Ôm Trăng Sáng

Chương 202: Phiên ngoại: Ngọc bội - 2




Cổ Lương Diệp đột nhiên lạnh lẽo, như có thứ gì đó vô hình lướt qua, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cơn đau đầu vốn đã không thể chịu nổi, sự lạnh lẽo đột ngột đánh tới khiến cơ thể hắn như rơi vào hầm băng, lảo đảo lùi lại rồi ngã trên mặt đất.

Vương Điền cắn hụt vào khoảng không vẻ mặt không vui, trong giây phút ngắn ngủi y cảm nhận được hơi ấm trên người Lương Diệp, tứ chi, trái tim, bàn tay, bàn chân, đầu… Mỗi lần sắp thành công, lại bị sức mạnh vô hình đánh tan.

Y rất tức giận, không từ bỏ ý định mà lao tới.

Trong sự hỗn loạn và lạnh lẽo, Lương Diệp dường như bị một lực lượng vô hình tấn công, hắn mất kiểm soát lùi lại khoảng xa, lưng đập mạnh vào cây liễu sau lưng, đau đến rên lên một tiếng.

Nếu có ai ở đây sẽ thấy cảnh tượng này thật kỳ quái, thiếu niên đau đầu thần trí không rõ, loạng choạng lùi lại và ngã xuống đất, dường như hắn bị thứ gì đó đè lên, buộc phải đập vào thân cây. Tay chân tứ chi đều bị một lực vô hình nâng lên rồi hạ xuống, cằm bị bóp chặt buộc hắn phải chuyển động hai lần, sau đó yếu ớt mà rũ xuống.

Vương Điền tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm được từ trong ngực hắn ba đồng tiền sáng bóng, an ổn đặt vào trong túi áo, chung quanh tản ra hơi thở quen thuộc lại khiến người chán ghét.

Khi y còn là Lương Diệp, y không có ba đồng tiền này để bảo vệ mình, đương nhiên trên ngực y cũng không có nốt ruồi đỏ tà tính đó —— đây là y dùng một số thủ đoạn quỷ dị để gài nó trên người Lương Diệp, để y có thể quay trở lại tiếp tục làm Lương Diệp, nhưng rõ ràng sư phụ Nhạc Cảnh Minh của y không phải đèn cạn dầu, mặc dù không tra ra lai lịch của nốt ruồi đỏ này nhưng sư phụ y biết đây chẳng phải thứ tốt lành gì, nên dùng ba đồng xu này để bảo vệ Lương Diệp.

Vương Điền cảm thấy vô cùng tức giận cùng ghen ghét.

Rõ ràng y chính là Lương Diệp chân chính, nhưng tên ngu xuẩn trước mặt này cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh chết thảm, tại sao y không thể thay thế hắn thay đổi số mệnh của mình!?

Vương Điền trong mắt tràn đầy sát ý cùng địch ý, không để ý đến đồng xu kia đang cản trở, y túm lấy cổ Lương Diệp, cười tàn nhẫn: “Nếu ta không thể sống, ngươi cũng đi tìm chết đi.”

Trong lúc hỗn loạn, hô hấp của Lương Diệp dần trở nên khó khăn, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp cổ hắn, tuy nhiên, sức phản kháng của hắn chỉ có thể bắt được một luồng khí lạnh lẽo, tốn công vô ích.

Thiếu niên bị ép vào cây liễu giãy giụa dữ dội, đất dưới chân đá văng khắp nơi, Vương Điền mỉm cười hưởng thụ nỗi đau chết chóc thống khổ của đối phương lúc sắp chết, nhưng lại bất ngờ buông tay khi đối phương sắp mất đi ý thức.

“Làm sao ta có thể giết ngươi chứ? Nếu ngươi chết, ta cũng không còn.” Vương Điên ghé vào thiếu niên hơi thở thoi thóp cười khẽ, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da ấm áp tươi mát của đối phương, cảm nhận được cơn giận dần dần sống lại, bất kể năng lượng tím và đồng xu gây ra tổn hại cho y, y phẫn nộ cùng ghen ghét cắn vào chóp mũi của Lương Diệp.

Lương Diệp bị không khí lạnh lẽo tràn ngập bốn phía khiến toàn thân run rẩy, khó khăn mở mắt ra, tựa hồ nhìn thấy một người khuôn mặt đầy máu hung dữ, cổ bị vặn thành một vòng cung quái dị, những bông hoa hải đường đỏ thắm đang nở rộ ở cần cổ y, mùi hương thoang thoảng của hải đường quấn quanh chóp mũi hắn, trong cơn đau dữ dội, hắn đưa tay ra chạm vào đoá hoa.

“Làm càn!” Vương Điền đột nhiên giật mình, nắm lấy tay Lương Diệp.

Lòng bàn tay của thiếu niên nóng rực lại mảnh khảnh thon dài, còn bởi vì Vương Điền ở quá gần mà cả cơ thể run rẩy không ngừng, trên cổ dấu tay đen tím đáng sợ chứng minh rõ ràng vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng Lương Diệp không sợ chết hướng y cười: “…Lệ quỷ sao?”

Sắc mặt Vương Điền nháy mắt dữ tợn, gọi y là lệ quỷ chính là sỉ nhục y, y đột nhiên ghé sát đến người Lương Diệp, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào hắn, tham lam cùng không nể nang mà hấp thụ sinh mệnh từ hắn, giọng nói lạnh lùng: “Làm càn”.

Hơi lạnh lặng lẽ lan tràn trên mặt hắn, Lương Diệp không nghe thấy, nhưng hắn lại cười rạng rỡ, mơ màng quay đầu nhìn cây liễu lớn và cây hoè bên cạnh, còn có Hắc Giáp Vệ mà hắn vừa rồi chém không đếm nổi số lượng, sâu kín mà cười nhạo một tiếng: “Ngươi lấy mạng trẫm… Là ngại mình chết không đủ thảm sao?”

Câu nói này đã thành công đạp vào điều cấm kỵ của Vương Điền, Hoàng đế tức giận sẽ không nói đạo lý, cho dù đối phương chỉ là bản thân mình lúc còn trẻ: “Đúng là loại không biết sống chết.”

Vừa dứt lời, Lương Diệp đã bị nhấc lên, đập mạnh vào thân cây, hắn lập tức cảm thấy lá gan của mình muốn nứt ra, nội tạng dường như bị dịch chuyển, hắn phun ra một ngụm máu đen. Nhưng còn chưa kịp phun xong, cả người giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, khiến hắn thống khổ mà rên lên, Vương Điền vui sướng nhìn người đang đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, thong thả ung dung xuyên qua cơ thể hắn, chẳng sợ chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm thoáng chốc của người sống cũng khiến y thoải mái đôi chút.

Y cực kỳ thích thú đem người tra tấn đến nửa sống nửa chết, túm tóc ép thiếu niên phải ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng lướt qua đôi môi tím tái và khuôn mặt tái nhợt như ma quỷ của Lương Diệp, hư tình giả ý mà cười cợt: “Nhạc Cảnh Minh không dạy qua ngươi cái gì là sợ hãi sao?”.

Một luồng khí lạnh nhàn nhạt phả vào mặt hắn, đại khái là bị tra tấn đến sắp chết, Lương Diệp nghe thấy giọng nói của đối phương, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không rõ ràng và đầy máu của người trong bóng tối, nhếch miệng cười: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì giết trẫm đi…Nếu trẫm chết, trẫm và ngươi đều là lệ quỷ… Ai ăn ai còn không biết đâu…”

Vương Điền cười lớn trước lời nói ngạo mạn của hắn, y tiến lại gần Lương Diệp, đoá hoa hải đường trên cổ y cũng tiến lại gần: “Ngươi biết ta là ai——”

Lời còn chưa dứt, thằng ranh Lương Diệp đã cắn bông hoa hải đường mọc trên cổ y, cơn đau dữ dội cùng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập trong nháy mắt xâm chiếm toàn thân Vương Điền, y hung hăng ném Lương Diệp ra ngoài, tức giận gầm lên: “Ngươi tìm chết đi!!!”

Đôi môi Lương Diệp bị nước hoa nhuốm đỏ như máu, hắn nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy máu và bụi, cười hung hãn: “Tìm chết chính là ngươi!”

Vương Điền gắt gao che lại gáy mình, nhưng rất nhanh cơn thịnh nộ của y đã bình tĩnh lại, y từng bước đi đến trước mặt Lương Diệp, cúi xuống kéo hắn đứng dậy, lật đi lật lại nhiều lần tìm kiếm nhưng không tìm được chỗ nào để hạ miệng, chỉ có thể không chịu bỏ cuộc mà nuốt nước miếng, ném người sang một bên chuẩn bị về phủ.

Thiếu niên trên mặt đất gian nan mà thở, Phong Song Lạc độc tính phát tác, lại không có canh bạch ngọc, hơn nữa còn bị y tra tấn gần như cả đêm, ý thức không còn tỉnh táo, co rúm người lại thành một quả bóng, run đến lợi hại.

Vương Điền thờ ơ nhìn đối phương, nhưng theo trí nhớ của y ở kiếp trước, phải mất hai ngày, nhóm Hắc Giáp Vệ tiếp theo mới có thể tìm ra hắn và đưa về cung, nếu Lương Diệp chết sớm ở đây… Y cau mày, mọi chuyện sau đó cũng sẽ thay đổi.

Y không kiên nhẫn mà khịt mũi, đương nhiên không chừng có thể tìm ra sơ hở để nuốt chửng thành công Lương Diệp, y vác thiếu niên ở trên vai, tìm một vách đá ném hắn vào một khe nhỏ, ý đồ xấu xa là chỉ cần xoay người một chút là có thể rơi xuống vực thẳm.

Khi Lương Diệp tỉnh lại, Phong Sương Lạc phát tác vẫn chưa dừng lại, hắn trong cơn đau đớn tột cùng cố gắng tỉnh táo, nhưng vực sâu dưới chân thực sự khiến hắn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Thanh niên vẻ mặt hung ác mỉm cười đặt bàn tay lạnh lùng lên vai hắn, hơi thở lạnh lẽo dán vào lỗ tai hắn: “Ngươi xem, nếu ta đẩy ngươi xuống, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, ta cùng chết với ngươi được không?”.

Thiếu niên nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng tựa người vào vách đá, tuy nhiên, với không gian nhỏ bé như vậy, hắn chỉ có thể áp vào người Vương Điền, chịu đựng cái lạnh thấu xương: “…Trẫm muốn giết ngươi.”

“Ha, ta đã chết rồi.” Vương Điền nâng cánh tay lên, ôm hắn vào trong ngực, đề phòng thằng ranh này phát bệnh lại cắn bông hoa trên cổ y, y cố ý khống chế hắn từ phía sau, chóp mũi lạnh lẽo của y lướt qua cần cổ ấm áp và đôi tai của Lương Diệp, nhìn đôi tai và cái cổ đỏ bừng của Lương Diệp, hạ giọng dỗ dành thiếu niên vô tri: “Ta đói quá, có thể cho ta ăn một miếng được không?”

Lương Diệp lưng cứng đờ, cười lạnh: “Không được.”

Hơi lạnh xung quanh hắn lập tức tăng lên, Lương Diệp mờ mịt mà nhìn tay áo rách nát của đối phương và con rồng vàng mơ hồ có thể thấy trên đó, hắn muộn màng nhận ra đó có thể là long bào, sau đó trơ mắt nhìn hơi thể chết chóc cùng bàn tay trắng xanh từ từ đặt lên ngực hắn, nhưng lại sợ hãi không dám đặt đúng chỗ, giọng nói tươi cười của đối phương lần nữa lại vang lên: “Cho ta thứ đó, ta sẽ để ngươi đi”.

Lương Diệp hơi thở cứng lại: “Tránh xa trẫm ra.”

Vương Điền nhếch khoé miệng, càng không kiêng nể gì mà dán vào phía sau lưng hắn, khí lạnh tràn ngập bốn phía: “Ta rất thích ngươi… Cho ta thứ đó đi… Nghe lời chút, ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa.”

Lương Diệp tứ chi cứng ngắc mà bị y ôm trong ngực, không biết là đau đớn hay sợ hãi, hắn nhíu mày, đột nhiên lại ngửi thấy hương hải đường nhàn nhạt, cơn đau đầu dữ dội của hắn dường như dịu lại, khiến hắn không nhịn được liếm liếm đôi môi khô khốc của mình: “Vậy ngươi đến gần trẫm một chút nữa”.

Vương Điền cho rằng bùa mê của mình đã có tác dụng, liền không chút do dự tiến lại gần, tham lam cùng si mê mà cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, thân mật mà vuốt ve lỗ tai và thái dương của hắn: “Được, cho ta thứ đó đi”.

Lương Diệp bị hương hải đường kia mê hoặc, nhịn không được ngửa cổ ra sau, nghiêng đầu muốn cắn, nhưng bị hai ngón tay tái xanh lạnh lẽo của Vương Điền chế trụ cằm, âm trầm nói: “Tên khốn kiếp kia, ngươi muốn làm gì?”

Lương Diệp nuốt nước miếng, cơn đau đầu giảm xuống khiến hắn thoải mái nheo mắt lại, hắn quay đầu, theo bản năng dùng chóp mũi cọ cọ cần cổ máu chảy đầm đìa của đối phương, mơ hồ nói: “… Ngươi thơm quá, đói.”

Vương Điền vô cùng cáu kỉnh, y cho rằng Lương Diệp ăn rất ngon, nhưng y chỉ có thể nhìn không thể ăn, y đói đến phát điên, nóng lòng muốn thay thế Lương Diệp, trở thành người một lần nữa. Ba đồng xu kia lại bảo vệ người quá chặt làm y không thể cắn được, y suy nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười: “Ngươi cho ta thứ gì đó, ta sẽ cho ngươi cắn v/ào cổ, được không?”

Lương Diệp muốn vươn tay nắm lấy ống tay áo của y, nhưng ngón tay lại xuyên qua con rồng vàng rách rưới trên đó, đành phải lùi lại, nắm lấy ngón tay lạnh ngắt của đối phương: “…Ngươi muốn cái gì?”

Ánh mắt Vương Điền lóe lên: “Cho ta một đồng xu nhỏ.”