Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 102: Có gì mà phải xấu hổ





Editor: Vũ

Chương 102: Có gì mà phải xấu hổ

Trong khi đang ăn cơm chiều, Trầm Phi Yên luôn ngây người suy nghĩ điều gì đó. Sau khi Hiên Viên Hoàng nghe Sa La báo cáo về tình hình công việc của Trầm Phi Yên thì cảm thấy không vui một chút. Thế nhưng hắn cũng nghĩ tới việc để cô loanh quanh ở nhà có một mình thì cũng không phải là chuyện tốt, vậy nên mới có thể miễn cưỡng đồng ý cho cô làm vài việc nhỏ.

"Công ty đã xảy ra chuyện gì sao?" Nghe thấy giọng Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên ngước mặt mơ hồ nhìn lên hắn, trong lòng có một cảm giác là lạ không hiết nói làm sao.

Uống một ngụm rượu vang, Trầm Phi Yên cổ quái nhìn lại Hiên Viên Hoàng : "Trong lúc tôi không có ở công ty, đã có người thay mặt tôi giải quyết tất cả mọi việc, anh nói xem vậy có kỳ lạ không. Tôi cũng đã hỏi tổng giám đốc, hình như anh ta biết là ai nhưng lại không chịu nói cho tôi, chuyện mày mờ mịt quá!"

"A, thì ra lại có chuyện tốt như vậy, nếu có người như vậy tồn tại thì đúng là bớt được rất nhiều việc rồi." Vừa mới nghe Trầm Phi Yên nói như vậy, khóe mắt hiện lên nét cười sáng lấp lánh, trong lòng Hiên Viên Hoàng đã sớm hình dung ra được ai. Người có khả năng làm được chuyện như vậy, nhất thiết phải là người bên cạnh Trầm Phi Yên, vậy cũng chỉ có duy nhất một khả năng chính là tên nhóc đó, không còn ai khác vào đây được.

Đứa nhóc này đúng là đang mạo danh rồi, nghĩ đến đứa con tinh quái kia của mình, Hiên Viên Hoàng cảm thấy đầu thật nhức. Cho đến giờ, Trầm Phi Yên vẫn chưa biết được mình bị con trai đem đi bán lấy 100 triệu đôla, theo báo cáo gần đây hắn nhận được, tên nhóc kia giờ đang ở Trung Quốc vui chơi đến quên cả đường về.

"Anh có thích bị như vầy không?" Liếc mắt đầy bất mãn, Trầm Phi Yên khó chịu nhìn hắn nói "Nếu như sau lưng anh luôn có một người luôn thần thần bí bí làm giúp anh mọi chuyện, mà bản thân anh lại không hế hay biết, anh có cảm thấy sợ không?"

Nhìn khuôn mặt tức giận của Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng giơ tay lau đi một miếng thịt vụn dính trên khóe miệng cô.

Tuy chỉ là một động tác như vậy nhưng lại khiến Trầm Phi Yên đỏ bừng mặt, tình huống bây giờ là thế nào đây? Mấy ngày gần đây không phải cô luôn muốn nói với hắn về chuyện có phụ nữ ở trong biệt thự sao? Rõ ràng cô luôn nhắc nhở bản thân mình không được đầu hàng, nhưng sao bây giờ lại để hai má đỏ ửng lên như thế?


"Anh bình thường luôn như vậy sao?" Trầm Phi Yên không suy nghĩ gì nhiều, buột miệng hỏi sẵng.

Vừa nói xong cô liền hối hận ngay tức thì, nói thế chả khác nào cô đang ghen tuông vớ vẩn. Trong lòng rầu rĩ, cô cuống quít nói lấp vào: "Ý tôi là anh đừng có làm như vậy nữa, tôi cũng có tay, có thể tự làm được!"

Đây là càng tô càng đen, Hiên Viên Hoàng nãy giờ vẫn chưa nói gì, không nghiêm túc trả lời: "Trừ em ra, chưa từng có ai được như vậy. Tôi có thể xem hành động vừa rồi của em là ghen không nhỉ?"

Nét lạnh lùng trên mặt được hòa tan rất nhiều, đã không còn vẻ khắc nghiệt nữa mà thay vào đó là cảm giác dễ gần, Trầm Phi Yên chợt ấm áp trong lòng. Là cô sai rồi sao? Suy nghĩ một chút rồi nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoàng, cô phải nói hết ra thôi, không nhịn nữa.

"Đúng vậy, tôi ghen đấy. Anh đem tôi tới đây, lại đối xử với tôi như gái tiếp khách vậy, thậm chí còn đem phụ nữ khác đến trước mặt tôi, Tôi tức giận đấy, nếu nói là ghen, vậy thì đúng rồi, tôi chính là ghen tị đấy." Lần này là lần đầu tiên Trầm Phi Yên đem hết ruột gan trong lòng nói ra, mấy ngày nay không thèm để ý đến hắn đều là giả dối hết. Sở dĩ luôn thất thần, không chú ý chính là do cô luôn để tâm đến những phụ nữ bên cạnh Hiên Viên Hoàng, còn có cả những lời nói của hắn khiến cho cô khổ sở nữa.

Vẫn luôn cho rằng chỉ có mình hắn mới có loại tâm trạng kia, không ngờ sau khi nghe Trầm Phi Yên thú nhận cô cũng có tâm tình tương tự, Hiên Viên Hoàng cảm thấy vui lên rất nhiều. Ban đầu tưởng là làm như vậy có thể bảo vệ cô, nhưng không ngờ lại khiến cho cô gặp phải tình cảnh nguy hiểm, nếu đã như vậy, hắn tình nguyện để cô ở bên cạnh mà bảo vệ cô.

"Anh như vậy là thế nào?" Trầm Phi yên có chút bực mình vì đã đem điều trong lòng nói cả ra, mà người đàn ông trước mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ chằm chằm nhìn cô. Nếu hắn chỉ xem cô như tình nhân, vậy nãy giờ không phải là cô đang tự rước nhục vào mình sao?


"Tôi rất thích, rất vui. Người phụ nữ tôi mong muốn có nhất chỉ có một mình em. Ở lại bên cạnh tôi sẽ rất khổ cực, tôi chỉ nghĩ sẽ bảo vệ được em, không ngờ lại làm tổn thương em, nếu đã là thế, tôi tình nguyện giữ em lại bên cạnh. Được như vậy, tôi có thể ngẩng đầu là thấy được em, giơ tay ra là có thể chạm được vào em rồi." Hiên Viên Hòang từ trước tới giờ chưa nói được lời nào tử tế, Trầm Phi Yên nghe xong mà kinh ngạc, không ngờ rằng người đàn ông này cũng có thể nói được những lời như vậy. Hóa ra là hắn muốn bảo vệ cho cô, nghĩ lại ngày hôm đó khi nhìn thấy hắn, cô rùng cả mình.

Nụ cười trên mặt càng lúc càng to ra, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vui sướng, cảm thấy như là cuối cùng cô cũng có chỗ để dựa vào, tâm nguyện nhiều năm đều được thực hiện. Nhiều năm qua, cô vẫn không dám chạm vào nơi sâu thẳm đó, đó là nơi giấc mộng thời thiếu nữ của cô dang dở.

"Câu trả lời của em là gì?" Những gì cần nói nhắn đã nói hết rồi, người phụ nữ này lại không có phản ứng gì làm cho Hiên Viên Hoàng cảm thấy thật không công bằng.

Trầm Phi Yên đứng dậy, lau lau miệng, nhẹ nhàng nói: "Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ ăn đi nha. Tôi mệt một chút nên lên lầu nghỉ đây!"

Nói xong, Trầm Phi Yên như con chim nhỏ chạy lên lầu, không thèm đợi xem Hiên Viên Hoàng có nói thêm gì không. Cô không muốn nói cho hắn biết trong lòng cô đã sớm mang theo hình bóng của hắn. Con người của hắn hiện tại vẫn làm cho cô cảm thấy rất bất an, thế nên vẫn còn cần phải coi chừng thêm chút nữa.

"Tiểu yêu tinh!" Hiên Viên Hoàng một hơi uống sạch ly rượu trong tay, hắn hết sức bất mãn, người phụ nữ kia bỏ chạy như vậy, thật là làm hắn thấy thất vọng quá.


Ngủ, tốt, ít nhất hắn sẽ không cảm thấy buồn chán nữa.

Trầm Phi Yên không ngờ rằng Hiên Viên Hoàng lại vào phòng cô nhanh như vậy, đang lúc cô thay quần áo được phân nửa, hắn bước vào còn cô thì đông cứng luôn.

"A!" Cuống quít ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chính mình "Sao anh lại tự tiện vào đây, phiền phức vừa thôi, đi ra đi, tôi còn phải thay đồ!"

Cho dù đã nhìn thấy hết tất cả của đối phương, nhưng Trầm Phi Yên cũng không có thói quen thay đồ trước mặt người khác phái. Đặc biệt ở dưới ngọn đèn sáng lớn này, cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chuyện này làm cả người Trầm Phi Yên đỏ lên như tôm luộc.

Hiên Viên Hoàng ung dung dựa vào cánh cửa, đôi mắt sâu thẳm của hắn rực sáng như sao.

"Có phải là chưa từng thấy qua đâu, cần gì phải giấu giấu diếm diếm, còn gì thì cởi nốt luôn đi!"

"Anh..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Phi Yên đỏ hết lên, nói không nên lời, người này không biết suy nghĩ cho người khác sao?

Không có ý tránh né, Hiên Viên Hoàng vẫn tỉ mỉ quan sát, sự việc như vậy thật là khiến cô lúng túng, xấu hổ vô cùng.

Người đàn ông này, quả nhiên là một dã thú. Ôm lấy ngực của mình, Trầm Phi Yên đứng dậy đi nhanh về hướng phòng tắm, cô thật không có ham muốn ở trước mặt người kia mà thay quần áo.

Tất nhiên là có người không muốn bỏ qua cảnh đẹp như vậy, Hiên Viên Hoàng kéo Trầm Phi Yên lại, ôm cô vào trong ngực mình.

"Có gì mà phải né tránh chứ, em là người phụ nữ của tôi." Giọng nói ngang ngược không một chút do dự nào, Hiên Viên Hoàng tự động vươn tay cởi phăng hết quần áo còn lại của Trầm Phi Yên ra.