Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 14




Người bình thường khi ngủ nhiều hoặc biết cũng nằm thấy một điềm mộng, nhưng là buổi tối hôm nay Kiều Ngữ Thần lại thấy một giấc mộng mà bình thường cô không bao giờ thấy.

Loại này mộng này nếu nói theo khoa học thì gọi là ‘mộng thiếu nữ’ còn nếu nói theo cách của dân gian thông tục dễ hiểu đó là ‘mộng xuân’….

Đại khái có lẽ là buổi tối uống qua rượu đây mà, nhưng giấc ‘mộng xuân’ này, Kiều Ngữ Thần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng nóng đến không phát ra được thanh âm. Nàng hơi hơi hé miệng, theo bản năng muốn hít một hơi, nhưng không ngờ bị một cái dị vật xâm nhập khoang miệng.

Đường Học Khiêm dọc theo đôi môi tinh tế hồng nhạt của nàng mút lấy, phát hiện Kiều Ngữ Thần dị thường mẫn cảm, phát hiện này làm cho hắn hơi hơi kinh hỉ. Mang theo một phần tâm lý tự đắc bí ẩn, Đường Học Khiêm dùng đầu lưỡi cạy mở răng của nàng ra, không khách khí luồn chiếc lưỡi ấm nóng vào, không nhanh không chậm thong thả thám hiểm từng bí ẩn bên trong đầy ngọt ngào của nàng, khi thì vô cùng khiêu khích nhẹ nhàng đâm vào đầu lưỡi nhút nhát e ngại của Kiều Ngữ Thần.

Trong lúc ngủ mơ Kiều Ngữ Thần hiển nhiên đối với sự quấy rầy như vậy thực hoang mang, lui không thể lui thì đầu lưỡi theo bản năng hướng phía trước mút hai cái, muốn thử xem rốt cuộc đó là cái gì vẫn quấn quít lấy mình như vậy.

Kiều Ngữ Thần dùng lưỡi nhiệt tình mút hai cái, lập tức nhíu mày: Không thể ăn, không giống sốt gan heo….

Đường Học Khiêm trong nháy mắt bị khơi mào lên một ngọn lửa như muốn đốt cháy toàn thân hắn, biết rõ Kiều Ngữ Thần đây chỉ là cử chỉ vô tâm khi uống rượu ngủ mê, nhưng khiêu khích mút vào hôn trả lại như thế vẫn đem cơn sốt dục vọng mãnh liệt từ sâu trong cơ thể của Đường Học Khiêm hoàn toàn nổi loạn.

Một giây sau, người đàn ông không hề do dự, gắt gao ngậm lấy cái lưỡi non mềm thơm ngát của Kiều Ngữ Thần không kịp lùi bước, vừa liếm vừa mút, hài lòng nghe được nơi cổ họng Kiều Ngữ Thần bị buộc tràn ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.

“Ngoan…. Anh sẽ làm em thật thoải mái.” Người đàn ông cúi đầu thanh âm thì thầm ở bên tai Kiều Ngữ Thần, trầm ấm lan tỏa trong khoảng không gian nhỏ hẹp mờ ảo của phòng ngủ.

Kiều Ngữ Thần tựa hồ cũng không nguyện ý bị quấy rầy như vậy, trong thanh âm không hề cảm giác thoải mái, Đường Học Khiêm thông minh buông tha lưỡi của nàng, bất động thanh sắc từ trong miệng nàng lui ra ngoài, cái lưỡi ấm nóng ướt át xúc cảm dọc theo cổ thon dài của Kiều Ngữ Thần một đường xuống phía dưới, dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo.

Tinh tế hôn, xen lẫn cắn cắn, ở xương quai xanh dừng lại bồi hồi lưu luyến, sau đó dần dần tăng thêm lực đạo, người đàn ông ngậm chỗ da thịt mỏng manh ở xương quai nàng xanh dùng sức, in lại một đám dấu răng sâu.

Đường Học Khiêm từng xem bộ phim điện ảnh nước Pháp khi nghe qua một câu lời kịch như thế này: Hôn sâu chính là cắn xé, thầm nghĩ cắn đứt thần kinh lí trí của đối phương, sau đó chiếm đoạt cảm xúc thành của mình.

Đường Học Khiêm lúc ấy trên cơ bản cảm thấy đây quả thực là vô nghĩa, có cần đói khát như vậy hay không a?

Nhưng, hắn bây giờ phi thường thanh tỉnh nhìn thấy một sự thật: Nàng không có quyến rũ hắn, nhưng hắn lại bị mê hoặc rồi, muốn cắn xé, muốn chiếm đoạt cảm xúc của nàng để nàng mê mẩn vì hắn. Giữa chất xúc tác như thế này, là cái gì?

Người đàn ông hơi ngập ngừng, một kế hoạch chiếm đoạt quyến rũ bỗng nhiên hiện lên ở trong đầu.

Hắn bỗng nhiên xoay người nằm đè lên nàng, đôi tay linh hoạt không ngừng thám hiểm từng ngõ ngách bí ẩn trên người của nàng. Hắn hiểu được lấy lòng và cách làm cho người phụ nữ đạt tới cảnh giới cao nhất như thế nào, hơn nữa hắn đối với nhược điểm thân thể này của nàng rõ như lòng bàn tay, ngắn ngủn mấy phút đồng hồ sau, hô hấp Kiều Ngữ Thần trở nên hổn hển dồn dập khó khăn.

Ngón tay thon dài nam tính tinh tế vuốt ve lần xuống cặp đùi dài cực kỳ mẫn cảm của nàng, Kiều Ngữ Thần phát ra một tiếng thở hổn hển, rên rỉ oằn mình giống như đang hưởng ứng.

Người đàn ông lại bỗng nhiên ngừng ngón tay, thanh âm của mỉm cười vang lên: “Ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh, anh sẽ chiều em thật thoải mái.”

Thân thể là thành thật nhất, sẽ không nói dối, Kiều Ngữ Thần ở trong sương mù nhịn không được dùng thân thể cọ sát vào ngón tay của hắn, dùng ma sát chế tạo khoái cảm, người đàn ông nở nụ cười, đè lại thân thể của nàng, tà ác không cho nàng tiếp tục.

“Nói, có phải em từng chuẩn bị quên mất Đường Học Khiêm hay không?”

Kiều Ngữ Thần gật đầu loạn xạ.

Khuôn mặt người đàn ông lập tức đen sạm lại. Trời ạ, thẳng thắn như vậy, một chút do dự đều không có, có cần thành thực đến như vậy không a....!

Đúng vậy, Đường Học Khiêm thừa nhận chính mình có chút không nói đạo lý, hắn trước kia đối với nàng hoàn toàn không quan tâm đến, nhưng bây giờ lại đòi hỏi ngang ngược, đối với nàng như thế nào cũng đều là không công bằng. Nhưng, hắn càng thêm hiểu được, hắn đã không thể dừng lại được nữa rồi. Khi hắn đối với nàng sinh ra cảm giác ‘Anh nghĩ muốn em’ Thì hắn biết mình đã dừng lại không được.

Ngón tay giống như là ý thức tự nhiên, mang theo khoái cảm trừng phạt hướng vào chỗ sâu trong ở thân thể nàng tìm kiếm. Kiều Ngữ Thần lập tức kẹp chặt chân, thống khổ không chịu nổi.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là kinh nghiệm mà Đường Học Khiêm luôn sử dụng trong bất kì trường hợp nào trong đời sống, hắn nhướng mày, nhìn gương mặt thống khổ của Kiều Ngữ Thần lúc này, lập tức xác định: Tốt lắm, lửa đã cháy, có thể đánh cướp.

“Ngữ Thần, ngoan một chút, không cho phép quên mất, biết không?”

Đây quả thực là vừa ăn cướp vừa đe dọa, Kiều Ngữ Thần cho dù là ngủ cũng cảm thấy khó chịu, mơ mơ hồ hồ phản kháng: “….Vì sao?”

Người đàn ông cúi đầu xuống hôn nàng tựa hồ đối với sự chống cự của nàng cảm thấy không hề có chút sức lực uy hiếp, cười trả lời: “Bởi vì anh không cho phép.”

Cái tên bất lương chết tiệt nào không biết xấu hổ như vậy!

Kiều Ngữ Thần ở trong mộng mắng chửi cái tên người đàn ông đang bá đạo uy hiếp nàng một chút, sau đó thở hồng hộc một cước đá văng ra hắn chuẩn bị tiếp tục ngủ.

…. Nhưng là, Kiều Ngữ Thần không biết, nàng dù sao chính là đang nằm mơ a.

Đường Học Khiêm mấy ngày nay luôn luôn dùng tình cảm nhẹ nhàng mà tiếp cận nàng, vô cùng thành công che dấu dục vọng mãnh liệt bên trong, một khi cởi y phục xuống, bản tính xâm lược liền bộc lộ toàn bộ ra hết.

Hắn đã nhìn ra, Kiều Ngữ Thần đang do dự, đối phó với người do dự biện pháp tốt nhất là cái gì đây? Chính là mạnh mẽ tự mình quyết định. Đóng gói, bắt cóc, ăn luôn, ba bước, tiến hành theo chất lượng, lúc cần thiết cũng có thể đem ‘trộm cắp, tranh giành, lừa gạt’ tất cả đều sử dụng ra hết.

Người đàn ông nghĩ nghĩ, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, vô luận là sinh lý hay là tâm lý, đều không ngừng kêu gào trong hắn ‘Ăn nàng, ăn nàng, ăn nàng….’

Một giây sau, người đàn ông nâng tay tách chân của nàng ra, bỗng nhiên dùng sức động thân, vùi sâu hắn vào trong cơ thể nàng.

**** **** ****

Kiều Ngữ Thần bị một cảm giác bén nhọn đâm xuyên qua nàng, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Vừa mở mắt, đập vào mắt nàng là gương mặt điên đảo chúng sinh của Đường Học Khiêm đang dán sát vào chính nàng, thấy ánh mắt của hắn đang cười, nàng vội đưa mắt nhìn xuống dưới bất chợt hít một hơi lạnh thật sâu.

“Anh ——!” Kiều Ngữ Thần không thể tin tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt mình. “Buông ——!”

Đường Học Khiêm ôn hòa nở nụ cười, ngữ điệu vững vàng, ôn nhu mà mạnh mẽ: “Đây là không có khả năng.”

Hắn chẳng những không có lui ra ngoài, ngược lại hướng ở chỗ sâu bên trong đẩy mạnh thêm hơn, nhấp nhô.

Kiều Ngữ Thần bị buộc phát ra một trận rên rỉ, không kiềm được. Nàng rất nóng, đối với người ngây thơ, tâm tính đơn thuần giống tờ giấy trắng như nàng làm sao địch nổi Đường Học Khiêm thủ đoạn cùng kỹ xảo đã tích lũy lâu đời, già dặn trên thương trường và tình trường.

“….” Kiều Ngữ Thần ủy khuất muốn khóc, “Trong quán bar tìm mấy cô gái kia cũng phải bàn giá trả tiền…”

Đường Học Khiêm mặt đen lại.

Quán bar? Tìm cô gái? Người phụ nữ này, không có đầu óc sao?!

“Bởi vì em là vợ của anh, cả đời chỉ có một.” Hắn dừng lại động tác, ở nàng bên tai cúi đầu nói nhỏ: “Ngữ Thần, tin tưởng anh một lần nữa, để cho anh yêu em. Có lẽ anh còn không rõ cảm tình của anh, nhưng anh sẽ không buông tay em ra, chúng ta bắt đầu một lần nữa.”

Chung Minh Hiên nói tình yêu chính là nhìn vào một người để hiểu bên trong còn người đó và bạn sẽ tìm được thứ mà bạn đã khiếm khuyết trong người đó, bạn nên yêu thương và cám ơn người đó, đồng thời trăm phương nghìn kế muốn giữ lấy nàng.

Đường Học Khiêm dần dần lĩnh ngộ.

Hôn nhân của hắn lấy một cách không hề minh bạch để đi vào, lúc nó còn chưa chính thức bắt đầu là hắn đối với cuộc hôn nhân này vừa chán ghét vừa thất vọng, nhưng nếu hắn có thể vượt qua những sai lầm này, bắt đầu lại từ đầu, như thế có lẽ sẽ xảy ra kì tích?

Hắn vốn tưởng rằng đối với nàng đã làm tròn trách nhiệm, ăn mặc, đi lại, danh phận, tiền tài là đã đủ thỏa mãn cho nàng, cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện, sự tình tựa hồ cũng không phải như vậy.

Mà hắn, rất muốn tự mình đi tìm diện mạo chân chính của tình yêu.

Người đàn ông này thực đáng sợ, hắn hiểu được khi nào thì nên cứng rắn, khi nào thì nên cúi đầu, hắn dùng thủ đoạn cứng rắn công chiếm thân thể người phụ nữ mà hắn yêu, lại dùng thái độ cúi đầu, dùng chân tình thực lòng tranh thủ trái tim của nàng lại một lần nữa.

Kiều Ngữ Thần cảm giác mình lại bị mê hoặc một lần nữa.

Lý Bích Hoa có nói qua: Đàn ông thông minh sẽ không cưỡng gian, bọn họ dụ gian. Này thật sự là đạo lý rất sâu xa a….

**** **** ****

Vào lúc Đường Học Khiêm quyết định một lần nữa thử quan tâm chấp nhận cuộc sống hôn nhân gia đình, ba giờ sáng, vài vị cao cấp quản lí của Đường Viễn, đang ở sân bay chấp hành nhiệm vụ rất quan trọng của vị tổng giám đốc trẻ tuổi của Đường Viễn phân phó.

Làm cấp dưới của Đường Học Khiêm cũng không dễ dàng, một năm kia vừa mới bắt đầu, bọn họ gần như bị vây xung quanh bởi bầu không khí cạnh tranh khốc liệt, lão bản của bọn hắn vô luận là ở trong cuộc sống cá nhân, hay là chuyện công ty, cũng không tuân theo thói quen thông thường hay giống như người khác.

Tuy rằng lúc bọn họ làm sai Đường Học Khiêm cũng không mắng bọn hắn, nhưng khi hắn dùng cái loại ánh mắt như xuyên thấu qua đầu óc họ, tựa tiếu phi tiếu lại hỗn loạn nhìn họ, thì mẹ ơi, mọi người chịu không nổi a!

Cho nên các vị quản lí cao cấp ở đây, tất cả đều tập trung sự chú ý cao độ, để có thể hoàn thành nhiệm vụ tối nay.

Ba giờ rưỡi sáng, một chiếc Boeing 747 từ từ hạ xuống sân bay.

Vài giây sau, một loạt giày tây xuất hiện ở cửa chiếc Boeing, đi đầu là người đàn ông dáng người thon dài, quần áo tây trang màu đen, anh khí bức người. Khi hắn đi tới bên cạnh có một người đàn ông khác mặc y phục màu bạc, xem ra giống như là trợ lý của hắn, biểu tình không sắc bén bằng người đàn ông dẫn đầu lạnh như băng, vị này nhìn qua như là trợ lý khóe miệng hơi nhếch lên như nở nụ cười, trong tươi cười có ẩn chứa chút khôn khéo.

Bộ phận PR, phó tổng giám đốc Đường Viễn— u Lạc Viễn tự mình nghênh đón.

“Hoắc tiên sinh, ngài cực khổ.” Vươn một bàn tay, bắt tay chào hỏi: “Tôi là phó tổng u Lạc Viễn thuộc bộ phận PR của Đường Viễn, phụ trách tất cả mọi sinh hoạt của Hoắc tiên sinh ở Đài Loan.”

“Nghe danh đã lâu, xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Người đàn ông mặc bộ âu phục đen mặt như trước không chút thay đổi, đơn giản đáp trả mấy câu xã giao khách xáo, sau đó đi về hướng nhà xe.

Bỗng nhiên, khi lướt qua đoàn người đứng bên cạnh, một người phụ nữ đứng tuổi trượt chân té ngã trên đất, u Lạc Viễn đang muốn bước đến giúp bà ấy đứng dậy, nhưng đã thấy người đàn ông mặc âu phục đen kia đã ở đó đỡ người phụ nữ ấy dậy. “Bác không sao chứ?” Một giọng nói lễ phép cung kính vang lên.

Người này chỉ cười không nói, hướng tới u Lạc Viễn hơi hơi thăm hỏi: “u tiên sinh, có thể đi chưa?”

“A, có thể.” u Lạc Viễn bỗng nhiên biểu tình biến đổi, tươi cười nghiêm chỉnh, cho rằng người này chắc có quen biết với Hoắc tiên sinh, thẳng tắp đi đến trước mặt người trợ lí mặc âu phục màu bạc, cung kính cúi đầu: “Hoắc tiên sinh.”

Người đàn ông nhất thời tươi cười nghiền ngẫm sâu sắc, cũng không tính phủ nhận: “Làm sao mà biết là tôi?”

u Lạc Viễn cười rộ lên một cách máy móc: “Một người chỉ có thể che dấu bề ngoài của anh ta, mà dấu không được ngôn ngữ tứ chi cùng với khí chất của anh ta. Trợ lí chân chính thì phía trước của ông chủ mình xảy ra vấn đề thì sẽ nhanh chóng giải quyết, mà vừa rồi, ngài không hề động, chỉ nhẹ nhướng mày, đây là một động tác ý bảo anh đang chỉ thị trợ lí giải quyết vấn đề cho anh.”

Người đàn ông sung sướng cười rộ lên: “Chỉ bằng điểm ấy?”

“Còn có, giọng điệu của anh ta rất cung kính.” Chỉ chỉ người đàn ông mới dẫn đầu vừa rồi, u Lạc Viễn nói: “Hoắc tiên sinh thực sự tuyệt đối sẽ không như thế.”

Người đàn ông thản nhiên thừa nhận toàn bộ, gật gật đầu, “Anh là người của Đường Viễn, rất tốt. u Lạc Viễn phải không?”

“Không phải kế hoạch của tôi.” u Lạc Viễn khẽ khom người, thành thực bẩm báo: “Là kế hoạch của tổng giám đốc chúng tôi, tập đoàn quảng cáo YC của Hoắc tiên sinh có câu danh ngôn, ‘chỉ cùng người thông minh hợp tác’, cho nên Đường tổng của chúng tôi hy vọng Đường Viễn sẽ là một đối tác thông minh trong mắt của ngài.”

Trong đáy mắt của người đàn ông này hiện lên một tia sáng kì lạ, dừng một chút, vươn tay, trịnh trọng cho thấy thân phận.

“YC, Samuel Huo, Hoắc Vũ Thần, xin gửi lời thăm hỏi chân thành của tôi đến Đường tổng.”

Nói xong, chợt tạm ngừng, Hoắc Vũ Thần thu hồi tươi cười nghiền ngẫm, đáy mắt hiện lên một tầng sương trắng, thanh âm gợi cảm.

“…. Còn có, gửi đến Đường thiếu phu nhân, Kiều Ngữ Thần, lời chào của bạn cũ.”