Ờ Thì ... Sói Yêu Thỏ Đấy!

Chương 20: Cuộc chiến bắt đầu




Ba Phạm vui vẻ nắm tay đứa cháu trai yêu quý tung tăng đi trên con đường ngập nắng. Đời vui vẻ trẻ khỏe ông lại yêu đời

-Gấu, ông cháu mình đi thăm dì Hi nhé

Nghe đến Dì hai mắt thằng bé sáng lập lánh như hai ngôi sao

Nó vui vẻ nhìn ông rồi gật đầu vừa đi vừa hát

-Con lại được gặp chú Nhân, mấy hôm rồi con chưa gặp chí ấy

-Chú Nhân có tốt không?

Ba Phạm hỏi. Ông không nhớ đã gặp người này ở đâu rồi... nhưng khuôn mặt thằng nhóc rất quen...

Nếu nó là người xấu ở bên cạnh con gái ông không phải rất nguy hiểm sao? Băng Hi lại không biết võ vẽ gì. Ông chỉ còn có mỗi đứa con này... nên lo lắng cũng phải

-Chú Nhân tốt lắm ạ. Chú Nhân đi đón cháu này, mùa đồ ăn cho cháu này , dì Hi có chuyện buồn cũng nói chuyện với chú Nhân , chú Nhân còn giúp dì Hi đi đăng ký cái gì ở công ty thời trang ý

-Con thích chú Nhân hơn hay chú Tuấn?

Ba Phạm hỏi. Ông rất quý Tuấn hơn nữa thằng nhóc này đã thích thầm con gái ông mấy năm nay, tính tình hòa nhã vui vẻ lại rất yêu thương chăm sóc Băng Hi. Cái cốt nõi là ông hiểu Tuấn. Gia đình Tuấn cũng không có ác cảm khi biết con trai chơi thân với con gái của xã hội đen ngược lại còn rất quý mến và thông cảm cho Hi. Nếu hai đứa yêu nhau ông sẽ an tâm hơn

-Con thích cả hai

Gấu cười cười vung vẩy cái tay

-Chọn 1 thôi

-.... Gấu nhăn mặt đưa tay lên xoa cằm như mấy ông già lão ra vẻ suy nghĩ ghê lắm

-Con thích chú Nhân hơn!

Ba phạm hơi nhíu mày

-Tại sao? Chú Tuấn không tốt sao?

-Anh Tuấn rất tốt nhưng mà anh Tuấn không biết dỗ dì Hi với lại anh Tuấn không ăn cơm dì Hi nấu cùng con

Gấu hồn nhiên trả lời

-Chú Nhân hay ăn cùng con lắm sao?

-Dạ... hai nhà góp gạo thổi cơm chung ạ

Ba Phạm cả kinh... tên quỷ đã đến mức độ đó rồi sao? Định dụ dỗ con gái bảo bối của ông sao?

Ông cấm .... cấm tiệt

Bỗng nhiên trước mặt hai ông cháu bị chặn bởi một đám thanh niên bịt mặt tay dao tay gỗ

Ba phạm thận trọng nùi lại để cháu yêu ra sau mình giữ khoảng cách an toàn nhất cho thằng bé

-Lão già. Đưa thằng bé đây

Ba phạm nhếch môi khinh bỉ

-Giỏi lên mà cướp

-Không tự lượng sức. Chúng mày đánh bỏ mẹ lão cho tao

Gấu sợ hãi túm chặt mép áo ông ngoại

-Ngoan... đừng sợ con tránh qua một bên ông giải quyết bọn này rồi dẫn con về nhà dì Hi

-Dạ...

Gấu dù rất sợ nhưng vẫn nghe lời ông đứng nép vào một bên

Ba Phạm là người giang hồ là đại ca sau chướng của xã hội đen đương nhiên mấy con chuột nhắt kia làm sao làm khó được ông

Lúc ông lăn lộn ngoài đời chúng còn đang mặc bìm muốn đấu với ông sao? Nực cười

-A.... ông ngoại.. ông ngoại cứu con...

Gấu mếu máo vời tay vùng vẫy cố gắng thoát khỏi vòng tay kẻ bắt cóc

-Lũ khốn nạn. Thả thằng bé ra

Ba Trần hét lên lòng kinh động nhìn chúng tống thằng bé vào xe

Chiếc xe nhanh chong rời đi nhưng không được xa một chiếc xe thể thao gầm rú lao như điên vào đầu chiếc xe bắt cóc

Tên lái xe hoảng hốt thắng phánh lao thẳng vào bụi cây trước mặt may mắn không ai bị sao

Ba Trần vội vã chạy đến

Khải hung hãn từ chiếc xe thể thao bước ra trực tiếp dùng gậy đánh bong chày đập vỡ cửa kính xe nôi cổ tên bắt cóc ra ngoài đấm hắn liên tục

Ba Trần vội mở cửa xe hàng sau bế vội thằng cháu ra ngoài

-Đủ rồi. Hắn bất tỉnh rồi Đừng đánh nữa thằng bé sẽ sợ

Khải buông tay, nắm đấm cũng dãn ra thả lỏng

-Ba... con đưa hai người về

Ba Phạm không nói gì lặng im bế Gấu lên xe. Mãi một lúc lâu ông mới lên tiếng

-Đám người đó là người bố mẹ cậu thuê bắt cóc thằng bé

Khải không dấu được xấu hổ liền gật đầu

-Con cũng mới biết nên liền lái xe tới... con không ngờ họ lại có thể làm như vậy ... con xin lỗi ba

-Họ muốn khỏi động cuộc chiến, đi... tới chõp bé Hi chúng ta cần có kế hoạch tác chiến