Ôn Thủy Đun Harry

Chương 23




Khi Harry thức dậy thì Draco đã đi mất, chắc là quay lại Bộ Phép Thuật. Đi xem Scorpio thì thấy bé vẫn còn đang hôn mê, nhưng ít ra pháp lực của bé đã không còn bén nhọn như ngày hôm qua. Khai thông pháp lực cho Scorpio một chút, cảm thấy bụng hơi không khỏe, cậu buông tay, cười khổ nhìn xuống bụng mình. Xem ra hai đứa nhỏ này rất biết giữ đồ, không muốn đưa pháp lực cho anh trai chúng.

Harry định trực tiếp về dinh thự Potter thì bị Narcissa kéo lại muốn cho cậu kiểm tra thân thể, đồng thời tuyệt đối cam đoan rằng Lương y gia đình Malfoy rất đáng tin, chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật thì Harry mới chấp nhận, dù sao đúng lúc cậu cũng cần kiểm tra một chút.

Harry cảm thấy thân thể mình cũng không tệ lắm, kiểm tra cũng không có cảm giác gì, ngược lại Narcissa bên cạnh lại vô cùng khẩn trương.

“Phu nhân, thân thể của ngài Potter hoàn toàn không có vấn đề gì, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, chỉ là sử dụng pháp lực quá mức, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi.”

“Thật sao? Phương diện ăn uống có cần chú ý gì không?”

“Có một vài điều cần phải chú ý, tôi sẽ đưa sách dạy nấu ăn cho gia tinh để chúng làm theo. Còn lại thì không có gì, phu nhân yên tâm, chưa đến năm tháng nữa là người có thể lần nữa làm bà rồi.”

“Ha, tốt quá.” Narcissa gọi gia tinh mang lên bữa trưa phong phú. Bụng Harry đã đói đến kêu vang từ lâu, bây giờ cậu phải ăn cho ba người, còn phải ăn để giảm tình trạng nôn nghén.

“Phu nhân Malfoy…”

“Harry, ta nghĩ chúng ta bây giờ là người một nhà rồi, con có thể gọi ta là mẹ mà.” Narcissa dịu dàng nhìn Harry, thấy chiếc nhẫn lóe trên tay cậu. Nếu Harry đã đồng ý cưới Draco thì vấn đề xưng hô giữa họ cũng nên quyết định.

“…Mẹ.” Không thể không thừa nhận, gọi như vậy làm Harry có chút không quen. Trước giờ cậu chưa từng gọi ai là mẹ, ngay cả bà Weasley cũng không.

“Sao vậy Harry?”

“Lát nữa con phải về dinh thự một chuyến, xử lí một số việc, được không ạ?”

Narcissa dịu dàng nhìn cậu, “Đương nhiên rồi. Dinh thự Malfoy luôn rộng cửa chờ con, nơi đây cũng là nhà của con.”

“Vâng ạ.” Nhà Malfoy từ trước đến nay đều chú trọng lễ nghi, nhưng cũng không đến nỗi cứng nhắc. Lúc ăn, Narcissa kể cho Harry nghe chuyện Draco hồi bé, chuyện hồi nàng còn đi học. Harry ăn rất vui vẻ, không thể không thừa nhận Narcissa là một nữ chủ nhân rất hợp cách, ít nhất trong mắt cậu là vậy. Bây giờ còn có suy nghĩ nàng là một người mẹ rất dịu dàng.

Sau khi Harry về nhà thì phát hiện văn kiện trên bàn lại nhiều thêm vài chồng, còn có thư từ đầy ắp. Neville mời cậu tham gia hôn lễ vào tháng Sáu, tất nhiên Harry sẽ vui vẻ đến. Bà Weasley vui mừng báo cho cậu biết Bill đã có đứa con thứ hai rồi, Ginny cũng đang mang thai một đứa nhỏ đáng yêu. Còn hai chị em Rose và Hugo thì bận rộn ở nhà. Rose còn nói thứ sáu tuần này sẽ đến xem sách của cậu. Cậu trước đó đã đáp ứng bé rồi nên cũng không từ chối, nhưng mà nếu Hermione và Ron không yên tâm thì có thể cho bé đến thư phòng ở dinh thự Malfoy.

Công việc của gia tộc ngược lại cũng không nhiều lắm. Phần lớn là giấy tờ phải có chữ kí của Harry mới dùng được. Xưởng sản xuất máy vi tính phép thuật đầu tiên đã chính thức mở cửa. Bọn họ còn mở ở Hẻm Xéo một cửa hàng chuyên bán những vật dụng của Muggle được thêm phép thuật, được nhiều người tiếp nhận như vậy, Harry nghĩ mình có thể xuất khẩu chúng sang nước ngoài.

Mấy con số trên giấy tờ làm Harry rất thỏa mãn, tâm tình cũng theo đó mà vui vẻ lên, vừa định lén giáo sư ra sân Quidditch bay hai vòng thì điện thoại vang lên.

“Alô, Harry.”

“Sao vậy Ron?”

“Cậu có thể tới Cục Thần Sáng một chuyến được không, chỗ này có chút chuyện.”

“Được.” Harry mặc áo chùng, dùng bùa che đi cái bụng rồi độn thổ đến Cục Thần Sáng. Vừa đến nơi đã bị Ron túm đi.

“Này tóc đỏ, cậu không thể để mình thở một chút à?”

“Cậu mau lên đi, bọn mình vừa tìm được ở Rừng Cấm một con Độc Giác Thú bị thương, vết thương của nó rất kì lạ.”

“Vậy cậu gọi mình đến có ích lợi gì? Mình cũng đâu phải bác sĩ thú y đâu mà biết?”

“Tuy rằng cậu không phải bác sĩ thú ý nhưng cậu lại rành pháp thuật hắc ám hơn bất cứ ai trong bọn mình.” Ron đẩy một cánh cửa gỗ, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi Harry, làm cậu đỡ tường nôn khan. “Xin lỗi, mình quên béng mất tình trạng hiện giờ của cậu. Chắc cậu cần một bùa tươi mát.”

“Ọe… Đợi mình một chút… Ọe…” Thẳng đến khi Harry nôn hết mấy thứ trong dạ dày ra mới bước vào nhà gỗ. Vén màn che lên, Harry thấy một chú thú con một sừng, trên cổ nó có hai vết máu, dòng máu màu bạc nhuộm lên đó. Harry dùng ống nghiệm lấy chút máu, kéo mi mắt nó thì thấy hai mắt thú con đều là màu đen, Ron lật nó lại, phát hiện bụng nó có vết thương vô cùng nghiêm trọng, như là bị thú dữ xé rách.

Harry cố nén không khỏe, kêu Ron thả màn che xuống, chạy ra cửa đến WC nôn thốc nôn tháo. Ron chỉ có thể cầm li nước mà áy náy nhìn bạn tốt.

“Đưa cái này cho giáo sư Snape, thầy ấy nhất định sẽ phát hiện ra gì đó.” Ron nghe lời đi tìm cú, Harry tức giận vỗ đầu cậu ta. “Cậu không biết tìm cách nào dễ dàng hơn sao! Cho dù không dùng máy móc thì dùng Thần Hộ Mệnh đi chứ!”

Harry bất đắc dĩ nói, cho dù cậu biết số của giáo sư nhưng cũng chẳng dám tùy tiện gọi, nếu như giáo sư đang làm thí nghiệm mà bị quấy rầy, dám sẽ phun nọc chết cậu.

“Ron, cậu đi tìm người bên Hiệp hội Bảo vệ Sinh vật Huyền bí đến làm kiểm tra cho con Độc Giác Thú đáng thương này đi.”

“Mình đi rồi, nhưng sau khi kiểm tra xong họ chỉ nói là nó bị tập kích, mất máu quá nhiều rồi chết. Nhưng mình lại thấy không đơn giản như vậy nên mới tìm cậu tới.”

“Cậu nên đi tìm Thần Sáng nào có kinh nghiệm phong phú một tí mới đúng, tìm mình làm gì.” Harry trắng mắt liếc Ron, Ron trừng lại.

“Cậu nghĩ rằng mình không có đi à, nhưng bọn họ cũng nói y như bên Hiệp hội Bảo vệ. Nhưng mình cứ cảm thấy việc không đơn giản như vậy. Từ trước đến nay Độc Giác Thú bảo vệ con mình rất nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để chúng có chút thương tổn nào. Nhưng sáng hôm nay khi bọn mình đi Rừng Cấm thì phát hiện lãnh địa của Độc Giác Thú bị nhện tám mắt xâm phạm, toàn bộ sinh vật Rừng Cấm đều hỗn loạn, ngay cả nhân mã cũng chịu ảnh hưởng. Giáo sư McGonagall đã phái người đi trị thương cho chúng, bác Hagrid thì bận rộn trấn an chúng.”

“Chuyện này quả thật không bình thường. Có đầu mối gì không?”

“Không, hoàn toàn không có, không chỉ là ở Rừng Cấm, ở rừng Navis phía Bắc chúng càng lan đến gần nơi ở của Muggle, thậm chí còn làm bị thương vài người. Không chỉ có vậy, Ireland, Pháp, Đức, Ý, rất nhiều quốc gia đều xảy ra chuyện này.”

Harry cau mày, chuyện này quả thật không tầm thường, trách không được đêm qua Draco vội vã rời đi. Nhắc đến mới nhớ, cậu phải đến xem Draco. “Đợi lát nữa giáo sư tới thì cậu trực tiếp dẫn giáo sư đi tìm Draco. Cậu tiếp tục làm việc đi, mình đến chỗ Draco xem một chút.” Nói xong Harry rời khỏi phòng làm việc của Ron, vừa đến cửa Bộ Phép Thuật thì Harry đã bị một đống micro ngăn cản.

“Ngài Harry Potter, lần này ngài đến Bộ Phép Thuật là có tham gia vào hành động đẩy lùi sinh vật hắc ám bạo động sao?”

“Cứu thế chủ lần thứ hai xuất hiện để cứu thế giới phép thuật sao?”

“Ngài Harry Potter, lần này ngài xuất hiện ở Bộ Phép Thuật là có ý gì sao?”

Harry bị bọn kí giả bao vây, theo bản năng lấy tay che bụng. Cậu chỉ dùng bùa nhẹ che giấy bụng mình thôi chứ nó vẫn còn nhô ra. Harry cẩn thận che bụng, lò dò tìm đường đến văn phòng Bộ Trưởng của Draco. Draco nghe Hughes nói Harry xuất hiện ở Bộ thì hoảng sợ, vội chạy ra ngoài đón. Bọn kí giả nhìn thấy Draco xuất hiện thì tấn công càng thêm mãnh liệt, Hughes ở phía sau chặn đám kí giả điên cuồng, còn Draco thì cẩn thận che chở Harry vào văn phòng mình.

“Harry, Harry, em không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là dạ dày có chút khó chịu. Draco, chuyện lần này rất nghiêm trọng sao?”

Draco bảo Hughes ra đối phó với bọn kí giả dây dưa không ngừng. Trong phòng ếm bùa im lặng, rót cho Harry tách ca cao nóng, ngồi xuống cạnh cậu, nghiêm túc nói, “Ừ, đúng là rất nghiêm trọng.”

“Chuyện xảy ra rất đột ngột à?”

“Không, theo điều tra thì chuyện này đã xảy ra từ mấy tháng trước rồi. Chỉ tối qua là nghiêm trọng nhất mà thôi.”

“Cần em giúp không?” Harry nhấp ngụm ca cao nóng, cảm thấy khỏe hơn nhiều.

“Harry, tối qua Grindewald vượt ngục.”

“Cuối cùng ông ấy cũng chịu vượt ngục sao? Em còn tưởng ông ấy đợi đến khi giáo sư Dumbledore sống lại mới chịu ra.”

Draco nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Harry, “Hình như em không ngạc nhiên mấy?”

“Không, thật ra lúc còn chiến tranh với Voldemort, em có gặp ông ấy.” Harry nhún vai, “Lúc không ai để ý, Grindewald tìm em, đưa cho em cái Khóa Cảng, nhưng cũng không nói gì nhiều.”

“Ông ấy an táng mình cùng giáo sư Dumbledore, sau khi tìm được hòn đá phục sinh và đũa phép Cơm Nguội.”

“Đó là em cho ông ấy. Trong thư ông có viết là mang đến, em còn nghĩ nếu không phải áo choàng tàng hình của em là đồ gia truyền thì dám ông ấy cũng muốn em mang tới.”

Draco nhìn Harry có vẻ không để ý thì có chút khó chịu. “Ông ấy nói có để lại một vài thứ cho chúng ta ở Nurmengard.”

Harry đương nhiên biết Draco đang nghĩ gì, cố ý ra vẻ nghi hoặc, “A, cái này thì em không biết.” Tuy rằng đúng là cậu không biết thật.