Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 65




"Sao rồi? Em ghen sao!" Tề Ngạo Vũ liếc nhìn nàng, ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ. Thấy đôi môi đỏ mọng của nàng bĩu lên, vẻ mặt ghen tuông, rất đáng yêu.

"Em......" Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại đỏ lên, a, hắn không chịu cho để cho nàng chút mặt mũi nào. (BB: mặt chị làm bằng gì mà mỏng dữ, nãy giờ đỏ hoài, coi chừng có ngày biến thành Quan công)

Thật là, hắn hiện nay vô cùng sủng ái nàng nha, có cái gì để ghen chứ.

Hắn có cảm thấy nàng rất không biết chừng mực hay không? Nàng đột nhiên có chút kinh hoảng, "Xin lỗi, người ta, ưm......" Cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng bị chặn lại.

Tề Ngạo Vũ tinh tế liếm mút hương vị ngọt ngào từ đôi môi nàng, phạm vi dần dần mở rộng, nụ hôn dần dần chuyển sang mặt và cổ, bàn tay to vụng trộm tiến sâu vào bên trong quần áo, yêu thương say đắm vuốt ve bộ ngực sữa do mang thai mà trở nên càng thêm đẫy đà của nàng.

Cả người run lên, cảm giác ấm áp dễ chịu dâng lên, nhanh chóng lan khắp toàn thân, nàng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

"Không cần giải thích, anh cho phép em ghen! Chẳng qua......" Hắn dùng chóp mũi cọ xát mũi nàng, dùng ngữ điệu bướng bỉnh khẽ nghiền ngẫm: "Những người phụ nữ đó là thuê đến để cùng anh đi xã giao, ứng phó với một số người làm ăn háo sắc, không có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Loại dấm chua này rất không đáng để ăn." Hắn không có thói quen giải thích hành vi của mình nhưng lại càng không thích trong lòng nàng có vướng mắc.

Hóa ra...... Vân Nhu Y sau khi phát hiện bản thân vô duyên vô cớ ăn nhầm dấm chua, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ nay càng đỏ hơn, có chút thẹn quá thành giận, nũng nịu nói: "Sao lại nói người khác là người làm ăn háo sắc, anh cũng không phải thế sao, bằng không em cũng sẽ không có ......" Nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười hứng thú dạt dào của hắn, nàng đột nhiên nói không được nữa, cái đầu nhỏ nhắn chui vào trong ngực hắn, đánh chết cũng không chịu ngẩng lên, chỉ lộ ra một đôi tai đỏ lựng. (BB: hết mặt rồi tai, haizzz, chị không khác gì đầu heo quay tẩm gia vị)

Hắn vui vẻ cười ha ha, tâm tình thiếu chút bị nàng xoay như dế, "Được rồi, được rồi, anh thừa nhận rất "sắc" với em là được, đừng trốn nữa. Thật là, đã sắp làm mẹ người ta, sao lại còn mau xấu hổ như vậy!"

"Ai giống anh, da mặt dày có thể sánh bằng Vạn Lý Trường Thành, đạn bắn cũng không thủng" Câu này là do lúc trước, khi Tôn Lăng Tiêu bị bắt thay thế tổng tài đại nhân đi Hongkong họp, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm như đang niệm chú, vừa vặn bị nàng học được .

"Không được học mấy câu nói bậy bạ của bọn Tôn Lăng Tiêu!" Tề Ngạo Vũ khẽ khiển trách.

Cứ cái đà này, chắc chắn một ngày nào đó, hắn phải tìm thời gian "dạy dỗ" bọn Tôn Lăng Tiêu, A Uy một chút. Sao có thể ở trước mặt Vân Nhu Y nói mấy lời không đứng đắn như thế, phá hư hình tượng "Hoàn mỹ" của hắn!

Nàng mới định mở miệng phản bác, hắn lại thêm vào một câu, "Dưỡng thai!"

"Ưm......" Nàng vội vỗ về bụng to, "Cục cưng ngoan, vừa rồi mẹ là nói đùa với cha, con nghìn vạn lần không thể học nhé!"

Tề Ngạo Vũ nhịn không được vì tính ngây thơ của nàng mà cười ha ha.

Vân Nhu Y trừng mắt với hắn, không biết xảy ra chuyện gì mà hắn lại cười khoái trá như thế!

Tề Ngạo Vũ bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, tảng băng lớn trong hắn cũng dần tan ra, hắn hôn lên gò má non mềm của vợ, vỗ về cái bụng tròn tròn của nàng, cảm nhận được con trai vô cùng khỏe mạnh đang vận động trong đó, "Chúng ta một nhà ba người......"

"Bốn người! Đừng quên con chúng ta còn có ông nội"

Tề Ngạo Vũ khẽ biến sắc, nàng thầm thở dài, bàn tay nhỏ bé nâng mặt hắn lên, "Đừng oán trách ba nữa, anh bây giờ cũng sắp làm cha, đương nhiên có thể cảm nhận được ba quan tâm anh như thế nào. Ông trước kia là rất có lỗi với mẹ anh, nhưng người chết cũng đã chết rồi, anh có trách cứ ba như thế nào cũng không thay đổi được chuyện gì cả! Chưa hết, nhiều năm trôi qua như vậy, ba vẫn không tái hôn, đem vị trí nữ chủ nhân Tề gia vĩnh viễn bỏ trống. Đây không phải chỉ có thể giải thích rằng...... ông rất thành tâm nhưng lại chỉ có thể dùng phương thức này để bù đắp lại ẹ sao? Hơn nữa...... Em cảm thấy ba rất quan tâm đến anh. Tuy rằng biểu hiện lãnh đạm lại cứng nhắc, nhưng việc này cũng không thể toàn bộ trách ông, bởi vì ông cũng lớn lên như vậy"