Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 30: Mấy trò đùa giỡn kia, anh một vừa hai phải thôi




“Cho nên nói, các em đây là ….. yêu xa?”

Khương Hữu ôm lấy Dư Thần ngồi ghế sau, ở sau lưng Tông Trường Nho im lặng gật đầu.

Tống đại ca đối với hai từ “yêu xa” này cực kỳ không có hảo cảm. Mối tình đầu của anh năm đó, yêu nhau cả bốn năm đại học, chỉ vì sau khi tốt nghiệp, Tống Trường Nho ở lại thành phố này lập nghiệp, bạn gái lại vượt đại dương ra nước ngoài tiếp tục học, hai tháng trôi qua liền thảm thiết chia tay. Từ đó có thể thấy lực sát thương vượt trội của yêu xa. Vừa biết Tiểu Thần cũng là yêu xa, trong thâm tâm Tống đại ca thật không thoải mái chút nào.

Cá nhỏ hiển nhiên biết anh cả nhà mình vẫn luôn lưu luyến với đoạn tình cảm chết non kia, biết anh đối với yêu xa có bóng ma tâm lý, đành phải nhẹ giọng an ủi anh: “Anh cả, anh đừng lo lắng, hiện tại đường xá thông rộng, lái xe một tiếng rưỡi là đến rồi, ngoài thành phố với trong thành phố cũng na ná như nhau thôi.”

Điểm này Tống Trường Nho đương nhiên biết, nhưng giao thông thuận tiện không có nghĩa là cảm giác ngại ngùng khi xa cách sẽ không tồn tại. Từ Bắc Kinh bay đến Nam Kinh, một nam một bắc bay cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ. Nhưng cái đó cùng cảm giác hai người ở chung một thành phố hoàn toàn bất đồng. Mặc kệ là tần suất gặp mặt hay là cái thứ tín niệm ghim trong tim rằng người yêu có phải vẫn yêu mình không.

Tống đại ca buồn rầu đến mức mặt mày nhăn tít lại, thế nhưng Khương Hữu lại tỏ ra rất thản nhiên, lên tiếng giải thích: “Cá nhỏ tốt nghiệp mà không đến Nam Kinh thì tôi sẽ đổi nơi làm việc.” Cho nên cậu cả cứ yên tâm đi.

Đã nói đến bước này, Tống đại ca cũng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ. Chỉ là cho đến tận khi xe chạy đến cổng trường Dư Thần, từ sau kính dõi theo bóng dáng đang đồng hành xa dần của hai người, nội tâm Tống đại ca vẫn thầm nhủ: Vị Khương Hữu nhà Tiểu Thần kia, trước đó rõ ràng là một thanh niên tinh thần mười phần, sao giờ vừa xuống xe lại cảm giác như có hơi. …… biếng nhác? Ảo giác nhỉ! Tống đại ca huy huy đầu, xua tan mấy suy nghĩ vẩn vơ, lái xe rời đi.

Khương Hữu cùng Dư Thần đi đến dưới lầu ký túc xá, anh vẫn như cũ đứng dưới gốc cây đại thụ trước cửa chờ người. Vừa đúng lúc Trầm Khoản ôm ván trượt nghênh ngang đi ra, quan sát Dư Thần một cái rồi hớn hở hỏi: “Hey, ông về rồi.” Hắn tiến sát đến bên tai Dư Thần, ánh mắt chỉ về phía Khương Hữu, nhẹ giọng hỏi: “Vị kia là?”

“Anh tôi.” Dư Thần thuận miệng trả lời.

Bạn học Trầm Khoản nghi hoặc: “Tôi nhớ rõ anh ông đâu có giống như vậy! Hình như đâu có đẹp trai thế này, ừa, tôi khẳng định đấy.”

Dư Thần tiếp tục nói mò: “Một ông anh khác.”

“Nga ~ Thì ra không chỉ có một ông anh,” Trầm Khoản ngộ ra, lại liên tưởng tới một chuyện, “Tặng đặc sản lần trước là anh nào?”

“…….Anh này.”

Trầm Khoản nhếch khóe miệng, đến trước mặt Khương Hữu lễ phép tươi cười, gật đầu chào hỏi: “Anh của Dư Thần, đặc sản Bắc Kinh lần trước ăn ngon lắm, cảm ơn anh.”

Khương Hữu vừa nghe đã hiểu hết mọi chuyện: “Không cần khách khí.”

Lúc này Trầm Khoản mới chịu rời đi. Dư Thần an ổn tiến vào ký túc xá, thầm nghĩ, bạn học Trầm Khoản tò mò về vị “em dâu” kia muốn chết, thế nhưng đến lúc cho hắn thật sự gặp người ta, đáng tiếc bản thân Trầm Khoản lại chẳng ý thức được gì cả.

Thu thập xong hành lý tùy thân, lại xách thêm một túi sách vở lớn, Dư Thần chạy xuống dưới lầu. Khương Hữu vừa thấy người đến  liền vươn tay tùy tiện xách lấy túi của Dư Thần, cũng rất nhẹ. Đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi  xe khách, vừa lên xe, Dư Thần đã đào bới túi thịt bò cậu mang theo ra, phân cho anh cùng ăn. Hôm nay thần ngủ mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, cùng với bộ tác phong thanh thản lúc ở nhà có hơi khác, rốt cục cũng hiển lộ ra khí chất thành phần trí thức tinh anh. Lại chú ý đến tóc của anh, Dư Thần mới kinh ngạc kêu lên: “Anh cắt tóc rồi?”

Khương Hữu gật đầu, kỳ thật thay đổi không nhiều, chính là trông có tinh thần hẳn, khó trách Dư Thần lúc này mới phát hiện ra. Có thể thấy được Thần ngủ tuy là rêu rao tin rằng anh kế của Dư Thần không có quyền khống chế chuyện gì, nhưng trước khi hai bên gặp mặt, thần ngủ vẫn có bỏ chút tâm tư.

Mệt mỏi cả ngày, đến khi hai người chạy được đến nhà Thần ngủ thì cũng sắp đến giờ cơm tối. Dư Thần ở phòng bếp xắt cà rốt thành sợi, thần ngủ ở bên cạnh rửa rau.

“Đêm nay em muốn mượn máy tính của anh một chút, được không?” Dư Thần giờ đây hoàn toàn hối hận vì sao lúc trước lại đi mua máy tính bàn, để rồi lúc chạy đi chỗ khác lại không có máy tính để dùng, thật bất tiện.

Thần ngủ đang vô cùng nghiêm túc đứng rửa rau, chỉ quay đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dư Thần: “Không phải đều là tài sản chung rồi sao, hỏi anh làm gì.”

Khi nào thì biến thành tài sản chung rồi? Dư Thần rùng mình một cái, Thần ngủ lại kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay không phải đã gặp qua người nhà?” Nghĩ nghĩ chút, Thần ngủ lại nói tiếp: “Em từ chức đi, chuyên tâm học là được rồi, không cần vất vả như vậy nữa.” Thần ngủ nói như vậy, ý tứ chính là muốn gánh vác học phí cùng phí sinh hoạt của Dư Thần.

Thế nhưng Dư Thần vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không cần, hiện tại em ứng phó vẫn tốt.” Lúc ấy Tống đại ca đâu phải chưa từng đưa ra đề nghị như vậy, thậm chí còn nhượng bộ nói rằng chờ sau khi Dư Thần tốt nghiệp có thể trả lại, nhưng Dư Thần vẫn không chịu nhận, làm việc ngoài giờ vất vả thì vất vả chút, chính là vững chắc, hơn nữa có cảm giác thành tựu thỏa mãn. Đối với thần ngủ, biết đối phương có tâm ý như vậy, cũng đủ rồi. Dư Thần thật sự không muốn đến cả phương diện tài chính cũng thua người ta.

“Chính là anh bất mãn,” Thần ngủ cau mày, “Anh không muốn sáng mai lại phải đưa em về.”

Thần ngủ nhíu mi cằn nhằn tăng thêm vài phần trẻ con nơi anh làm Dư Thần nhịn không được rất muốn cười to: “Sáng mai em không về, tối mới về. Em đã đổi giờ học với học sinh bên kia, chuyển buổi học tuần này sang dạy từ tuần trước rồi.”

Khương Hữu ban đầu vẫn hơi mơ hồ, nhưng anh cũng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vứt đống rau dưa trong tay vào đĩa, anh tiến đến ôm lấy thắt lưng cậu từ đằng sau: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Còn chưa tới mà.” Lưng Dư Thần sợ ngứa, vội vàng né sang bên cạnh.

“Vậy sinh nhật ngày mai vui vẻ.” Thần ngủ thở dài, nói, “Nếu không thể cùng em qua sinh nhật âm lịch, vậy cùng nhau qua sinh nhật dương lịch đi.”

“Lại nói sao lần trước anh hỏi em về sinh nhật âm lịch?”

“Không nhớ rõ là nhìn thấy lúc nào, có lẽ là trên không gian QQ của em?” Thần ngủ bày một bộ dạng băn khoăn, hiển nhiên là nhớ không ra.

“Anh tránh ra, phải cho cá vào nồi.”

Khương Hữu rốt cục cũng chịu thả tay ra, nhưng lại không chịu cách quá xa, loáng thoáng tiếng anh thì thầm: Cho cá vào nồi không phải là việc mà anh nên làm sao, Dư Thần hiểu đây là hệ quả sau lần cậu tự mình cho cá vào nồi, bị giọt nước sôi bắn lên mu bàn tay, làm nổi lên một bọt nước rất là lớn, từ đó Thần ngủ liền nói với cậu, từ nay về sau “việc nặng” như cho đồ ăn vào nồi này phải để cho người “da dày thịt béo” như anh gánh vác. Lúc đó Dư Thần nhìn đến làn da so với mình còn trắng nõn mịn màng hơn gấp mấy lần của Thần ngủ, tự động yên lặng phủ quyết loại đề nghị vô lý này.

Chỉ có điều giờ phút này lại nghe được cái người trước kia cả nói cũng lười bỗng nhiên nhủ thầm câu đấy, hơn nữa còn là cái loại nội dung này, mà chả hiểu sao cái nội dung này  lại khiến người nghe đỏ bừng cả mặt thế kia?

Thần ngủ tự nói xong lại tiếp tục ở bên cạnh quấy rầy đầu bếp: “Cá nhỏ, em muốn có quà sinh nhật gì?”

Dư Thần lắc đầu: “Anh đừng tiêu tốn.” Quả nhiên là phong cách của Thần ngủ, nhàn hạ hết mức, ngay cả mua quà cũng trực tiếp tham khảo đương sự.

“Vậy anh tự chọn.” Thần ngủ nói thật tiêu sái, chốc lát sau lại bắt đầu quay sang ca ngợi Cá nhỏ: “Cá, em nấu cơm còn ngon hơn mẹ anh.”

Thần ngủ hôm nay nói nhiều đến mức đáng ghét, cứ vòng quanh vo ve bên tai Dư Thần, quanh quẩn không chịu đi. Dư Thần hiển nhiên dần bị thứ tạp âm trung hòa với các loại ồn ào trong phòng bếp làm nổi lên hứng thú nói chuyện: “Sao có thể, mà em cũng chưa từng nghe anh đề cập đến chuyện trong nhà.”

“Trong nhà,” Khương Hữu nguyên bản là biểu cảm thả lỏng sinh động, nghe thấy câu này chỉ chết lặng cười nhạt: “Tình cảm nhà giàu so với giấy còn mỏng hơn, không có gì đáng nói.”

Tựa hồ hỏi điều không nên hỏi rồi, Dư Thần có hơi bối rối, động tác trên tay cũng ngưng lại.

“Đừng làm bộ dáng ủy khuất như vậy, anh tận lực trả lời câu hỏi là được rồi mà?” Thần ngủ vươn tay sờ mó thắt lưng của cậu, quả nhiên khiến Dư Thần phải vừa cười vừa trốn, thẳng cho đến khi cậu chịu cầu xin tha thứ, Khương Hữu mới nói dăm ba câu giải quyết gút mắc: “Ông già thời trẻ kiếm được rất nhiều tiền, trong nhà chỉ sợ cũng phải có mấy phòng, theo cách nói của người xưa ý, anh là con cả nhưng của thứ sinh, hiểu không? Cho nên chuyện của ông già với anh không có liên quan, khi đó anh làm việc xa nhà, mẹ anh một lòng một dạ đặt trên người em trai anh, cũng coi như không liên quan đến anh.”

(nhà có mấy phòng: Người TQ xưa gọi vợ cả là chính thất, “thất” cũng nghĩa là phòng, tức là phòng chính, vợ lẽ là thiếp thất, nhà có nhiều phòng nghĩa là chồng nhiều vợ lắm bồ =)) )

Ấn theo suy nghĩ của Dư Thần, loại tính cách biết hưởng thụ cũng như biết cách tạo điều kiện để hưởng thụ như Thần ngủ, ít nhất cũng phải là gia đình hạnh phúc ấm no, không phải lo cơm áo gạo tiền, giờ xem ra chỉ đúng phân nửa. Dư Thần nghe xong ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi được Khương Hữu nhắc nhở, mới phát hiện nãy không để ý nồi cá, giờ quả nhiên có một cỗ mùi khét lẹt bay ra, xem đi, cá đã cháy hết một nửa rồi.

Hoàn chương 30.