Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 4: Bóng tối




Tôi rơi mình trong vô thức. Không còn biết gì cả.

- RẦM

Tôi ngủ một giất thật dài. Đâu đó tôi cảm giác như mình được nhất lên nhẹ nhàng. Sau đó, có một làng gió rất mạnh, muốt hất tung cả mái tóc tôi.

Sau một lát, tôi cảm nhận được mình đang nằm trên cái gì đó rất mềm. Tiếp đó lại đau, và tôi không còn cảm thấy gì cả, mọi cảm giác điều biến mất.

////////////////

3 ngày sau

Một cô gái nhỏ nằm trên một cái giường nhỏ, bên cạnh một bó hoa nhỏ, từ từ chậm rãi mở mí mắt, điều đầu tiên mà cô bé ấy thấy là một cậu con trai đang ngồi cạng nó...Giật bắng mình, mở đôi mắt thật to. Người đó ko ai khác đó là thằng Bò. Sao nó ở đây vậy? thôi kệ nó.

Cuối cùng nó đã khỏe trở lại và tiếp tục đi học, song song đó là điều tra xem ai đã làm chuyện này.

////////////////

Hôm bay là ngày tôi đi học trở lại, và tôi sẽ bắt đầu lại cách sống của mình.

Tôi và thằng bình như thường lệ, nó chở tôi đi học, chờ mãi chờ mãi, cho đến 7h15. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó rồi mĩm cười, lắc đầu ngáng ngẩm.

"Này Trang sao mày ngốc quá, nó có bạn gái rồi, không còn nhớ con bạn như mày đâu."

Tôi lê bước trên con đường thân thuộc, mà sao nay lại thiếu gì đó,...Đi mãi cũng mỏi tôi ngồi vào một góc cây gần đó.

- Má Nổ! Sao ngòi đây? Thằng Bò đâu không chở bà àk?

- Tui không thấy nó đâu á! chờ hoài cũng mệt nên lết đi trước.

- Oh ra vậy! Vậy thui để Trung chở đi cho!

Hai mắt tôi sáng rở. Đứng bật đậy phủi phủi đít ^_^ .

- Vậy thì còn gì bằng! Cảm ơn Trung nha!

Hai đứa nhìn nhau cười, tôi leo lên xe Trung vui vẽ cười đùa, tôi kể đủ thứ truyện. Nhưng ở một nơi nào đó có một con người đang cảm thấy nóng giận. Còn một con người đang bày mưu tính kế gì đó.

///////////////

Đến trường.

Ra chơi.......

- Êk sao không rước nổ đi học?

Thằng Bò không thèm nhìn tôi dù chỉ vài giây.

- Êk Bò? Mày ấm đầu ở đâu à?

- Nổ!

- Hả?

- Mốt tui chở bạn gái đi học rồi! bà tự mà kêu thằng trung của bà chở về đi ha!

Tôi ngơ ngác, thằng Bò bỏ đi, tôi đứng hình. Gải Gải đầu

- Cái gì vậy ba nội?

Reng...Reng...Reng...

Giờ vào học tới rồi, chưa khỏi thắc mắt, hoảng hồn phát hiện mình bị trể, chạy vội lên lớp.

Vừa đến lớp đã nghe tiếng nói ngứa tai của cô bạn Bông hoa lá hẹ phát ngôn.

- Ối giời bạn tôi, chưa chết ư? thật mừng đấy. Nhưng thấy cậu sống, lớp học chật đất quá. Dù gì cũng mừng cậu thoát chết, mốt chắc không may mắn vậy đâu nha.

Tôi đi thẳng về chổ, không thèm nhìn mặt cô ta dù chỉ 1 lần. Dù tôi rất tức nhưng tôi vẫn cố nhịn.

Từ đăng xa kia.

- Tao xem mày chiệu đựng được bao lâu.

......

Reng...reng...

giờ ra về đã đến, tôi đang đi xuống thang máy thì có một cô bé đi tới. "Trong quen quen nhưng không nhớ được, chắc đập đầu nên quên rồi", kí kí vào cái đâu đang cố suy nghĩ.

Thì cô bé vỗ vai tôi, tôi ngớ người.

- Em...em kiếm chị à?

- Dạ không

- Vậy?

Như hiểu ý cô bé trả lời.

- Dạ có người nhờ em đưa chị lên lầu 3, có chuyện cần á chị.

- Người nào vậy? em biết không?

- Dạ không.

- Umk đợi chị xíu.

Vào lớp dặn Trung khỏi chở tôi về, Trung ừ à rồi tôi đi theo cô bé. Đi đến lầu 2 thì có ai đó từ phía sau bịt khăng thơm, đầu tôi lân lân, yếu dần, không còn sức phản kháng, tới lúc tôi ngất liệm đi.

Tôi bị lôi đi đâu đó, tôi muốn biết lắm nhưng không thể. Tay chân tôi rụng rời mất rồi.

RẦM....