Oan Gia Cổn Nhất Sàng

Chương 2: Người xưa có câu “oan gia ngõ hẹp”




Edit: Tiểu Gu

Beta: Thù Nhi.

Thật lâu sau, trong nhóm người đang trừng nhau đó rốt cục cũng có một người lên tiếng, là Vĩnh Lăng.

“…… Nhạc Khả, chẳng phải cậu nói nơi này không hề có loại người thô tục, không đứng đắn sao, tớ như thế nào lại thấy?”

“Đúng là không có a…..” Nhạc Khả nhược nhược đáp, ánh mắt hướng tới chỗ A Trung ra sức ra hiệu, mau cứu em a, Vĩnh Lăng thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm hơn ba mươi năm rồi.

A Trung căn bản cũng không rõ ràng tình huống, người khác ném nan đề lại đây hắn liền đem nan đề ném cho Đại Diêu; Đại Diêu đồng dạng rơi vào đám sương mù dày đặc, ăn một bữa cơm thôi, khi nào thì nơi này lại trở thành trận địa oanh tạc bom không biết? (câu cuối ko hiểu nên trém)

Đến phiên Thuần Y phản kích.

“Đương nhiên là không có người không đứng đắn, nhưng lại có con cẩu gặp người liền sủa, ồn muốn chết.”

Vĩnh Lăng hai mắt lập tức phóng xạ mấy vạn độ điện quang, phóng chết mi, phóng cho mi so với người ngoài hành tinh còn xấu xí hơn!

Thuần Y vẻ mặt lưu manh quay đi, hắn đặt Vĩnh Lăng trong mắt mới là lạ.

Bầu không khí hiện trường căng thẳng đến đỉnh điểm, chủ trì lần này là A Trung- hiện tại nghĩ muốn chạy khỏi quán bar, ngửa mặt lên trời đón gió đêm rơi lệ. Y đầu năm quên đến miếu thắp nhang cầu bình an, hiện tại gặp báo ứng đây mà.

Đại Diêu lúc này cũng biết tiểu thân ái của mình đụng phải thiết bản rồi, bận rộn giải vây, “A Trung, không phải em muốn xem trận đấu bóng chày kia sao? Chúng ta đến chỗ kia ngồi đi, hình ảnh lớn, vừa đặc sắc lại kích thích.”

“A, nga, đúng vậy, đi thôi.” A Trung bừng tỉnh đại ngộ, cười cười đối với những người khác nói: “Cái kia… mọi người cứ tiếp tục tán gẫu…… Ăn nhiều chân gà một chút a, ăn chân gà cứu vớt thế giới.”

Mọi người nói xem chân gà với thế giới thì có quan hệ gì? Bất quá chỉ là A Trung thấy không khí không đúng, nói hưu nói vượn tìm lý do bỏ chạy mà thôi, bỏ lại hai người Nhạc Khả và Khả Quần vốn không quen biết, có chút xấu hổ, bất quá Khả Quần người này tính tình hướng ngoại, chủ động mở miệng trước.

“Ách, thật trùng hợp, tên của chúng ta đều có chữ ‘Khả’.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Nhạc Khả ngốc hề hề trả lời.

Vĩnh Lăng nói tiếp, “Khả Nhạc quả cũng có chữ ‘Khả’, hai người năm trăm năm trước là người một nhà?”

“Vịt Khả Đạt cũng có chữ ‘Khả’, cậu kế tiếp có phải hay không cũng đem gia phả nhà bọn họ quay ngược dòng đến thú mỏ vịt?” Thuần Y hừ một tiếng nói.

Vĩnh Lăng híp mí, ánh mắt chực phun hỏa.

“…… Cái kia, tôi muốn đến quầy bar uống rượu, cùng đi không?” Khả Quần cảm nhận được bên giương cung bên bạt kiếm dày đặc chiến ý, thật sự chịu không được rồi, đành phải đối với vị Nhạc Khả này đề nghị.

“Được, được, tôi cũng muốn uống một chén, nhưng là tôi đối với mấy loại rượu này không rành, anh có thể cho chút gợi ý không?” Nhạc Khả kích động đứng lên nói.

“Để tôi gọi cho cậu chút gì dễ uống, châu chấu xanh hay là rượu dừa…..” Khả Quần lôi kéo Nhạc Khả ly khai như đi chạy nạn.

Còn lại Thuần Y và Vĩnh Lăng hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

“Hừ, nguyên lai anh là đồng tính chết tiệt (*).” rốt cục Vĩnh Lăng quẳng ra một câu.

(*) nguyên văn là “tử cơ lão” một từ để chỉ đồng tính, minh thay bằng từ kia nhé ^^.

“Cậu thì không phải đồng tính chắc?” Thuần Y hỏi lại, nếu đến quán bar này, lúc này lại nói: Ai nha, tôi không cẩn thận đi nhầm vào đây. Lấy lý do qua loa tắc trách như vậy thì đi khám não đi.

“Tôi là đồng tính, lại không phải đồng tính chết tiệt, anh mới là đồng tính chết tiệt!”

“Thế thì sao? Cậu tên Vĩnh Lăng, vĩnh viễn là con số 0 lẻ loi, khó trách không có việc gì liền ngạo kiều một phen, đúng là đàn bà.”

Vĩnh Lăng nổi trận lôi đình, người này như thế nào lại biết mình là số 0? Làm số 0 cũng không có gì đáng xấu hổ, tình ái vốn là thuận theo nhu cầu, không có vấn đề ai cường ai yếu ai cao ai thấp, bất quá việc này qua miệng tên Thuần Y đáng giận kia sao lại nghe không thoải mái như vậy.

“Hừ, coi chừng tôi đây tìm cơ hội cưỡng gian anh, đem tiểu hoa cúc của anh cường thành hoa hướng dương!”

Thuần Y cười lạnh một phen, “Lão tử Thuần Y đây là số 1 thuần túy, hiểu hay không? Muốn bạo cúc lão tử? Cậu đầu thai mười đời cũng chưa đủ.”

Hai người không nói thêm nữa, Thuần Y tự kỷ ám thị cà rốt thành tiểu tử đối diện cắn a cắn. Vĩnh Lăng cầm lấy chân gà cắn tới tận xương tiết hận.

Nơi nơi là tiếng nói cười cao hứng, máy chiếu phía trước thường thường tuôn ra tiếng hoan hô, đội bóng thuận tay tung ra một cú đánh cũng có thể làm bầu không khí trong quán bar sôi động, so sánh với chỗ hai người Vĩnh Lăng Thuần Y kia một bàn gió lạnh lạnh buốt.

Vĩnh Lăng cũng không thích như vậy, nhưng đi cũng không được mà không đi cũng không xong, nếu vậy mặt mũi A Trung sẽ mất hết có phải hay không? Uống một ngụm bia, quay đầu đi tìm Nhạc Khả, cậu và Khả Quần trò chuyện với nhau thật vui, người kia tùy tiện nói câu gì đều làm cậu cười không ngừng, đúng là háo sắc. Về phần A Trung cùng với người kia lại càng ngọt ngào suôn xẻ, chỉ thiếu mỗi nước thành trẻ sinh đôi kết hợp.

Thật tốt, có bạn tri tâm ít nhất ban đêm cũng không tịch mịch.

Đều hai mươi mấy tuổi rồi, ở tuổi của y tuy rằng cũng từng ngắn ngủi kết giao qua, nhưng tuổi niên thiếu tâm không kiên định, người đi rồi liền lười giữ lại, cảm xúc bi thương tuy nhiên không kéo dài. Còn như Nhạc Khả, khi yêu trút hết toàn bộ tâm tư, tựa như lấy hỏa đốt chân người, cuối cùng bị thương thảm trọng. Về phần A Trung còn lại là thật cẩn thận cẩn thận, quyết tâm phải gặp được chân mệnh thiên tử, nay cùng người tên Đại Diêu kia thân mật như vậy, đại khái chính là nhận định đối phương đi.

A Trung vận khí thật tốt, tìm được một nửa của mình.

Có người cho rằng đồng tính không chung tình, đổi bạn lại mau, nhưng là hai bên đều không có hôn ước bảo đảm tương lai, với lại đại bộ phận mọi người vẫn bị phân biệt trong xã hội thì còn ai dám dễ dàng giao phó chân tâm nữa đây? Đồng tính cũng là người, có nhục dục cũng có nhu cầu tình yêu, nhưng mà người tâm ý tương thông lại quá ít, trong biển người mờ mịt thậm chí đối phương lướt qua người có khi cũng không biết, bởi vì hai bên đều trốn trong vòng tròn luẩn quẩn cái gì cũng không lưu giữ được.

Duyên phận đã tới hay chưa, hoặc là đến rồi mà y vẫn không hay biết, y vẫn còn đang chờ đợi trong cái vòng luẩn quẩn này đây.

Cho nên lãng phí thời gian đến tận bây giờ.

Không yên lòng dùng dĩa cắm khối thịt beef steak, di, sao không lấy được? Quái, miếng thịt này sao lại có hai cái dĩa……

“Người mặt thú anh muốn cướp miếng thịt của tôi?”

“Là cậu muốn cướp của tôi đi? Tôi chạm vào miếng thịt nhanh hơn cậu 1 giây.” Thuần Y lạnh lùng nói.

“Oa, thao, có ai thấy?”

“Tôi thấy, dĩa ăn của tôi thấy, khối thịt này cũng thấy.”

Vĩnh Lăng cái người này nhìn thì thanh tú, tính tình một chút cũng không nho nhã, người ganh nhau một hơi còn phật ganh nhau một nén hương, đơn giản là lấy miếng thịt về đĩa mình……

Lúc trước cũng có nói qua Thuần Y không phải kẻ ngồi không, miếng ăn đến miệng làm sao có thể buông? Hắn trực tiếp nhổm nửa người trước dùng miệng chặn lại, ‘độp’ một tiếng miếng thịt rớt xuống bàn, hai người đang tranh nhau miếng thịt đồng thời ôm lấy cái trán lui về chỗ ngồi, đau đến choáng đầu hoa mắt, nước mắt đều chảy ra rồi.

Có câu “không phải oan gia không tụ đầu”, sai, những lời này trong trường hợp này nên đổi thành “không phải oan gia không đụng đầu”.

Đại khái là thanh âm đụng đầu quá lớn, cũng đại khái là hai người động tác khá khoa trương nên mọi người xung quanh đều quay lại nơi này nhìn, thậm chí còn có người chạy lại an ủi, là một đại soái ca nha.

“Có đau lắm không?” Suất ca thân thiết hỏi, kỳ quái là có hai người đồng thời bị đụng đầu, suất ca lại chỉ hỏi Vĩnh Lăng, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc tới Thuần Y một cái.

“Không có việc gì……”

Vĩnh Lăng vừa yên lặng chờ cho cảm giác choáng váng đi qua mới chú ý tới suất ca có bao nhiêu soái, khí chất có bao nhiêu tốt, vì thế lặng lẽ thu hồi thái độ giương nanh múa vuốt, tiểu lão hổ biến thành mèo.

“Trầy da rồi, anh với chủ bar có quen qua, đến chỗ hắn lấy chút dung dịch oxy già giúp em tiêu độc.” Suất ca nói.

“Cái này sao có thể không biết xấu hổ….” Miệng nói như vậy kỳ thật trong lòng vui muốn chết đi, như vậy là có thể cùng suất ca thân cận nhiều một chút.

“Vết thương nhỏ cũng có khả năng gây uốn ván.” Suất ca mỉm cười nói, sau đó dìu y đứng lên.

Hai người cùng nhau đi tìm chủ quán bar, Thuần Y đem hết thảy thu lại trong mắt. Hừ, thật đáng tiếc, suất ca kia cũng hợp khẩu vị của hắn, bất quá cho dù hắn có trừng lớn mắt hơn nữa, suất ca vẫn là coi trọng cái người hay xù lông kia hơn, không đến lượt hắn diễm ngộ rồi.

Miếng thịt rán lúc này tất nhiên là rơi vào trong miệng hắn, thu được thắng lợi nhưng không có chút gì gọi là đắc ý vui sướng, ánh mắt vô thức loạn nhìn, trong quán bar rất nhiều người tìm được bạn rồi, nhưng có người thì vẫn nói chuyện ngoại giao thăm dò ý tứ đối phương, công thủ chiến.

Đêm nay có lẽ sẽ có người trải qua tình một đêm, khi tỉnh lại vỗ vỗ mông rời đi không lưu luyến, nhưng là cũng có khả năng có người sẽ giật được giải thưởng lớn, tìm được chân mệnh thiên tử cho riêng mình……

Cơ hội như vậy rất khó rơi xuống người hắn.

Thuần Y diện mạo không phải là khó nhìn, nhưng lại có hương vị giang hồ, thoạt nhìn giống mấy người ở trên đường hỗn qua, như vậy hắn muốn thân cận với ai thật là khó khăn, cũng không có người muốn đến gần hắn.

Thiên a, thật oan uổng! Hắn thế nhưng sinh ra có tố chất làm vận động viên nha, chỉ tại vì thởi điểm học đại học mắt cá chân bị thương, nếu không bây giờ đã ở sân vận động hô hào làm mưa làm gió đâu, thậm chí còn có thể trở thành thầy giáo thể dục.

Mặc dù có thể mở sân thể dục, nhưng hắn trời sinh khí chất không có như giáo viên hay làm ông chủ. Ông chủ hắn cũng từ chức vụ nhỏ con mà phấn đấu lên, cùng với thành phần tri thức không hợp nhau, chỉ có  Thuần Y tiểu tử này mới hợp khẩu vị bọn họ, bất cứ vấn đề gì đều có thể lấy một chén rượu, điếu thuốc ra là có thể giải quyết, thậm chí có nhiều người cùng ý tưởng muốn mang nữ nhi nhà mình gả cho hắn, nhưng Thuần Y đều nói hắn không muốn kết hôn sớm.

Này nếu như giải thích hắn là đồng tính vậy thì hỏng hết.

Hôm nay bởi vì Đại Diêu nói muốn giới thiệu bằng hữu cho hắn, người kia hắn đã từng gặp qua là A Trung, khí chất không tệ, kết giao bằng hữu cũng không đến nỗi nào, hắn giống như đang trong thời xuân kỳ, vì thế cao hứng mở cửa con corolla altis, lại không nghĩ rằng cư nhiên đụng phải oan gia.

Sớm biết thế trước thi xuất môn nên xem ngày tháng.

Uống hết bia vào bụng, tâm tình cực kì khó chịu, tiểu tử chết tiệt kia xem ra đêm tay đã tìm được bạn rồi, còn mình thì cô đơn, hừ, nếu không có gì làm hắn có nên trở về xem TV rồi ngủ? Hắn cực kỳ tin tưởng ở nơi nào đó trên địa cầu này một nửa kia cũng đang chờ hắn, chỉ cần cố gắng tìm thì một ngày nào đó sẽ hội ngộ!

Đúng vậy, nửa kia nhất định cũng đang đau khổ tìm kiếm hắn, cho nên chỉ cần kiên trì a, nhẫn a….

Đang suy nghĩ tìm lý do dời đi, đột nhiên tầm mắt bị che bởi một bóng đen, hắn ngẩng đầu nhìn, chính là lão bản của quán bar, biệt danh Gấu Đen.

“Chú ý bạn cậu một chút.”  Gấu Đen nói:

“Cậu ta gây chuyện?” Đây là lý do đầu tiên hắn nghĩ đến.

“Không phải” Gấu Đen đè thấp âm lượng, cúi lưng xuống nói nhỏ vào tai hắn:  “Chương Minh…. Chính là cái người mang bạn cậu đến phòng phía sau để thoa thuốc, là hoa hoa công tử kiêu căng, hôm nay nhìn trúng ngày mai chán liền vứt bỏ, nhắc nhở bạn cậu cẩn thận một chút.”

Thuần Y khó hiểu hỏi: “Gấu Đen anh không phải là luôn luôn chán ghét nhất loại khách này sao còn cho hắn vào quán?”

Gấu Đen cười khổ: “Cậu ta là bạn tôi, tôi khó có thể nặng lời với hắn.”

Thuần Y ngược lại có chút xấu hổ nghĩ: “Hiện tại rời đi tức là không cho Gấu Đen mặt mũi, không đi thì chính là ngược đãi bản thân, nói ra người này thật là nhiệt tình, Vĩnh Lăng tên kia như thế nào lại chương mắt được, chán ghét nhưng lại là đồng nghiệp của mình, không có khả năng trơ mắt nhìn y bị hoa hoa công tử đùa bỡn.”

Vẫn là nên ở lại một chút thì tốt hơn, hoặc hắn và Gấu Đen hai người kiềm chế một người, ít nhất ngày mai sẽ không có người đau khổ a.

Cứ như thế một chai tiếp một chai, trong lòng lo lắng, đêm nay hắn uống rượu nên lái xe về là không có khả năng, Đại Diêu không uống rượu, đợi chút nữa bắt cậu ta xe chở mình về nhà..

Hắn một bên suy nghĩ, một bên Vĩnh Lăng đã trở lại, bên người cư nhiên không có cái vị Chương Minh suất ca kia.

Đáy lòng cao hứng một chút bởi vì chuyện phiền toái đã được giải quyết, nhưng cái loại tình huống này không trêu đùa đối phương thật sự sẽ có lỗi với bản thân!

“Con vịt nắm trong tay gần chết lại để bay mất, xem ra cậu không đủ mị lực rồi….”

“Hừ, tên kia là cái loại đào hoa, tôi khinh thường nhất người như thế..” Vĩnh Lăng xem ra cũng thật sinh khí, cầm chai bia lạnh trên bàn mãnh liệt uống trút cơn tức giận.

“Lần đầu tiên gặp mặt như thế nào biết đối phương là loại người gì?” Thuần Y hỏi.

“Lúc thoa thuốc hắn muốn hôn tôi, phắc, ông đây nhìn rẻ tiền đến thế sao? Thưởng cho hắn một đấm, tốt nhầt đừng để ông gặp lại lần nữa, hừ!” Nói xong lại nắm tay thành quyền tựa hồ còn chưa bõ tức.

Thuần Y cau mày, người này cư nhiên là một nhân vật nguy hiểm a, lo lắng thay cho y thật là vô ích mà.

“Hắc, ánh mắt anh thật là bất chính nga, tôi nói cho anh biết không phải tôi đây thiếu mị lực, tự cho là mình đúng sao, nghĩ rằng suất một chút là có thể muốn làm gì thì làm? Tưởng dễ dàng chiếm tiện nghi của tôi chắc, không dễ như thế đâu!”

Thuần Y cũng gật bừa, “Cậu nếu không chọn, suất ca bọn sẽ có thể không tự cho mình là đúng? Thật ra thì phiền toái là cậu tự tìm đến a..”

“Phắc, tôi không chọn suất ca chẳng lẽ chọn người có vẻ mặt dữ tợn dọa người? Kính nhờ, tôi tự có tiêu chuẩn của mình.”

Tốt lắm, tốt lắm, người nào đó tính toán đêm nay sẽ chờ ngoài quán bar, chờ cho vị đồng nghiệp mắt cao hơn đầu này đi ra liền dùng con corolla altis bắt cóc cho một chàng nhừ tử.