Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 15: 15: Sao Lại Nhả Ra






Mấy ngày gần đây Tống Hứa luôn thấy ngứa răng, phải gặm cái gì đó thì mới chịu được.

Ngày xưa Tùng đều gặm quả hạch mỗi ngày, nhưng Tống Hứa sống trong khu rừng này không có quả hạch để gặm, số lần nàng dùng răng ít đi nhiều, nhưng thú nhân sóc cần mài răng đúng hạn.

Thử gặm thân cây, Tống Hứa phát hiện dùng răng đào hốc cây tốt hơn bất cứ thứ gì, mà như vậy thì răng cũng không ngứa nữa, dần dần nàng có thói quen dùng răng làm công cụ.

Ban đầu nàng gặm gặm vài cái lại vô thức nhìn ngang ngó dọc xem có ai không, hơi mất tự nhiên.

Dần dần về sau lại thấy vụn gỗ ào ào rơi xuống mang lại cảm giác vô cùng vui sướng.

Gặm rồi lại gặm, mỗi ngày đều gặm, điên cuồng như một cái mô tơ chạy bằng điện.

Gặm một hơi, lại đi tìm thức ăn, sau đó tiếp tục đi dạo chơi trong rừng hoặc có thể gọi là thăm dò, thuận tiện đem mấy mảng rêu lớn về phơi bên ngoài hang đá của đại xà.

Những mảng rêu này phơi khô có rất nhiều tác dụng, có thể nhóm lửa, có thể lót ổ.

Trước mắt ổ nhỏ trong hang đá của Tống Hứa lót mấy tầng rêu khô, ở giữa bị nàng ngủ lõm xuống, trông như cái ổ chim non.

Nàng lại phơi thêm rất nhiều, lót cho góc nhỏ hẻo lánh của đại xà luôn.

Lúc rắn bự ngủ có đệm lót phía dưới chắc sẽ thoải mái hơn, sạch sẽ và vệ sinh!
Mà rêu xanh ẩm ướt còn có thể dùng làm giấy vệ sinh, dùng tốt hơn mấy thứ khác nhiều.


Rêu xanh xuất hiện ở bất cứ đâu trong rừng rậm, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.

Trước kia Tống Hứa còn ghét bỏ người ta ăn không ngon, giờ mới hiểu được người ta có nhiều chỗ hữu dụng lắm.

Trong quá trình thăm dò rừng rậm, Tống Hứa gặp cái gì thú vị mới lạ đều sẽ mang về hang đá.

Ngày lại ngày, hang đá của rắn bự có một góc bị nàng chất đầy tạp vật.

Cũng may rắn bự là một chủ nhà hào phóng, không để ý việc nàng kéo tạp vật về nhà.

Chỉ có điều, mỗi lần Tống Hứa kéo cành cây khô lớn về, hắn đi ngang nhìn thấy sẽ dùng đuôi quấn lấy, chia năm xẻ bảy ra.

Ban đầu Tống Hứa kéo cành cây khô về đúng là để rắn bự làm đồ chơi, nhưng dần dần thành thuần túy thu thập củi đốt.

Rắn bự chẻ củi vừa tiện vừa nhanh! Không cần lo lắng không có củi đốt!
Rồi nàng lại chậm rãi phát hiện, quấn cành cây khô có thể là bộ môn yêu thích của rắn bự.

Hắn ra ngoài đi săn, trên đường gặp cây khô đổ rạp sẽ quẹo qua xoắn cho nó gãy tanh bành rồi mới đi tiếp.

Quả thực như bé trai bị vũng nước ven đường hấp dẫn vậy.

Tống Hứa ngày nào cũng ở trong rừng vọc nước đã nói như vậy.

Lần thứ hai Tống Hứa nhìn thấy Ô Mộc ra ngoài đi săn.

Khác với lần trước, hắn ra ngoài lúc chạng vạng.

Mặt trời lặn về Tây, chim mỏi bay về tổ, Tống Hứa cũng đang chạy về hang đá, nửa đường lại thấy hắn du đãng bên ngoài, lập tức bám theo, theo một đoạn mới biết hắn đi ăn cơm.

Xem ra thời gian ăn cơm của hắn cũng không cố định, không phân bữa sáng bữa chiều gì.

Mà bữa cơm lần trước cách hôm nay khoảng nửa tháng.

Tống Hứa ghi nhớ thời gian lên vách đá hang động của đại xà, mỗi ngày trước khi ngủ nàng vạch một đường, còn bổ sung phần của mấy ngày trước đó, giờ đếm lại đã có ba mươi ba ngày.

Trong ba mươi ba ngày nàng đến thế giới này, cơ hồ mỗi ngày đều gặp rắn bự, đơn phương mà nói, cả hai đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Cả hai sẽ ngủ cùng nhau --- mỗi lần trời mưa sét đánh Tống Hứa sẽ chạy như bay tới chỗ Ô Mộc rồi chui xuống nấp dưới đuôi hắn.


Sở dĩ nàng lót rêu cho góc hẻo lánh của Ô Mộc cũng vì cân nhắc tới phương diện này.

Nàng thật sự không muốn biến thành con chuột bùn toàn thân bụi đất.

Cả hai sẽ ăn cùng nhau --- Tống Hứa là người thích chia sẻ, không hề keo kiệt cho bạn cùng phòng nếm thử thức ăn của mình.

Nhiệt tình của nàng khiến Ô Mộc không thể chống đỡ được.

Trừ những lúc đi săn, bình thường phản ứng của hắn khá ngốc nghếch.

Mỗi lần lên tiếng đều không đuổi kịp tốc độ nói chuyện của Tống Hứa.

Tài nấu nướng của Tống Hứa cũng làm hắn xách đuôi trốn vào huyệt động chật hẹp trên vách tránh né vô số lần.

Cả hai sẽ đi săn cùng nhau --- Tống Hứa vô cùng phấn khởi theo sau lưng Ô Mộc, muốn muốn xem thế giới động vật ngay tại hiện trường.

Đối với mảnh rừng rậm rộng lớn này, nàng còn nhiều chỗ chưa nắm rõ.

Rắn bản địa có thể dẫn nàng đi mở mang tầm mắt, phát hiện thêm nhiều địa điểm mới.

Lần này đi săn Ô Mộc không đến đoạn sông kia nữa, nhưng hoàn cảnh cũng tương tự, Tống Hứa đoán cả hai chỗ đều thuộc cùng một con sông.

Nơi này cũng có không ít động vật đang uống nước, chỉ là không nhiều như lần trước.

Cái này cũng dễ hiểu, ban đêm rừng rậm thật sự không an toàn, có rất nhiều kẻ săn mồi hung tàn, tất cả mọi người đều tranh thủ về nhà.

Nếu không phải có đại xà bên cạnh, Tống Hứa cũng không dám đi lung tung trong rừng vào ban đêm thế này.


Tống Hứa nấp trên nhánh cây gần đó nhìn đại xà.

Mục tiêu lần này của hắn là một con lợn rừng to đang ủi đất bên bờ sông, không biết đang đào cái gì, từng mảnh bùn tung bay.

Tống Hứa đứng ngoài quan sát thấy đại xà biến thành thú hình, mở cái miệng rộng ra từ từ nuốt con lợn rừng đã ngưng giãy giụa vào, lòng nàng tự nhủ: Trên thân heo toàn là bùn, ăn luôn không rửa sao? Lấy đuôi quấn chặt con mồi rồi nhúng vào sông một cái cũng nhanh mà?
Nuốt con heo lớn làm cổ đại xà căng như cái trống.

Cái trống đó chậm rãi nhúc nhích dần xuống dưới.

Không hiểu sao Tống Hứa thấy vừa khôi hài vừa đáng yêu, giống như xâu mứt quả, lại giống như viên thuốc, nàng cười xỉu lên xỉu xuống trên tàng cây.

Đột nhiên đại xà lại nhả thịt đã ăn vào miệng ra.

Tống Hứa: Sao lại nhả ra? Ăn không ngon sao?
Lúc nàng còn đang mơ hồ, trong nháy mắt, đại xà ở bờ sông gần đó đã nhìn thấy nàng nấp trên nhánh cây.

Tống Hứa nhìn đầu rắn khổng lồ đột nhiên phóng đại, toàn thân chuột choáng váng.

Tống Hứa bị tiếng khè khàn khàn phát ra từ miệng đại xà trong hình thú dọa sợ.

Vảy rắn màu đen mang hoa văn đỏ sậm lướt qua hai lỗ tai đang dựng thẳng trên đỉnh đầu nàng..