Oan Gia? Không, Chủ Nợ!

Chương 21: Gửi thư




“Đương gia, Tạ Nhị tiểu thư gửi thư tới!” Thư phòng Đồ Nhị Gia giơ một phong thư chạy vào, có thể thấy được vui mừng trong giọng nói.

“Ah? Mau đem tới ta xem!” Hai ba bước nghênh đón, “Ha ha, Mộng La nói các nàng ngày mai sẽ đến, nhanh đi gọi người đem phía Tây viện dọn dẹp đi, lại gọi Mã Ba đi giết hai con dê!”

“Được!” Đồ Nhị Gia cao hứng lập tức đi làm ngay.

Tạ Nhị tiểu thư, hừ! Mộng La, hừ! Kẻ ngốc cũng nghe ra là người nữ đến rồi! Lại nhìn Nghiêm Tín Triệt vẻ mặt nhiệt tình cao hứng, Thanh Đồng liền bĩu môi. Xem ngươi vui mừng như vậy, tốt xấu ta cũng đã trong hoàng cung nhiều năm, cũng không tin nàng có thể so với ta còn đẹp hơn! !

Quay đầu trông thấy Thanh Đồng nửa quỳ ngồi ở trên nệm êm, thở phì phì nhìn mình, Nghiêm Tín Triệt tâm tình liền tốt hơn, ngươi muốn biết nàng là ai phải không, ta sẽ không nói đâu ~

Quả nhiên ngứa đòn! Quả nhiên cặn bã! !

Đại gia đi qua, bỏ qua cặp mắt có thể giết người kia, tiếp tục làm việc! ~

Trạng thái hiện tại của Thanh Đồng là: ! ! , ! ! ! , ! ! ! ! .

Kết quả là:

“Ô ô, Lục nương, Nghiêm Tín Triệt hắn cái vương bát đản muốn gặp nữ nhân rồi! !” Khóc, dùng sức khóc!

“Nữ nhân? Toàn bộ lâu đài cao thấp nữ rất nhiều, hắn cũng không phải mỗi ngày đều gặp sao.” Sau đó lấy giỏ nhỏ của mình, nghĩ thầm lát nữa làm cái gì đây.

“Không phải nữ nhân ở bên trong lâu đài!”

“Không phải ta đang ở bên trong lâu đài hay sao?” Lục nương nghĩ nghĩ, ha ha, đột nhiên vỗ tay một cái, “Cũng không phải sao, tháng 8 rồi, Mộng La nên sắp đến rồi, không được ta phải nhanh đến Tây viện hỗ trợ dọn dẹp, ha ha, Đồng nhi tự mình chơi đi nhé.” Phủi phủi quần áo trên người, nhanh chóng rời đi.

Lục nương!! Ngươi có cần, có cần đào tẩu nhanh như vậy không! !

Ta khóc! Ta dùng sức khóc! ! Đây là thần tiên nơi nào đến ah, yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt! ! Ô ô…

“Ah, đúng rồi.” Lục nương lại vọt trở về, “Ngươi vừa rồi tìm ta khóc cái gì?” Bạn đang �

– . -…

Kính nhờ, ngươi dù gì cũng mới có 50 tuổi được không, đừng có xuất quỷ nhập thần như vậy, trí nhớ có cần tồi tàn như vậy không ah! !

Khóc chết!

Phí hết sức lực một ngày, Thanh Đồng coi như là biết được là thần thánh phương nào rồi.

Tạ Mộng La, nữ, 19 tuổi, con thứ hai trong nhà, có một chị gái đã kết hôn tại một bộ tộc ở xa, năm năm trước chiến tranh loạn lạc, thời điểm Tạ gia chạy trốn được Nghiêm Tín Triệt cứu, vì ở cùng lâu thành quen, Nghiêm Tín Triệt đem cửa hàng tơ lụa của Mục Phong Bảo tại biên cương giao cho cha nàng quản lý, thu nhập cũng không hỏi qua, kể từ đó trở đi, nàng hàng năm giữa hè đều theo phụ thân mang mấy trăm cuộn tơ lụa sa tanh tốt nhất nhập lâu đài, ba năm trước đây, nàng chính thức tiếp nhận sinh ý, cha nàng bởi vì nguyên nhân tuổi tác, cũng là thật lâu không đi xa nhà rồi, nàng mỗi năm đều tự mình đến, làm người thân thiện, toàn bộ lâu đài cao thấp cũng đều coi nàng như người nhà.

Tư Khổng Thanh Đồng hậm hực, triệt để hậm hực rồi.

Luận sâu xa, người ta đó là đối với ân nhân cứu mạng, lấy thân báo đáp cũng không đủ.

Luận trụ cột, người ta đó là thân tiểu thư khuê nữ.

Luận năng lực, người ta chính mình quản lý cửa hàng tơ lụa ở biên cương.

Luận giới tính, người ta cũng thắng, người ta là nữ! Có ngực! ! Có thể sinh bảo bảo! !

Toàn thắng ah! Khóc.