhân khẩu trong xã hội như cũ. Một số hệ thống tuyên truyền gần như không có ý nghĩa. Đặc biệt không ai sẽ tuyên truyền với bình dân tầng đáy xã hội làm gì, những người này cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khả năng cũng chưa từng nghe câu chuyện xưa nào, mà nhân sĩ giang hồ, lục lâm cường đạo, thật sự có người thích, nhưng cũng chỉ đơn giản là sách, hí khúc, câu chuyện trong mấy thứ đó đơn giản là vô nghĩa, nhưng đại để cũng không tận lực để phát triển công luận, nhiều lắm là giành cho một nhóm người thích nghe ngóng ân cừu hay kiếm hiệp, còn các loại khiêu dâm, đào hoa, kỳ ngộ, quả thật chính là một mảnh đất chưa từng được khai hoang.

Thế nhưng như hậu thế rất nhiều văn nhân hiểu biết viết những bài thi từ, Văn biền ngẫu từ có liên quan đến chủ đề yêu nước, đặt ở triều đình hoặc là trên văn hội có lẽ có thể dẫn tới một nhóm thư sinh ủng hộ, nhưng nếu đặt ở tầng đáy xã hội, nói trắng ra là, ai biết ngươi tuyên truyền cái gì? Chúng nhân lục lâm có mấy người sẽ đọc Xuất Sư biểu, lại có mấy người hiểu ý nghĩa của nó là gì, cầm cái cuốc, tham gia quân đội có mấy người sẽ bởi vì thi từ của Đỗ Phủ mà đầy ngập bi phẫn. (Xuất sư biểu: Là tên gọi của hai bài biểu gồm Tiền Xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết khi ông thân chinh dẫn quân đi bắc Phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225, 226 và thời Tam quốc. Hai bài Biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhan xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với Hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước).

Lúc này toàn bộ xã hội triều Vũ đều cực kỳ thuần phác, người không biết chữ so với trạch nam thời hậu thế chỉ biết dùng internet rất dễ dao động, chỉ cần một thời gian, mọi người sẽ sản sinh ý thức lo lắng về nước nhà, ngay cả lục lâm sơn phủ, nhân sĩ võ lâm không thể diệt trừ tận gốc nhưng trên đại cục chỉ cần nghiêng một chút, lực lượng này nhiều lên, đủ để thúc đẩy toàn bộ xã hội. Ý nghĩa tại đây, đào tạo một nhóm người viết tiểu thuyết, hí kịch, đào tạo văn nhân viết ra được những bài thi từ truyền lại đời sau đạt hiệu quả chi phí.

Đây là mấu chốt duy nhất Ninh Nghị nghĩ có thể mới không làm kinh động giai cấp đặc quyền và khuấy động toàn thể xã hội, nhưng vấn đề cũ có rất nhiều, quan trọng nhất là hắn đang do dự có muốn để triều Vũ nắm giữ loại hạch võ cấp gì đó.

Hắn đã từng nói với Lưu Tây Qua làm sao tẩy não cho binh sĩ tầng áp chót, cũng từng nói với Lục Hồng Đê về tầm quan trọng của việc tuyên truyền, nhưng thành thật mà nói, một hệ thống tuyên truyền tiện lợi phổ biến toàn thể xã hội mới là cơ sở tốt nhất, muốn nó thực sự vận hành, Bá Đao Doanh hay là Lữ Lương Sơn sau này càng thêm khó khăn, phải từ từ hành động mới có tác dụng, phòng thế nào cũng không phòng được.

Ninh Nghị cũng không biết mình sau này sẽ có quan hệ với triều Vũ thế nào, hắn thầm muốn ngăn cản quân Kim nam hạ, có lẽ là có một vài thứ hắn nghĩ có thể làm được rồi, sau này tất nhiên sẽ đắc tội với người khác, có lẽ là đắc tội với rất nhiều người, hắn không phải là người hiền lành cũng không phải vì nước vì dân, hắn muốn làm, là bởi vì thấy những người như Tiền Hi Văn, Lưu Tây Qua, Trần Phàm, cũng có cùng nhận thức như vậy với hắn, người đáng để đi cứu. Mà nếu quả thật đến cuối cùng có nhiều chuyện ảnh hưởng đến tính mạng mình, hắn cũng tuyệt đối không ngồi yên chờ chết, đây là kết quả xấu nhất mà hắn nghĩ đến.

Cũng là bởi vì điều này, lúc tư tưởng hệ thống tuyên truyền công luận đã nghĩ thông, hắn ngược lại có chút do dự, sau đó lại chỉnh sửa lại kế hoạch. Lúc Trác Vân Phong tới tìm hắn, hắn đang nghĩ đến điểm mấu chốt, nhưng, đối phương đến muốn nói chuyện, xem ra cũng không phải là chuyện nhỏ rồi.

- Ta biết Chu Bội ở phòng bên cạnh, đó là phòng mà Ninh tiên sinh.

Ra hiệu Trác Vân Phong đi vào ngồi xuống, tiện thể rót cho gã một chén nước, quả nhiên, lúc ngồi xuống, thiếu niên trước mắt đã đi thẳng vào vấn đề. Trực tiếp như vậy khiến cho tâm tư của Ninh Nghị ngừng lại, hắn gật đầu, bút lông cầm trong tay, nhìn đối phương tiếp tục nói:

- Ta với quận chúa quen biết từ nhỏ, trong lòng cô ấy có chuyện gì, nghĩ thế nào, ta đều hiểu rõ. Bắt đầu từ hai năm trước, lúc ban đầu phủ Khang vương chuẩn bị tuyển hôn phu cho cô ấy, trong lòng cô ấy đã không bằng lòng rồi. Ta hiểu tính cách của cô ấy, cô ấy muốn gặp nhiều người thấy nhiều việc, nhưng bản thân chỉ biết một Giang Ninh, trong lòng cô ấy cảm thấy không đủ. Ninh tiên sinh cũng biết, quận chúa rất thông minh, hầu hết nam nhân … thật ra đều không bằng cô ấy …

Trác Vân Phong nói đến đây, nhìn Ninh Nghị, thấy đối phương chỉ nhìn mình cười cười, nhưng cũng gật đầu. Thật ra phản ứng của Ninh Nghị làm gã có chút bất ngờ, lần này tới gặp Ninh Nghị, để nói chuyện gã đã đắn đo nhiều lần, vốn nghĩ câu nói đầu tiên của mình sẽ làm cho đối phương sợ hãi, ai ngờ Ninh Nghị phản ứng rất bình thản, gã nghĩ mình quả nhiên là khinh thường người thông minh rồi. Nhưng gã lại nghĩ, trong lòng đối phương hẳn là đã long trời lở đất rồi, chỉ là bên ngoài không thể hiện hỉ nộ ra thôi, bèn cười gật đầu, nhưng trong lòng đã loạn cả lên.

Gã không biết lúc gã nói chuyện thì trong lòng Ninh Nghị đang nghĩ nếu như không cần lý do tuyên truyền công luận, làm sao thuyết phục Tần Tự Nguyên ủng hộ về tài nguyên và chính trị đối với Trúc Ký. Nhưng hắn thấy, chỉ cần mình không quá dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ, Tần Tự Nguyên hẳn là biết tác dụng của tuyên truyền, hẳn là cũng không quá coi trọng nghiệp giải trí đối với tửu lâu. Dù gì việc của Trúc Ký giản đơn, đơn giản chỉ là kiếm một chút tiền, sau đó ngày ngày mời người thuyết thư hát hí khúc, đó mới là nội dung chính.

Mặt khác … Trác Vân Phong này xem ra cũng là người thông minh.

Trước đó, trong vương phủ thật sự bởi vì điều ấy mà ép cô ấy, lúc cô ấy nói với ta thật ra cũng chưa có ý đồ bỏ trốn, chỉ là kiên quyết không theo. Nhưng lúc này … nghĩ mình hẳn đã quyết định rất đúng. Vốn ta cũng chỉ suy đoán, nhưng hôm qua mới xác định được. Ta biết quận chúa luôn kính phục tài học của Ninh tiên sinh, lại không biết cô ấy làm sao thuyết phục được tiên sinh … Vốn ta cũng không nên đến nói quá nhiều, nhưng cũng là bằng hữu. Ninh tiên sinh, việc này liên quan tới danh dự của quận chúa, sắp tới Khang vương chọn rể, cô ấy bỏ nhà ra đi, vốn lên phía bắc cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng nếu biết … biết quận chúa cùng ai ai ai ai đó ở chung một phòng … Ninh tiên sinh, việc này ta nói rất quan trọng, đến cuối cùng, ta sợ cô ấy hại người khác cũng sẽ hại chính mình. Ta không mong chuyện này bị người ngoài biết tới, nhưng dù sao Ninh tiên sinh cũng phải phòng ngừa chu đáo.

Trác Vân Phong nói khá mềm dẻo, Chu Bội là bằng hữu của gã, tính cách gã thông minh khôn khéo, khá xuất chúng, nhưng cũng là người kiêu ngạo. Lần đầu tiên Chu Bội uyển chuyển cự tuyệt nhà gã đến cầu hôn, Trác Vân Phong không bao giờ nhắc việc này nữa. Gã quá hiểu tính cách của Chu Bội, biết Chu Bội từ nhỏ đã được Khang Hiền hun đúc, sùng bái chính là người có tài hoa năng lực, nhưng tính cách thiếu nữ, nghĩ trên đời này hẳn còn có nhiều nơi chứa rất nhiều điều tốt, nếu gã không thể có bản lĩnh cao để chứng minh năng lực của mình, thì rất khó làm đối phương động lòng.

Mà sân khấu cao nhất chính là kinh thành rồi.

Từ trước đến nay trong lòng gã đã suy đoán Chu Bội có tâm tư muốn trốn nhà lên kinh, sau đó Ninh Nghị trở về, sợ rằng ý nghĩ này càng thêm sâu hơn. Vì sớm đã đoán được chuyện này, Trác Vân Phong đại khái quyết tâm lên kinh, cách này đương nhiên có chút mạo hiểm, nhưng cũng may hai ngày này có thể xác nhận, tiểu Quận chúa đúng là đã làm loại chuyện này, gã cũng sẽ không đi vạch trần.

Trong kế hoạch của gã vốn là dọc đường chiếu cố tiểu quận chúa lên kinh, sau đó lấy thi từ tài văn chương tại Biện Lương để áp đảo mọi người, đồng thời cũng có thể xuất hiện với tư cách tông thân hoàng thất. Đáng tiếc khi xác định Chu Bội ở trong phòng Ninh Nghị, gã mới cảm thấy không thích hợp, lần này đến vốn là nghĩ hai khả năng, hoặc là hai người thật sự chỉ là quan hệ sư đồ đơn thuần, hoặc là … Ninh Nghị hơn Chu Bội sáu bảy tuổi, hắn tài hoa hơn người, tiểu Quận chúa lại luôn kính phục hắn ta, nếu nói giữa hai thầy trò có làm chuyện gì đó không muốn người khác thấy, vậy … cũng không hẳn là không thể.

Bởi vậy gã đến tìm Ninh Nghị, trong lời nói chứa đầy ẩn ý. Chu Bội theo thuyền lên kinh, trên đường đi nếu có quan hệ với một người ở rể thân phận nhỏ bé, Chu Bội sẽ bị người ta khinh thường, mà dù phủ Khang vương thật sự nổi giận, không thể gánh chịu nổi, chính là Ninh Nghị.

Gã nói một hồi, thỉnh thoảng nhìn thái độ của Ninh Nghị, thấy Ninh Nghị đôi lúc gật dầu, hoặc là nhíu trầm tư, tuy rằng không đến mức quá sợ hãi, nhưng hiển nhiên trong lòng đã ý thức được vấn đề đáng sợ. Gã cũng coi là dòng họ hoàng thất, loại ám chỉ này, bản lĩnh quan sát sắc mặt này đều là được bồi dưỡng từ nhỏ, lúc này biết mục đích đã đạt được, không khỏi có chút đắc ý. Nếu Ninh Nghị đủ thông minh, muốn thoát thân khỏi việc này, thì cần phải làm giao dịch.

Cuối cùng, sự tồn tại của tiểu Quận chúa sẽ bị công bố ra, hơn nữa phương pháp tốt nhất chính là tiểu Quận chúa đi theo mình. Ninh Nghị là một dân đen, không thể nào nói hắn ta đi cùng Quận chúa được, nhưng mình thì có thể, mà sau đó toàn bộ quyền quý trên thuyền đều sẽ vô thức mà coi giữa mình và tiểu Quận chúa có quan hệ thân thiết. Những tin đồn này, cuối cùng đương nhiên cũng sẽ tích tụ có trọng lượng trong lòng tiểu Quận chúa.

Gã nghĩ như vậy, còn nói vài câu về quan hệ nhà mình với tiểu Quận chúa, sau đó, thấy Ninh Nghị cũng gật đầu, ở bên kia đứng lên, nói:

- Nói rất có lý.

Trác Vân Phong ngược lại cũng không chờ mong hắn tỏ thái độ rõ ràng, nhưng lúc nói câu này xong, sự phát triển kế tiếp lại ngoài ý muốn của gã. Ninh Nghị đưa gã ra ngoài cửa, vỗ vỗ vào cửa phòng sát vách, Trác Vân Phong nghe hắn hỏi:

- Chu Bội, ở đó không?

Trác Vân Phong không khỏi ngẩn người, trong phòng đã vọng tiếng bước chân khẽ khàng:

- Có ạ, tiên sinh, ta cũng có chuyện …

Đó là ngữ khí nhẹ nhàng của Chu Bội mà trước nay gã chưa từng được nghe bao giờ, vừa nói, thiếu nữ trong phòng vừa mở cửa ra, sau đó hơi ngạc nhiên một chút.

lúc này Chu Bội mặc quần áo có chút bình dân, đó là nàng mượn của Tiểu Thiền, nhưng không biết vì sao, Tiểu Thiền mặc trên người lại rất đẹp có khí chất, nhưng mặc trên người nàng, lại có vẻ không hợp.

Chu Bội ngày thường rất tự nhiên ở bên Ninh Nghị, thậm chí có cảm giác ngang bướng, nhưng lúc thấy Trác Vân Phong, nàng lại điềm tĩnh, hơi cúi đầu, kéo lên áo khoác rộng, trên thực tế bên trong cũng là áo khoác, chỉ là thân thể Chu Bội có chút yếu ớt, mặc hai cái liền, bên ngoài một cái vẫn chưa cài. Vô thức chỉnh lại y phục xong, nàng cúi thấp đầu:

- Cái gì …

- Có người tìm, bằng hữu của cô, tự tiếp đi.

- Ừm …

Chu Bội liếc nhìn Trác Vân Phong, hơi gật đầu, Trác Vân Phong lúc này cũng không biết nên ứng đối thế nào. Vốn nên lúc giữa hai nam nhân nói chuyện với nhau, y từng có suy đoán tâm tình, ứng biến của Ninh Nghị, có suy đoán đủ loại ứng đối, nhưng nguyên nhân chính là vì trong lòng thận trọng, nghiêm túc, nhưng sao cũng không nghĩ Ninh Nghị lại thuận tiện nhét y vào với Chu Bội, điều này làm y nên nói gì mới phải đây …

Y đang chào hỏi Chu Bội, Ninh Nghị nhíu mày suy nghĩ một chút, hỏi Chu Bội:

- Vừa nói có chuyện gì?

- Không, không có.

Chu Bội lắc đầu, sau đó thấy Ninh Nghị định đi, lại nói:

- Ta tìm thầy là nói …

- Ừ …

Ninh Nghị gật đầu quay, trong lúc nhất thời cũng lười xen vào gút mắt nam nữ thiếu niên Chu Bội và Trác Vân Phong. Chỉ là trong lòng nghĩ đến, Chu Bội ăn mặc y phục hoa lệ cố nhiên là có khí chất công chúa, quận chúa, nhưng mặc y phục Tiểu Thiền vào thì lại như cô thôn nữ, cũng khá thú vị.

Trong lòng nghĩ lại đến mấy thứ vừa rồi, nếu muốn chỉnh sửa, không thể nhất thời quyết định được, hắn nghĩ một hồi lâu, tai nghe tiếng nói chuyện của đôi thiếu niên nam nữ sát vách, mơ hồ nghe như không thân thiết lắm. Trác Vân Phong ở trước mặt Ninh Nghị đương nhiên rất hăng hái, nhưng đối mặt với Chu Bội, thì lại có cảm giác tâm phiền ý loạn, Ninh Nghị thấy, rõ ràng là bởi vì Trác Vân Phong thích Chu Bội nên mới như vậy. Hắn nghĩ đợi khi Chu Bội tìm hắn, thật ra hắn có thể nói vài câu với nàng, như là không nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bỏ lỡ nhân duyên tốt, Trác Vân Phong này với độ tuổi này, thật ra cũng không tệ.

Qua một lúc, Tiểu Thiền cũng đã trở về, nàng ra ngoài chăm sóc Tô Văn Dục bị say tàu. Bởi hôm nay dừng ở Hu Di, Ninh Nghị liền đưa Tô Văn Dục quá say tàu xuống thuyền đi chữa trị, để tránh bị hành hạ nữa. Lần này lên kinh, gia đinh, nha hoàn của Tô gia đi theo cũng gần mười người, Tiểu Thiền đều nắm rõ tình trạng của mọi người rất rõ ràng, xem như là đã học được y bát của Tô Đàn Nhi, rất có phong thái của một Bà chủ nhỏ".

Ninh Nghị rót cho nàng chén trà, nàng ngồi trên giường cầm chén trà nói tình huống mọi người cho hắn nghe, búi tóc sau đầu thỉnh thoảng lắc lư, Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn ra ngoài một lúc, sau đó mới cười nói với nàng về chuyện có người theo đuổi Chu Bội.

Lúc ăn cơm tối không lâu, tin tức về Tiểu tước gia không hề có tiến triển gì thêm, bên tàu đèn đuốc sáng trưng, trên sân khấu kịch đang hát rất náo nhiệt, đèn dầu trên vài chiếc thuyền sáng liên tục. Chu Bội và Trác Vân Phong trò chuyện xong, đã đi ra ngoài phòng khách phía trước dùng cơm. Ninh Nghị nhớ hình như Chu Bội muốn tìm hắn có chuyện, lúc ăn cơm xong tiếp tục nghĩ đến chuyện chỉnh chỉnh sửa sửa bổ sung kế hoạch, Tiểu Thiền không quấy rầy hắn, thay trà cho hắn rồi ra ngoài, xem hí kịch. Nhưng chờ một lát, hắn không thấy Chu Bội đến, nghĩ đột nhiên nàng lộ diện, hẳn xã giao rất nhiều, Ninh Nghị đứng lên ra ngoài cho ý thức tỉnh táo, cũng không dự định đợi nữa, dạo một vòng, đi đến một thuyền khác tìm Vân Trúc và Cẩm Nhi.

Hắn biết Vân Trúc và Cẩm Nhi mấy ngày nay đều không lộ diện, liền đi thẳng đến gian phòng của họ, lúc tới cửa, hơi sửng sốt, bởi vì trong phòng mơ hồ vọng ra tiếng nói, giọng nói này không phải của Vân Trúc, cũng không phải của Cẩm Nhi, nghe khá nhỏ, nhưng lại rất rõ:

- Thời gian này, người bên cạnh thân thiết cũng không có, một mình cô gia, vết thương vừa khỏi, lại chỉ mang theo một nha hoàn. Vân Trúc cô nương, Cẩm Nhi cô nương, các ngươi nghĩ xem, Hàng Châu, chung quanh tất cả đều là phản tặc, suốt ngày đều có người đến muốn giết cô gia báo thù gì đó, thái độ của Bá Đao Doanh kia còn không rõ ràng, thật sự là không biết lúc nào thì sẽ bị giết. Nhưng xem như là thời gian đó, cô gia không có thái độ gì hơi quá, rất nhiều thời gian còn cố ý trêu đùa để ta vui … Ta cũng làm bộ vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng lại trốn trong phòng khóc, ta không phải là sợ, cô gia thật sự quá tốt … à, hiện tại là tướng công rồi …

Một câu nói cuối cùng kia rất nhỏ, cũng có chút thỏa mãn bởi không phải thẹn thùng trước mặt người khác, cũng chính là Tiểu Thiền chứ còn ai. Ninh Nghị hầu như có thể thấy thần tình thẹn thùng của nàng. Hắn áp trán sát vào vách thuyền, không biết nói gì, trên đường đi hắn nghĩ chuyện của Vân Trúc có thể gạt Tiểu Thiền, cũng từng nghĩ Tiểu Thiền trước đó "tàn bạo" nói với hắn sẽ liên thủ cùng tiểu thư ức hiếp nữ nhân khác, nhưng không ngờ hai bên lại thân thiết như thế. Thật ra hiện tại nghĩ, lúc trước ở Tô phủ Tiền Thiền ôm Ninh Hi chạy trốn, chính là Vân Trúc đã cứu đứa bé, với tính cách của Tiểu Thiền, trong lòng cảm kích Vân Trúc cũng là chuyện bình thường.

Lúc hắn ở trên thuyền phát hiện chuyện này, trong Tây Uyển thanh lâu lớn nhất huyện Hu Di đang thái bình ca múa, ca vũ câu hoan, trong một phòng nhỏ chếch bên chính sảnh, có một đôi mắt từ cửa sổ nhìn ra, quét hết các tân khách lần này tới, cùng với nha hoàn mà nàng an bài đang đợi tại cửa bên kia, hơi nhíu vùng lông mày lại.

Lúc còn nhỏ trong đám trẻ, nàng đã là tiêu điểm mà ma ma thanh lâu nhìn trúng, khi thành danh, người tới bái phỏng nhiều vô kể, trong lúc nhất thời thật không ngờ mình lại bị Ninh Nghị cho leo cây, mặc kệ thế nào, cũng coi như là giao tình quen biết từ nhỏ, hắn cũng nên tới chứ.

Nàng nghĩ như vậy, sau đó có chút lo lắng, vài ngày gần đây Hu Di tựa như không yên bình lắm, hắn sẽ không đúng dịp xảy ra chuyện chứ …