Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 152: Không Được Phép Chửi






Diện tích cửa hàng hoa nhỏ, lại rất vắng vẻ, chỉ có một khách hàng duy nhất là Giải Dương.

Chủ tiệm bán hoa là một cô gái trẻ, khi giúp Giải Dương buộc hoa hồng, cô gái liếc mắt nhìn cậu, bàn tay buộc ruy băng vào bông hồng có chút run rẩy, sau vài lần cố gắng vẫn không thể buộc được hình nơ con bướm.
“Xin, xin lỗi, hơi trơn tay.” Cô gái xấu hổ giải thích.
Giải Dương mỉm cười xoa dịu: “Đừng lo lắng, cứ từ từ mà buộc.”
Cô gái bị nụ cười của Giải Dương chạm vào, nhìn chằm chằm, đột nhiên giơ tay lên cắn đầu ngón tay của mình, sau đó cúi đầu buộc dây ruy băng thật nhanh và thật mạnh, cô cũng buộc một con thỏ bằng vải vụn dễ thương rồi đưa bó hoa cho Giải Dương.
“Đây, bó hoa của cậu.”
Giải Dương cầm lấy bó hoa và nhìn vào con búp bê thủ công tinh xảo và dễ thương trên đó: “Hình như tôi không yêu cầu cái này.”
“Tôi… hôm nay trong cửa hàng có một sự kiện, tặng free.”
Giải Dương liếc nhìn những vật liệu thủ công khác nhau trong cái giỏ lớn ở góc quầy, rồi trước áp lực và sự phấn khích của cô gái mà nói:” Cảm ơn.

Bao nhiêu nhỉ?”
“Không cần tiền!”
“Hửm?”
Cô gái hoàn hồn, vội chữa mồm: “Không, ý tôi là … búp bê không cần trả tiền! Hôm nay trong tiệm có sự kiện, con búp bê đi kèm đó là free.

Chín bông hoa, cậu đưa….40 nghìn là được!”
40 nghìn mà mua được một bó hoa đẹp đẽ như này, lại còn được một con búp bê thủ công xinh đẹp như này thì lỗ vốn rồi.
Giải Dương buồn cười lấy điện thoại di động ra: “Đưa mã thanh toán cho tôi.”

Cô gái vội vàng đưa tay cầm mã thanh toán trên quầy, đưa cho Giải Dương.
Giải Dương đang định quét, đột nhiên có khách đến cửa, cô gái có lẽ quá khẩn trương, vừa nhìn thấy liền trực tiếp nhét tờ có mã thanh toán vào tay Giải Dương, sau đó vung tay bỏ chạy đến chỗ khách hàng mới.
Giải Dương nhìn tờ mã trong tay, mỉm cười, cúi đầu tự mình quét qua, sau đó nhập giá, trong phần nhận xét viết “búp bê thật dễ thương, cảm ơn” sau đó mới chọn thanh toán.
“Cậu là Giải Dương?”
Giải Dương dừng lại, quay sang thì thấy khách hàng vừa hỏi giá cô gái kia đang nhìn về phía bên này đầy kích động.
“A! Thật sự tôi là fan của cậu đó.

Tôi có thể xin chữ ký được không?” Khách hàng là một người đàn ông khoảng ngoài 30.

Anh ta nói xong thì đi về phía Giải Dương một cách kích động, đưa tay vào túi lấy tiền ra.
Giải Dương nhìn ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông hoàn toàn không tương đồng với lời nói kích động trong miệng, liếc nhìn tay trong túi của người đàn ông, lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, đáp: “Đương nhiên, cảm ơn sự ủng hộ và yêu thương của anh”
Rồi nhìn cô gái phía sau,”Tôi xin lỗi, tôi đột nhiên muốn uống nước, cô có thể rót cho tôi một ly được không? Cảm ơn.”
Cô gái định thần lại, vội vàng xoay người đi đến bình nước sau quầy.
Người trước sau hiểu được, cảm tạ nói: “! …… may mắn thật đó, hôm nay lại gặp được cậu……” Sau đó đút tay vào túi cuối lấy ra
con dao sắc bén đâm thẳng ra.
“Ừm, tôi có túi trà đây, cậu—” Cô gái rót nước xoay người cầm cốc nước dùng một lần, đôi mắt mở to bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, cô đột ngột ném chiếc cốc ra và chạy đến quầy đẩy con dao của người đàn ông đi rồi hét về phía cậu, “Chạy đi, Giải Dương!”
Cậu không nghĩ tới cô gái đó lại nhảy qua như thế.
Vốn dĩ cậu định nắm lấy tay người đàn ông và quay lại, đầu tiên cậu người tránh lưỡi dao, sau đó nâng chân đá thật mạnh về phía người đàn ông.

Người đàn ông chắc cũng không ngờ Giải Dương lại nhanh nhẹn như vậy, một giây sau mới tránh được cái chân này, thân thể bị cọ xát, lảo đảo lui về phía sau hai bước, tránh ra khỏi quầy.
Giải Dương bước nhanh hai bước chặn cô gái lại, đưa bông hồng vào tay cô, nói: “Giúp tôi đem nó giấu đi.” Sau đó cậu lại nghiêng người tránh đòn tấn công của người đàn ông, linh hoạt đi vòng ra phía sau người đàn ông rồi tấn công vào cổ.

Người đàn ông có phản xạ tốt và được huấn luyện qua, gã ngay lập tức rút ngắn và mở khoảng cách với Giải Dương, tấn công một lần nữa.
Giải Dương lần này không hề trốn, chỉ bước sang ngang để lưỡi dao lau quần áo của mình, đồng thời giơ tay nắm chặt cánh tay đang đưa dao của người đàn ông này qua vai.
Người đàn ông không chuẩn bị trước, cánh tay tê dại, lưỡi dao trong tay rơi xuống đất, bị lật úp xuống đất.
Giải Dương đá con dao xuống đất, trước khi người đàn ông lật lại cậu kéo cánh tay của gã lật nó lại, ấn mặt gã xuống đất, sau đó kéo người gã bằng tay còn lại của cậu.

Nhìn cô gái đang mắt chữ A mồm chữ Ở hỏi: “Có loại ruy băng nào mạnh hơn không?”
“À …có! có!”
Cô gái vội vàng lấy một cuộn dây ruy băng dày nhất trong cửa hàng.
Giải Dương hất chiếc ruy băng ra và trói tay chân gã lại với nhau, khiến người kia trở thành một con cá chỉ biết tung tăng trên mặt đất.

Sau khi làm xong, cậu quay sang gã hỏi: “Ai thuê anh?”
Gã mơ màng và khuất phục, ánh mắt nhìn Giải Dương như là nhìn quái vật, chật vật hai lần, vô dụng, cúi đầu thở hổn hển.

Sau một hồi tức giận, gã hét lên: “Mày đã hủy hoại Edie, mày không xứng đáng được hát! Mày cút khỏi làng giải trí!”
Cô gái lắng nghe xong thì tức giận, chửi rủa: “Hừ! Edie mới Không xứng ấy, không được phép chửi Dương Dương!”
Giải Dương nhướng mắt nhìn cô gái.
Cô gái nghẹn lại, vội vàng quay đầu trốn khỏi ánh nhìn của Giải Dương.
Ngô Thủy ở bên ngoài cửa hàng chăm sóc Hà Quân đang say khướt, nghe thấy động tĩnh liền xông vào, nhìn thoáng qua cảnh tượng trong cửa hàng, cau mày dữ tợn, bước nhanh tới Giải Dương nói: “Thật xin lỗi, ông chủ, tôi không có trách nhiệm.”

“Không trách anh, tôi đã bảo anh ở cùng Hà Quân.” Giải Dương đứng lên, nhìn người gã vẫn đang chửi rủa, nói với Ngô Thủy “Gọi cảnh sát đi.”
Ngô Thủy gật đầu.
Không lâu sau khi cảnh sát đến, Giải Dương giải thích tình hình với cảnh sát, cô gái cung cấp cho cảnh sát video giám sát cửa hàng, sau đó cả nhóm bị cảnh sát đưa đến đồn cảnh sát để lập biên bản.
Trên đường đến đồn cảnh sát, Giải Dương loay hoay với bó hồng trong ngực không biết nó đã bị va vào đâu mà có mấy bông hồng bị rụng cánh hoa, rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Cừu Hành, nói rằng cậu đang bận chút chuyện, chắc là về muộn.
Cừu Hành không trả lời.
Giải Dương đợi một hồi cũng không thấy anh trả lời, đoán là chắc anh bị Kirkman ép đi ngủ sớm, cất điện thoại đi và nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Người đàn ông đã tấn công cậy không thể là một anti fan.

Dù lúc đầu gã có diễn tốt như nào nhưng mà những thứ gã thể hiện đều có dấu vết của màn trình diễn vụng về.
Vì đó không phải là một anti fans, có thể là một kẻ xấu được thuê.
Cậu ngẫu hứng xuống xe đi mua hoa, nếu có một người đàn ông nào đó có thể tìm được cậu và giả vờ tình cờ gặp thì chắc chắn gã đã theo sát cậu suốt.
Có rất nhiều người biết rằng cậu sẽ tham gia cuộc họp hôm nay, những người có cơ hội thu xếp người theo dõi cậu và có động lực để tìm người tấn công cậu, một Cừu Kinh Vĩ và hai Phong Điển.

Nhưng dù là Cừu Kinh Vĩ hay Phong Điển thì họ vẫn chưa đến tình thế tuyệt vọng mà phải nhảy tường thuê giết người.

Họ tìm kiếm lợi nhuận, còn có rất nhiều cách để thu lợi, với chỉ số IQ của họ, đây không phải là phương án cuối cùng, và họ sẽ không bao giờ chọn cách ngu ngốc và dễ bị bắt như vậy.
Vậy là ai, đang trong lúc tuyệt vọng cần một con chó nhảy qua tường … Giải Dương nhìn xe cảnh sát hộ tống người đàn ông phía trước mà nheo mắt.
Không lâu sau, đồn cảnh sát đến.

Giải Dương cầm bó hồng xuống xe, trở thành khung cảnh vô cùng độc đáo trong đồn cảnh sát.

Thấy cảnh sát đang nhìn mình, Giải Dương cười và giải thích: “Hoa này nếu để lại sẽ bị rất khó coi.

Cầm nó sẽ bớt bị hỏng hơn.”
Cảnh sát thu hồi ánh mắt.
Bản tường trình được làm riêng, khi Giải Dương hoàn thành xong, người đàn ông gây thương tích cũng đã xong.
Hà Quân say xỉn đã sớm bị doạ, sau khi đến đồn cảnh sát, anh ta đã tỉnh táo theo dõi sự việc, sau khi Giải Dương ra ngoài, anh ta tiến về phía trước và báo cáo: “Tôi nghe nói.

Người đàn ông đã tấn công cậu tên là Vương Vĩ Quốc, từng là giáo viên thể dục, sau đó bị trường đuổi việc vì dùng ma túy và trở thành kẻ lang thang.

Gã nói rằng gã là một fan hâm mộ của Edie, bởi vì chuyện giữa cậu và Edie một thời gian trước mà đã trở thành Anti-fan của cậu.

Hôm nay gã thấy cậu đi ra khi đi ngang qua khách sạn nên định lái tạm, gã theo cậu chỉ là muốn chụp lén, giữa đường thì thấy cậu xuống xe đi vào mua hoa một mình,trên người lại vừa vặn mang theo đao, nhất thời xúc động, liền theo vào cửa hàng.”
Lạm dụng ma túy là một cách sử dụng và mua chuộc tốt.

Giải Dương nói: “Tìm một cảnh sát nói chuyện tốt, nhờ anh ta hỏi Vương Vĩ Quốc về bài hát” Yellow”
Hà Quân thắc mắc: “Yellow?”
“Đây là bài hát nổi tiếng của Edie”
Hà Quân hiểu và rời đi.

Giải Dương đi tới khu vực chờ ngồi xuống, cúi ôm bó hoa vào trong ngực, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.

Đã quá muộn, dù dị năng có thể làm tan rượu nhưng lại không thể giải tỏa được cơn mệt mỏi sau khi đánh nhau.
Mi hơi nặng và cảm giác bụng khó chịu.
Giải Dương hô hấp chậm lại, suy nghĩ cũng từ từ trôi đi.
Nếu không có chuyện xảy ra, chắc là cậu đang trị liệu được cho anh rồi.

Trì hoãn điều trị sẽ làm giảm khả năng thành công của ca phẫu thuật.

Nếu cậu chưa bước xuống xe … bên tai cậu vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sức mạnh và nhịp bước của bước chân rất quen thuộc.
Giải Dương đánh gãy suy nghĩ, mở mắt ra, nhìn sang.
Cừu Hành chỉ mặc một chiếc áo khoác dài còn trong là bộ bệnh nhân của bệnh viện, nhanh chóng bước qua cửa, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn thấy Giải Dương, rồi bước tới với vẻ mặt ảm đạm.
Trong một khoảnh khắc, cậu đã tự hỏi liệu mình có mệt mỏi vì ảo giác hay không, nhưng ngay sau đó cậu hoàn hồn, ngồi thẳng dậy và nhìn anh, rồi bình tĩnh nói: “Em không sao, sao anh lại…”
Cừu Hành đi tới gần trước mắt rồi trực tiếp ngồi xổm xuống, đưa tay ra kiểm tra khắp cơ thể cạu, cảm thấy bó hoa vướng lên gạt nó ra, sau khi anh chắc chắn rằng cậu không bị thương, mới đưa tay ra ôm Giải Dương vào lòng thật chặt.
Giải Dương buộc phải nghiêng người, đóa hoa hồng trên tay nghiêng người đập vào ghế bên cạnh.
Giọng điệu của anh nặng nề và lo lắng: “Làm sao vậy? Tôi thấy tin tức em bị anti-fan tấn công, gọi điện thoại cho em cũng không liên lạc được.

Nếu không phải Ngô Thủy chủ động liên lạc với tôi thì em lại định giấu tôi chuyện này à?”
Tin tức? Tin tức được đưa ra sớm như vậy à?
Giải Dương cau mày, vừa định hỏi, nhưng Cừu Hành đã buông người ra.
Cừu Hành nói với một giọng trầm thấp: “Ngô Thủy nói qua điện thoại rằng em bị tấn công khi xuống xe nửa chừng đi mua thứ gì đó.

Em xuống xe nửa chừng làm gì? Còn dám không mang Ngô Thủy đi theo?” Mua cái gì mà không để Ngô Thủy giúp em— ”
Giải Dương lấy bó hồng đưa cho Cừu Hành: “Em xuống để mua cái này cho anh.”
Màu đỏ đã chắn gần hết tầm nhìn của anh, anh im lặng, chú ý nhìn, bó hoa hồng này không còn đẹp như lúc đầu nữa.
“Em nghĩ phòng bệnh quá đơn điệu rồi.

Nên trang trí thêm chút hoa cho đẹp mắt.”
Giải Dương gạt bó hoa ra rướn người ôm lấy anh, vùi mặt vào vai anh, bởi vì cậu quá mệt mỏi mà giọng điệu và biểu cảm hiếm khi mềm mại.”
“A Hành, em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng cho em.”
“…”
Hầu kết của Cừu Hành trượt trượt, giơ tay ôm chặt Giải Dương: “Em…em..” Anh không nói hết, còn ôm chặt hơn nữa, một lát sau liền mạnh mẽ xoa ót Giải Dương..