Oan Gia Tuyệt... Thực

Chương 1




- Dương Tịnh, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ cho cô chà toa lét nhà tôi hàng ngày! - 1 bó bông chìa trước mặt cô gái

- Cầm bó hoa này và đi chết đi =_=

Cô nàng hất bó bông vào mặt anh chàng đẹp trai kia, rồi lửng thửng bước đi. Trước con mắt của bao người, trong thâm tâm, đó là 1 cô gái tóc ngắn ngang vai, trông cũng rất bình thường. Quần thể dục, áo thun, cùng với chiếc khăn đẫm mồ hôi, cô nàng đang chạy bộ thì 1 anh chàng vội vã chạy tới, kéo tay cô lại, rồi tỏ tình rất bất bình thường. Thưa các bạn, trông thế thôi, chứ anh chàng tỏ tình không đâu đấy là Triệu Tôn, con trai nhà họ Dĩ, làm CEO của tập đoàn kinh doanh nổi tiếng và lớn nhất thế giới. 

Còn cái cô kia, trông thế thôi mà thật ra là con gái nhà bán hàng cá nào đó...à không, mẹ cô gái đó làm trong công ty của anh chàng - Ngô Dương Tịnh.

Cô mới tròn 17, anh lớn hơn cô 8 tuổi.

Anh rất là đẹp trai nghen, cao ráo đàng hoàng, lại thuộc hàng ví cao cấp nữa, đi xe là xe hạng sang, có lết mắt cũng không được ở gần anh đâu.

Trong túi sau bao giờ tiền cũng vài cái thẻ tín dụng, hiếm lắm mới có mấy tờ giấy trị giá cao thôi.

- Dương Tịnh, cô muốn mẹ cô nhận lương sớm à? - anh cười mỉm với đôi mắt gian như quỷ.

Dương Tịnh nghe xong, vội quay phắt đầu lại, rồi nhăn mặt....cô gái cố kiềm nén sự xúc động mãnh liệt của bản thân. Rõ ràng anh chàng nhà họ Dĩ kia chỉ cần ngồi trên ghế, không cần phải búng ngón tay mà chỉ cần nhổ 1 cọng tóc là đuổi mẹ cô ra khỏi công ty ngay...mà gia đình cô thì cũng không được ổn định kinh tế cho lắm...

- Dương Tịnh à, cô muốn mẹ cô khổ nữa à?

Như đang rót lửa vào tim cô, sự nguy hiểm và dai nhách của anh ta khiến cô nhiều lúc muốn cho chết để anh ta biến khuất mắt, nhưng thật không may:

- Tôi sẽ đi chết nếu anh còn dám làm vậy. - cô giựt bó bông, tránh điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

- Ok, vậy tôi chết chung với cô.

“Sao không tha cho mình hả cái thằng cha chết bầm kia!?” Dương Tịnh siết lấy bó bông, ép nát bấy, dồn nén cảm xúc vào người.

- Ehehe. - Anh chàng mở cửa xe, mỉm cười nguy hiểm, mời cô vào trong.

- Tôi chỉ nhận cái bó rau cho heo ăn này thôi.

- Nó là bông, lúc nãy cô gọi nó là bông mà.

- Oh, loại bông chà bồn cầu à?

- Không phải loại bông đó.

Triệu Tôn là con nhà hào phú, song cái miệng thì ôi thôi, kinh khủng. Một ngày mà anh không móc mồm người này người kia thì anh ta không chịu được hay sao ấy. Và thật là may, nếu muốn nói kỳ phùng địch thủ thì cô nàng Dương Tịnh không phải loại yếu mềm hoa lá gì đâu. Một khi đã phát ra câu nào thì câu đó như sét đánh ngang tai, thế mà đối với anh thì như nước đổ đầu vịt....anh chàng đã chọn quá đúng người, vừa được vừa giỏi chửi xéo người khác. Sau này cơ đồ lỡ mà hư, thì đi chửi mướn cũng kiếm được bộn tiền.

- Lên xe đi con ngốc kia. - anh mở cửa, tỏ lòng thành kính đối với người đã khuất.

- Oh, thế là anh chết lâu rồi à? - cô phủi phủi áo quần.

- Không, lên xe mau. Đó chỉ là hành động của người đàn ông lịch thiệp. - anh chàng mở cửa xe, đứng đợi.

- Tội ghê, già rồi lẩm cẩm hả? - cô cười khinh.

- Cô muốn mẹ cô nhận lương sớm? - anh lại lật bánh lên.

“Tách” công tắc chửi xéo tắt nguồn, cô đang suy nghĩ rất nặng, rồi cán cân mẹ áp đảo cán cân tự trọng...cô leo lên xe, ôm bó hoa. Anh chàng Triệu Tôn cười hàm ý, leo lên xe, định đóng cửa lại thì 1 cái đạp thần chưởng bay vào mông của anh chàng, khiến nằm lăn quay ra đất.

- Nhặt cái khăn cho tôi! - Dương Tịnh vừa ôm bó hoa vừa hét lên trong xe.

Cô nàng nổi sung lên, vì lúc nãy anh dám đe dọa cô bằng cái trò trẻ con đó, cô mới vứt cái khăn lau mặt xuống đất, rồi đi te te vào trong xe. Giờ quay sang bắt anh chàng nhặt lên, rốt cục cô nàng cũng ác quỷ không kém.

- Cô dám bắt Dĩ thiếu gia này....!? - anh ta định kêu lên khi ngồi bẹp trên đất.

Nhưng ngón tay của Dương Tịnh không cho anh ta nói tiếp, cô ưỡn người sang chỗ anh, tóc buông xuống, cười nhẹ nhàng bí hiểm:

- Đó là cung cách của “người đàn ông lịch thiệp” mà nhỉ? Chỉ khác bây giờ không phải là khăn tay, mà là khăn mặt thôi.

- Cô...thôi được, ngồi yên đó, tôi sẽ nhặt. - anh định cãi, nhưng vô ích.

- Tốt, hình như nó nằm đâu ngoài bờ kia, anh cố tìm đi. - cô vỗ phía trước ngực anh.

Người đi đường nhìn anh, anh không quan tâm, chạy ra ngoài, nhìn xung quanh xem có cái khăn mặt nào bị rơi không, suốt con đường thẳng tắp phẳng lỳ, sáng bong, anh cố mở thùng rác xem cô có vứt vào đó để trêu anh không, nhưng không có.

- Này...làm gì có... - anh quay sang.

Thì chiếc siêu xe của anh đã đâu mất rồi...anh á khẩu....rồi đơ tạm thời khoảng 2, 3 giây gì đó, mới quay sang người đi đường...

- Có ai thấy...

- À, cô gái lúc nãy lái đi rồi. - họ biết anh định nói gì.

- Có biết nó....

- Nó đi hướng này, à, cô ấy bảo là chiếc khăn được tìm rồi, cổ để trong bó...ủa...anh ta đâu rồi?!

- Đứng lại coi!! Con nhỏ kia!!

Anh quáng quàng chạy theo, cô nàng hí hửng lái xe dạo vòng vòng quanh phố. Trông mà vui ghê chưa!? 

“Mình quá là thông minh.” cô nhìn kính chiếu hậu, nhếch mép cười, rồi nhìn chiếc chìa khóa mà cô thừa cơ hội lấy của anh - chắc không nói không ai biết đâu, cái vỗ ngực lúc nãy là để hùa thôi, còn cái ngón tay út kia thò lấy chìa khóa xe ngon ơ hà.

“Két!!!” Vài chiếc siêu xe hạng sang đứng chình ình trước mặt, cô đạp thắng gấp. Bánh xe lết 1 đường dài trên con đường, cô chưa kịp hoàn hồn thì 1 bàn tay đặt lên kính xe, 1 nụ cười man rợ áp sát cửa kính xe. Cái đầu bù xù tóc tai của anh đấy mà, anh may mà gọi người tới bắt xe kịp, may mà cái điện thoại còn trong túi, anh cười:

- Con nhỏ này....cô dám...bắt Dĩ thiếu gia này...chạy theo cô hả, con ngốc kia?

Cô tái mặt, xám ngoét, ôm bó bông, mở cửa, đập vào đầu Triệu Tôn, rồi thè lưỡi lêu lêu, chạy biến đi. Anh xoa xoa đầu, nổi gân xanh gân đỏ lên, gầm gừ:

- Cái con nhỏ...Đứng lại cho tôi!!! - anh chàng cũng đuổi theo.

Định mệnh của họ đã bắt đầu.

Lý do tại sao anh chàng đại gia này lại theo đuổi cô ngốc nghèo kia, chap sau đi, mà chắc cũng không có chap sau đâu :)))