Ở Trong Lòng Anh

Chương 17-3




^^ Tiết lộ xíu là sắp giận dỗi nhau nè =))

***

Cô gái nhỏ muốn giãy giụa trốn thoát nhưng chân lại bị Chu Ngộ Thần nắm lấy, nắm đúng vào mắt cá chân nên cô cũng không thể động đậy.

Hai người đùa giỡn một hồi, Chúc Vãn nghiêng người, không cẩn thận mà nhìn thoáng qua đèn giao thông ở bên kia đường, có một người đang đứng nhìn chằm chằm về phía cô, mặc áo rất quen thuộc, hình như là học sinh cùng trường, giống như Thẩm Hoài. Cô lại nhớ tới việc mình vừa làm với Chu Ngộ Thần không may bị người khác nhìn thấy, không khỏi có chút xấu hổ. Chu Ngộ Thần bèn nhấc cô lên, bàn tay to bắt lấy cô để trên lưng.

Chúc Vãn hô nhỏ một tiếng, khi phản ứng lại thì đã ở trên lưng anh rồi. Chu Ngộ Thần vai dày lưng rộng, mà Chúc Vãn lại nhỏ con nên ghé mặt vào đó còn thừa một khoảng lớn.

Nhớ tới Thẩm Hoài vừa nhìn thấy, cô có chút xấu hổ, bèn giãy giụa muốn xuống, cô quơ quơ tay chân nhưng cũng không thể xuống được.

“Đừng lộn xộn, tôi ném cậu xuống giờ.” Anh thấp giọng uy hiếp, nhưng trong lời nói vẫn có chút dịu dàng.

Chúc Vãn thở dài, so với Chu Ngộ Thần thì sức lực hai người cách xa nhau nhiều, cô có muốn xuống cũng vô dụng. Nghĩ vậy, cô vòng tay qua cổ anh, mềm mại và ghé vào lưng nghỉ ngơi.

Cảm nhận được sự ấm áp từ cổ, Chu Ngộ Thần không nhịn được cười nhẹ, tay thu vào một chút, kéo kéo cô gái nhỏ.

Trên người Chúc Vãn có mùi hương nhàn nhạt rất tươi mát, Chu Ngộ Thần không nói được đó là mùi gì, nhưng rất dễ ngửi. Giờ phút này, xung quanh anh toàn lại mùi hương thơm thơm ngọt ngọt, thỏa mãn quá.

Trên lưng có cảm xúc đặc biệt, Chu Ngộ Thần không thể xem nhẹ được. Đi một đoạn đường, anh không nhịn được mà tự khuyên bảo bản thân vô số lần. Cuối cùng, Chu Ngộ Thần vẫn không nhịn được mà chơi trò lưu manh:

“Vãn Vãn mềm quá đi.” Nói xong, ý cười trên mặt càng rõ nét.

Chúc Vãn nghe xong không hiểu, suy nghĩ một chút, cô gái nhỏ xấu hổ đến mức mà tay nắm chặt trên vai anh, không hề nhịn một chút nào. Chu Ngộ Thần tùy ý mà cười ra tiếng, mặc kệ cô muốn đánh đấm như nào cũng được.

“Không cho cậu cười.” Chúc Vãn tức muốn hộc máu.

“Có thể đó, nhưng cậu dám ra mệnh lệnh cho tôi à?”. Chu Ngộ Thần vẫn không dừng cười lại mà trêu chọc, bạn học nhỏ này thú vị quá.

Đi qua một cửa hàng tiện lợi, Chu Ngộ Thần tùy ý nhìn lướt qua, suy tư một chút rồi mở miệng dò hỏi:

“Vãn Vãn, nhà cậu có cái kia hay không…”

Khó có được một lần anh nói lắp, Chúc Vãn nghe xong liền hỏi lại:

“Cái gì cơ?”

Anh suy nghĩ một lát, nhanh chóng bỏ qua vấn đề:

“Không có gì đâu, quên rồi.”

Chỉ là Chúc Vãn không nhìn thấy được, da mặt dày như Chu Ngộ Thần hiếm khi có lúc mà đỏ bừng, từ lỗ tai đến cổ đều hơi có chút hồng.

Tới nhà Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần cũng không giống như lúc trước ăn vạ đòi ở lại mà vội vội vàng vàng dặn dò cô tắm rửa nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời đi.

Chúc Vãn tắm xong rồi thay áo ngủ, cô theo thói quen ngồi vào bàn học trước cửa sổ để chuẩn bị bài tiếng anh, chuyên tâm học từ mới. Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên.

Phía trước cửa sổ cao một mét là rào chắn, thiếu niên ăn mặc tùy ý mà xách theo một túi lớn, nhẹ nhàng nhảy từ trên xuống. Chắc là anh chạy vội tới đây nên trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, tóc mái phía trước ướt nhẹp, hơi thở gấp gáp, anh đi đến cửa sổ.

Anh đặt túi đồ trên bàn, lấy một tờ giấy ra dặn dò:

“Cái này là kem chống nắng, để phòng bị nắng chiếu vào, tôi không hiểu mấy đồ vật của con gái nên đành phải hỏi mẹ. Mẹ nói cái này dùng khi tập quân sự là tốt nhất, có thể bôi lên cổ nữa, dù sao mấy chỗ để lộ ra bên ngoài thì cần phải bôi.”

“Thuốc ở trong chai màu trắng này, bôi lên phần trầy da ở gót chân rồi dán cao lên, không thấm nước, bên trong có thuốc còn có bông đó nên dán rất thoải mái, không phải cô gái nhỏ đều thích mấy vật đáng yêu à? Tôi cũng không biết chọn như nào nên lấy màu hồng nhạt.”

“À còn có cái này nữa.” Mặt Chu Ngộ Thần đỏ lên, không được tự nhiên mà lấy đồ ra. Chúc Vãn nhìn thấy cũng có chút xấu hổ, anh ho nhẹ một tiếng, cố nhịn lấy ra:

“Không cho cười, ông đây phải hạ quyết tâm, phải da mặt dày mới vào mua được đấy. Đây là băng vệ sinh loại mềm nhất, dùng để lót giày khi tập quân sự, không bị ma sát chân còn thoải mái. Ai dà, không nói không nói nữa, dù sao thì cậu vẫn nên dùng.”

Anh nói một câu dài, Chúc Vãn vừa nghe vừa nhìn chằm chằm anh, trong lòng cảm động rối tinh rối mù, mũi ê ẩm nói không ra lời.

“Sắc mặt này là như nào thế? Không cho cười đâu.” Anh ra vẻ hung hăng để che giấu tâm trạng không được tự nhiên cho lắm.

Mãi một lúc Chúc Vãn mới mở miệng, cô khom lưng lấy một bình thủy tinh nho nhỏ dưới ngăn kéo, mềm mềm mại mại mà bắt anh duỗi tay ra, nói bằng giọng mũi:

“Chu Ngộ Thần, cậu duỗi tay ra đi.”

Thiếu niên nhìn cô một cái, dương dương tự đắc mà duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cô gái nhỏ, anh nhìn chăm chú.

Anh thấy cô để một bình thủy tinh chứa đầy những ngôi sao nhỏ để vào trong tay anh, cô gái nhỏ đỏ mặt, cẩn thận mà nói:

“Ngày đó cậu bảo tôi gấp, đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, cậu bảo gấp rất nhiều, tôi chưa gấp xong….”

Tuy rằng Chu Ngộ Thần đã trải qua việc đời, lại còn là lão đại một đám nhưng trong lòng vẫn là một thiếu niên ngây thơ. Thấy Chúc Vãn nói mấy câu ít ỏi cùng với lọ ngôi sao ở trong tay anh, tâm anh như mềm nhũn ra, nín nhịn áp lực trong lòng. Trên mặt anh vẫn còn sĩ diện mà làm bộ không để ý mà cười cười, thuận miệng khen:

“Ngoan quá.”