Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 6: Chủ động




Edit: Llia59

"Anh chính là tri kỉ, là báu vật của em~"

Nhiêu Thanh Án ăn xong, giả vờ như khi nãy không xảy ra chuyện gì cả, mở to mắt chờ lệnh của kim chủ.

Không gian tầng hai rất lớn, phòng khách cũng rất lớn, nhìn qua giống như là rạp chiếu phim tư nhân, sofa cũng rất mềm mại, phía trước sofa có một cái tủ thấp, bên trên đặt một ít đồ ăn vặt, nền nhà trải thảm nhung, cách phía trước sofa mấy mét treo một tấm màn chiếu lớn.

Bầu không khí lúc này rất ấm áp, quả thật rất thích hợp để phát sinh cái gì đó... Nhiêu Thanh Án cắn cắn môi âm thầm nghĩ.

Phù Kiêu đi tới ngồi xuống, thấy Nhiêu Thanh Án còn ngây ngốc đứng đó, nói: "Đứng ngốc ở đó làm gì? Lại đây."

Nhiêu Thanh Án đi qua ngồi xuống, cách chỗ Phù Kiêu khoảng mét rưỡi.

"Em ngồi cách xa như vậy làm gì?" Phù Kiêu hỏi.


Quả nhiên kim chủ này không có ý định bỏ qua cho cô. Nhiêu Thanh Án nghĩ thầm.

Cô cắn răng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phù Kiêu.

Phù Kiêu cười cười, "Giống như tôi đang ép buộc mỹ nữ vậy. Nếu em không muốn thì cứ ngồi cách xa ra một chút."

Kim chủ mất hứng!!! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Kim chủ mất hứng tài nguyên cũng sẽ mất theo!

Tai Nhiêu Thanh Án lập tức đỏ lên, cô đứng dậy ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, nhăn nhó nói: "Như vậy... đã được chưa?"

Ánh mắt Phù Kiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó tựa lưng vào sofa, nghiêng đầu cười nói: "Em tính ngồi như vậy xem phim sao? Như này có vẻ không thuận tiện lắm."

"Xem phim?" Nhiêu Thanh Án giật mình, "Anh bảo tôi tới đây là muốn ăn cơm xem phim sao?"

Phù Kiêu ngẩng mặt lên, nói: "Không thì em nghĩ thế nào?"

Nhiêu Thanh Án cảm thấy xấu hổ đến nóng mông, muốn đứng lên, lại bị Phù Kiêu kéo lại, nói: "Em không phải muốn ngồi như vậy xem phim sao, hửm?"


"Ngồi thế này thì xem phim thế nào?!" Nhiêu Thanh Án thẹn quá hóa giận.

"Đúng vậy. Cho nên " Phù Kiêu cong khóe miệng, ra vẻ nghi ngờ, "Vừa rồi em muốn làm cái gì đây?"

"Không, không có gì." Cả người Nhiêu Thanh Án nóng đến lợi hại, nhớ tới bản thân còn đang bị Phù Kiêu ôm lấy eo, vặn vẹo muốn động đậy.

"Đừng nhúc nhích." Phù Kiêu bày ra vẻ mặt khó dễ dọa cô, "Nếu như còn cọ sát châm lửa nữa, công việc hôm nay của chúng ta sẽ phải thay đổi."

Phù Kiêu nhìn đủ bộ dạng xấu hổ của Nhiêu Thanh Án, cuối cùng cũng buông tha cho cô.

"Chúng ta xem phim gì?" Nhiêu Thanh Án cởi bỏ giày, ngồi cạnh Phù Kiêu, vắt chéo chân, tay đặt lên gối nói.

"Phim ma."

"Cái gì!"

"Không phải em thích xem sao?"

"Tôi..." Trước kia Nhiêu thanh Án xem vừa sợ vừa thích, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi hù dọa, cô cắn môi nói "Có phim khác hay không?"


"Không có. Tôi cố ý bảo Đoàn Trúc mang tới rất nhiều. Em không muốn xem?"

"Muốn, muốn xem. Anh mở đi." Nhiêu Thanh Án kiên trì nói.

"A!!"

Nhiêu Thanh Án sợ tới mức nhào vào ngực Phù Kiêu, kéo áo anh đẩy lên phía trước che nửa con mắt.

Phù Kiêu buồn cười xoa xoa đầu cô, ở bên tai cô u ám nói: "Nhiêu Thanh Án, em có thấy hơi lạnh không?"

"Cái, cái gì cơ?" Nhiêu Thanh Án hoảng sợ hỏi.

"Em nhìn đằng sau đi, có phải có một bóng người không?" Phù Kiêu cố ý hạ giọng, bộ dạng vờ như sợ bị cái gì nghe thấy.

"Cái gì! Anh đừng có làm tôi sợ!" Nhiêu Thanh Án sợ tới mức túm lấy áo anh càng chặt.

"Thật đó, vừa rồi quay đầu lại tôi nhìn thấy một cái bóng." Phù Kiêu run run nói, "Tôi sợ tôi nhìn nhầm, em quay lại nhìn xem có phải là."

"Hình như là một đứa bé...." Phù Kiêu vừa dứt lời, trên màn hình xuất hiện hình ảnh mặt một tiểu quỷ, chiếu thẳng mặt, muốn kinh dị bao nhiêu có kinh dị bấy nhiêu, khủng bố dọa người hết mức.
"Aaaaaaaaaaaaaa!!!" Nhiêu Thanh Án bị dọa đến nỗi ôm chặt Phù Kiêu thét chói tai.

"Hahahahahahah....." Thấy người nào đó bị dọa sợ thành như vậy, Phù Kiêu cực vui vẻ, cười đến nỗi cả người chấn động.

Ý thức được là Phù Kiêu cố ý dọa mình, Nhiêu Thanh Án tức giận đấm vào người anh, vừa khóc vừa mắng: "Phù Kiêu anh! Tôi đánh chết anh, đánh chết anh! Hù chết tôi, tôi sẽ lấy mạng của anh! Huhuhuhu đánh chết anh!"

"Ấy ấy ấy, đừng đánh, đừng đánh" Phù Kiêu cười đưa tay ngăn cô lại, sau đó mới phát hiện Nhiêu Thanh Án khóc thật, dần dần mới ý thức được điều không đúng, "Khóc thật à?"

Phù Kiêu ôm lấy Nhiêu Thanh Án còn đang đánh anh, "Đừng khóc, đừng khóc, đùa em thôi."

"Đồ ấu trĩ!" Nhiêu Thanh Án khịt khịt mũi nói.

"Thực xin lỗi, không ngờ tới em sẽ sợ thành như vậy." Phù Kiêu xoa xoa đầu cô, ôn nhu an ủi nói, "Không có việc gì, đều là giả thôi. Thế giới này làm gì có ma quỷ, đều là lừa người hết.'
"Tôi không thể quên được..." Quần áo của Phù Kiêu sắp bị cô bấu víu thành cái bánh quai chèo, "Tối hôm nay tôi sẽ không ngủ được..."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Nhiêu Thanh Án trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói: "Anh thử nói xem!"

Phù Kiêu chần chờ nói: "Tôi ngủ với em?"

"Thì ra đây mới là mục địch của anh!" Nhiêu Thanh Án như nắm được điểm yếu của anh, cắn chặt lấy, chỉ trích nói, "Thật đáng bị đánh chết!'

Phù Kiêu bật cười: "Không phải, tại tôi nhìn thấy em rất sợ."

"Anh lòng lang dạ sói! Háo sắc! Không cần mặt mũi!" Nhiêu Thanh Án phẩm hạnh cao thượng chỉ chỉ trỏ trỏ, "Si tâm —"

Phù Kiêu nhướng mày.

Nhiêu Thanh Án chợt nhớ tới quan hệ và thân phận của hai người, lời nói bên miệng lập tức xoay chuyển, gượng gạo nói: "Si tâm chờ đợi, anh thật tốt." Cô ôm Phù Kiêu mà ủy khuất, nói ra lời trái với lương tâm của mình, "Anh chính là tri kỉ, là báu vật của em~"
"Sao không mắng nữa?"

Kim chủ nhất định đang cười khẩy! Nhất định là không vui! Trong lòng Nhiêu Thanh Án ảo não bản thân đã quá xúc động rồi.

"Người ta sợ lắm đó~" Nhiêu Thanh Án ôn nhu nhẹ nhàng nói.

Ồ, bản lĩnh mượn gió bẻ măng tiến bộ không ít nha.

"Chúng ta xem tiếp bộ phim ma nữa đi?" Phù Kiêu thử hỏi.

Nhiêu Thanh Án khẽ cắn môi, miễn cưỡng vui cười nói: "Dạ~"

Phù Kiêu nhìn chằm chằm Nhiêu Thanh Án vài giây, quyết định buông tha cho con thỏ đế nhát gan này: "Bỏ đi, không xem nữa."

Nhiêu Thanh Án thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Phù Kiêu gọi điện cho Đoàn Trúc, kêu anh ta mang một ít các loại phim khác tới đây.

Tuy trong lòng Đoàn Trúc vô cùng khó hiểu, ông chủ hẹn hò mà lại xem 《Thẩm phán Tokyo 》 《Kiến quân đại nghiệp 》 《Kiến Đảng Vĩ Nghiệp 》 《Đại nghiệp kiến quốc 》, dù khó hiểu nhưng vẫn tận tâm mang tới.
Nhiêu Thanh Án nhìn mấy cuộn phim mà Đoàn Trúc mang tới, nhất thời không biết nên nói gì.

Phù Kiêu chọn lựa một hồi sau đó chọn < Thẩm phán Tokyo> để mở lên.

"Xem chút phim về chính nghĩa" Phù Kiêu giải thích, "Nói không chừng có thể xua tan sợ hãi trong lòng."

"....Vâng"

Sau đó hai người cùng xem phim tới xế chiều.

"Chủ nghĩa Mac vạn tuế! Chủ nghĩa Cộng sản vạn tuế! Vạn tuế! Tất cả yêu ma quỷ quái đều bị chủ nghĩa Mac chiếu rọi lộ nguyên hình, hồn phi phách tán!"

"Tốt rồi" Phù Kiêu xoa xoa đầu Nhiêu Thanh Án, nói lời cổ vũ: "Không sợ nữa chứ?"

"Lỗ Tấn nói, thế giới vốn không có ma quỷ, con người càng sợ, ma càng ở trong lòng."

"Lỗ Tấn chưa từng nói câu này." Phù Kiêu phá.

Nhiêu Thanh Án giơ tay gãi gãi đầu, nói: "Cái này không quan trọng. Bây giờ tôi có chính khí bảo vệ, không sợ gì cả."
"Được, vậy đêm nay tôi sẽ không lòng lang dạ thú ngủ cùng em."

Nhiêu Thanh Án tạm dừng hai giây, nói: "Nếu anh muốn cũng không phải không thể."

Phù Kiêu nhìn cô ngây dại, cười lắc đầu.

Cơm nước xong xuôi, Phù Kiêu đưa cô tới cửa khách sạn.

Sau khi Nhiêu Thanh Án xuống xe, Phù Kiêu ở trong xe gọi cô lại:" Thời gian quay phim còn bao lâu?"

Nhiêu Thanh Án nghĩ một lúc nói: "Phân cảnh của tôi khá ít, đại khái trên dưới một tháng nữa có thể đóng máy."

"Ừ"

Phù Kiêu "Ừ" một cái hoàn toàn không còn nói gì khác. Nhiêu Thanh Án còn chờ anh nói tiếp, vì thế hai người bắt đầu mở to mắt nhìn nhau. Trừng một lát, Nhiêu Thanh Án hỏi: "Anh còn việc gì muốn dặn dò không?"

"Không còn gì cần dặn dò."

"Vâng" Nhiêu Thanh Án chớp mắt mấy cái rồi quay người rời đi.

Phù Kiêu nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên gọi cô lại.
"Làm sao vậy?" Nhiêu Thanh Án quay đầu lại hỏi.

"Ai bắt nạt em thì nói cho tôi biết." Phù Kiêu dừng một chút, lại nói thêm một câu: "Bắt nạt em chính là đang không nể mặt mũi của tôi, mặt mũi của tôi tương đối quan trọng."

Nhiêu Thanh Án trong lòng vừa mới có chút cảm động, hiện tại liền theo gió mà tan biến mất, một chút cũng không còn, "Vâng"

Phù Kiêu tự cười nhạo, cười bản thân nói ra câu sau thật dư thừa. Khi nãy nhìn Nhiêu Thanh Án cảm động biết bao nhiêu, nói không chừng sẽ sớm quay lại thích anh, anh cứ nhất định phải nói thêm câu sau kia, đúng là thiếu đánh.

"Đi đi"

"Vâng"

Tháng tư. Hôm nay Nhiêu Thanh Án đóng máy, thời tiết trong lành, nhưng vẫn có chút lạnh.

Là một vai diễn nữ số ba, đoàn làm phim đương nhiên sẽ không đặc biệt tổ chức đại tiệc cho cô. Sau khi chào hỏi, chụp mấy bức ảnh chung với những người khác, Nhiêu Thanh Án bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.
Sau khi Nhiêu Thanh Án về tới nhà, nằm xuống một chút lăn qua lăn lại, cô cầm lấy điện thoại mở khung chat WeChat với Phù Kiêu ra, nhìn một lúc, lại đóng lại.

Lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau là vào thứ hai tuần trước, Phù Kiêu nói phải ra nước ngoài một tuần, tính đến hôm nay hẳn là đã quay về rồi.

Hai người bọn họ đã ký hợp đồng được hơn một tháng, Phù Kiêu ngoại trừ ôm cô, xoa đầu, nên làm cái gì cũng chưa xảy ra.

Thật ra, không phải Nhiêu Thanh Án có ý đòi hỏi, chỉ là... Cô nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ không phải loại quan hệ kia sao? Hơn nữa đến nay Phù Kiêu cũng chưa nói sẽ cho cô tài nguyên gì. Chẳng lẽ anh đang đợi cô chủ động?

Xì~ Người đàn ông này không khỏi cũng có sức chịu đựng đi? Đương nhiên, Nhiêu Thanh Án tuyệt đối không thừa nhận là cô không có mị lực, tuyệt đối không!
Nhiêu Thanh Án cau mày miên man suy nghĩ một phen, lại mở khung chat ra.

Nhiêu Thanh Án: Em đóng máy rồi! (hình đáng yêu)

Phù Kiêu: Tốt. Tối qua tôi cũng vừa về.

Nhiên Thanh Án: Buổi tối có thể ăn cơm cùng nhau không?

Phù Kiêu: Được. Tôi bảo Đoàn Trúc đi đón em.

Nhiêu Thanh Án: Vâng! ( hình thẹn thùng)

Nhiêu Thanh Án cắn môi, ngón tay hạ xuống góc màn hình, nhắn tiếp một câu.

Nhiêu Thanh Án: Em rất nhớ anh~

Phù Kiêu nhìn tin nhắn này, dừng khoảng hai giây, trong lòng nói, em nhớ tôi tại sao không liên lạc với tôi. Nhưng tin nhắn gửi đi lại là---

Phù Kiêu: Ừ.

Hơn một tháng qua, anh nhiều lần muốn làm rõ quan hệ của bọn họ nhưng anh dường như không thể nhẫn tâm xuống tay với Nhiêu Thanh Án được. Anh luôn vô thức đối xử với cô như trước đây, giống như khổ sở năm năm qua đều tiêu tán hết.

Nhưng dù sao bọn họ bây giờ không phải tình nhân mà là ký hợp đồng với nhau, quan hệ lợi ích rõ ràng, anh có thể yêu cầu Nhiêu Thanh Án làm nghĩa vụ của một người tình.
Phù Kiêu thở dài một hơi, đóng khung chat lại, gọi điện cho Đoàn Trúc dặn dò anh ta đặt nhà hàng với hoa.

Tám giờ tối, hai người ăn tối xong, Phù Kiêu đưa Nhiêu Thanh Án về nhà.

Nhiêu Thanh Án nhìn cảnh vật đi ngang qua, trái tim rối bời, hít một hơi thật sâu, liếm liếm môi, lại hít sâu một cái, trong lòng có chút căng thẳng.

"Em làm sao vậy?" Phù Kiêu thấy tâm trạng cô có chút kỳ lạ, giơ tay lên sờ trán cô, có hơi nóng, "Bị bệnh sao?"

Nhiêu Thanh Án lắc đầu, Phù Kiêu liếc mắt nhìn cô một lượt, lại hỏi lại: "Thật sự không có việc gì?"

Nhiêu Thanh Án kéo tay anh xuống, gắt gao nắm chặt, cô lấy dũng khí nói: "Em, em không muốn về nhà."

"Vậy em muốn đi đâu?"

Nhiêu Thanh Án chớp mắt vài cái, nuốt nước miếng, ra sức nén căng thẳng: "Em có thể tới nhà anh không?"

Trong mắt Phù Kiêu lóe lên tia kinh ngạc, nhìn chăm chú cô vài giây sau đó bừng tỉnh: "À~ muốn tới nhà anh mà căng thẳng như vậy?"
Nhiêu Thanh Án gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

Phù Kiêu cười, véo má cô một cái, rồi nói với Đoàn Trúc: "Thay đổi tuyến đường, đến nhà của tôi"

【Lời tác giả】

Mọi người cổ vũ tôi đều nhìn thấy hết, tôi nhất định sẽ cố gắng!