Ông Bố Siêu Phàm

Chương 5: Lục Trần, Xin lỗi!




Tình thế đảo ngược quá nhanh khiến bọn Phạm Minh không thể tỉnh táo lại ngay lập tức.

"Hả, gì thế? Còn không mau xin lỗi Lục Trần đi!" Hạ Quân sốt ruột.

Dù thế nào anh ta cũng không ngờ được người đứng sau Lục Trần lại là người giàu nhất Du Châu, Lục Trung.

Lục Trần vừa ra khỏi văn phòng anh ta thì ngay sau đó hắn nhận được điện thoại của thư ký của Lục Trung.

Nói thẳng với anh ta, vì anh ta đắc tội với thiếu gia nhà họ, để xoa dịu cơn giận của thiếu gia nhà họ, trước năm giờ chiều nay sẽ khiến công ty của anh ta phá sản, gọi điện cho anh ta, chỉ vì không muốn âm thầm bắt nạt anh ta, cho anh ta chuẩn bị ứng phó. Lời này nghe có vẻ tự cao quá, nhưng Lục đại gia người ta cũng có vốn liếng để tự cao như vậy. Lục đại gia đã đích thân ra tay, anh ta còn ứng phó cái quái gì. Trước mặt Lục đại gia, anh ta chỉ như con tép, lúc nào cũng có thể khiến anh ta phá sản được. Vì vậy hắn phải vội vàng đuổi theo. Chẳng có cách nào khác, giờ ngoài Lục Trần ra, cũng không ai cứu được anh ta.

Lòng Phạm Minh run lên, nhìn ánh mắt uy nghiêm của Hạ tổng, hắn vẫn sợ hãi.

"Lục... Lục Trần, xin lỗi, là tôi mắt mù, mong anh bỏ qua cho sự ngu dốt của tôi." Phạm Minh cắn răng, cuối cùng cúi đầu nhận lỗi với Lục Trần.

Có vẻ ý của Hạ tổng là hôm nay nếu hắn không xin lỗi thì có khả năng sẽ đuổi việc hắn thật.

Khách hàng của hắn đa phần đều là mua mắt mèo điện tử có thể thấy hình ảnh, còn ở Du Châu thì chỉ có mỗi Điện tử Đông Giai là làm mắt mèo điện tử, sau khi bị đuổi, trừ khi hắn rời khỏi Du Châu, nếu không thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Hơn nữa, ở đây mỗi tháng hắn có hơn một trăm nghìn tiền hoa hồng, cũng không nỡ rời đi.

Vu Hải và mấy bảo vệ khác cũng cúi đầu không dám nhìn vào mắt Hạ tổng, cũng sợ bị Hạ tổng bắt họ xin lỗi Lục Trần.

"Lục Trần, anh xem..." Hạ Quân xoay người nhìn Lục Trần, ngay lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười.

Phạm Minh và những người khác cũng lần lượt nhìn Lục Trần.

Lục Trần nheo mắt, nghĩ một lúc rồi nói: "Cứ thế trước đã."

Anh biết Phạm Minh làm thế này trong lòng chắc chắn không phục, lời xin lỗi này cũng không hề chân thành. Nếu đã vậy thì cứ từ từ chơi với hắn thôi.

"Còn không mau cút đi làm việc đi?" Hạ Quân thở phào, Lục Trần bằng lòng buông lỏng thái độ, vậy thì vẫn còn cơ hội.

"Vâng, vâng, tôi đi làm ngay đây!" Phạm Minh cũng thở phào, vội vàng chuồn đi như chuột thấy mèo.

Vu Hải cũng vội vã dẫn mấy bảo vệ kia rời khỏi sảnh trước.

"Lục thiếu gia, rất xin lỗi, lúc trước nghe lời gièm pha của Phạm Minh nên tôi có hiểu nhầm với việc anh xin nghỉ, mong anh cho tôi thêm cơ hội nữa." Sau khi đám Phạm Minh rời đi, Hạ Quân khổ sở cầu xin Lục Trần, thái độ tương đối chân thành, việc này cũng không có cách nào khác. Sự tồn vong của công ty anh ta chỉ là chuyện một câu nói của Lục Trần thôi, đừng nói là cầu xin, kể cả Lục Trần có bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi, anh ta cũng làm theo không do dự.

Lục Trần nheo mắt nhìn Hạ Quân một lúc lâu, đến tận khi Hạ Quân thấp thỏm không yên, anh mới cười nói: "Được, vậy vào văn phòng anh rồi bàn tiếp."

Cuối cùng Hạ Quân thở phào một hơi, vội vàng dẫn Lục Trần về văn phòng.

..................

"Giám đốc Phạm, anh nói xem Hạ tổng có ý gì? Rõ ràng anh ấy đã đồng ý đuổi Lục Trần, sao nhoáng cái đã lại giúp Lục Trần rồi?" Trong văn phòng Phạm Minh, Vu Hải khó hiểu hỏi.

Phạm Minh cau mày, không nói gì. Hắn cũng không biết có chuyện gì. Hôm nay bị ép xin lỗi Lục Trần, mặc dù không có mấy ai nhìn thấy, nhưng cũng khiến hắn khá là bực bội. Hắn cũng muốn biết Lục Trần rốt cuộc đã cho Hạ tổng ăn bùa mê thuốc lú gì, khiến Hạ tổng đột nhiên quay qua bảo vệ anh.

"Anh nói xem, liệu có phải Hạ tổng và vợ Lục Trần có quan hệ gì không, nên sau đó mới bảo vệ hắn, dù sao Lâm Di Quân là người đẹp nhất công ty, người thèm thuồng cô ấy nhiều lắm." Mắt Vu Hải sáng rực khi nói.

Phạm Minh giật mình, đúng thế, sao hắn lại không chú ý nghĩ về mặt này nhỉ?

Một người mới ba mươi như hắn cũng say đắm Lâm Di Quân như vậy, Hạ tổng chắc chắn cũng sẽ bị Lâm Di Quân làm cho mê muội. Nghĩ thế, lòng Phạm Minh lại thấp thỏm, hắn vậy mà lại cướp đàn bà với Hạ tổng, thế không phải là đi tìm chết à?

"Chắc thế rồi, nhưng yên tâm, nếu họ có quan hệ này, thì đến khi Hạ tổng chán Lâm Di Quân rồi thì Lục Trần cũng hết đường sống ở công ty, đến lúc đó chúng ta lại từ từ xử hắn." Phạm Minh trầm giọng nói.

"Vậy thằng nhóc đó cũng ác thật, để leo lên được cái cây to Hạ tổng này, thế mà không tiếc tặng vợ mình cho người khác, đúng là ác thật." Vu Hải cười nhạo.

Phạm Minh cười khẩy, hắn xoay người nhìn cửa sổ, cuối cùng cũng biết tại sao Lâm Di Quân lúc nào cũng đoan trang trước mặt hắn vậy rồi.

"Lâm Di Quân ơi Lâm Di Quân, tôi còn tưởng cô đúng là con gái nhà lành, không ngờ cô cũng chỉ là một con điếm!"

Phạm Minh khá là phẫn nộ, lúc trước hắn vẫn chỉ không thích Lục Trần thôi, giờ càng không thích Lâm Di Quân hơn.

"Dù cô là người của Hạ tổng thì sao, chỉ cần cô không rời khỏi phòng kinh doanh, thì ông đây vẫn có cách để làm khó dễ cô."

Trong mắt Phạm Minh xẹt qua ý cười nham hiểm, nếu Hạ Quân đã không điều Lâm Di Quân đi bộ phận khác, thì chứng tỏ Hạ Quân cũng không muốn việc này bị người ngoài biết, vậy việc hắn gây khó dễ cho Hạ Di Quân dù Hạ Quân có biết thì cũng sẽ không nói gì cả.

Lục Trần cuối cùng cũng đổi ý khiến Điện tử Đông Giai phá sản.

Sau khi về văn phòng với Hạ Quân, anh trực tiếp nói ra dự định muốn thu mua Điện tử Đông Giai.

Cuối cùng sau khi Hạ Quân cầu xin, anh không tuyệt đường của Hạ Quân, chỉ thu mua 70 phần trăm cổ phần tập đoàn Đông Giai, trở thành ông chủ chính thức của Điện tử Đông Giai.

Làm xong hết mọi việc, Lục Trần về bệnh viện.

"Từ chức mà lâu vậy?" Lâm Di Quân nhìn Lục Trần với vẻ khó chịu.

Mặc dù giờ họ đều rất cần tiền, nhưng hai người dù sao vẫn phải có một người chăm sóc con gái.

Nếu không hai người họ thường xuyên xin nghỉ, sẽ chỉ làm lỡ dở công việc thêm thôi.

Vì vậy sau khi Lục Trần nói hôm nay anh đi từ chức, Lâm Di Quân cũng không có ý kiến gì.

Dù sao Lục Trần cũng chỉ có chút tiền lương cố định đó, chẳng có tác dụng gì.

Nhưng Lục Trần đi một cái hết cả buổi sáng mới là nguyên nhân khiến cô tức giận.

"Có chút việc nên chậm một chút." Lục Trần giải thích.

"Việc gì mà còn quan trọng hơn chăm sóc Kỳ Kỳ?" Lâm Di Quân hừ lạnh.

Lục Trần vốn định nói việc anh đã mua lại Điện tử Đông Giai. Nhưng thấy vẻ mặt chán ghét của Lâm Di Quân, anh chỉ cười cười, cũng lười giải thích. Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một chút chờ mong, đến khi Lâm Di Quân biết giờ anh đã là ông chủ chân chính của Điện tử Đông Giai thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?

"Chăm sóc Kỳ Kỳ cẩn thận, nếu Kỳ Kỳ có làm sao thì tôi không tha cho anh đâu." Lâm Di Quân cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xách túi đi làm.

Lục Trần không quan tâm Lâm Di Quân nữa, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt gầy gò của con gái, con gái đang say giấc không biết là gặp ác mộng hay lại lên cơn đau, biểu cảm hơi nhăn nhó. Lục Trần đau lòng hôn nhẹ lên trán con gái, cuối cùng vẫn không gọi con gái dậy.

Thấy vẻ mặt con gái từ từ bình tĩnh lại, Lục Trần bèn gọi điện cho Lục Trung, giục ông mau tìm tủy, sau đó lại đổi con gái sang phòng bệnh VIP.

Lục Trần bảo y tá chuyên nghiệp vừa thuê chăm sóc Kỳ Kỳ, rồi chuẩn bị đi ăn cái gì đó, đã là một giờ chiều rồi, mà anh chưa ăn gì cả.

Anh vừa ra khỏi bệnh viện thì thấy mẹ vợ và em vợ đi tới từ phía đối diện.