Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 107: Cạm bẫy! (1)




Editor: Hành Hoa

Năm nay ở Đế Đô tuyết rơi vô cùng nhiều, sang đến ngày thứ hai bên ngoài đã một mảnh trắng xóa.

An Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất có chút ngẩn ra, nhìn cảnh tuyết trong sân.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô đột nhiên giật mình, một chiếc áo khoác đặt trên đầu vai của cô.

An Nhiên quay đầu lại thấy Phó Quân Hoàng đang nhíu mày và ánh mắt không hài lòng của anh.

"Sao vậy?" Từ sau lưng cô, Phó Quân Hoàng ôm cô vào trong ngực của mình, khuôn mặt càng lại gần An Nhiên, hai tay tự nhiên vòng quanh trên bụng cô.

An Nhiên thoải mái tựa vào trong ngực anh, tầm mắt vẫn nhìn cảnh tuyết rơi phía trước.

"Quân Hoàng, em cảm thấy cuộc sống sau này của chúng ta cứ như thế này là tốt rồi." Không có người quấy rầy, chỉ cần lúc sáng sớm thức dậy có người yêu bên cạnh, tuyết yên lặng rơi xuống, được người mình yêu ôm lấy mình cùng nhau ngắm tuyết.

Không có tranh chấp, không có tính toán, không có âm mưu, bên cạnh chỉ có người mình yêu.

Đáy lòng Phó Quân Hoàng tức thì mềm mại, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cằm nhẹ nhàng tỳ trên đỉnh đầu của cô, bên trong đồng tử sâu thẳm tràn ngập sự dịu dàng.

Cô gọi tên anh, rất hay!

Rầm!!

Cửa bị người xô vào, ngay sau đó kêu to một tiếng!

"Tiểu Nhiên! Cậu trở về rồi!" Vừa nói cũng không thèm chú ý xem An Nhiên có phải đang được Phó Quân Hoàng ôm ở trong ngực hay không, người tới ra sức phi thẳng đến chỗ An Nhiên.

Trước mắt An Nhiên đột nhiên xuất hiện dáng người Tô Nặc, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Tô Nặc đã nhào tới trên người cô, thuận tiện còn đẩy Phó Quân Hoàng ra xa.

"Anh Phó đi đi, tôi muốn ôm ấp với Tiểu Nhiên, tránh ra tránh ra." Ôm người trong ngực thật chặt, Tô Nặc trợn mắt nhìn cái người đàn ông trong nháy mắt đã chuyển sang sắc mặt lạnh lùng.

"Phó Quân Hoàng! Anh tránh ra một chút cho tôi!" Đột nhiên có tiếng vang lên, là người đứng ở cửa cũng có vẻ mặt lạnh băng - Tô Kình Thiên.

Ánh mắt anh rất không vui khi nhìn thấy Tô Nặc ôm An Nhiên trong ngực chặt như thế, chết tiệt cái cô gái này!

Anh không thể hiểu tại sao bảo bối bé nhỏ của anh lại đi thích cái con hồ ly An Nhiên kia chứ!

Thấy Tô Kình Thiên đứng ở cửa, Phó Quân Hoàng chân mày nhẹ cau lại, ngay sau đó đồng tử nhìn chằm chặp Tô Nặc đang ôm bảo bối của mình rất chặt, chân mày càng cau lại hơn.

"Tô Nặc! Em còn muốn ôm đến khi nào?" Tô Kình Thiên xoải bước về phía trước, hai tay khoanh trước ngực, đồng tử khiến người khác khiếp sợ nhìn Tô Nặc.

Nếu như người bình thường nhìn thấy ánh mắt Tô Kình Thiên như vậy đã sớm bị dọa cho sợ đến chân mềm nhũn. Nhưng Tô Nặc là người thế nào chứ? Sao cô có thể sẽ sợ Tô Kình Thiên như thế chứ?

Cô không chỉ không buông An Nhiên ra, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, thậm chí còn dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Tô Kình Thiên: "Chú nhỏ! Tôi còn chưa nói đến chú đấy! Để cho chú lừa tôi nói là sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiểu Nhiên! Chú xem một chút sắc mặt Tiểu Nhiên này, thật là tệ đấy! Chú nhỏ đúng là tên lừa đảo!"

Ba từ "tên lừa đảo" giống như ba mũi tên bắn vào giữa tim anh.

Bảo bối bé nhỏ của anh vì cái người con gái chết tiệt này mà mắng anh là tên lừa đảo!

"Bây giờ em cũng thấy đấy, cô ấy không bị thương, không khó chịu, có phải lúc này em nên về nhà với tôi?" Trong mấy ngày An Nhiên mất tích, chỉ có duy nhất Tô Kình Thiên là không căng thẳng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Theo cái nhìn của Tô Kình Thiên, chỉ cần Phó An Nhiên không chết, kiểu gì cũng không thành vấn đề. Ngay tại địa bàn nhà họ Phó mà dám bắt người, đây không phải là muốn tự đi tìm chết à? Anh không quản nhiều, chẳng qua chỉ cho người đi điều tra tung tích của An Nhiên mà thôi.

Vì vậy, buổi tối hôm đó anh liền mang Tô Nặc vẫn còn thấp thỏm lo âu về nhà.

Chẳng qua không ngờ tới, về đến nhà Tô Nặc kiểu gì cũng không bình tĩnh nổi, khăng khăng muốn biết An Nhiên có về nhà an toàn hay không. Ngày thứ hai khi nghe tin vẫn chưa tìm được An Nhiên cô liền khóc.

Khóc nháo muốn Tô Kình Thiên đưa cô đi tìm An Nhiên, trước tiên là anh dỗ dành cô, sau đó buổi trưa gọi điện cho Phó Quân Hoàng liền biết đã tìm được người và không có chuyện gì.

Nhưng sau đó không biết tại sao, đột nhiên đứa nhỏ này lại cố sống cố chết quấn lấy anh, bắt anh đưa cô đi xem An Nhiên, nói anh lừa gạt cô, còn nói An Nhiên bị thương.

Hỏi cô nguyên nhân thì Tô Kình Thiên mới dở khóc dở cười, thì ra chỉ vì cô nằm mơ, trong mơ thấy An Nhiên cực kỳ khó chịu, cô nhìn đến đau lòng, vì vậy mới sáng sớm cô đã lôi anh đi đến Đế Đô, tới nhà họ Phó.

Chẳng qua là không ngờ tới, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh hai người kia đang thân mật.

"Nặc Nặc, em lại đây." Tô Kình Thiên thay đổi dùng cách dịu dàng vẫy tay với Tô Nặc, vẻ mặt đã dịu dàng mềm mại đi một chút.

Tô Nặc ậm ừ một tiếng, tiếp tục không động đậy ôm An Nhiên, hơn nữa còn tố cáo: "Tiểu Nhiên, cậu không biết đâu, bây giờ chú nhỏ xấu lắm, chú không cho mình đến tìm cậu. Cậu nói chú ấy xấu hay không xấu? Mình có cậu là bạn tốt vậy mà chú ấy không cho mình tới tìm cậu."

An Nhiên buồn cười gật đầu, thậm chí dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Kình Thiên còn khẽ xoa xoa đầu nhóc con, khuôn mặt đầy ý cười: "Sao lại tới?"

"Đến thăm Tiểu Nhiên cậu mà, cậu xem sắc mặt cậu bây giờ tệ lắm đấy." Tô Nặc nhìn gương mặt ấy mà đau lòng, nếu cô tới sớm một chút thì Tiểu Nhiên cũng sẽ không bị thế này.

Tô Kình Thiên bèn đến bên cạnh người Phó Quân Hoàng, nhỏ giọng nói: "Tôi nói, cậu không ăn dấm sao? Cậu nhìn một chút xem hồ ly nhà cậu đối với bảo bối nhà tôi thật tốt, cô ấy chưa từng đối tốt với cậu như vậy nhỉ? Mau bảo hồ ly nhà cậu buông bảo bối nhà tôi ra, cậu nói...."

Phó Quân Hoàng ném trả một ánh mắt, "Không ăn dấm." Mặc dù đối với việc người khác ôm bảo bối của anh thì anh sẽ không vui, nhưng mà đối với nhóc con Tô Nặc này đáy lòng anh cũng thật sự quý mến.

Đứa nhóc này ngây thơ lương thiện, không có suy nghĩ phức tạp, đứa bé này là thật lòng tốt với bảo bối của anh thì tại sao anh phải bắt cô buông ra đây?

Anh thích người khác cũng đối tốt với bảo bối nhà mình, chỉ cần bọn họ không cướp đi bảo bối của anh thì sao cũng được. Nhưng nếu như bọn họ chạm đến giới hạn cuối cùng của anh vậy thì không thể trách anh xuống tay vô tình.

Tô Kình Thiên bị Phó Quân Hoàng làm cho nghẹn đến không nói gì được, nếu lúc này anh nói lời ghen tuông há chẳng phải là hạ thấp giá trị bản thân sao? Cho nên không còn cách nào khác, Tô Kình Thiên chỉ có thể mạnh mẽ kìm nén!

Tầm mắt Phó Quân Hoàng vẫn luôn đặt trên người An Nhiên, thấy khóe môi cô cười, bất giác bên mép Phó Quân Hoàng cũng cong lên.

Sau khi trên người có chỗ rung, anh rút điện thoại di động đang kêu từ trong túi quần ra, nhìn qua thông báo người gọi đến, sau đó liếc nhìn An Nhiên, anh cầm điện thoại di động ra ngoài phòng rồi nhấn nghe.

"Nói." Đi tới hành lang ẩm ướt, tầm mắt Phó Quân Hoàng nhìn vào hoa văn phức tạp trên vách tường, giọng nói lạnh băng.

Không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà vẻ mặt Phó Quân Hoàng càng ngày càng lạnh lẽo.

"Không còn cách nào khác sao?" Trong giọng nói có sự đè nén nồng đậm.

Hình như bên kia cho một câu trả lời phủ định.

"Toàn bộ thất bại, phải không?" Thật sâu trong ngực Phó Quân Hoàng run rẩy, tay đang chống đỡ ở trên vách tường đột nhiên nắm chặt thành đấm, môi mỏng mím chặt, anh lặng yên nghe bên kia trả lời. 

Giọng nói bên kia nghe có vẻ rất kích động, sau khi bên kia nói ra mấy từ cuối cùng, cả cơ thể Phó Quân Hoàng đều rung rung, trong nháy mắt cơ thể anh đứng thẳng tắp, vốn đồng tử đang âm u chìm xuống trong nháy mắt thay đổi sáng lên.

"Lần cuối cùng....... thành công?" Giọng Phó Quân Hoàng nghe có chút run rẩy.

Cả người Phó Quân Hoàng đều dựa trên vách tường, đầu tựa vào bên trên, tầm mắt nhìn lên trần nhà, trên khóe môi không có cách nào đè nén cong lên, vốn là đã từ bỏ, không ngờ tới cuối cùng lại thành công rồi sao? Anh..... Vẫn có hy vọng, phải không?

Lúc Phó Quân Hoàng ngắt điện thoại mới phát hiện Tô Kình Thiên đang khoanh hai tay trước ngực đứng ở cửa, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người của anh.

Phó Quân Hoàng cũng không lập tức thu hồi hơi thở suy sụp tản ra trong nháy mắt của mình, anh phải dựa vào trên tường, rồi sau đó cơ thể trượt xuống một chút, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ quái dị, giống như đang cười mà cũng giống như là đang khóc.

Tô Kình Thiên liếc mắt nhìn bên trong phòng vẫn còn đang líu ríu nói gì đó với Tô Nặc, ngay sau đó anh mỉm cười đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, ngồi xuống bên cạnh Phó Quân Hoàng đang ngồi xổm dưới đất.

"Có tiến triển?" Đối với việc làm gần đây của Phó Quân Hoàng, ít nhiều gì thì Tô Kình Thiên cũng biết một chút, mặc dù nội dung cụ thể không phải rất rõ ràng nhưng chuyện kia thành công dường như rất quan trọng.

Khó có khi Phó Quân Hoàng lại bật cười với Tô Kình Thiên, "Thành công, chỉ cần thành công mấy lần nữa là được."

Tô Kình Thiên vỗ vỗ bả vai Phó Quân Hoàng, "Đã như vậy thì cần gì phải bày ra vẻ mặt như thế. Như vậy thật đúng là không thích hợp với cậu." Thoạt nhìn Phó Quân Hoàng yếu ớt như thế, đúng thật là anh nhìn..... không quen.

Phó Quân Hoàng cũng giống vậy vỗ vỗ bả vai Tô Kình Thiên, ngay sau đó đứng dậy, đẩy mở cửa phòng, dưới tầm mắt kinh ngạc của Tô Nặc, một tay anh kéo An Nhiên vào trong ngực mình, cũng dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Nặc mà hôn cô.

An Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, cặp mắt màu trà tràn ngập kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh sau đó cô liền phản ứng lại, cô cười ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn trả.

Mặc dù cô không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang vui sướng.

Đối với việc anh chia sẻ tâm trạng vui sướng, cô hết sức vui vẻ đón nhận cho dù anh không nói cho cô rốt cuộc có chuyện gì đã làm cho anh vui vẻ đến thế.

Lúc Tô Kình Thiên trở lại thì thấy bảo bối của mình vẻ mặt tủi thân nhìn hai người đang ôm hôn nhau, trong lòng Tô Kình Thiên hung hăng nôn mửa Phó Quân Hoàng một lần, ngay sau đó kéo nhóc con bảo bối của mình lại, ôm cô đến phòng mà nhà họ Phó đã chuẩn bị cho Tô Nặc.

Tủi thân nhìn bọn họ yêu thương lẫn nhau, vậy thì bọn họ liền tự mình yêu thương lẫn nhau đi.

--- ------ ------ -----

Chân giẫm trên tuyết phát ra thanh âm lộp bộp lộp bộp, Tần Lam cẩn thận dè dặt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, sau khi nhìn thấy anh không có phản ứng gì, cô kéo khoảng cách ra xa người đàn ông một chút, sau đó mới yên tâm ngồi xổm xuống, nhìn thứ gì đó trắng xóa.

Cô không biết những cái này nhưng cô mới vừa nghe có người nói tuyết rơi.

Thứ có màu trắng thoạt nhìn rất đẹp này chắc là tuyết rồi.

Tay sờ vào phía trên, lành lạnh. Đặt ở trong lòng bàn tay, nó lập tức biến mất. Thật kỳ diệu nha.

Tần Lam giật mình nhìn thứ trong tay biến mất không thấy, chỉ còn lại một chút nước trong lòng bàn tay, trên khuôn mặt đẹp đẽ đều tràn đầy sự ngạc nhiên.

Caesar vẫn ngồi trên ghế nằm, trong tay vẫn cầm quyển sách nguyên văn lúc trước, anh cứ như vậy nhìn Tần Lam đứng ở trong sân, vẻ mặt thoạt nhìn có chút hoảng hốt.

Kia đã là chuyện của bao năm về trước? Anh nhớ, lúc anh và Tần gia ở chung một chỗ cũng là mùa đông.

Mùa đông kia dường như vô cùng lạnh.

Anh nhớ ngày đó, khi anh đẩy cửa ra, lúc thấy cô, vẻ lạnh lùng mà lại bình thản ở trên mặt chính là giễu cợt nhàn nhạt, cô nói:

"Cậu định giam giữ tôi tới khi nào đây?"

Khi ấy anh còn là Diêm Tử Diệp, là anh dịch dung thành Diêm Tử Diệp.

Không sai, ngay từ lúc mười bốn năm trước, anh là Diêm Tử Diệp, không ai có thể nhận ra anh, về mặt bắt chước người khác anh vĩnh viễn là người mạnh nhất, anh chẳng qua âm thầm quan sát Diêm Tử Diệp sau một thời gian ngắn đã nắm giữ tất cả đặc điểm của anh ta.

Sau đó, à sau đó, anh liền thay thế Diêm Tử Diệp ở bên Tần gia ngây người một khoảng thời gian, chưa tới năm ngày, cô cũng không phát hiện ra một người bên cạnh đã bị tráo đổi, anh dùng ánh mắt của Diêm Tử Diệp nhìn cô, anh dùng giọng nói của Diêm Tử Diệp nói chuyện và cách làm việc với người bên cạnh chung sống.

Ở đó một thời gian, Tần gia vẫn không phát hiện anh và Diêm Tử Diệp có chỗ nào khác biệt, vì vậy anh to gan bắt cóc Diêm Tử Diệp, giam anh ta lại, sau một năm ở chung một chỗ với Tần gia vẫn luôn là Caesar anh mà không phải là Diêm Tử Diệp!

Nhưng ở trong mắt Tần Lam, anh vĩnh viễn là Diêm Tử Diệp mà không phải là người khác.

Ngày đó là ngày đầu tiên anh thấy Tần Lam rời khỏi phòng ngủ.

Cô đi ra khỏi sân nhưng không đi ra ngoài mà là ở trong sân sau, giữa một mảnh tuyết trắng xóa ngồi xổm xuống, cô nhìn tuyết, môi gợi lên một chút lạnh: 

"Nhìn như đồ tinh khiết hoàn mỹ, thực ra mới là thứ bẩn thỉu nhất, cậu nói, tôi nói có đúng hay không?"

Khi đó Caesar không nói gì, chỉ si mê nhìn cô.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cảm thấy tầm mắt của mình đã không có cách nào rời khỏi cô, cũng không biết rốt cuộc là vì anh bắt chước Diệp Tử Diệp hay là vì anh đã sớm trúng độc với người phụ nữ tên là Tần Lam này.

Nếu như ban đầu anh nói cho Tần gia anh không phải là Diêm Tử Diệp mà là Caesar, vậy bây giờ có phải cô sẽ không nhìn anh giống như nhìn người xa lạ hay không? 

Anh là Caesar, Caesar duy nhất.

Anh vĩnh viễn vẫn nhớ, năm đó anh bảy tuổi, cô nói như vậy với anh. Mà cũng là bắt đầu từ khi đó, cái tên Tần Lam này đã xâm nhập vào trong lòng của anh, rồi sau đó không biết bắt đầu từ bao giờ, cái tên đó đã khắc vào xương tủy anh từng chút một, để cho anh vĩnh viễn không thể không nhớ.

Cho tới càng về sau, anh đố kỵ với cái người tên là Diêm Tử Diệp, anh hận vì sao không phải là anh ở bên cạnh cô. Nhưng khi đó anh không có thế lực của riêng mình, muốn có được thế lực cho mình cũng chỉ có cách giết ông già, nhưng khi ấy nếu anh giết ông Caesar, đó đâu phải là chuyện dễ dàng?

Anh cẩn thận, cuối cùng kế hoạch là chiếm đoạt Tần Môn, chỉ có như thế anh mới có năng lực chống đỡ với ông Caesar, nhưng lúc đó Tần Lam lại có quan hệ với ông ta thì làm sao cô có thể trợ giúp anh được? Biện pháp duy nhất anh nghĩ đến chính là giết cô, sau đó chiếm được Tần Môn!

Lúc ấy chuyện gì anh cũng đã tính đến, chỉ có duy nhất không tính đến cho dù Tần Môn không có Tần gia, không có Diêm Tử Diệp, Tần Môn vẫn sẽ là Tần Môn, sẽ không vì bất kỳ ai biến mất mà trở nên rối loạn.

Sau khi Tần Lam chết, anh sinh ra nghi ngờ với mục tiêu của mình, anh mờ mịt luống cuống. Mà cũng vừa lúc đó, anh đột nhiên nghe được tin ông Caesar chết, anh không cần phải đi tranh đoạt cái gì, tất cả những gì ông Caesar để lại đều là của anh.

Nếu như anh biết tin tức này sớm mấy ngày thì Tần Lam đã không phải chết.

Nếu như tin tức nhanh hơn mấy ngày nữa, anh sẽ nói cho Tần Lam anh không phải Diêm Tử Diệp, cô ấy - Yến Tử không phản bội cô, anh là Caesar, là đứa nhỏ năm đó bây giờ đuổi theo bước chân của cô mà đến.

Nếu như.......

Đáng tiếc, trên cái thế giới này chuyện đáng buồn nhất chính là không có nếu như.

"Bịch" một tiếng, tiếng người bị té ngã trên đất kéo Caesar từ trong ký ức trở về hiện thực.

Anh nhìn Tần Lam ngã xuống lớp tuyết dày trên đất, nhìn cô vụng về bò dậy, anh đứng dậy đi đến bên người Tần Lam, trước tầm mắt e sợ của cô cẩn thận ngồi xuống, anh cầm một nắm tuyết lên, rồi sau đó từng chút một làm thành một viên tuyết, giơ lên trước mặt Tần Lam.

Sau khi Tần Lam lau sạch tất cả tuyết trên mặt mình, trong tầm mắt liền xuất hiện một viên tuyết nhỏ, trong ánh mắt sáng lên đầy ý cười, sau đó hai đồng tử sáng trong suốt nhìn Caesar, hiển nhiên là muốn hỏi tại sao anh làm được.

"Tần Lam, cô bao tuổi rồi?" Caesar giống như tùy tiện hỏi một câu, anh nhàn nhạt nói, trong tay vẫn nắm viên tuyết.

Tần Lam nghiêng đầu, dường như lâu lắm rồi, anh là người đầu tiên hỏi cô bao tuổi.

Cô suy nghĩ một chút, chân mày hơi nhíu lại, giọng có chút chần chừ: "Bốn.... tuổi."

Vuốt ve viên tuyết nắm chặt, "Bốn tuổi sao?"

Tần Lam gật đầu, cô không nhớ lầm thì khi đó mẹ cô nói cho cô biết là cô bốn tuổi, sinh nhật bốn tuổi mới vừa qua không lâu.

Caesar vuốt vuốt đầu tóc của cô, "Từ từ chơi đùa, tôi tìm cô giúp việc tới chơi cùng cô nhé."

Nghe được sẽ có người chơi đùa với mình, ánh mắt Tần Lam sáng lên, cô hăng hái gật đầu, từ trong tay Caesar nhận lấy viên tuyết, sau đó liền học dáng vẻ của anh bắt đầu nặn tuyết.

Caesar cũng không tiếp tục ở đây với cô, anh trực tiếp đứng dậy, nói với Lại Tư đang sững sờ ở bên cạnh: "Đến phòng sách của tôi."

Lại Tư liếc mắt nhìn Tần Lam đang cố gắng nặn tuyết thành hình, gật đầu một cái, rồi sau đó đi theo Caesar hướng tới phòng sách.

Vào phòng sách, Caesar trực tiếp đi đến cửa sổ sát đất, nhìn phía dưới cửa sổ Tần Lam vẫn đang đứng giữa tuyết chơi đùa với người giúp việc, chân mày Caesar càng cau lại.

"Chủ nhân." Sau khi Lại Tư đóng cửa, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đi tới trước bàn làm việc của Caesar, đứng tại chỗ.

"Lúc Tần Lam bốn tuổi có chuyện gì xảy ra?" Caesar kéo rèm cửa sổ, che lại toàn bộ ánh sáng.

Lại Tư không rõ nhìn Caesar, "Chủ nhân, ngài là....?" Muốn làm cái gì.

"Mới vừa rồi cô ấy nói cô ấy chỉ có bốn tuổi."

Lại Tư đương nhiên biết Caesar nói cô ấy là nhắc tới ai, nhưng mà bốn tuổi? Điều này sao có thể?

"Có phải là giả hay không? Tần Lam này quá quái dị, đến giờ tôi chưa tra được cô ấy đến bằng cách nào, năm đó chính xác là Tần Lam đã rơi máy bay bỏ mình, tuy thi thể không còn nhưng nếu một người từ trên cao như thế rơi xuống, không thể có hi vọng sống sót. Cho dù có sống sót thì cơ thể cũng không thể nào không tổn hại gì."