OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 29




Thời gian nhanh chóng thấm thoát trôi qua, ngay tối hôm đó, tôi quay trở về phòng của mình với tâm trạng mệt mỏi.

Nằm dài ra chiếc giường lớn, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà màu trắng một cách chăm chú. Bên trong ánh mắt chợt có chút dao động khi nghĩ đến cái chết của người đàn bà điên. Tại sao bà ta lại chết? Là do tự tử hay còn có một nguyên nhân nào khác chăng?

Bỗng nhiên cổ họng lại chuyền đến cảm giác khá khó chịu, tôi vội ngồi bật dậy xong cố gắng ho ra vật đang mắc trong cổ họng mình, cả ngày hôm nay không hiểu vì sao tình trạng này luôn diễn ra.

Sau khi đã ổn định lại, cổ họng không còn đau nữa, nhưng cái cảm giác khó chịu vẫn cứ đeo bám tôi mãi không buông.

Tôi lê đôi chân nặng trĩu đi vào phòng tắm, trút bỏ bộ quần áo đang mặc trên người xuống, thuận tiện mở chiếc vòi hoa sen, làn nước ấm nóng chảy xối xả, hơi nước bốc lên lan toả khắp phòng tắm.

Tôi khẽ nhắm mắt và tận hưởng sự thoải của dòng nước nóng mang lại, chợt nước từ vòi hoa sen ngừng chảy, tôi liền mở mắt nhìn chằm chằm vào nó.

Vài giây sau một dòng nước đen hôi thối chảy xối xả vào người tôi, hoảng hốt vội lùi lại phía sau và nép mình vào một góc tường. Chưa kịp định thần thì dòng nước đen kia đã mau chóng biến mất, thay vào đó là làn nước nóng trong suốt giống như lúc ban đầu.

Vẫn chưa yên tâm về điều này, tôi rụt rè đưa tay ra phía trước mặt và hứng một ít nước từ vòi hoa sen đang chảy.

Đúng là mọi thứ vẫn đang rất bình thường, không lẽ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác do tôi tự tạo ra để hù tự doạ mình?

Vội khoá vòi hoa sen lại, thay một bộ đồ ngủ thật thoải mái rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng tắm.

Nằm ngả lưng trên chiếc giường êm ái, tay lướt điện thoại một cách thuần thục. Trên mạng xã hội hiện đang tích cực truyền tay nhau đoạn video ngắn bí ẩn, vì quá hiếu kỳ nên tôi đã nhấp vào xem thử rốt cuộc video này có điều gì thú vị.

Mở đầu cho đoạn video là cảnh người phụ nữ đã ngoài lục tuần, mái tóc bạc trắng, đang khấn niệm bằng thứ ngôn ngữ gì đó rất khó hiểu. Bên cạnh còn có đứa bé gái đang quằn quại gào khóc trên nền đất, nhìn có vẻ rất đau đớn.

Xem tới đây đôi mắt tôi chợt nhíu lại, dùng tay phóng to màn hình để có thể nhìn kỹ đứa bé ở trong video hơn.

" Tiểu Mễ?" Gương mặt tôi không dấu nổi sự bất ngờ khi biết được đứa bé trong đoạn video trên không ai xa lạ mà chính là đứa trẻ tôi từng gặp trong bệnh viện cách đây mấy hôm.

Tôi không biết vì sao Tiểu Mễ lại biến thành bộ dạng như vậy, làn da trắng toát, gân xanh nổi rõ trên cơ thể, đôi mắt trợn tròn không thấy tròng đen, miệng thì liên tục la hét như đang phải gáng chịu sự đau đớn tột cùng.

Người phụ nữ lớn tuổi sau khi niệm chú xong thì dùng một bó kim châm cỡ lớn, bà ta đổ một ít máu gà trống lên kim châm rồi dứt khoát đâm thật mạnh vào cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của Tiểu Mễ.

Xem đến đây tôi không khỏi rùng mình sợ hãi trước độ tàn nhẫn của người phụ nữ lớn tuổi kia, sức của người trưởng thành cũng chưa chắc đã chịu được màn tra tấn xác thịt này, một đứa trẻ với thân hình ốm yếu thì làm sao có thể cầm cự nổi?

Đoạn video cũng kết thúc ngay sau đó, lúc này tôi mới tò mò lướt xuống đọc toàn bộ dòng bình luận mà những người trên mạng xã hội để lại.

" Sao ác quá vậy?"

" Thật là tàn nhẫn."

" Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà, người đàn bà kia thật độc ác."

" Hình như đó là một buổi trừ tà."

" Cố bé kia bị quỷ nhập nên người đàn bà kia phải làm lễ trừ tà."

Có khá nhiều bình luận trái chiều, đa số đều phê phán về việc người phụ nữ lớn tuổi kia quá độc ác, nhưng cũng có một số bình luận lại cho rằng đây là một trong các nghi thức trừ tà ma.

Thoáng chốc tôi nghĩ đến câu chuyện mà chị y tá đã từng kể với tôi khi tôi còn ở bệnh viện Thượng Điền. Bà nội của Tiểu Mễ là một bà đồng có khả năng trừ quỷ nhập thân, và nhiều người nói rằng Tiểu Mễ cũng có khả năng nhìn thấy ma quỷ, sau khi liên kết mọi việc lại với nhau thì tôi bắt đầu nghi ngờ về thực hư của câu chuyện này.

Đặt điện thoại sang một bên, tôi bắt đầu nằm suy nghĩ mông lung về đoạn video vừa rồi. Từng phút cứ như thế trôi qua, không gian rơi vào tĩnh lặng, đôi mắt mệt mỏi từ từ khẽ nhắm lại, dù không muốn nhưng cơn buồn ngủ cứ kéo ập đến khiến tôi không thể nào trống cự, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Đồng hồ điểm 3 giờ sáng, tôi đang say giấc ngủ thì đột nhiên toàn thân bắt đầu nặng trĩu như bị một tảng đá lớn đè lên người và không có cách nào cử động theo ý mình. Khó khăn lắm tôi mới có thể mở được mắt, và đập thẳng vào mắt lại chính là hình ảnh người phụ nữ điên mặc trên người bộ đồ bệnh nhân xộc xệch, đôi mắt rỉ máu không ngừng đang ngồi trên người tôi, trên tay bà ta còn cầm con dao làm bếp sắc bén dơ ra phía trước mặt.

Chưa kịp hoàn hồn, người đàn bà điên kia đã đâm thẳng con dao vào cổ họng tôi, máu từ đây tuôn chảy không ngừng, vẫn chưa dừng lại ở đó, bà ta còn cười khanh khách vài tiếng xong dùng toàn bộ sức lực ghim sâu lưỡi dao xuống.

Đôi mắt tôi trợn tròn đầy kinh hãi, cảm nhận được cổ hỏng mình dường như bị xé toạc ra làm hai.

" Chết đi đầu ma quỷ." Vẫn là câu nói đó, người đàn bà điên rít lên đầy oán giận, xong dứt khoát rút con dao ra.

Tôi mở mắt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cơ thể tuy vẫn còn đau nhức nhưng đã cử động lại được, nhẹ nhàng chạm tay vào vùng cổ. Đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, giấc mơ vừa rồi vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

Tôi không còn dám nhắm mắt lại, chỉ sợ rằng người đàn bà điên kia sẽ một lần nữa lại xuất hiện khi tôi đang ngủ.

———————

Thời gian tiếp tục trôi qua trong êm đẹp, chẳng mấy chốc mặt trời ló rạng thay thế vị trí cho mặt trăng, từng tia nắng vàng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ.

Tôi mêt mỏi ngồi dậy, cả đêm hôm qua không thể nào chợp mắt, cho nên hôm nay tôi không còn tinh thần để làm việc.

Lê đôi chân mệt mỏi vào phòng tắm, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên chuếc gương, tôi chợt phát hiện ra vết thương trên mặt mình đang có dấu hiệu hoại tử. Dù cho vết thương không quá sâu và tôi đã chăm chỉ khử trùng nhưng nó vẫn đang diễn biến theo chiều hướng xấu hơn.

" Sao có thể chứ?" Tôi gần như không tin vào điều này, nhẹ nhàng chạm tay vào vết thương, tôi không hề có cảm giác đau nhưng miệng vết thương vẫn chảy ra một thứ dung dịch nhớp nháp.

Tôi nhanh chóng tìm đồ sơ cứu và bắt đầu tự xử lý vết thương trên mặt của mình, thật không tin một vết thương nhỏ cũng có thể làm khó dễ được tôi.

Sau khi đã khử trùng vết thương và dán băng cá nhân lại, tôi mới bước ra khỏi phòng tắm. Việc đầu tiên tôi làm chính là đi xuống lầu một, bước ngang qua phòng khách rồi ra đến cửa chính.

Tôi đặt tay lên nắm cửa, do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định mở cánh cửa chính. Cánh cửa từ từ hé mở, tôi thận trọng nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình, khi đã xác định không có lão Lý ở xung quanh đây tôi mới có đủ tự tin bước ra bên ngoài.

Đi dạo quanh khuôn viên của căn biệt thự, trong đầu tôi thầm nghĩ, nếu như nơi này được dọn dẹp cỏ dại thì chắc có lẽ sẽ là một nơi rất đẹp. Nhưng biết sao được, lão Lý là người làm duy nhất ở đây, vì tuổi cao sức yếu nên không thể nào đảm đương nổi những việc như thế này.

Đang tập chung suy nghĩ thì bỗng nhiên tôi giật mình khi nghe thấy có tiếng trẻ con gọi:

" Chị ơi, lượm dùm em trái banh với." Tôi tò mò nhìn ra phía bên ngoài hàng rào và thấy một bé trai đang khẩn thiết nhờ tôi lụm lại trái banh.

" Có chuyện gì vậy?" Tôi vui vẻ tiến đến gần đứa trẻ kia và bắt chuyện.

" Chỉ lượm dùm em trái banh ở đằng kia với, em lỡ đá vào bên trong nhà của chị!" Đứa bé rụt rè chỉ tay về phía trái banh màu đó đang nằm yên vị trong bụi cỏ dại.

Thuận theo hướng mà đứa bé chỉ, quả đúng là có trái banh đang ở đó. Tôi khá bất ngờ khi hàng rào cao như vậy mà thằng bé kia vẫn có thể đá bổng qua.

" Được rồi để chị lấy cho em!" Nói xong tôi đi đến gần bụi cỏ trước mắt rồi cúi người xuống lụm trái banh màu đỏ lên.

Tiếp sau đó tôi xoay người lại đi về phía hàng rào, đứa bé nhìn thấy trái banh của mình sắp được trả lại thì nở một nụ cười vui vẻ, nhìn thấy nụ cười thơ ngây đó tôi cũng cảm thấy vui lây trong lòng.

Đang tính trả lại trái banh thì bỗng từ đâu xuất hiện một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt giận dữ, bà ta không kiêng dè liền quát lớn:

" Trương Kiệt, mẹ nói với con là không được đến gần căn nhà ma ám này rồi cơ mà, con không cần cái mạng này nữa sao? Mau theo mẹ về!" Người phụ nữ trung niên nói liền một mạch xong không đợi đứa trẻ giải thích thì đã mạnh bạo lôi đi. Ngay đến cả tôi cũng không có cơ hội mở lời giải vây cho đứa trẻ đáng thương.

Bị mẹ kéo đi nhưng thằng bé đó vẫn luyến tiếc quay đầu lại nhìn trái banh mà tôi vẫn đang cầm trên tay, trong ánh mắt ngây thơ đó tôi thấy được sự thất vọng xen lẫn với sự bất lực.

Tôi liếc nhìn xuống trái banh mình đang cầm, trong đầu nghĩ về câu nói mà người phụ nữ kia đã vô tình nói ra:

" Căn nhà ma ám! Rốt cuộc nơi này có điều gì bí ẩn đến mức khiến nhiều người lo sợ đến như vậy?" Tôi tự đặt ra câu hỏi với chính mình, trong lòng bắt đầu trỗi dậy sự tò mò. Câu chuyện lão Lý từng kể có thật sự là bí mật, hay đằng sau đó còn có một bí một động trời nào khác?