Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 18




Nhìn nhanh người đang đè lên hắn, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không biết người kia là lúc nào trở về.

Dương Quân nỗ lực đem kẻ giống như bạch tuộc quấn lấy người hắn đẩy ra, thế nhưng càng cố sức, người nằm trên lại càng ôm chặt, hai cánh tay tựa như vòng sắt cố trụ trên người hắn.

Đích thực không có biện pháp, Dương Quân thay đổi thái đội kéo đầu người kia đem hắn gọi tỉnh. Còn chưa kéo được vài cái, Diêu Y Lẫm cảm thấy khó chịu mà nói lầm bầm vài tiếng, như muốn tỉnh. Dương Quân chưa kịp vui vẻ, Diêu Y Lẫm theo cái tay đang túm đầu hắn mà véo lung tung cho hả giận, đau đến nước mắt Dương Quân đều chảy ra lại không dám lên tiếng, miễn cưỡng mà nhịn xuống.

──

Diêu Y Lẫm ngủ rất ngon, rất thoải mái. Thật lâu rồi chưa từng được ngủ ngon như vậy càng thêm ôm chặt ‘vật’ trong lòng.

Hắn ôm ‘vật thể’ ấm áp mà mềm mềm, cảm giác rất dễ chịu. Hắn cảm thấy mỹ mãn mà ôm, quả nhiên ngủ thẳng đến sáng.

Nhưng không bao lâu, ‘vật’ trong lòng không an phận liền động đậy, liều mạng muốn tránh né cái ôm của hắn. Hắn sốt ruột mà khép chặt hai tay, ‘vật’ trong lòng lại càng di chuyển ác liệt, da đầu lại có chút phát đau, hình như có ‘cái gì đó’ đang túm đầu hắn.

Diêu Y Lẫm tức giận mà véo ‘cái gì đó’ vài cái!

Không tệ, hiệu quả tốt, cuối cùng cũng không động đậy nữa.

Hắn hài lòng nghĩ, ở trên mặt cọ cọ, lần thứ hai rơi vào mộng đẹp.

===================

Diêu Y Lẫm rời giường đã là mười một giờ sáng, không nghĩ tới có thể ngủ thằng đến chiều, rửa mặt chải đầu đi xuống lầu.

Đi tới nhà bếp cầm ly cà phê ấm, lại bỏ thêm vào hai phiến đường.

Đang thấy kì lạ sao không thấy lão nam nhân kia, thì qua cửa số nhìn thấy Dương Quân đang ở hậu viện không biết đang bận rộn cái gì.

Thấy hắn cẩn thận mà tưới trên mặt đất vừa mới lộ ra mầm non ít nước, lại xới đất. Trông bận rộn kinh khủng.

Nếu bình thường mang theo vẻ mặt biểu tình buồn khổ, thì trước mắt là dáng vui cười hắn chưa từng thấy qua.

Cái lão nam nhân kia cười rộ lên nguyên lai là như vậy a…

Diêu Y Lẫm cầm ly cà phên đứng bên cửa sổ, ly cà phê còn nguyên đã nguội lạnh.

Từ lúc Diêu Y Lẫm trở về lại không có đi ra ngoài trong thời gian dài, ở trong nhà suốt, khiến Dương Quân hoài nghi hắn cũng không có làm việc. Nhưng có một lần nhìn thấy hắn thực sự đang làm việc ở thư phòng, mới bỏ đi hoài nghi.

Thư phong Dương Quân cũng đã từng đi vào, trong phong rộng rãi bốn vách tường đều đầy giá sách, các loại sách vở bày đầy giá sách, không có một chút khe hở.

Chủng loại sách cũng rất đa dạng, từ thiên văn, địa lý, lịch sử đến các tác phẩm kinh tế nổi tiếng, tạp chí khoa học, bên trong đa số là sách nước ngoài, tiếng anh Dương Quân cũng chỉ có chút ít, với trình độ tối đa của hắn nhìn ra quyển sách kia là tiếng anh.

Mà ở chính giữa là cái bàn thiết kế hình đa giác, thiết kế loại hình dạng này nguyên nhân là vì để trên đó ba cái máy tính.

Đúng vậy, là ba bàn. Khi Diêu Y Lẫm làm việc thì không phải chỉ hoạt động trên một máy, mà là đồng thời ba máy.[a đáng tiếc a đến cuối cùng vân kh biết đc anh Lẫm là làm cái nghề ngỗng gì a]

Dương Quân xem không hiểu đường cong cùng đồ án màu sắc rực rỡ trên máy tình là cái gì, chỉ nhìn thấy khi người kia làm việc thì khéo léo thao túng một cái bàn phím, ở trên ba cái máy tình gộp vào nhau mà làm việc. Dương Quân nhìn đến váng đầu hoa mắt sao cũng vô pháp tưởng tượng Diêu Y Lẫm làm sao đông thời sử dụng.

Lúc làm việc thì Diêu Y Lẫm bộ dạng khẩn trương, nguyên bản thì khuôn mặt cùng con mắt lộ ra với con người và máy móc như nhau không mất cảm giác băng lãnh.

Tiết tấu gõ bàn phím với khuôn mặt không lộ vẻ gì rất dễ làm cho liên tưởng đến người máy.

Hắn có thể bảo trì loại trạng thái này trước máy tình hai bốn tiếng đồng hồ, trừ ăn cơm cùng uống nước, cũng không cần ngủ.

Làm xong việc, dáng vẻ hắn cũng rất bình thường. Điều này làm cho Dương Quân hoài nghi hắn rột cuộc có phải là người không.[anh ý đã quên Lẫm Lẫm không phải con ng a]

Thời gian chậm rãi trôi qua hai tháng, Dương Quân dần dần quen với cuộc sống như thế. Mỗi ngày ăn ngon ngủ khỏe, ngoại trừ mỗi ngày đều bị áp chế trong tĩnh mịch ra sinh hoạt vẫn hảo trôi qua.

Cơ bản là đầu bếp làm đồ ăn quá ngon, không ý thức ăn rất nhiều, bình thường không làm việc gì cũng quên luyện tập, Dương Quân phát hiện mình béo lên nhiều rồi…

Đứng trước gương trong phòng tắm, hắn nghĩ như vậy. Nhìn trong gương bụng hơi hơi nổi lên, hắn nghĩ rất nghiêm túc có nên mỗi ngày ra ngoài chạy buổi sáng.

Gần đây ăn nhiều lắm, bụng rất dễ đói, ngày hôm qua hắn ăn những gì nhỉ?

Bữa sáng hai đĩa bánh bao nhỏ, một đĩa sủi cảo tôm, hai cái bánh rau nướng còn có một chén cháo thịt trứng muối…

Bữa trưa là mì lạnh, hắn bỏ thên hai lần mì, lại thêm rau trộn gồm đậu hũ non và dưa chuột, một cái chân giò heo, một đùi gà tẩm mật ong…

Bữa tối là súp rau, hình như là ăn lượng cho hai người ăn, cùng cơm với điểm tâm ngọt là la bặc cao[k biết là cái gì a] còn có hoa quả mòn ăn nguội, món ăn nguội kia nhiều như hai người …

Trong đó còn không tính ăn khuya cũng với đồ ăn vặt…

Thật là … ăn nhiều lắm…

Ý thức được phần ăn của chính mình thực quá nhiều, bụng to ra còn ít xem như đã là kì tích rồi.

Hơn nữa gần đây hắn đặc biệt thích ăn đồ ngọt cùng đồ chua…

Kì qoái, trước đây không phải như thế a.

Hơn nữa thêm kì quái là hắn ăn như vậy Diêu Y Lẫm cũng không nói gì hắn, trái lại lúc hắn ăn lại nhìn cười tủm tỉm.

(tủm tìm cái chi? *analinh: đập đập đầu hắn*)

Cái kiểu cười này, chung quy khiến hắn có cảm giác sởn tóc gáy.