Thông tin truyện

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Cổ Đại

Nguồn:

ebookcuatui.wordpress.com

Trạng thái:

Full
Đánh giá: 8.5/10 từ 24 lượt
Bộ thứ năm thuộc <Thất tu La hệ liệt>
Edit: khanhdoan

Cuộc đời của nàng không có chí lớn, cũng chỉ muốn thực hiện được ước nguyện của cha già…

Gả cho một trượng phu bình bình thường thường, làm một thê tử bình bình thường thường…

Trở thành một đôi phu thê bình bình thường thường, trải qua những tháng ngày bình bình thường thường trong cuộc sống.

Như vậy đâu có gì khó khăn lắm phải không nà? Nhưng biết nói thế nào đây?

Nói khó cũng không phải khó lắm, nói không khó cũng không phải không khó!

Nguyên nhân là vì hôn nhân của nàng phải tuân theo lệnh của mẫu thân.

Mà mẫu thân chỉ xem nàng như một quân cờ.

Một lòng xem nàng là công cụ để lợi dụng!

Nàng dứt khoát lên tiếng kháng cự, muốn tự quyết định trong hôn nhân của mình.

Cũng được thôi! Nhưng ngược lại, nàng phải chấp nhận chịu mạo hiểm.

Ngay trong hôn lễ của mình, tự chọn một phu quân để gả ngay lúc đó!

Cũng may, vận khí của nàng không tệ lắm.

Tuy hắn thực thô lỗ, cũng hơi bá đạo;

Làm việc không câu nệ tiểu tiết, lại rất gia trưởng.

Nhưng đối với nàng, chẳng những hắn hiền hậu, khoan dung,

Còn thực lòng săn sóc nàng, rất dịu dàng với nàng.

Điểm duy nhất không như mong muốn là,

Thân phận của hắn dường như quá khác biệt với mẫu phu quân lý tưởng mà nàng ấp ủ trong lòng từ trước đến nay…

Tèng teng teng teng…

“Con mẹ nó… Ai da, sao cha đánh ta?”

“Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được chửi bậy, bọn trẻ càng ngày càng lớn, không được để bọn chúng học theo cái miệng thúi của ngươi!”

“Bịch, bịch, bịch… Ai da, ai da, ai da… đánh chết ta rồi, đánh chết ta rồi!”

“Tốt nhất là đánh cho ngươi chết phứt đi, dù sao ta cũng còn ba đứa cháu ngoan.”

“…Xem như cha lợi hại!”

“Nói đi! Là ai chọc tức ngươi?”

“Còn ai vô đây nữa, chẳng lẽ không phải là lão tam ngu ngốc kia sao!”

“Hắn lại chọc ngươi cái gì?”

“Tứ thúc nói, nếu vấn đề của Tiểu nghiên mực kia đã giải quyết xong, kế tiếp cũng nên lo kiếm lão bà cho lão tam ngốc nghếch nhà ta!”

“Rồi sao?”

“Cho nên ta đã đuổi lão tam ra ngoài tìm lão bà a!”

“Hắn không chịu sao?”

“Ta là đại ca của hắn, hắn dám không nghe lời ta?!”

“Vậy thì còn vấn đề gì nữa?”

“Tại vậy nên giờ mới lớn chuyện nè chứ!”

“Rốt cuộc là làm sao?”

Hắn nói muốn bắt chước ta và Lan Chu, lão cha, lão nương nào muốn gả nữ nhi bảo bối cho hắn, hoặc khuê nữ nhà ai tự nguyện gả cho hắn, hắn sẽ…

“Vậy thì tốt rồi, theo tính tình của hắn, cũng chỉ có cách này mới tìm được lão bà, không phải sao?”

“Nếu chỉ như vậy thì còn gì để lo nữa… Aizz!”

“Ngươi có thể đừng úp úp mở mở như vậy nữa hay không?

”…”

“Ngươi nói gì ta không nghe rõ, thử nói lại lần nữa coi?”

“Không có gì!”

“Tốt nhất là không có gì!”

“Tóm lại, chính là vì tính tình của Thanh Dương, nên hắn mới không thể bắt chước ta và Lan Chu.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Cha à, ngài tự mình ngẫm lại xem, tuy rằng Tứ thúc tính tình nóng nảy, hễ khó chịu một chút là nổi trận lôi đình, nhưng ít ra thúc cũng không ngu ngốc, còn Thanh Dương hắn…”

“Thanh Dương cũng đâu có ngu ngốc!”

“Phải, hắn không ngu ngốc, còn rất là thông minh, nhưng khổ cái thật thà đến không chịu nổi, tính tình thẳng tuột như ruột ngựa, không có nửa chỗ cong quẹo, vừa đáng thương mà cũng thật đáng buồn, thuận miệng nói đùa với hắn thôi, hắn cũng tưởng thiệt; gặp phải chuyện nên kiên trì thì không chịu kiên trì, lúc không nên cố chấp thì hắn lì như trâu, thực không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc chứa đựng cái quái gì… Aizz aizz, đáng giận, đáng giận, không cẩn thận cái miệng một chút cũng không được sao?”

“Ngươi cứ nói tiếp đi?”

“Mẹ nó, …ih ih, ngươi còn đánh nữa ta sẽ không thèm nói nữa đâu a!”

“Cẩn thận cái miệng của ngươi, mau nói coi!”

“Thật ra ngài thử nhìn bộ dáng Thanh Dương một lần là phải hiểu rồi, râu ria xồm xoàm, tục tằn thô lỗ, lại còn là một gã buôn ngựa tầm thường, cha nghĩ xem có khuê nữ nào thèm để ý tới hắn, hoặc là có cha mẹ nào chịu đem nữ nhi bảo bối gả cho hắn ?”

“Chỉ sợ… . . Khục khục, cũng không nhiều lắm ha!”

“Vậy ngài tưởng sẽ gặp đúng lúc có người vì chuyện cấp bách nào đó cầu Thanh Dương hỗ trợ, hoặc là phải cấp tốc gả gấp nữ nhi ra ngoài để tránh một hôn sự bi thảm hơn sao?”

“Cái này… Ờ, cơ hội quả thật là không cao!”

“Cho nên nha, muốn con rể như Thanh Dương, cũng chỉ có ba loại người…”

“Sao? Ba loại nào?”

“Muốn kiếm người ở rể…”

“Cái này không được! Thanh Dương đường đường là nam tử hán đại trượng phu, hắn đương nhiên hiểu rõ, ở rể như chó chui gầm chạn, phải dựa vào nữ nhân, chỉ có nam nhân nào mồ côi mồ cút không thân không thích bất đắc dĩ lắm mới chịu, chứ đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nguyện ý.”

“Đúng vậy, cho nên loại này không có khả năng xảy ra rồi.”

“Vậy còn loại thứ hai là gì?”

“Loại thứ hai là, nữ nhân đó có khuyết điểm, thí dụ như bẩm sinh câm điếc hoặc thiếu tay thiếu chân, hoặc là diện mạo xấu xí như quỷ, hoặc là từ nhỏ đã ngu ngốc khờ khạo…”

“Cái này cũng không phải là không được, nhưng mà…”

“Chính xác, trời sinh không trọn vẹn cũng không phải là lỗi của cô nương nhà người ta, nhà chúng ta cũng không để ý bề ngoài lắm; ngu ngốc khờ khạo nhưng lại đơn thuần thiện lương, ai nói là không tốt? Nhưng mà…”

“Tứ đệ muội tuyệt sẽ không đồng ý, nàng đã sớm cảnh cáo Thanh Dương rồi!”

“Không phải là Tứ thẩm nông cạn, mà vì cậu của Tứ thẩm chính là một người trời sinh mặt thịt lại khờ khạo ngờ nghệch, đại phu nói là bị di truyền từ thế hệ trước do người cùng chung huyết thống lấy nhau, hài tử sinh ra hoặc thân thể không trọn vẹn, hoặc chín phần mười là bị ngu si ngốc nghếch như vậy, cho nên…”

“Cái này cũng không được, dù sao trên đời này người không để ý đến bề ngoài như chúng ta cũng không có nhiều, nhưng nên suy nghĩ vì tương lai của hài tử, tốt nhất vẫn nên tránh đi.”

“Vậy chỉ còn lại loại thứ ba…”

“Loại này lại ra sao?”

“Nữ nhân khinh thường Thanh Dương.”

“Nếu khinh thường hắn, sao lại nguyện ý gả cho hắn?”

“Tưởng hắn dễ bị ăn hiếp, gả cho hắn là có thể ăn cả thịt lẫn xương hắn, khống chế hắn cả đời nha!”

“Ờ, nói vậy cũng phải, loại nữ nhân vọng tưởng khống chế nam nhân này cũng nhiều à, đa phần là loại khôn khéo giảo hoạt, hoặc là tùy hứng ương ngạnh, hoặc là dã man bá đạo, mà Thanh Dương ngoại trừ lâu lâu nổi cơn hung bạo khủng bố lên, còn thì cũng không có gì đáng sợ, tuy tính tình không nhẫn nại cho lắm, nhưng…”

“Tứ thẩm nhi dạy dỗ hắn rất kỹ, dù không kiên nhẫn, không vui, hắn cũng chỉ dám nói chuyện với khẩu khí không tốt mà thôi, dù trong bụng thật sự rất khó chịu, đầu óc bốc lửa, cùng lắm hắn chỉ quay đầu bỏ đi, cũng không dám tùy tiện nổi cơn giận dữ. Cái này cũng phải qua huấn luyện dữ lắm mới được a, hắn cũng không muốn lại bị Tứ thẩm nhi lột hết quần áo trần truồng như nhộng lôi đi từ đầu thôn đến cuối thôn hoặc bắt hắn đem chim đi dạo nơi vắng vẻ tĩnh mịch a!”

“Hahaha… cha con Tứ thúc ngươi cũng chỉ có Tứ thẩm nhi của ngươi mới chế phục được a!”

“Nhưng người mới quen biết hắn lại không hiểu được tính nết của hắn, cứ tưởng rằng hắn ngu ngốc thật thà, dễ dàng khi dễ hắn, ăn hiếp hắn, khống chế hắn. Thành thật mà nói, nếu gặp phải người thông minh thì làm như vậy cũng không khó gì, bởi vì nếu hắn thực lòng cưới người ta, vậy sẽ là người một nhà, đối với người của mình, từ trước đến nay hắn không hề cảnh giác, cũng không biết phải đề phòng người ta quanh co lòng vòng âm mưu gian trá, nhưng…”

“Ờ, cái này điều quan trọng phải là…”

“Chính xác! một khi thực sự có người có can đảm dám khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn đến cực điểm, không trực tiếp khóc lóc om sòm vật vã thì hùng hổ giương oai đòi tiểu lên đầu hắn, vậy tính tình nóng nảy của hắn do Tứ thúc di truyền sẽ bộc phát mà bùng nổ lên, không những mất lý trí, không còn biết suy nghĩ, không biết ai là thân ai là sơ, trời đất cũng không tha, ai cũng không ngăn cản hắn nổi, sau đó tám phần là…”

“Một chưởng đánh chết người đàn bà kia!”

“Bởi vậy, Cha, ngươi nói đi, Thanh Dương có thể bắt chước ta và Lan Chu hay không?”

“…Không thể!”

“Vậy tiểu tử ngốc kia sao có thể cố chấp, cương quyết, ngoan cố bắt chước theo phương pháp của bọn ta để cưới lão bà. Ngươi nói đi, ta có thể không giận hay sao?”

“Ngươi không phân tích cho hắn nghe sao?”

“Vô nghĩa! Ta nói tới nỗi thiếu điều hộc máu ra cho hắn coi, nhưng tiểu tử đó ngày thường vốn nghe lời ta, giờ chỉ trả lời có hai câu”

“Nói gì?”

“Thấy ta và Lan Chu như vậy, hắn tin rằng câu Thiên định lương duyên này tất có đạo lý, cho nên cứ để Lão thiên gia quyết định thay hắn đi!”

“Phụt…”

“Cha, xin hỏi ngươi sặc như vậy là có ý tứ gì?”

“Hắn… . . nói rất có đạo lý a!”

“Có đạo lý cái quỷ gì!”

“Tiểu tử, để ta hảo hảo dạy ngươi một chút, trong thiên hạ sự việc kỳ lạ con người cổ quái ở đâu cũng có, ngươi có dám nói là ngươi biết hết thấy hết rồi hay sao?”

“Đương nhiên là không, ai dám nói vậy? Cha hả?”

“Cho nên mới nói, có người vì muốn tránh né hôn sự bi thảm, cho nên mới chọn đại một đối tượng nào đó để gả gấp nữ nhi đi, thí dụ như trường hợp của ngươi. Có người vì muốn được giúp đỡ mà cầu hôn, thí dụ như trường hợp của Lan Chu; ngươi làm sao biết Thanh Dương cũng sẽ không gặp phải trường hợp cổ quái như vậy mà được cầu thân chứ?”

“Cái này…”

“Ta lo ngươi cả đời cũng sẽ không thành thân, kết quả ngươi cưới được một thê tử hoàn mỹ. Ngươi lo Lan Chu cưới không được vợ, kết quả tự hắn kiếm ra một lão bà tuyệt phối. Còn có Trụy nhi, ai cũng không khỏi lo lắng nàng gả đến Phương gia sẽ phải chịu ủy khuất, kết quả hai vợ chồng bọn họ ân ái đến nỗi ngay cả lão cha như ta cũng phải ghen tị. Đến nỗi như Tiểu nghiên mực, ngươi và ta đều lo lắng nàng sống nơi núi non hẻo lánh sẽ phải cô độc cả đời, kết quả…”

“Trời định sẵn nàng phải gả cho Mộ Dung Vũ Đoạn!”

“Đúng vậy, Trời định sẵn, lão thiên gia đã sớm an bài tất cả. Cho nên, cứ tùy Thanh Dương đi thôi! Giống như lúc ta đuổi ngươi ra khỏi nhà, ngươi có duyên phận của ngươi, Thanh Dương cũng có duyên phận của Thanh Dương, để tự hắn đi tìm duyên phận của mình đi!”

“Thôi được rồi! Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Nếu ngày nào đó Thanh Dương đột nhiên chạy về nói hắn đã một chưởng đánh chết lão bà của hắn, vậy lúc đó cha giải quyết hậu quả à nha!”

“… . .”

Bình luận truyện