Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 3




CHƯƠNG 3

Nhưng điều cô không rõ là vì sao anh không đưa thẳng số tài khoản ngân hàng cho cô luôn mà lại cho cô số di động?

Tô Thư Nghi trời sinh mẫn cảm, luôn nghĩ ngợi nhiều hơn người khác một chút, nhưng lại ngượng ngùng không dám hỏi nhiều. Cô nhận lấy bút sổ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Dứt lời, Tô Thư Nghi như thể sợ đối phương không tin tưởng mình nên lại rút danh thiếp đưa qua: “Đây là danh thiếp của tôi.”

“Tô Thư Nghi?” Người đàn ông nhận danh thiếp, cúi đầu đánh mắt nhìn, chậm rãi đọc nhấn tên của cô. Tiếng nói trầm khàn tựa như một cọng lông vũ lướt qua đáy lòng Tô Thư Nghi, nhè nhẹ hơi ngứa.

“Vâng, vậy tôi sẽ liên hệ anh sau.” Tô Thư Nghi áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, nhanh chóng nói một câu rồi rời khỏi nhà hàng.

Tô Thư Nghi gần như là chật vật rời khỏi nhà hàng.

Sau khi cô rời đi, Cố Mặc Ngôn trong nhà hàng tựa lưng vào ghế xe lăn, nhìn theo bóng dáng hơi hoảng hốt của cô, ngón tay thon dài nhịp lên tay vịn, ánh mắt có phần đăm chiêu.

“Tổng giám đốc Cố.” Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ vẻ mặt vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Cố Mặc Ngôn, nhỏ giọng nói: “Cô Lý nói trên đường bị kẹt xe, có thể sẽ tới muộn năm phút.”

“Bảo cô ta không cần tới nữa.”

Ánh mắt trong trẻo lạnh băng của Cố Mặc Ngôn vẫn dừng trên bóng dáng Tô Thư Nghi ngoài cửa sổ, giọng nói thờ ơ: “Tôi không thích kiểu phụ nữ cố tình nâng giá trị bản thân lên.”

“Nhưng…” Cậu thanh niên trông giống trợ lý riêng của anh lộ vẻ khó xử: “Bên chỗ ông cụ thúc giục gắt gao lắm…”

“Cậu đi điều tra cô gái này xem.”

Cố Mặc Ngôn chợt nâng tay lên, hai ngón tay kẹp danh thiếp của Tô Thư Nghi đưa tới.

“Cô gái?” Trợ lý sửng sốt, sau đó mới chú ý tới ông chủ nhà mình vẫn luôn nhìn đăm đăm Tô Thư Nghi.

Trợ lý hết cả hồn.

Sếp lớn nhà bọn họ vừa bảo anh ta đi hỏi thăm một cô gái đấy à?

Đúng là mặt trời mọc đằng Tây!

Tô Thư Nghi không thích nợ tiền người khác, hôm sau đi làm, cô lập tức xin ứng trước tiền lương.

Giờ cơm trưa, sau khi xác nhận tiền lương nhập tài khoản, Tô Thư Nghi nhanh chóng gọi vào số điện thoại của người kia trong sổ tay. Sau vài tiếng ‘tu tu’ dài lâu…

“Alo.”

Giọng nói trầm thấp đầy sức hút vang lên bên tai, Tô Thư Nghi bỗng thấy căng thẳng không hiểu ra sao.

“Là tôi.” Tô Thư Nghi lên tiếng: “Tôi là người vay tiền anh ở nhà hàng hôm qua. Tôi đã chuẩn bị tiền xong rồi, xin hỏi anh có tiện cho tôi số tài khoản ngân hàng không?”

Điện thoại im lặng một hồi lâu, đang lúc Tô Thư Nghi bắt đầu hoài nghi đối phương không nhớ mình là ai thì lại nghe âm thanh trầm khàn lạnh lùng trong trẻo kia cất lên.

“Tôi không nhận chuyển khoản, cô giao tiền mặt cho tôi đi.”

Tô Thư Nghi sững sờ.

Thời buổi nào rồi mà còn có người chỉ nhận tiền mặt vậy?