Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 47: Anh tốt chỗ nào?




Tôi nhìn khắp bốn phía, phát hiện đây là một gian phòng vừa lớn lại vừa đẹp, nội thất trong phòng đều là gỗ thô, có vẻ nặng nề nhưng rất tinh xảo, bệ cửa sổ có rất nhiều cây, phòng khách còn có một bể cá thủy tinh thật to.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi đang tò mò quan sát, nói: "Những hoa cỏ này đều là do ông nội anh trồng, từ trước đến giờ ông luôn thích những thứ này, cá cũng là bảo bối của ông, Tiểu Kết, anh dẫn em đến chào bọn họ."

Tôi ngoan ngoãn đi theo anh vào trong, đi qua lối đi nhỏ, chúng tôi đến một phòng kính đầy ánh mặt trời, nơi này có nhiều cây cối giống như một rừng rậm nhỏ. Một người đang đưa lưng về phía chúng tôi tưới nước, một người ngồi ở ghế mây đùa với một con chó nhỏ.

"Ông nội, bà nội." Diệp Tư Viễn gọi bọn họ, ông Diệp xoay đầu lại, thân hình ông cao lớn, tóc hơi bạc, thoạt nhìn là người rất hiền lành, nhìn thấy Diệp Tư Viễn lập tức cười đến mặt mũi nhăn nheo nở hoa: "Tiểu Viễn! Cháu tới rồi."

"Tiểu Viễn." Bà Diệp đứng lên đi tới bên cạnh chúng tôi, con chó nhỏ cũng đi theo, chạy lòng vòng bên chân Diệp Tư Viễn, còn cọ cọ vào ống quần của anh.

Bà Diệp lưng hơi gù, nhưng mặt mũi vẫn còn rất tốt, tóc vẫn còn đen, nhìn tôi bà tò mò nháy nháy mắt, hỏi: "Vị này là?"

"Bà nội, đây là bạn gái con, Trần Kết."

"A! Tiểu Viễn, cháu có bạn gái rồi sao!" Bà Diệp đột nhiên vui vẻ nắm tay tôi kéo qua nói với ông Diệp, "Aizzz, ông xem, bạn gái Tiểu Viễn thật xinh đẹp!"

Trong một ngày mặt của tôi ở không biết đỏ lên lần thứ mấy, cúi người chào: "Cháu chào ông bà, hai người gọi cháu Tiểu Kết là được rồi."

"Ồ! Tiểu Kết! Ngoan ngoan ngoan." Bà Diệp cầm tay của tôi, đột nhiên nói, "Tiểu Kết, cháu ở đây chờ bà một lát."

Bà ấy đi ra ngoài, tôi và Diệp Tư Viễn nói chuyện phiếm với ông Diệp, một lát sau bà Diệp trở lại, nhét một bao lì xì thật dày vào tay tôi.

Tôi ngẩn cả người, vội nói: "Bà nội, cháu không thể nhận!"

"Aizzz, bây giờ là năm mới, cháu là bạn gái Tiểu Viễn, đây là quà ra mắt của bà, cháu xem, Tiểu Viễn không nói cho ông bà biết sẽ dẫn cháu tới, nếu không bà nội còn chuẩn bị cho cháu chút quà nữa." Bà nhấn thật chặt bao lì xì trong tay tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn cầu cứu, anh tươi cười mà nhìn tôi, còn gật đầu một cái, trong đầu tôi rối loạn, từ chối nửa ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhận, nghĩ là buổi tối trở về nhà Diệp Tư Viễn sẽ trả lại cho anh.

Đang lúc ấy thì Diệp Tư Dĩnh chạy vào, nói: "Tư Viễn, đến đây đi, nhóm người A Lý đến rồi."

Chúng tôi lập tức đi ra ngoài, tôi thấy một người đàn ông trung niên đẩy một chiếc xe lăn trong phòng khách đi ra, sau đó là một người phụ nữ trung niên, Diệp Tư Viễn nói với tôi: "Đây là ba mẹ Tư Dĩnh, chú ba thím ba, bọn họ ở đây với ông bà nội."

Bọn họ mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt thân thiện, tôi đi theo Diệp Tư Viễn, gọi: "Chào chú ba, thím ba." Tâm tư lại bị chiếc xe lăn kia hấp dẫn.

Đó là chiếc xa lăn so với trong ấn tượng của tôi thì có vẻ nặng hơn một chút, bánh xe cũng lớn hơn, ghế ngồi thậm chí lót một lớp da rất dày, bên phải tay vịn còn có một bàn phím ấn nhỏ.

Nghĩ lại lúc trước Diệp Tư Viễn có nói xe lăn bằng điện, chắc là nó rồi.

Tôi lặng lẽ hỏi Diệp Tư Viễn: "Anh họ anh dùng cái này sao?"

"Đúng vậy." Anh gật đầu một cái, nhỏ giọng, "Thân thể anh ấy không tiện lắm, nhưng mà anh rất cởi mở, em không cần phải khẩn trương."

Về Tần Lý, anh cũng không có nói với tôi quá nhiều, tôi chỉ biết huynh đệ tình cảm anh em bọn họ rất tốt, Tần Lý là bằng hữu tốt nhất của anh từ nhỏ đến lớn.

Lúc này, một đám người từ ngoài cửa đi tới, ba mẹ Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Dĩnh cùng Tiểu Tư Viêm.

Tôi có chút run run, lại khẩn trương, sau đó tôi thấy một người con trai trẻ tuổi mặc áo đen cõng một người đi vào, những người khác đi theo bên cạnh.

Người con trai áo đen đi tới trước xe lăn, chậm rãi đặt người trên lưng ngồi lên trên xe lăn, một người phụ nữ trung niên tết tóc đuôi ngựa liền tới điều chỉnh tư thế ngồi cho anh ấy.

Sau đó, người chung quanh tản ra, tôi mới nhìn rõ bộ dạng người ngồi trên xe lăn, anh là một người con trai rất trẻ, hơn nữa cũng vô cùng anh tuấn, anh mặc áo khoác màu trắng đơn giản cùng quần jean màu xanh dương, tóc ngắn nhuộm màu nâu sẫm, làn da trắng nõn, mày rậm, bên dưới là một đôi mắt đầy ý cười.

Tay phải anh đặt lên tay vịn, ngón tay ấn phím, xe lăn liền mà di chuyển. Anh ngẩng đầu nhìn tôi cười.

Diệp Tư Viễn nói: "Tiểu Kết, đây chính là người anh thường nói với em, anh họ của anh - Tần Lý."

"Chào anh họ."

Ngón tay của tôi nắm chặt tay áo Diệp Tư Viễn, có chút khẩn trương nhìn Tần Lý, lại cảm thấy nhìn như vậy thật sự không lễ phép, rồi lại không che giấu được sự tò mò.

Tần Lý cười ha ha, nói: "Nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới nhìn thấy. Tiểu Kết, gọi anh là A Lý đi, anh họ anh họ, nghe thật buồn nôn."

Diệp Tư Viễn cũng cười: "Còn có Tần Miễn, bọn anh cũng đều gọi anh ấy là a Miễn, anh ấy là em trai sinh đôi của Tần Lý."

À? Giờ tôi mới chú ý tới người con trai mặc áo đen, phát hiện anh ấy và Tần Lý có gương mặt rất giống nhau, chỉ là vóc người cao lớn hơn, làn da ngăm đen, biểu tình hơi lạnh lùng, không có ấm áp như Tần Lý.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh cười nhìn tôi, lúc này nói: "Diệp Tiểu Viễn, cháu có biết lễ phép hay không, có phải nên giới thiệu với trưởng bối trước hay không."

Diệp Tư Viễn cười nói: "Dì à, dì muốn làm trưởng bối rồi sao? Tiểu Kết, đây là dì anh, người kia là dượng, bọn họ là ba mẹ A Lý và A Miễn." Dượng là người đàn ông trung niên đeo kính đứng im lặng, khiến tôi không có chú ý tới an.

"Chào dì, dượng, anh A Miễn." Tôi cung kính chào họ.

Dì kéo tay tôi: "Chào cháu chào cháu, Diệp Tiểu Viễn thật là nhanh, muốn vượt qua A Lý sao? Dì cho cháu biết, A Lý chưa kết hôn thì cháu cũng đừng hòng mà kết hôn, cháu muốn kết hôn thì phải giúp dì thúc giục A Lý nhanh tìm bạn gái trước."

Mọi người đều cười, Diệp Tư Viễn lắc đầu nói: "Cái này cháu hết cách rồi, con trai của dì như thế nào, dì còn hiểu rõ hơn cháu mà."

Bà Diệp đi bên cạnh Tần Lý, vuốt đầu của anh nói: "A Lý, cháu nhanh tìm đi, nếu là bởi vì cháu không có bạn gái mà khiến cô vợ xinh đẹp của Tiểu Viễn chạy đi, bà ngoại sẽ không tha cho cháu đâu ."

Tần Lý cười dùng tay trái che đầu: "Bà ngoại, tóc cháu bị bà làm rối rồi ! Tại sao mọi người đều thiên vị như thế, từ nhỏ đã thích Đế Đầu Viễn, bây giờ còn giúp đỡ nó!"

Mẹ Diệp nói: "Cái gì mà Đế Đầu Tiểu Viễn, hiện giờ Tiểu Viễn cũng không phải là người nhỏ nhất, bây giờ là Đế Đầu Viêm!"

Mọi người càng cười vui vẻ hơn, tôi thấy Diệp Tư Viêm phồng má đứng ở bên cạnh mẹ, mặt không phục, tôi thấy thật thú vị. Thì ra là Diệp Tư Viễn đã từng có một biệt danh là Đế Đầu Viễn , ha ha, thật buồn cười.

Lúc này, chú ba nói: "Được rồi, tất cả mọi người vào trong phòng khách ngồi đi, vừa ăn trái cây vừa nói chuyện."

Mọi người đi vào phòng khách, tôi đi bên cạnh Diệp Tư Viễn, trong lòng vẫn còn đang tiêu hoá quan hệ và tên gọi họ hàng anh, quay đầu thì đối mặt với tầm mắt mẹ Diệp Tư Viễn, tôi nhìn cô ấy cười cười, cô ấy cũng mỉm cười, gật đầu một cái, sau đó cô ấy bị dì Tư Viễn lôi đi tán gẫu.

Tôi nói thầm trong lòng, họ hàng Diệp Tư Viễn xem ra cũng rất tốt, tôi không cảm thấy có ai sẽ làm tôi khó xử.

Xem ra là mẹ của anh quá lo lắng rồi.

Phòng khách mặc dù lớn, nhưng nhiều người như vậy cũng không đủ chỗ ngồi, Diệp Tư Viễn nhỏ giọng hỏi tôi: "Có muốn ra ngoài đi một chút không?"

"Vâng!" Tôi cầu cũng còn không được, ước gì có thể nhanh đi ra ngoài.

Anh cười, nói với ông Diệp: "Ông nội, cháu đưa Tiểu Kết ra ngoài đi dạo, mọi người từ từ tán gẫu, chút nữa chúng cháu sẽ trở lại."

"Ừ, còn 1 tiếng đồng hồ nữa mới ăn cơm." Bà Diệp lại kéo tay của tôi, thân thiết nói, "Tiểu Kết, mặc dù nơi này vắng vẻ, nhưng phong cảnh rất tốt, để Tiểu Viễn dẫn cháu đi dạo một chút cho quen đường, về sau có thể tới chơi."

"Vâng, bà nội, cháu biết rồi." Tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi cảm thấy mình không phải chỉ đơn giản là tới chơi, giống như là tới đính hôn cùng Diệp Tư Viễn vậy.

Tôi cùng Diệp Tư Viễn đi ra ngoài, đi dọc theo khu biệt thự, từ từ đi lên sườn núi.

Mặt trời từ từ lặn về tây, thời tiết lại không tệ, không quá lạnh, tôi vung vẫy tay nhìn cây cối xung quanh, hít thở không khí mới mẻ, khoa trương hít sâu một cái.

Diệp Tư Viễn nhìn bộ dáng của tôi liền cười, hỏi: "Rất hồi hộp sao?"

"Vâng." Tôi dừng bước chân lại, ôm lấy hông của anh, vùi mặt trên ngực anh, "Diệp Tư Viễn, có phải em rất ngốc không, chạy tới nhà gia đình anh làm con khỉ đứng nhìn, anh không biết ánh mắt bọn họ nhìn em có bao nhiêu tò mò đâu!"

"Nào có, anh thấy mọi người đều rất thích em." Anh cúi đầu, dùng cằm cọ nhẹ đỉnh đầu của tôi, "Tiểu Kết, đừng khẩn trương, anh nói thật với em, ở gia đình anh, anh cảm thấy người khó khăn nhất thật ra là mẹ anh."

"Hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cười lớn, nói: "Thật đó, anh không lừa em. Em không biết đâu, lúc còn nhỏ, mẹ anh cùng dì càng đấu càng kịch liệt, còn có thím ba và bà nội, họ đều không thích mẹ anh."

"Thật sao? Tại sao vậy?" Tôi nghi ngờ hỏi, "Em thấy dì cùng mẹ anh quan hệ rất tốt, còn kéo tay nhau trò chuyện đấy."

"Nhất định là hỏi chuyện về em." Diệp Tư Viễn cười đến mắt híp lại, má lúm đồng tiền cũng lộ ra, "Dì rất đỉnh đạc, có chút ra uy, trước kia mẹ anh đặc biệt không muốn gặp dì, nhưng từ khi anh gặp tai nạn, quan hệ hai người bọn họ mới tốt lên."

"Tại sao?" Tôi không hiểu.

Ánh mắt của anh thoáng ảm đạm đi một chút, nói: "Có lẽ là bởi vì họ đều có một đứa bé bị tàn tật, loại cảm giác đó, người khác không thể nào hiểu được."

Chúng tôi tiếp tục sóng vai đi lên núi, tôi nghĩ tới Tần Lý, không nhịn được hỏi anh: "Đúng rồi, Tần Lý bị tai nạn gì? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng."

Diệp Tư Viễn lắc đầu mà nói: "Tần Lý không phải bị tai nạn, anh ấy là sinh ra được 7 tháng thì bị viêm não, lưu lại di chứng."

"Hả? 7 tháng?" Tôi khờ người, hỏi anh, "Vẫn luôn như vậy sao? Luôn ngồi xe lăn như thế?"

"Ừm. Vẫn luôn như vậy, trước kia còn tệ hơn, toàn thân trừ đầu cổ thì mọi bộ phận khác đều không thể cử động, tay chân rõ ràng có cảm giác, nhưng không cách nào điều khiển được. Nhưng mà dì chưa từng bỏ cuộc, vẫn làm châm cứu, xoa bóp, mát xa, cho uống không biết bao nhiêu thuốc bắc, mãi cho đến khi Tần Lý 7, 8 tuổi, tay trái của anh ấy mới bắt đầu khôi phục có thể cử động, hiện tại tay trái anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh, tay phải chỉ có bàn tay ngón tay cử động được, còn cánh tay vẫn còn không nhúc nhích được, nhưng là anh ấy thích dùng tay phải điều khiển xe lăn, như vậy tay trái có thể làm được nhiều chuyện."

"A. . ." Tôi như cũ vẫn khiếp sợ, Diệp Tư Viễn chưa bao giờ nói với tôi chuyện này.

"Nhưng A Lý rất lạc quan, anh ấy chưa bao giờ vì thân thể bất tiện mà oán trách, anh chưa bao giờ thấy anh ấy có biểu hiện bi quan, về điểm này, anh thật sự bội phục, đây cũng là nguyên nhân mà anh có thể đứng lên. Nếu như không có mẹ anh, không có A Lý, sẽ không có anh của ngày hôm nay."

"Vậy em rất muốn cám ơn anh ấy." Tôi lại ôm chặt eo Diệp Tư Viễn một lần nữa "Nếu như không có anh ấy, em cũng sẽ không gặp được người tốt như anh."

"Anh tốt chỗ nào?" Giọng Diệp Tư Viễn trầm xuống, sau đó thì cười lên, "Nhưng anh sẽ cố gắng để cho mình càng ngày càng tốt hơn, giống như A Lý vậy."

Chúng tôi lại tùy ý đi dạo một lát, ngồi trên một cái ghế đá giữa sườn núi nửa giờ, Diệp Tư Viễn nói cho tôi chuyện lúc còn nhỏ của anh. Anh nói, mẹ cùng dì anh không hợp nhau là bởi vì mẹ anh vẫn cho rằng, Tần Lý bị tàn tật là do dì không có coi trọng bệnh của anh ấy, trì hoãn trị liệu, năm đó bởi vì mẹ anh nói vậy mà dì cùng nhà bọn họ trở mặt.

Mãi cho đến khi Diệp Tư Viễn 11 tuổi gặp chuyện không may mắn ấy, mẹ anh ở trong tình thế tuyệt vọng thì các họ hàng thân thích khác cũng chỉ đồng tình cùng thương hại, thậm chí còn có lời nói lạnh nhạt, chỉ có dì đưa tay ra giúp mẹ anh.

Dì ấy giúp mẹ Diệp Tư Viễn chăm sóc anh, dạy mẹ anh cách động viên như thế nào với anh cho tốt, giúp anh đi ra khỏi tuyệt vọng, có hi vọng vào cuộc sống.

Diệp Tư Viễn ở trong bệnh viện ở hơn nửa năm, sau khi xuất viện về nhà, anh giống như biến thành người khác, hoàn toàn nhốt mình trong phòng, mặc kệ ai tới nhìn anh cũng đóng cửa, bao gồm thân thích trong nhà cùng bạn bè và thầy cô ở trường.

Dì biết liền mỗi ngày đẩy xe lăn, mang theo Tần Lý 13 tuổi tới nhà Diệp Tư Viễn.

Khi đó Diệp Tư Viễn còn ở nhà tự xây, anh ở lầu bốn, dì ngày ngày cõng Tần Lý lên, cho hai anh em làm quen với nhau.

Tần Lý ngồi ở bên giường Diệp Tư Viễn, cùng anh nói chuyện giải sầu, khuyên bảo anh, khích lệ anh, thậm chí là cùng anh ngẩn người, tâm tình Diệp Tư Viễn phiền não, vết thương lại đau, thường sẽ phát giận Với Tần Lý, khóc lớn, đá lung tung, Tần Lý cũng chỉ cười không nói lời nào, dùng tay trái khỏe mạnh duy nhất sờ sờ đầu Diệp Tư Viễn, chờ anh khóc mệt từ từ bình tĩnh lại.

Dì ngày ngày ở cùng mẹ anh, động viên, cho mẹ anh mượn bả vai khóc, nghe mẹ anh nói phiền muộn trong lòng; đối với Diệp Tư Viễn thì dì ấy chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt khác thường, mà còn đối với anh rất tốt, cười híp mắt gọi anh là Đế Đầu Viễn, cùng anh nói giỡn, mang đến cho anh sách cùng đĩa mà anh thích.

Bọn họ làm cho Diệp Tư Viễn từng bước từng bước từ trong tuyệt vọng đi ra, mặc dù trong lòng anh vẫn có vết sẹo như cũ, nhưng không thể phủ nhận, là bọn họ đã cứu anh, làm anh có thể tiếp tục lớn lên, cho đến hôm nay, trên mặt thường xuyên sẽ nở nụ cười ấm áp.

Tôi thật sự phải cảm ơn bọn họ, hơn nữa hi vọng mình cũng có thể trở thành một người như vậy, có thể luôn ở bên cạnh Diệp Tư Viễn.

Sau một tiếng, chúng tôi trở lại biệt thự, đang muốn vào cửa, đột nhiên xuất hiện tiếng nổ động cơ xe hơi thật to, trong nháy mắt thì có một chiếc xe thể thao màu vàng lái đến trước mặt chúng tôi.

Lông mày Diệp Tư Viễn hơi nhíu lại, sau khi xe đậu xong , tôi thấy một người đàn ông, 26, 27 tuổi bước từ trên xe xuống, vóc dáng lùn hơn Diệp Tư Viễn, dáng dấp rất đẹp trai, tóc ngắn rối bù, mặc áo khoác màu kem, bên trong là áo sơ mi đen, lộ ra cơ ngực chắc khoẻ, bên dưới là quần jean màu cà phê và chân mang đôi giày da.

Anh ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác thường, ngay sau đó thì khóe miệng hơi cong, nhìn tôi chăm chú, đi vòng qua mở cửa ghế phụ, một người phụ nữ cao lớn bước xuống.

Cô ta không phải đặc biệt đẹp, nhưng phong cách dịu dàng, mặc áo khoác ngoài vàng nhạt, tóc xoăn dài, trong tay xách một chiếc túi rất đẹp.

Người con trai khoác vai cô ta, hai người đi tới, đến khi đến gần, tôi thấy nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng rõ ràng, anh ta ngoắc ngắc tay nói: "Tư Viễn! Đã lâu không gặp, đây là bạn gái em sao?"

Tôi đứng sát Diệp Tư Viễn, không nhúc nhích, Diệp Tư Viễn nói: "Là bạn gái em, Trần Kết."

Tôi chờ nửa câu sau, anh nên giới thiệu cho tôi biết hai người này là người nào đi, kết quả anh là không nói.

Tôi sững sờ nhìn hai người kia, người con trai lại nhìn tôi, cười nói: "Xin chào, Trần Kết. Diệp Tư Viễn, tiểu tử em diễm phúc quả là không nhỏ đấy, bạn gái rất đẹp. Thế nào, không giới thiệu anh là ai sao?"

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, phát hiện vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút lạnh lùng, anh trầm mặc chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu nói với tôi: "Tiểu Kết, giới thiệu cho em biết, đây là con trai của bác Cả anh, là anh họ anh, Diệp Tư Hòa."